Bạch Dương được đưa vào bệnh viện Nhân dân ở gần khu ngoại cảnh.
Đạo diễn Đinh không thể ở lại bệnh viện, nam chính và nữ phụ còn cả đống kịch bản cần quay. Đạo diễn Đinh an ủi Lý Niệm mấy câu, để vài nhân viên ở lại rồi ông quay về phim trường.
Lúc Thế An tới, Lý Niệm đang hút thuốc dưới lầu, bên cạnh chân là một đống tàn thuốc vương vãi.
Hắn thấy Lý Niệm đứng một mình thì cảm thấy nhẹ nhõm --- Điều đó chứng minh Bạch Dương bị thương không nặng. Nếu cậu bị thương nặng, Đinh Thông Nguyên có mười tám lá gan cũng dám bỏ mặc cậu trở về tiếp tục quay.
Viện trưởng Tôn tới sớm hơn Thế An, ông chạy tóe khói tới đây cũng các chuyên gia của bệnh viện Nhân dân, ngay cả bác sĩ khoa sản khoa nhi cũng không thoát khỏi kiếp nạn. Hai xe chật ních chuyên gia bác sĩ đang đợi lệnh trước cổng bệnh viện.
Thế An vốn đang lạnh mặt, Lý Niệm vừa ngẩng đầu lộ ra hai con mắt đỏ bừng, đây là mắt hai ngày không ngủ. Lúc này Thế An mới chú ý tới tay Lý Niệm đang băng vải.
Thế An trái lại không nói gì, chỉ hỏi: "Tay anh làm sao vậy?"
Lý Niệm lắc đầu, "Tôi không sao, bị thương nhẹ thôi." Anh và Thế An cùng đi trên hành lang, "Bạch Dương bị chấn động não mức độ nhẹ, may là không mà không gãy xương, nhưng cậu ta không chịu phẫu thuật, ngang bướng nhất quyết không chịu."
Thế An nghe nói Bạch Dương đang lên cơn bướng bỉnh, lại thở phào nhẹ nhõm, "Cậu ấy tỉnh rồi phải không?"
Lý Niệm tái mặt, "Là do lỗi của tôi, tôi nên ép cậu ta dùng đóng thế."
Thế An thở dài: "Cũng không trách anh được, xưa nay phú quý hiểm trung cầu, cậu ấy truy cầu cái phần phú quý đó, đương nhiên phải mạo hiểm."
Lý Niệm bất ngờ nhìn hắn, "Tôi cứ nghĩ anh không nỡ lòng để cậu ta chịu khổ."
Thế An lắc đầu nói: "Cậu ấy vốn là người không chịu thua, tôi chỉ muốn cậu ấy bớt cực nhọc hơn một chút, không phải là muốn cậu ấy làm một phế vật chìm đắm trong phú quý."
Chủ nhiệm Lưu khoa chấn thương chỉnh hình bệnh viện Trung tâm cũng đi ra đón tiếp, "Kim tổng, Lý tổng. Bạch tiên sinh cần phải làm phẫu thuật, giãn dây chằng thắt lưng cấp tính, bị thương không nhẹ đâu. May mà Lý tổng tình cờ đứng phía dưới nên đỡ được, nếu không hậu quả không tưởng tượng nổi."
Lúc ấy Bạch Dương quay cảnh trên vách núi, Lý Niệm ngại nơi đông người chen chúc nên xuống phía dưới đứng hút thuốc --- Đây chính là thói quen của anh, cảnh võ thuật rất nguy hiểm, ai cũng không dám nói trước nghệ sĩ có an toàn tính mạng hay không, Lý Niệm quen đứng ở chỗ có khả năng xảy ra sự cố nhất để phòng ngừa ngộ nhỡ.
Vách núi không cao lắm nhưng ngã xuống đương nhiên vẫn rất nghiêm trọng. Lý tổng hút thuốc, đột nhiên cảm thấy không đúng --- Phim trường xuất hiện hai người lạ mặt, mấy ngày trước chưa hề nhìn thấy.
Anh còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì Bạch Dương đã ngã từ phía trên xuống dưới.
Lý Niệm vươn tay đỡ lấy Bạch Dương, cậu được anh bảo vệ vùng đầu, còn thắt lưng bị đập vào tảng đá.
