• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Dờ

Bạch Dương không ngủ ngon, buổi sáng năm giờ đã tỉnh. Cậu lén lút tỉnh dậy muốn chạy đi.

Chung Việt mở mắt ra, giữ cậu lại trên giường, "Đi đâu?"

Bạch Dương đã vô cùng hết hy vọng với Chung Việt, cậu mặc cho Chung Việt giữ mình lại, vươn tay sạc pin cho điện thoại. Bên trên là một đống cuộc gọi nhỡ của Kim Thế An, Bạch Dương kéo hắn vào sổ đen.

Trước mặt Chung Việt, cậu gọi điện cho Khương Duệ Quân, "Hôm nay cậu về Thượng Hải à?"

"Ừ." Khương Duệ Quân nói, "Làm sao vậy?"

"Đi cùng đi, tôi đi nhờ xe cậu." Bạch Dương nói, "Cậu giúp tôi đặt phòng khách sạn. Vừa lúc cuối tuần này chúng ta đi hội thảo ở Thượng Hý".

Khương Duệ Quân không hỏi vì sao, chỉ quyết đoán nói: "Tôi tới đón cậu."

Cậu tắt điện thoại nhìn Chung Việt: "Yên tâm chưa?"

Chung Việt buông tay ra, "Các cậu cãi nhau?"

Bạch Dương im lặng một lát rồi ngồi dậy, cậu và Kim Thế An hết rồi, nhưng cậu sẽ không nói ra bí mật của hắn. Tình yêu của họ đã hết rồi, nhưng cậu không muốn trả thù.

Bây giờ cậu bình tĩnh lạ thường, chết thì không đáng, cậu không phải chỉ có mỗi tình yêu, cậu mới 26 tuổi, sẽ không khăng khăng đòi chết chỉ vì một mối tình thất bại.

"Tôi đến Thượng Hải sẽ báo cho cậu với anh Niệm." Bạch Dương đứng lên, "Không cần đưa, tôi đi nhờ xe Khương Duệ Quân."

Chung Việt bỗng nhiên ôm chặt lấy cậu.

".......... Bạch Dương, vì sao, chúng ta luôn, yêu thật đau khổ."

Bạch Dương được ôm, cậu thầm lặng rơi lệ trong lòng Chung Việt. Chiếc ôm của Chung Việt vẫn vững chắc như thế, giống như miếng bông cồn sát trùng đặt lên miệng vết thương, cậu ấy muốn chữa khỏi cho cậu, mà Bạch Dương vẫn cảm thấy thật đau.

Đúng vậy, bọn họ rõ ràng có lựa chọn tốt hơn, vì sao lại yêu đau khổ đến thế, luôn yêu đến mức đau lòng, hận không thể quên đi, rồi một lần nữa lại tự mình tra tấn.

Là lời thoại trong phim nào đã nói, "Nếu tình yêu không làm người ta thống khổ thì đó chẳng phải là tình yêu".

Có lẽ con người luôn hèn mọn như vậy đi.

Thế An tìm Bạch Dương một đêm, vẫn là Trịnh Mỹ Dung báo cho hắn biết Bạch Dương đến nhà Chung Việt, Trịnh Mỹ Dung không biết bọn họ xảy ra chuyện gì, chỉ dựa vào giác quan phụ nữ mà khuyên hắn: "Tôi cho người theo dõi cậu ấy rồi, cậu đừng qua đó, xử lý vết thương trên mặt cậu đi đã."

Hôm sau Lý Niệm tới gặp hắn, hai người gặp nhau đều thấy đối phương tím xanh mặt mày, không khỏi cười khổ.

Thế An cũng không chất vấn vì sao hôm qua anh tắt điện thoại, thủ pháp đánh người này đều cùng một bộ bí tịch, vừa nhìn đã biết được gây ra bởi cùng một nắm đấm.

"Hai người làm sao thế." Lý Niệm xoa vết bầm trên đầu, "Tôi nể mặt anh mới không đánh lại đấy, đại bảo bối nhà anh như muốn đánh chết tôi vậy."

