Đêm trước ngày phẫu thuật, Chung Việt lấy viên kim cương của Lý Niệm ra nhìn một lần nữa.
Thật nực cười, tình yêu của con người lại cần một viên kim cương để chứng minh. Anh bị bệnh lâu như vậy mà không nói một câu với cậu, anh giấu giếm tất cả mọi việc liên quan đến anh, bây giờ để lại một viên kim cương có ích gì?
Chung Việt nhớ tới cái đêm sau khi diễn ra buổi tiệc đóng máy Tần Hoài mộng, cậu gọi Lý Niệm về nhà.
"Em phải tham gia, buổi hòa nhạc."
"Tốt lắm." Lý Niệm cười, "Muốn thưởng cái gì?"
Thật hỏng bét, Chung Việt nghĩ, vì sao bọn họ lại rơi vào vòng luẩn quẩn thế này, luôn dùng điều kiện để nói chuyện, dường như cậu phải làm thật tốt thì mới có tư cách yêu cầu anh vậy.
"Em muốn anh ở lại đây." Chung Việt nói.
"Cái này không được." Lý Niệm quyết đoán từ chối, nghĩ một lát rồi nói: "Bị người khác chụp được thì không hay."
Có lẽ trong nhà Lý Niệm toàn là thuốc, Chung Việt nghĩ, mà khi ấy cậu lại cãi lời anh: "Bạch Dương, và Kim tổng, ở cùng nhau."
"Họ là họ, em là em, không thể chuyện gì em cũng học theo người khác được." Lý Niệm dường như cảm thấy rất phiền não, anh xoay người trên ghế, "Tiểu Chung, chúng ta làm tình hay tâm sự gì đó, cũng chưa là gì cả. Nhưng em đừng làm ra những chuyện không phù hợp với thân phận nghệ sĩ, không tốt cho chính em."
Bây giờ cậu đã hiểu, lúc ấy Lý Niệm đang vô cùng đau đớn.
"Em không phải là nghệ sĩ." Chung Việt nói.
Đúng vậy, cậu đã chuyển hình thành công, giới giải trí đã không còn nhìn nhận cậu như một tiểu minh tinh nữa, cậu là ngôi sao được Anatole nâng niu trong lòng bàn tay, là con cưng của giới thời trang. Đối với giới âm nhạc và thời trang, họ chẳng lạ lẫm gì đồng tính luyến ái, cậu hiểu, Lý Niệm chỉ là đang trả lời cho qua chuyện thôi.
Cậu không có tâm trạng nghe anh nói xạo, Lý Niệm không yêu cậu thì thôi, vì sao lại còn đi trêu ghẹo người phụ nữ khác. Vì sao Lý Niệm vui, cậu lại thấy thật tuyệt vọng?
Cậu thuần thục kéo khóa quần ra rồi đè anh xuống. Lý Niệm yếu ớt hơn trong tưởng tượng của cậu rất nhiều, vừa đẩy đã ngã. Cậu vui sướng, vì thế liền đi tìm bờ môi anh.
Lý Niệm vừa nôn khan vừa lùi về phía sau. Phía sau là lưng tựa của sofa, không còn đường lui nữa.
Bệnh gì cũng sẽ khỏi thôi, cậu nghĩ rồi cắn lên đầu lưỡi anh, máu rướm ra, chảy xuống khóe miệng chính cậu.
Lý Niệm không giãy giụa nữa, mặc cho cậu cắn xé.
Lúc ấy nếu như cậu có thể tinh ý một chút, lại hoặc là, nếu Lý Niệm nói ra, có thể cậu sẽ không làm vậy nữa.
"Thật sự không phải anh không yêu em." Lý Niệm khẽ nói, "Có một số chuyện khiến anh luôn nghĩ bản thân thật đáng hổ thẹn, không có lý do gì mà giày vò em."
"Bởi vì Lý Kim?"
Lý Niệm không đáp. Chung Việt cảm thấy như cậu nhìn lầm, biểu cảm của anh lúc ấy thật đau đớn.
"Nếu có kiếp sau, Tiểu Chung, anh nhất định sẽ đối tốt với em." Anh nói, "Chờ anh nhé?"
Sau đó Bạch Dương gõ cửa. Hai người không nói tiếp nữa.
Rốt cuộc Lý Niệm muốn theo đuổi điều gì? Nếu nói rằng anh luôn sống vì hận thù, Chung Việt không tin.
Cậu nhớ tới những giây phút khi hai người nói chuyện vui vẻ với nhau. Thỉnh thoảng anh sẽ vui vẻ gọi điện cho cậu, báo cho cậu biết đoàn phim vẫn thuận lợi, lúc ấy Chung Việt còn đang chuẩn bị làm nhạc phim.
