Quản gia theo thói quan đi lên gõ cửa phòng Mộng Dao, vừa nhìn thấy bộ dáng của cô thì hốt hoảng không thôi.
“Cô chủ, cô có ổn không? Có cần đi bệnh viện không?”
Mộng Dao lắc đầu, sau đó cất chất giọng khàn đặc.
“Chú làm cho cháu ly sữa, hâm nóng giùm cháu sandwich.”
“Thượng tướng đã chuẩn bị sẵn đồ ăn bên dưới…”
“Làm phiền chú chuẩn bị những thứ cháu vừa nói.”
“Vâng thưa cô chủ.”
Đợi khi quản gia đóng cửa lại, Mộng Dao mới xoa vầng thái dương của mình, có lẽ hiện tại cô nên thu lại đoạn tình cảm này, từ lúc bắt đầu đã định sẵn không có kết cuộc tốt.
Mộng Dao đi xuống dưới lầu, liền cảm nhận được ánh nhìn của Hạo Hiên nhưng cô phớt lờ mà đi ngang qua anh. Trong một khoảng tích tắc, cô có thể lờ mờ thấy được gương mặt anh co rút lại. Đây chẳng phải là điều anh muốn hay sao? Vì sao lại có phản ứng đó chứ?
Mộng Dao chẳng ngó tới bàn ăn mà cô từng ngóng trông mỗi sáng nữa. Như thói quen cũ của thân thể này, cô lựa chọn sandwich và sữa ấm. Hạo Hiên nhìn tấm lưng lạnh lẽo của cô, trái tim nhói lên một cái nhưng rất nhanh đã bị ém xuống.
“Mộng Dao, em ăn thêm cái này đi, như vậy sẽ không đủ dinh dưỡng.”
Hạo Hiên đẩy phần súp tự tay mình làm quá chỗ Mộng Dao ngồi. Dù vậy cô lần nữa phớt lờ, trong hai ba lần cắn đã xử xong phần bánh mặc cho cơ thể khó chịu.
“Quản gia, chú chuẩn bị xe cho cháu. Cháu muốn đến bệnh viện thăm người.”
“Để anh đưa em đi.” Anh lập tức bước tới gần cô, nhưng bước chân khựng lại trong tức thời bởi ánh mắt lạnh nhạt.
“Không cần phiền đến thượng tướng Hạo Hiên. Nhà tôi có tài xế.”
Mộng Dao không cho Hạo Hiên bất kỳ cơ hội nào như lúc anh tránh né cô tối hôm qua. Có lẽ anh không hề biết được rằng cô là người cầm được buông được, có kiên trì nhưng cũng biết thân biết phận, một khi đã tổn thương thì tức khắc mọc đầy gai nhọn.
“Cô chủ… hôm nay tài xế đã xin nghỉ rồi ạ… Hay cô chủ đi cùng thượng tướng vậy thì ông bà chủ cũng đỡ lo hơn.”
Mộng Dao không thể làm gì hơn ngoài thỏa hiệp. Cô chủ động mở cửa ghế sau ngồi vào bên trong. Suốt quãng đường đi, cô hoàn toàn im lặng, nhắm mắt tịnh dưỡng nhưng vẫn cảm nhận được ánh nhìn lén lút của anh. Vậy thì sao chứ? Trái tim này không nên chịu thêm tổn thương. Cô sai ngay từ khoảnh khắc đầu tiên, hiện tại chỉ có không đem lại hi vọng gì cho nhau mới khiến cả hai dần tốt lên.
Ngày hôm nay Mộng Dao đến bệnh viện bởi vì cô muốn tìm con gái của A Mã, đồng thời gặp mặt viện trưởng với mong muốn sẽ tài trợ toàn bộ viện phí cho cô bé. Tuy nhiên cô bé chỉ muốn gặp ba mình, nếu không thể gặp thì sẽ không chấp nhận phẫu thuật làm cho tình hình chỉ càng lúc càng xấu hơn.
“Ba đã hứa sẽ xuất hiện nếu em gọi tên ba, nhưng em đã gọi một trăm hai mươi ba lần rồi.”
Mộng Dao ôm con gái A Mã vào lòng, đồng cảm với tình cảnh của cô bé. Ở thế giới trước, cô đều bật dậy trong cơn ác mộng, điên loạn tìm kiếm hình bóng cha mẹ ở trong ngôi nhà từng đầy ắp tiếng cười nhưng chỉ đổi lại sự vô vọng.
“Ba em nhất định sẽ tới thăm em, nhưng em phải khỏe mạnh trước đã nếu không ba em sẽ đau lòng lắm.”
Sau khi an ủi cô bé, Mộng Dao bước ra khỏi phòng bệnh, muốn lần nữa hỏi kỹ tình huống của cô bé với viện trưởng, nào ngờ tới một cánh tay bất thình lình vươn ra bịt lấy miệng cô.
“Ngô tiểu thư, là tôi.”
Giọng A Mã vang lên ở phía sau khiến trái tim của Mộng Dao dần bình tĩnh trở lại. Ông ta đưa cô đến một chỗ vắng, không nói hai lời trực tiếp quỳ xuống.
“Ông làm gì vậy? Mau đứng lên đi.”
Mặc cho cô ngăn cản, ông ta vẫn cúi đầu, giọng nói run rẩy.
“Cảm ơn Ngô tiểu thư đã cứu con gái tôi. Ân tình này không biết làm sao mới có thể trả hết.”
“Ông đừng nói vậy, nếu là người khác thì họ cũng sẽ làm như tôi thôi. Hiện tại ông hãy đi gặp cô bé. Cô bé rất nhớ ông.”
“Nhưng…”
A Mã còn chưa kịp nói xong thì từ đằng xa Mộng Dao đã nhìn thấy Hạo Hiên âm thầm tiến lại gần. Cô lập tức ra hiệu cho ông ta mau chạy.
A Mã cũng nhận ra điều bất ổn, nhanh chóng tẩu thoát thông qua con đường quen thuộc. Hạo Hiên nghiến răng, lần nữa để vuột mất tội phạm, nhưng lần này anh không quay sang trách cứ cô như trước.
“Sao anh biết em ở đây?”
Mộng Dao nhìn thẳng vào mắt Hạo Hiên, thấy anh tránh né thì cô bật cười thành tiếng.
“Anh gắn định vị trên người em? Đó là lí do vì sao anh đi theo em ngày hôm nay?”
Dường như đã tự làm rõ được nghi vấn của mình, Mộng Dao tức giận xoay người rời khỏi. Bàn tay lập tức bị nắm lại.
“Không phải như vậy. Em nghe anh nói.”
[Anh làm vậy là vì…]
Cô hất mạnh tay anh ra.
“Anh biết không, em bắt đầu cảm thấy chán ghét khi nghe được tiếng lòng của anh rồi.”