Lý Niệm cùng hắn đến nhà Chung Việt. Chung Việt mở cửa, trực tiếp bỏ qua Lý Niệm, dứt khoát đấm Thế An một quyền trước.

Lý Niệm buồn cười, Kim tổng tài hai ngày nay bị sao Thái Tuế chiếu, từ hôm qua đến nay cứ bị đánh mãi không ngừng. Anh giữ Chung Việt lại, hỏi cậu: "Bạch Dương đâu?"

"Đi rồi." Chung Việt lạnh lùng đáp.

"Đi đâu?"

"Thượng Hải."

Lý Niệm lật xem lịch trình, thở phào một hơi: "May đấy, không phải đi tìm chết, cuối tuần hai người đó có hội thảo ở học viện hý kịch Thượng Hải." Anh gọi điện thoại cho Bạch Dương, Bạch Dương thế mà nghe thật.

Lý Niệm bịt miệng Thế An, "Tổ tông, cậu đi Thượng Hải đấy à?"

Bạch Dương lạnh nhạt khách khí đáp: "Lý tổng, tôi đi nhờ xe Khương Duệ Quân, anh yên tâm đi, tôi chỉ ở khách sạn thôi không đi lung tung."

"Được rồi được rồi, tôi bảo Tiểu Mã đi theo cậu, cậu ở đâu?"

"Không cần, tôi tự lo được."

"Thân phận của cậu mà ra ngoài không mang trợ lý, cậu tự hạ giá chính mình đấy à? Ngoan, tôi không nói cho Kim Thế An đâu, cậu ở chỗ nào, gửi địa chỉ cho tôi, tôi bảo Tiểu Ngưu với Tiểu Mã qua đó ở cùng cậu."

Một lát sau, Bạch Dương nói: "Khách sạn Cẩm Giang."

"Mới hay cũ?"

"...........Mới."

Lý Niệm mở loa ngoài, tất cả mọi người đều nghe được. Anh vừa cúp điện thoại, Thế An lập tức nói: "Chuẩn bị xe, tôi đi Thượng Hải."

"Anh từ từ đã." Lý Niệm cản hắn, "Bớt cái trò Quỳnh Dao của anh đi, bây giờ anh tìm cậu ta thì được gì? Lửa giận bốc lên đầu rồi, có thể không kích động thì đừng kích động cậu ta." Anh sờ cục sưng trên đầu mình, "Tôi nói anh nghe chủ tịch Kim, chính anh là người chiều cậu ta lên tận trời, anh bình tĩnh lại đi, để cho cậu ta không gian suy nghĩ."

Lý Niệm không nghĩ ra Bạch Dương đang nháo loạn cái gì, chia tay lần trước đã không hiểu ra sao rồi, lần này Kim Thế An lại làm gì không thuận ý Bạch Dương? Lại còn động thủ luôn chứ.

Chung Việt đứng bên cạnh nghe mà phát tức, lại túm lấy cổ áo Lý Niệm, Lý Niệm nhắm tịt mắt lại: "Các cậu ăn phải thuốc súng đấy à? Chẳng nói chẳng rằng cứ phải dùng nắm đấm mới được? Ông đây không quản lý nổi các cậu nữa đúng không? Chung Việt, nếu không thì cậu với Kim tổng cùng đến Thượng Hải, đừng theo lão người Pháp kia về Bắc Kinh nữa, mọi người cùng nhau đi xem hiện trường Bạch Dương nhảy xuống sống Hoàng Phố, ngày mai lên báo cả lũ làm trò cho toàn thể nhân dân."

Chung Việt á khẩu không trả lời được.

Lý Niệm nhìn Kim Thế An, "Anh về dưỡng thương trước đi --- Mang cái mặt này đến công ty để bị cười cho thối mũi à? Cứ để Bạch Dương bận nốt đợt này, truyền thông đang nhìn vào, cậu ta chạy được đi đâu."

Thế An im lặng một lúc lâu, "Buổi tối anh tới nhà tôi, tôi có chút chuyện muốn nói với anh."