"Tiểu Chung, chờ em lưu diễn trở về, anh sẽ sắp xếp cho em một concert riêng ở trong nước."
Giọng Lý Niệm mang theo ý cười, "Vui không?"
Chung Việt vô cùng thích anh nói chuyện mang ý cười như vậy, không giống như ánh mắt phức tạp hay thái độ chua ngoa của anh, giọng cười ấy rất thẳng thắn, dù cho đã khàn đi bởi cồn rượu và khói thuốc --- Giống như một viên bảo thạch đã chịu nhiều va đập, sớm không còn toàn vẹn, nhưng thỉnh thoảng ánh nắng chiếu vào, nó vẫn có thể phản chiếu lại những tia sáng nhẹ nhàng mà đẹp đẽ.
Lý Niệm lại hỏi cậu: "Còn muốn hát không? Lâm tổng ở PT lại nói chuyện ra album, anh nghĩ em có thể phát triển ra quốc tế. Năng lực sáng tác của em rất cao, âm nhạc điện ảnh thì theo người Pháp học, nhưng cũng đừng quên âm nhạc thị trường."
Anh hiểu cậu, hiểu tình yêu nồng nhiệt của cậu với âm nhạc, là chính anh đã một tay nâng cậu lên trời, biến cậu thành một vì sao. Dù Chung Việt đối với anh vẫn còn nhiều rối rắm, nhưng nghe được mấy câu này thì cả hai đều không kìm lòng được mà nở nụ cười.
Chung Việt lăn viên kim cương trong lòng bàn tay, ngón tay lướt qua từng mặt cắt, ánh sáng chiếu vào rồi hắt ra một màu sắc méo mó.
Khuynh đảo chúng sinh, sau đó lại vì một người khác mà khuynh đảo, thế giới này vốn dĩ chính là nghiêng lệch, giống như lời dối trá phản xạ ra từ mặt cắt của viên kim cương.
Lý Niệm vĩnh viễn nói dối cậu, nói đến cùng cũng chỉ còn lại hai chữ.
Chờ anh.
Cậu nhớ lần đầu gặp anh ở 1912, cũng là một đêm tuyết rơi. Lý Niệm cười, ngồi xuống đối diện cậu: "Thích hát sao?"
Cậu gật gật đầu, không dám mở miệng nói chuyện.
Lý Niệm nâng cằm nhìn cậu hồi lâu, nói với cậu: "Chờ tôi, chờ tôi một chút."
Cậu thấy Lý Niệm chạy tới bên cạnh sân khấu nói gì đó với ông chủ quán bar. Rất nhanh lại chạy về, ngậm thuốc lá cười hỏi cậu: "Saving all my love for you, biết hát không?"
"Thử xem." Lý Niệm nói, "Chờ tôi, mai tôi tới tìm cậu."
Lý Niệm vĩnh viễn nói, chờ anh.
Rất nhiều đêm tuyết rơi, cậu ngồi một mình ở quán bar, hát ca khúc ấy hết lần này đến lần khác, chờ anh, chờ anh đạp tuyết mà đến, chờ anh mỉm cười gọi cậu, chờ anh ngoắc tay với cậu.
Saving all my love for you.
Ca phẫu thuật được sắp xếp vào 8 giờ sáng.
Đã có phóng viên nghe được tin tức mà tới chờ chực, bị bảo vệ và người của công ty ngăn ở bên ngoài. Nơi này, tất cả đều nhìn theo y bác sĩ đưa Lý Niệm và Chung Việt một trước một sau vào phòng phẫu thuật.
Bạch Dương chạy qua, dùng bút đỏ vẽ hai đường trên tay cả hai người.
"Tôi dùng cách này kéo Thế An về đấy." Bạch Dương cam đoan với Chung Việt, "Tuyệt đối linh nghiệm. Tiểu Chung, cố lên."
Chung Việt bật cười, hai tay bưng mặt Bạch Dương, hôn chụt một cái.
"Cậu đáng yêu nhất."
Thế An đứng phía sau, mặt hơi tái.
Bạch Dương nhìn chăm chăm theo bọn họ, tất cả mọi người đều đang ngóng trông. Đường hành lang rộng rãi, gió mát từ đâu thổi tới, mang theo ý lạnh, nhưng cũng mang theo ý xuân. Bạch Dương và Chung Việt đùa giỡn như vậy, giống như đã thổi tan đi nỗi niềm tâm sự của mọi người, ai nấy đều thoáng cảm nhận được hương hoa cỏ trong gió, không biết là tới từ ngọn gió Đông Nam xa xăm chốn nào.
Tuy rằng rét lạnh, nhưng lại nói cho người ta biết rằng, mùa xuân sắp tới rồi.