Chủ nhiệm Lưu Bằng dẫn hai người lên thang máy, "Hiện giờ Bạch tiên sinh bị thoát vị đĩa đệm cột sống lưng, không làm phẫu thuật thì sẽ để lại di chứng rất lớn, hai người nên khuyên nhủ cậu ấy."
Nói xong thang máy đã lên tới lầu chín.
Bạch Dương đang nằm trên giường chơi Love live, khắp phòng bệnh lởn vởn giai điệu Snow halation. Bạch Dương đang chơi rất khí thế cùng với Kotori của cậu.
Thế An bước vào phòng, vốn lòng tràn đầy lo lắng nhưng vừa thấy Bạch Dương như vậy thì hắn bật cười.
Bất cứ lúc nào Bạch Dương cũng có thể vui vẻ.
Chủ nhiệm Lưu thấy Thế An cười thì cũng yên tâm, "Não chấn động mức độ nhẹ, nghỉ ngơi một chút là được, nhưng phẫu thuật thắt lưng thì nhất định phải làm, hai người nói chuyện trước đi."
Chủ nhiệm Lưu đi rồi, Bạch Dương thấy Thế An đi vào thì vứt luôn điện thoại, "Kim Thế An!"
Lần này cậu không thẹn lòng với Thế An nữa, cậu rất đắc ý, rất tự hào, "Đạo diễn Đinh khen tôi đánh nhau rất đẹp."
Thế An thấy cậu tự hào, vừa đau lòng vừa tức giận lại thấy buồn cười, "Dù khen thế nào đi nữa thì cậu cũng không được liều mạng như vậy, có đau lắm không?"
Bạch Dương anh dũng, "Chẳng đau gì hết."
Lý Niệm ở bên cạnh phỉ nhổ, "Không đau mà lúc tỉnh lại cậu khóc như một con chó."
Bạch Dương kiên quyết phủ nhận, "Tôi không khóc, anh mới khóc, đừng tưởng tôi ngất rồi thì không biết." Cậu quay lại nói với Thế An, "Lần đầu tôi thấy Lý tổng khóc thành như vậy."
Thế An vô cùng ngạc nhiên.
Lý Niệm xấu hổ.
Bạch Dương còn không buông tha cho anh, "Tôi nghe thấy anh ta khóc đến xé gan xé phổi. Tôi còn tưởng là mình liệt nửa người rồi chứ, sợ muốn chết."
Thế An ôm bụng cười lớn, Lý Niệm đen sì mặt nhìn cửa sổ.
Hai người ngồi xuống cạnh giường Bạch Dương, Lý Niệm thế mà không hút thuốc. Thế An ngồi xuống, dém chăn cho cậu, "Nghỉ ngơi mấy ngày đi, phải làm phẫu thuật. Tôi nghe chủ nhiệm Lưu nói nếu không phẫu thuật sẽ có di chứng rất lớn về sau."
Lý Niệm ở bên cạnh đe dọa, "Sau này có khi đi đường thôi cũng đau."
Bạch Dương nhăn nhó, "Không, tôi chưa quay xong."
Lý Niệm nói: "Tôi bảo đạo diễn Đinh dùng đóng thế rồi."
Bạch Dương mất hứng, "Cảnh kia rất quan trọng, tình tiết giữa Thạch Hiểu Sinh và Vân Trung Phong kéo dài những mười phút, tôi còn đang trông cậy vào đoạn đó để hút fan mà!"
Lý Niệm bất đắc dĩ, "Quay bóng lưng là được rồi, hậu kỳ sẽ lồng tiếng sau."
Bạch Dương ném điện thoại, "Quay bóng lưng suốt mười phút?"
Thế An thấy hai người lại chành chọe nhau, khuyên nhủ Bạch Dương, "Lý tổng nói đúng đấy, về sau còn nhiều cơ hội. Chúng ta lại không thiếu tiền, sau này còn rất nhiều kịch bản phim."
Bạch Dương ném gối vào mặt Thế An, "Anh chẳng nói đỡ tôi gì cả!"
Thế An lấy gối đầu ra, "Cậu phải nghe lời."
Bạch Dương lại đập hắn, "Tôi không nghe!"
Lý Niệm không có thuốc lá trong tay, đành xoa xoa đầu ngón, "Trước khi anh tới cậu ta cũng ngang bướng như vậy, ầm ĩ suốt buổi trưa."