Lý Niệm nhẫn nhịn, sắp xếp cho Bạch Dương một đống công việc. Truyền thông Thượng Hải sắp cười tới mức nở hoa rồi, bọn họ đang định mời Bạch Dương phỏng vấn mà cậu không có thời gian, Nhóm truyền thông nghĩ, tốt quá, An Long thật hiểu lòng nhau, rốt cuộc vẫn cho bọn họ một cơ hội.

Bọn họ muốn phỏng vấn Bạch Dương, lại quanh co lòng vòng mời cả Trương Huệ Thông và Khương Duệ Quân. Trương Huệ Thông không chịu hạ mình nhận phỏng vấn vì đây không phải hãng truyền thông lớn, ông chỉ nhận lời tham gia một tiết mục của đài truyền hình Hoàng Phố. Khương Duệ Quân lại rất nể nang, cứ mời là tới.

Trên tiết mục, Trương Huệ Thông lại nói về kế hoạch quay phần tiếp theo của Tần Hoài mộng. Bạch Dương ngồi một bên nghe mà cảm thấy đau xót, ngoài mặt thì chỉ có thể mỉm cười. Mà hãng truyền thông chó má này còn sắc bén không chịu được, Trương Huệ Thông vừa nhắc tới Bạch Lộ Sinh là cắn lấy không tha, xào xáo thành đủ loại tin tức.

Bạch Dương bận rộn ở Thượng Hải suốt một tuần, còn đi làm khách mời của một số tiết mục giải trí. Cuối tháng Một, Thượng Hải vẫn bị bao trùm bởi cái lạnh, sông Hoàng Phố đóng thành băng, tổ tiết mục muốn xào tin lớn, gạt Bạch Dương và Khương Duệ Quân trực tiếp kéo bọn họ ra Phố Khẩu, muốn hai diễn viên chính bày tỏ cảm nghĩ về bước đi tiếp theo.

Bạch Dương đã chết lặng, cậu lau nước mũi nhìn bia liệt sỹ của Bạch Lộ Sinh, cố gắng bình tĩnh nói: "Tôi sẽ cố gắng học tập người trước, cố gắng thể hiện tốt nhất ở tác phẩm tiếp theo."

Khương Duệ Quân nhìn cậu, phụ họa nói: "Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."

Vừa kết thúc công việc, đạo diễn liền chạy tới giải thích: "Rất xin lỗi, rất xin lỗi, trước đó không nói cho hai vị biết là để hiệu quả ghi hình chất lượng hơn, hai vị bỏ quá cho."

Bạch Dương yếu ớt cười, "Không sao, tôi hiểu mà."

Tâm như tro tàn là cảm giác bây giờ của Bạch Dương. Cậu nghĩ, cậu phải sống tiếp, không thể chết dễ dàng được, phải cố gắng hết sức, dựa vào cái gì mà cả đời cậu lại không bằng Lộ Sinh.

Cậu chăm chú nhìn mộ của Lộ Sinh, lại cảm thấy vô cùng thương tiếc. Bạch Lộ Sinh không sai, tình yêu của cậu ấy cũng là yêu, người sai là Kim Thế An. Mà Bạch Lộ Sinh chết rồi, chết một cách tiêu sái lẫy lừng, vì nước nhà mà hy sinh, khiến cho những tư tình nhỏ nhặt của Bạch Dương thật không đáng nhắc tới.

Đáng tiếc rằng mình không sinh vào thời chiến tranh, Bạch Dương thầm nghĩ, nếu không thì cậu cũng sẽ tham gia quân ngũ đánh giặc đền đáp nước nhà, lên chiến trường chẳng cần suy nghĩ gì nữa, tổ quốc chính là người tình vĩ đại nhất, vì tổ quốc mà máu chảy đầu rơi cũng xứng đáng.

Khương Duệ Quân ngồi bên cạnh cậu, đột nhiên hỏi: "Bạch Dương, nếu tôi cũng giống như những người kia, thoáng cái chết rồi, cậu có đau lòng cho tôi không?"

Bạch Dương nghe vậy thì ngẩn người: "Có chứ."