Bạch Dương nắm chặt tay Thế An, hắn cũng nắm lại tay cậu, an ủi nói: "Nhất định sẽ thành công."
Tất cả đều không đi, lẳng lặng đứng chờ trước phòng phẫu thuật.
Bống nhiên có tiếng bước chân dồn dập tiến vào, tất cả đều đưa mắt nhìn, ai cũng không thể ngờ được --- Lý Kim đến.
Dáng vẻ của Lý Kim thoạt nhìn thật khó coi, tóc rối tung, hai mắt đỏ quạch. Mọi người đã nhìn quen sắc mặt ốm bệnh của Lý Niệm, vừa nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Lý Kim, ai nấy đều giật mình. Hai người đó thực sự là anh em ruột, đúc ra từ cùng một khuôn.
Trong số những người đứng đây, Lý Kim chỉ quen một mình Bạch Dương. Gã giống như phát điên, chạy lại kéo lấy tay Bạch Dương. "Anh tôi ở đâu?"
Bạch Dương lạnh nhạt nhìn gã, "Phòng phẫu thuật, anh tới đây làm gì?"
Tần Nùng đuổi theo từ phía sau, "Anh theo tôi về ngay." Lý Kim gạt tay cô ra, lại nhìn Bạch Dương: "Tôi có thể cứu anh ấy, cho tôi nhìn thấy anh ấy!!"
Gã cao lớn, chân tay lại dài, Tần Nùng bị gạt một tay thì ngã ra đất. Trịnh Mỹ Dung vội vàng đỡ cô dậy.
Thế An giữ lấy tay gã, "Nói chuyện là được rồi, sao lại đánh phụ nữ?"
Y tá đều chạy lại khuyên can, "Bên trong còn đang phẫu thuật, cảm phiền đừng gây ồn ào."
Lý Kim đẩy hai y tá ngã ra đất, điên cuồng muốn xô cửa phòng phẫu thuật, tất cả đều giữ chặt gã lại, chỉ nghe gã khản cổ gào lên: "Các người muốn hại chết anh tôi! Các người muốn hại chết anh ấy! Chỉ có tôi mới có thể cứu anh ấy! Cho tôi gặp anh ấy!"
Vì sợ phóng viên chen chúc đi vào, đàn em của Trịnh Mỹ Dung cùng chạy tới, năm tên đàn ông to cao giữ Lý Kim lại. Mặt Lý Kim liền ăn một phát tát mạnh của Tần Nùng, cô vẫn chưa hết giận, tát hết bên này tới bên kia, từng tiếng vang lên chát chúa.
"Anh mà cũng xứng được gặp anh ấy? Anh có mặt mũi gì mà gặp anh ấy?" Tần Nùng cười lạnh hỏi gã. Mọi người chưa bao giờ thấy hai người như thế này, càng không ngờ Tần Nùng lại rơi nước mắt, "Anh hại anh ấy chưa đủ hay sao? Dù anh ấy có chết cũng không tới lượt anh được khóc tang. Cút về đi!"
Lý Kim trợn mắt lên nhìn cô. Trịnh Mỹ Dung cởi găng tay, nhồi vào miệng Lý Kim một cách không hề khách khí, sau đó dặn dò hai bên, "Mang ra ngoài."
Lý Kim bị người kéo đi, gã vẫn phát ra những tiếng nức nở giận dữ, giống như một con thú đã phát điên. Gã quay đầu lại, tất cả mọi người đều nhìn ra những bi thương và tuyệt vọng trong đôi mắt ấy.
Không ai có thể hiểu được nỗi bi thương ấy, tất cả chỉ thấy khinh thường gã.
Tần Nùng đứng tại chỗ, im lặng rơi lệ. Trịnh Mỹ Dung đỡ cô ngồi xuống, rất bất ngờ khi thấy cô đau lòng đến nhường này, lại không biết phải động viên thế nào.
Tần Nùng ngẩng đầu lên nói với Thế An, "Kim tổng, tôi muốn nói chuyện riêng với anh một chút."
..........Tình huống khó xử. Mọi người đều biết Thế An và Tần Nùng từng có một đoạn tình cảm, tuy rằng đã đường ai nấy đi. Bạch Dương cũng không hẹp hòi chút chuyện nhỏ ấy, cậu tinh ý đi qua kéo Trịnh Mỹ Dung, "Trịnh tổng, chúng ta ra ngoài đi."
Trịnh Mỹ Dung theo Bạch Dương ra ngoài, chị đi lướt qua Tần Nùng, Tần Nùng vẫn còn đang nhìn chị. Hai người đi ra ngoài rồi, Thế An im lặng một lát rồi lấy khăn tay đưa cho cô, "Lau nước mắt đi, sẽ ổn thôi."