Bạch Dương trùm chăn lên mặt.
Thế An đành phải hỏi Lý Niệm: "Phẫu thuật mất bao lâu?"
"Tôi hỏi Lưu Bằng rồi, trình độ của bên này bình thường, phải đợi chuyên gia bệnh viện Nhân dân qua hội chẩn. Nhưng dù thế nào Bạch Dương cũng phải nghỉ ngơi, không nghỉ thì về sau đừng mơ đánh đấm quay chụp gì nữa, thương gân động cốt một trăm ngày mà."
Bạch Dương gào lên trong chăn, "Một trăm ngày thì phim quay xong rồi! Hậu kỳ cũng xong luôn rồi!"
Ba người đều chìm vào im lặng, bầu không khí căng thẳng.
Bạch Dương thò mặt từ trong chăn ra, dáng vẻ đáng thương bắt lấy tay Lý Niệm, "Lý tổng, tôi xin anh đó, giúp tôi đi mà, tôi muốn quay nốt." Nói xong lại túm lấy Kim Thế An, "Kim tổng tài, Kim Thế An, đồng ý đi mà. Thật sự không đau chút nào hết, đừng lo lắng."
Lý Niệm tiện tay vỗ một phát vào lưng cậu.
Bạch Dương đau tới mức cuộn tròn người lại.
Lý Niệm lập tức đỡ lấy cậu, "Không đau? Không đau hả? Cậu nói thêm một câu không đau nữa xem?"
Bạch Dương đau rớt nước mắt, "Các anh không cho tôi quay phim, tôi cũng không đồng ý phẫu thuật."
Lý Niệm mặc kệ cậu, "Đánh thuốc mê rồi thì mặc xác cậu có đồng ý hay không."
Bạch Dương nói: "Tôi cắn lưỡi tự sát."
Thế An bị bọn họ làm cho tức đến bật cười. Đây là tình huống gì, hắn và Lý Niệm đang nghiêm hình bức cung sao.
Bạch Dương thấy hai người không hề dao động thì bắt đầu tuyệt vọng. Cậu vất vả lắm mới trông chờ được một cơ hội, cực khổ thoát xác, được Khương Duệ Quân chỉ dẫn một cách hoàn mỹ, lại còn là một vai diễn rất khiến người ta yêu thích.
Bây giờ mọi thứ đổ sông đổ bể. Tình tiết hút fan nhất thì cậu lại phải nằm liệt trên giường xem diễn viên đóng thế thể hiện.
Bạch Dương liên tục hồi tưởng lại đoạn kịch bản ấy ở trong lòng, cảm động biết bao, Thạch Hiểu Sinh và Vân Trung Phong sóng vai ngồi cạnh nhau giữa bãi đá hoang tàn, rất có khí chất niên thiếu trẻ tuổi. Vân Trung Phong nói, Hiểu Sinh, đệ xuất thân từ gia tộc quyền thế ở Vân Nam, vốn phải sống trong kim kiều ngọc quý, cả đời khoái hoạt, sao phải mạo hiểm tính mạng cho một lãng khách giang hồ như ta. Cho dù chúng ta may mắn thoát chết, chỉ e Ma giáo sẽ không tha cho người nhà của đệ.
Thạch Hiểu Sinh trả lời vô cùng ngầu, sợ gì chứ, ta có huynh là đại ca, ta chẳng sợ bất cứ ai khắp thiên hạ này. Huynh là người duy nhất thấy được khinh công của ta, ta phải cứu huynh, về sau huynh còn phải giúp ta vang danh giang hồ.
Quá ngầu.
Hiện giờ không được diễn nữa.
Bạch Dương nghĩ, nước mắt tí tách chảy xuống. Càng nghĩ càng buồn, vì Thạch Hiểu Sinh, cũng vì chính cậu.
Vân Trung Phong rớt xuống vách núi còn có nữ phụ đến nhặt xác, cậu rớt xuống vách núi thì bị hai đại ác ma bắt phải làm phẫu thuật, không cho cậu quay phim, rõ ràng chỉ cần quay mấy ngày nữa là xong rồi.