Bình thường nếu Khương Duệ Quân hỏi vậy thì Bạch Dương đều cho rằng cậu ta đang đùa, nhưng hiện tại chính cậu cũng đang nghĩ đến cái chết, Khương Duệ Quân hỏi vậy, cậu lập tức cảnh giác: "Cậu định làm gì?"

Khương Duệ Quân cúi đầu cười, "Đần độn, tôi sẽ không chết thật đâu."

Bạch Dương thấy lòng khẽ động, cậu chưa kịp nghĩ nhiều thì đã hắt xì năm sáu cái liên tục.

"...............Đồ đần, mặc nhiều một chút thì chết à?"

"Tôi không đem áo lông."

Khương Duệ Quân lạnh lùng nhìn Tiểu Mã, Tiểu Mã lập tức rụt đầu, cậu với Tiểu Ngưu tới đây rất vội, chỉ sợ anh Tiểu Bạch của họ nhảy sông tự vẫn, kết quả là chẳng mang quần áo gì cho Bạch Dương.

Khương Duệ Quân cởi áo bành tô ra khoác lên đầu Bạch Dương.

Ngày mai còn đi hội thảo ở Thượng Hý, bọn họ phải chạy xe cả đêm về Thượng Hải. Khương Duệ Quân nhìn cậu bệnh tật dặt dẹo, bèn bảo Tiểu Ngưu và Ninh Ninh ngồi một xe, chính mình và Bạch Dương thì ngồi xe van đi phía trước.

Tiểu Mã lo lắng nhìn khuôn mặt nóng bừng của Bạch Dương, "Anh Tiểu Bạch, anh sốt rồi."

Bạch Dương không nói gì, cậu nằm trên ghế, hạ lưng ghế xuống thấp. Cậu cảm thấy mình sắp sốt đến ngất đi, đành phải mơ hồ nói với Tuệ Tuệ và Tiểu Mã, "Mua thuốc giúp tôi."

Khương Duệ Quân ngồi cạnh im lặng nhìn cậu, bỗng nhiên nói: "Không được, cậu phải đi viện, cậu cũng đâu phải ảnh đế, liều mạng làm gì."

Tên đại ma vương này có thể ngừng thối mồm được không, Bạch Dương chịu thua rồi.

Bây giờ cậu không còn hơi đâu đi cảm tạ ý tốt của Khương Duệ Quân, cậu mệt rồi.

Người bị bệnh thường nhớ về chuyện buồn khổ, bây giờ cậu bị bệnh, chuyện khổ sở nhất chính là Kim Thế An.

Thời tiết rất lạnh, Kim Thế An liệu có bị cảm hay không.

Vì sao cậu còn quan tâm đến hắn cơ chứ? Rõ ràng hắn không yêu cậu, hắn lừa cậu. Bạch Dương rất muốn biết rốt cuộc Kim Thế An nghĩ thế nào về cậu, nhưng cậu không có dũng khí đối mặt.

Luôn cảm thấy, có rất nhiều chuyện càng nói rõ ra thì càng hỏng bét.

Cậu còn yêu hắn, đúng vậy, dù cho hắn đã làm gì. Cậu không quên được hắn, đúng vậy, cho dù hắn đã tổn thương cậu.

Cậu thậm chí đã nghĩ, sau này bọn họ còn cơ hội ở bên nhau không? Cậu liệu sẽ cúi đầu nhận sai với Kim Thế An, cậu sẽ dễ dàng tha thứ cho hết thảy quá khứ mà hắn đã coi cậu thành Bạch Lộ Sinh?

Cậu nhớ tới lời Khương Duệ Quân nói, nếu cậu ta chết, liệu cậu có cảm thấy đau lòng không?

Đương nhiên là có, nhưng cậu không yêu Khương Duệ Quân.

Kim Thế An với Bạch Lộ Sinh, liệu có phải cũng như vậy?