Tần Nùng nhận lấy khăn tay của hắn, đẫm lệ mà nở nụ cười, "Anh biết chăm sóc người khác hơn lúc trước."
Thế An chỉ cười, "Con người luôn thay đổi mà."
Tần Nùng đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, chân thành nói: "Thực ra, nếu khi đó anh không ngăn cản tôi quay phim, có lẽ bây giờ chúng ta vẫn còn bên nhau."
Thế An không thích nghe những lời này, hắn trầm ngâm rồi bình thản nói: "Tôi với Dương Dương sắp kết hôn rồi."
Tần Nùng bất ngờ nhìn hắn, tế nhị cười, "Yên tâm đi Thế An, tôi không muốn ôn chuyện cũ với anh đâu, tôi chỉ muốn thẳng thắn nói một việc thôi."
Cô thay đổi xưng hô, không gọi hắn là Kim tổng nữa. Thế An nghĩ, Kim Thế An của quá khứ có lẽ không hàng phục được người phụ nữ này, cô rất thông minh.
Tần Nùng dịu dàng nói: "Đúng là tôi đã lừa anh rất nhiều năm, tôi không nên ham tiền của anh ---- Lúc tôi ở bên anh, lòng vẫn còn yêu Lý Niệm."
Thế An giật mình, hắn hơi buồn cười. Tên nghiệp chướng Lý Niệm thế mà lại nợ tình khắp mọi nơi, đến cả người phụ nữ của kim chủ cũng không tha. Nhìn vào cái phần thất đức này, Lý Niệm còn phải sống tiếp, sống thêm hai ba kiếp nữa cũng không chuộc hết tội.
Bảo sao Tần Nùng lại tìm Lý Kim làm tình nhân, hóa ra gã chỉ là thế thân.
Tần Nùng cũng thực sự là có gan, cô biết hắn không chấp nhặt nên mới sảng khoái nói ra. Thế An nghĩ, Tần Nùng giảo hoạt như vậy, không biết ai mới là người có thể hàng phục cô nàng?
Là ai cũng không quan trọng, tóm lại không phải là hắn.
Hắn nghĩ tới đây, không tiện lộ ra ngoài, chỉ dịu dàng cười: "Đều là chuyện quá khứ."
Tần Nùng cũng cười, cúi đầu nhìn ngón tay chính mình, lại nhìn ngoài cửa sổ, "Cho dù Lý Niệm được cứu thì cũng cần thời gian rất lâu để tĩnh dưỡng, anh định để ai tiếp quản?"
Cô vẫn cứ là lớn gan như vậy.
Thế An cũng không né tránh: "Tạm thời chưa nghĩ tới, lúc trước Lý Niệm luôn đề bạt Tiểu Mã --- Nhưng dù gì cậu ấy cũng còn quá trẻ, có lẽ trước mắt chỉ có Mỹ Dung tiếp quản thay."
Tần Nùng nói: "Nếu anh tin tưởng tôi thì tôi có thể hỗ trợ An Long. Trong vòng một năm, tôi sẽ kéo tài nguyên cho bên anh. Còn cho Chung Việt hay là cho Bạch Dương, các anh tự quyết."
Thế An không muốn nói quá sâu, chỉ gật đầu cảm ơn cô: "Phiền cô lo lắng rồi."
Tần Nùng nhìn hắn, chỉ nói: "Chuyện của Chung Việt không giấu được đâu, phóng viên ngày càng nhiều, anh phải chuẩn bị trước. Về chuyện của anh và Bạch Dương, đừng vội công khai thì tốt hơn, cả công ty mà ai cũng là đồng tính, ai còn dám ký hợp đồng với An Long nữa."
Thế An nghe vậy thì cười, "Rồi sẽ đến lúc phải công khai thôi --- Kết hôn, tôi nhất định phải làm. Về phần có nói ra hay không, không phải là thời điểm bây giờ."
Tần Nùng nhìn hắn hồi lâu, không che giấu niềm ngưỡng mộ trong đáy mắt, "Bạch Dương thật hạnh phúc."
Thế An cũng thấy cảm thông, "Cô cũng có thể tìm được hạnh phúc. Tính tình Lý Kim hung hăng, tôi khuyên cô nên đi tìm người tốt hơn, đừng vì một khuôn mặt mà hủy hoại cả đời mình."
Tần Nùng nở một nụ cười vừa thê lương vừa xinh đẹp, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
"Rất hiếm có người nào như anh, đối xử với cậu ấy tốt đến mức ấy."
Hai người không nói nữa, chỉ nhìn ra bầu trời quang đãng ngoài cửa sổ. Ở nơi mà mắt bọn họ không nhìn thấy, đã có rất nhiều những chồi non đang tắm trong ý xuân, sinh sôi nảy nở đầy mãnh liệt.