Vốn cậu cảm thấy Kim Thế An đối xử với cậu theo kiểu nói sao làm vậy, chiều như chiều vong. Cậu mong Kim Thế An tới đây sẽ thuyết phục Lý Niệm giùm cậu, ai ngờ hắn khó chơi hơn, thái độ còn cứng rắn kiên quyết hơn cả Lý Niệm.
Bạch Dương rất tuyệt vọng.
Lý Niệm và Thế An thấy cậu khóc, cả hai đều im lặng không lên tiếng. Thế An đành phải bóc một quả quýt đưa cho Bạch Dương rồi lau nước mắt cho cậu, "Tôi biết cậu sẽ buồn, nhưng sức khỏe quan trọng nhất. Phẫu thuật chắc chắn phải làm, lần này không thể chiều theo ý cậu được."
Bạch Dương khóc dữ hơn, chộp lấy quả quýt nhét vào miệng Thế An.
Lý Niệm ngồi xuống, "Cậu rất muốn quay phim tiếp đúng không?"
Lời này thật là hấp dẫn, Bạch Dương lập tức ngừng khóc, "Muốn."
Thế An ở bên cạnh đã không nín được cười.
Bạch Dương mặc xác hắn.
Lý Niệm xoa xoa đôi mắt đỏ quạch, "Trước mặt Kim tổng, cũng trước mặt cậu, tôi nói thật một câu. Trước kia tôi thật sự tôi coi thường cậu, Kim tổng bảo tôi nâng đỡ cậu, tuy tôi chưa từng bạc đãi cậu, nhưng chuyện coi thường cậu thì là sự thật."
Thế An nghe vậy thì giận tái mặt, còn Bạch Dương thì chưa hiểu ý Lý Niệm, ngơ ngác nhìn anh.
Lý Niệm cười, "Cậu quả thực không sánh bằng Chung Việt."
Bạch Dương hơi giận. Thế An tiếp tục lạnh mặt.
Lý Niệm mặc kệ sắc mặt của Thế An, tiếp tụp chậm rãi nói: "Nhưng mà lần này cậu làm rất tốt. Kim tổng không nhìn lầm cậu, tôi nhận lỗi với cậu vì thái độ trước kia của mình."
Bạch Dương đỏ mặt.
Lý Niệm nghịch chiếc bật lửa, "Tôi ở trong cái giới này nhiều năm rồi. Tần Nùng là do một tay tôi nâng đỡ. Mặt dày nói một câu thế này, nghiêm sư mới xuất cao đồ, người đại diện không tàn nhẫn thì không thể có ảnh đế ảnh hậu --- Bàn về kinh nghiệm, nếu cậu xác định theo tôi thì phải tin tưởng tôi. Thái độ lần này của cậu rất tốt, siêu sao hay thiên vương thì đều phải lăn lê bò toài mới có ngày tiếng tăm lẫy lừng. Về sau, tôi đối với Chung Việt ra sao thì cũng đối với cậu như vậy. Trừ phi Kim tổng không cho tôi làm nữa, không thì Chung Việt nổi bao nhiêu cậu sẽ nổi bấy nhiêu, tôi vứt bỏ Chung Việt, cũng sẽ không vứt bỏ cậu."
Bạch Dương càng nghe càng vui, Thế An cũng thả lỏng sắc mặt.
Lý Niệm nói: "Nhưng lần này cậu phải nghe lời, ngày mai mổ. Cậu định vì một vai diễn nhỏ mà sau này không thể mở concert nữa? Ngồi xe lăn lên biểu diễn sao? Thắt lưng bị thương, đến đi đứng cũng khó khăn."
Bạch Dương: "......"
Mẹ kiếp đúng là dân chơi thành phố lắm trò, Lý Niệm nói một thôi một hồi, cuối cùng vẫn là lừa cậu làm phẫu thuật!
Bạch Dương phẫn nộ ném điện thoại quýt chăn đệm vào người Lý Niệm.
Thế An vừa mở miệng "Lý tổng nói đúng", mặt cũng ăn ngay một cuộn giấy vệ sinh.
Bạch Dương đuổi Thế An và Lý Niệm ra khỏi phòng bệnh. Cậu lại tiếp tục theo Minami Kotori đi làm nhiệm vụ ngày.
Lý Niệm lập tức lấy thuốc ra hút, dáng vẻ như nắng hạn gặp mưa rào. Thế An nhìn mà sợ hãi, "Bớt hút thuốc đi, tôi nhìn anh không có lúc nào là không hút thuốc."
Lý Niệm rít liền mấy hơi mới trả lời, "Lòng tôi bứt rứt."
Thế An cảm động vỗ vai anh, "Ngày mai sắp xếp cho phẫu thuật đi, chuyện này anh làm rất đúng, không thể chiều Bạch Dương được."
Lý Niệm ngậm điếu thuốc, nửa ngày sau mới đáp: "Anh nghĩ cậu ta sẽ ngoan ngoãn cho mổ đấy? Mổ xong cậu ta nhảy lầu luôn thì làm sao đây."
Thế An nhức đầu, "Cậu ấy quá cứng đầu rồi."
Lý Niệm cười nói, "Thực ra không phải không có cách, tôi chỉ muốn dạy dỗ cho cái tính ngang bướng của cậu ta thôi."
Thế An lạnh nhạt cười, "Tôi biết là anh có cách, bằng không anh nào có mặt mũi tới gặp tôi."
Lý Niệm cầm điếu thuốc trên tay, "Sáng nay tôi nói chuyện với Lưu Bằng, nếu nhất định phải quay thì cố định cột sống lại, cố gắng hai ngày thì không sao cả. Nhưng mà lúc quay chắc chắn sẽ rất đau. Đau cũng xứng đáng, cầu gì được nấy mà."
Thế An lo lắng, "Chẳng phải nói sẽ để lại di chứng sao."
Lý Niệm vẩy tay, "Tranh thủ quay cho xong rồi mổ luôn. Dù gì mổ ở đây tôi cũng không yên tâm, còn không bằng bệnh viện Nhân dân. Mà bây giờ quay về Nam Kinh thì đường xá xóc nảy, không bằng cứ chiều ý cậu ta đi, để cậu ta quay nốt."
Thế An trầm ngâm một lát rồi gật đầu, tay gõ nhịp lên cửa sổ.
Hôm nay lời Lý Niệm nói nửa thật nửa giả, nhưng trong đó chắc chắn có lời thật lòng. Dù sao anh có thể xả thân cứu Bạch Dương, như vậy cũng đủ rồi.
Lúc trước Lý Niệm một lòng muốn báo thù, cái này Thế An hiểu. Lý Niệm hy vọng có thể dùng nhiều cách khác nhau để khiến hắn hận Tần Nùng và Lý Kim, điều này hắn cũng rất rõ. Nhưng dù không có Tần Nùng thì vẫn còn người khác --- Nếu là người khác, Thế An thà rằng trên con đường dẹp bỏ chông gai cho Bạch Dương này, đối thủ của hắn chính là Tần Nùng.
Bạch Dương không phải thiên tài, điều này hắn biết. Rèn luyện khổ cực chắc chắn cậu phải chịu, xưa nay đào hát ưu tú đều phải tranh phong đoạt thế, lòng người hiểm ác, không qua được cửa Lý Niệm, Bạch Dương cũng không còn lựa chọn tốt hơn. Lý Niệm muốn báo thù thì mặc anh ta đi, nỗi hận thù ấy chính là ngục tù trên miệng, là dây thừng trên cổ Lý Niệm. Anh ta càng nóng lòng thì càng dễ khống chế.
Trước giờ Thế An chưa từng để tâm một người có thật sự trung thành hay không, tiệc vui nào cũng có hồi kết thúc, không có ai vì ai mà tận trung tận mệnh. Hắn chỉ cần một người phù hợp làm những chuyện phù hợp trong thời điểm phù hợp, vậy là đủ.
Thế An hơi cố chấp, hắn nhìn Lý Niệm cố ý nói: "Tôi không nghĩ trước kia anh lại coi thường Bạch Dương đến vậy."
Lý Niệm thấy chẳng hề gì, "Anh có thể trừ tiền lương của tôi."
Thế An cười, "Anh là người đứng đầu một công ty, tôi chỉ là người đầu tư, sao có thể trừ tiền anh."
Lý Niệm thản nhiên: "Anh có thể rút vốn."
Thế An lắc đầu chỉ vào anh, "Khôn như anh quê tôi xích đầy, không chịu nhường người khác gì hết." Hắn cười, "Tôi đã nói Bạch Dương vốn là một viên minh châu mà, là anh có mắt không tròng, anh nhận ra là tốt rồi."
Hai người không nói chuyện, Thế An im lặng nhìn Lý Niệm, lòng cảm thấy thật nực cười. Trừ hắn là chỗ dựa vững chắc và Chung Việt là lợi thế, thật ra Lý Niệm hai bàn tay trắng, chẳng khác gì chó nhà có tang.
Nhưng đây là một con chó thông minh, làm đúng không tranh công, làm sai không sủa bậy.
Những điều nên nói với Lý Niệm hắn đã nói rõ cả rồi, chỉ hy vọng Lý Niệm đủ thông minh.
Chuyên gia của bệnh viện Nhân dân và bệnh viện Trung tâm hội chẩn cả một ngày, họ đề nghị cứ cố định cột sống trước đã, viện trưởng Tôn không dám gánh vác trách nhiệm, đề xuất đi Mỹ phẫu thuật.
Đây đúng là giết gà dùng dao mổ trâu, những vết thương kiểu này đi Bắc Kinh cũng làm được, bệnh viện Nhân dân cũng từng phẫu thuật rất nhiều ca, chẳng qua là viện trưởng Tôn muốn thể hiện sự trách nhiệm và coi trọng của mình, "Bạn học của chủ nhiệm Hoàng khoa chấn thương chỉnh hình hiện đang làm ở bệnh viện Đại học Los Angeles, California. Kỹ thuật của bọn họ rất tiên tiến, vết thương kiểu này ba ngày là có thể xuống giường rồi."
Bạch Dương hỷ đại phổ bôn*.
*Hỷ đại phổ bôn ( 喜大普奔) là ngôn ngữ mạng rút gọn của "Vui tay vui mắt, hả lòng hả dạ, khắp chốn vui mừng, chạy đi loan báo" ( Hỉ văn lạc kiến, đại khoái nhân tâm, phổ thiên đồng khánh, bôn tẩu tương cáo / 喜闻乐见, 大快人心, 普天同庆, 奔走相告), chỉ một người có chuyện vui muốn chia sẻ với bên ngoài, thông báo cho nhau để cùng chung vui.
Cố định cột sống rất đau, nước thuốc được tiêm vào cơ để áp chế dây thần kinh, đau đớn hơn rất nhiều so với lúc Bạch Dương ngã xuống.
Bạch Dương cố nhịn không kêu lấy một tiếng.
Trở về phòng bệnh, Thế An xót lòng đút cậu ăn quýt, "Thế này coi như là toại nguyện rồi, cậu đừng làm tôi lo lắng thêm nữa."
Bạch Dương nhai quýt, "Tôi không muốn khiến anh mất mặt."
Thế An thở dài, "Nói bao nhiêu lần rồi, cậu khiến tôi mất mặt khi nào? May là không có chuyện gì. Nếu thật sự xảy ra chuyện, tôi nóng ruột muốn chết."
Bạch Dương ngọt ngào nhìn hắn, "Kim Thế An, cảm ơn anh."
"Cảm ơn tôi làm gì?"
"Cảm ơn anh đã giúp tôi nói chuyện, nếu không Lý tổng nhất định vẫn bắt tôi mổ."
Thế An vỗ trán Bạch Dương, "Người nói đỡ cho cậu chính là Lý tổng đấy. Nếu làm theo ý tôi thì hôm nay phẫu thuật luôn rồi, còn lâu cậu mới được nháo loạn thế này."
Bạch Dương nhổ xơ quýt ra, "Tôi không tin, chỉ có anh mới đối tốt với tôi thôi."
Thế An cố tình trêu cậu, "Cậu quên Tiểu Chung của cậu rồi à? Lâu không gặp cậu ấy, bê bối tình ái của hai người sắp đi tong rồi."
Bạch Dương phun xơ quýt lên mặt hắn, "Chua thật đấy."
Thế An tước xơ quả, "Ai nghĩ quẩn mới ăn giấm chua của cậu."
Bạch Dương ngẩn người, "Tôi nói quýt chua kìa."
Thế An không nói gì nữa.
Hoàng hôn giữa mùa hạ chính là yên tĩnh như thế. Quýt thực sự rất chua.
Nhưng thực sự cũng rất ngọt ngào.