Mơ mơ hồ hồ, lại giống như có một tia hy vọng thắp lên trong lòng cậu. Dù chỉ là một chút hy vọng nhỏ nhoi, cậu lại bắt đầu điên cuồng nhớ hắn, nhớ toàn bộ thân thể của hắn, nhớ những lần làm tình vừa dịu dàng lại vừa thô bạo của hắn, nhớ những lời tán tỉnh vừa tao nhã lại vừa cổ hủ của hắn.

Cậu dường như thấy Kim Thế An đang ở trước mặt mình, im lặng nhìn cậu, dịu dàng hôn cậu.

Bạch Dương vừa được hắn chạm môi thì không nhịn được bắt đầu khóc, hai hàng lệ lặng lẽ rơi xuống hai bên gò má cậu. Hắn rất đáng giận, hắn lừa cậu lâu như vậy mà còn có thể hôn cậu bộc trực và thật dịu dàng đến thế. Thế An có phải cũng thấy áy náy không? Mới đầu là cẩn thận chạm vào môi cậu, Bạch Dương không nỡ tránh đi, chỉ không ngừng rơi nước mắt, vì thế Kim Thế An lại giống như trước kia, ngậm lấy đầu lưỡi cậu, giống như muốn nuốt lấy Bạch Dương.

Bạch Dương tức giận đẩy hắn ra, "Đừng động vào tôi."

Thế An không nói gì, chỉ nhẹ nhàng mà mạnh mẽ xoay mặt cậu lại, tiếp tục hôn xuống.

Bạch Dương cảm thấy cái hôn của hắn thật xa lạ, cả người hắn đều thật xa lạ. Bọn họ giống như chưa từng quen nhau vậy. Trước kia khi Thế An hôn cậu sẽ luôn mang theo chút gì đó như dục vọng chiếm hữu, mà hiện tại hắn hôn cậu, giống như có áp lực và sự thăm dò.

Cậu bị hắn hôn hồi lâu, giống như không cần nói gì cả, vấn đề gì cũng có thể giải quyết bằng một nụ hôn.

Bạch Dương rốt cuộc không nhịn được nữa mà đẩy hắn ra, "Kim Thế An, tên khốn nạn này!"

Thế An dần tan vào hư không, bị cậu đẩy một cái liền biến mất.

Bạch Dương mở mắt ra, bỗng nhiên thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Cậu xấu hổ nhìn Khương Duệ Quân, Khương Duệ Quân đang bình thản ngồi nghịch điện thoại.

Tiểu Mã và Tuệ Tuệ dường như cũng chẳng phát hiện ra điều gì, có lẽ không ai nghe thấy Bạch Dương nói mớ cả.

Bạch Dương yên lòng, bây giờ mới thấy đầu đau như muốn nứt ra, miệng cũng tràn ngập vị bạc hà kỳ quái. Cậu đổ một thân mồ hôi lạnh ướt sũng, ngồi dậy rồi lại ngã ra ghế.

"Cậu chắc là không cần đi viện?" Khương Duệ Quân nhàn nhạt hỏi.

".............Không cần, bảo Tiểu Mã mua chút thuốc là được, ngày mai còn hoạt động."

Bọn họ tới khách sạn, nhóm trợ lý ba chân bốn cẳng dìu Bạch Dương vào phòng. Khương Duệ Quân đứng ngoài nhìn chằm chằm Tiểu Mã và Tuệ Tuệ.

Tiểu Mã căng thẳng, vừa rồi ở trên xe cậu ta xấu hổ tới mức không dám quay đầu lại nhìn.

Tuệ Tuệ lập tức nói: "Anh Quân yên tâm, bọn em chưa thấy gì cả."

Khương Duệ Quân liếc nhìn bọn họ rồi đi về phòng.

Cậu ta ngã ra giường.

Cậu ta vậy mà lại làm ra một chuyện ghê tởm đến thế, là chuyện mà chính cậu ta chưa bao giờ nghĩ tới.

Viên kẹo bạc hà trong miệng Khương Duệ Quân đã tan thành hình một lát cắt sắc nhọn, cậu ta buồn phiền lôi lọ kẹo ra, lấy một viên kẹo bạc hà nguyên vẹn bỏ tiếp vào miệng mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK