• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong khoang xe đóng kín cửa sổ, Hiểu Sơn Thanh có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, đập nhanh một cách khác thường.

Cậu nhìn gương mặt của Diệp Đồng Trần gần trong gang tấc. Cô không hề đề phòng cậu một chút nào cả, đang đợi cậu xem vết đau trong miệng của mình. Trong vài giây đồng hồ, suy nghĩ của cậu chuyển động nhanh chóng —— Nên đỡ mặt cô như thế nào đây? Dùng tay nào? Tay trái? Tay phải? Hay là cả hai tay?

Hiểu Sơn Thanh gần như đờ người, vụng về vươn hai cánh tay ra đỡ lấy mặt cô… Cửa sổ xe bỗng nhiên bị người ta gõ hai cái.

Hiểu Sơn Thanh giật nảy mình, giương mắt nhìn thấy quản gia Bạch An đang cười tủm tỉm đứng bên ngoài cửa sổ xe.

Diệp Đồng Trần cũng xoay người, gương mặt rời khỏi tay cậu, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Quản gia của ba cậu đấy.”

Hiểu Sơn Thanh hạ cửa kính xe xuống, Bạch An cười tủm tỉm nói: “Cậu chủ, cô Diệp, ông chủ dặn dò tôi lái xe đưa hai người trở về.”

Phải rồi, chân của cậu còn đang bó bột, không thể nào tự lái xe được, lúc đến cũng là Bạch An đưa đến.

Chỉ là anh ấy đến đúng lúc quá.

Diệp Đồng Trần chuyển sang băng ghế sau, Hiểu Sơn Thanh chuyển sang ghế lái phụ.

Sau khi Bạch An lên xe, anh ta mở chiếc túi cầm theo trong tay ra, lấy ra hai cốc trà chanh đầy đá, lần lượt chia cho Hiểu Sơn Thanh với Diệp Đồng Trần: “Ông chủ dặn mua đấy, bảo rằng có thể bổ sung vitamin C.”

Hiểu Sơn Thanh nhìn thoáng qua, cốc trà chanh của Diệp Đồng Trần full đường và thêm topping, đó chính xác là hương vị cô thích. Thế nhưng… ba cậu biết cậu không thích uống trà chanh mà nhỉ.

Dường như trà chanh này được đặc biệt mua cho Diệp Đồng Trần.

Cậu nhịn không được, lầm bầm một câu: “Sao ba lại biết Diệp Trần thích full đường nhỉ?”

Bạch An cười cười, nói một cách gượng gạo: “Có thể là vì ông chủ biết cô Diệp thích ăn đồ ngọt, đoán đấy.”

Thật hay giả thế?

Hiểu Sơn Thanh vẫn cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ. Ba cậu có vẻ khá thích Diệp Trần, một người trẻ tuổi như vậy, nhưng lại chưa bao giờ gặp cô ấy. Có lần cậu đã đề cập đến việc liệu có nên mời Diệp Trần về nhà ăn cơm không.

Ba cậu hỏi: “Cô ấy chủ động đề cập đến ư? Nếu như cô ấy không chủ động đề cập đến, vậy thì không cần.”

Thật khó hiểu.

Cậu quay lại nhìn Diệp Trần, cô đã bắt đầu uống trà chanh với vẻ mặt như thể không để tâm đến điều gì cả.

****

Không ngoài dự liệu của cậu, bên ngoài văn phòng luật nhỏ của họ cũng có rất nhiều người của giới truyền thông đợi để phỏng vấn Diệp Trần. Các câu hỏi chủ yếu tập trung vào việc liệu Kỷ Diệu Quang có phải là con riêng hay không.

Càng kỳ quái hơn, thế mà còn có công ty giải trí tìm đến Diệp Trần, bảo rằng muốn ký hợp đồng với cô, tuyệt đối sẽ cố gắng nâng đỡ cô ấy.

Bởi vì Vương Tuấn đã chết, công ty của gã cũng bị điều tra và đóng cửa. Sau khi Giang Dã bị tuyên án vào tù hôm nay, theo luật pháp, tất cả các hợp đồng của công ty đều bị hủy bỏ, các nghệ sĩ đều được tự do.

Hiện tại, danh tiếng của Diệp Trần đang rất lớn, sáu từ khóa tìm kiếm hàng đầu đều liên quan đến cô, tên của cô #DiệpTrần# trực tiếp trở thành một chủ đề “sôi sục”.

Khoảng thời gian này, cô đã là khách quen của hot search, và danh tiếng ngày càng tốt hơn. Vụ kiện hôm nay đã hoàn toàn lật ngược tình thế, mọi người mới biết rằng sự nhẫn nhịn của cô trong thời gian dài như vậy chính là để chờ đợi cuộc phản công hôm nay.

Giờ đây, ai nhìn thấy Diệp Trần – một nghệ sĩ đang nổi tiếng bùng nổ mà không thèm thuồng chứ?

Nhưng rõ ràng hôm nay Diệp Trần đang đau miệng nên không muốn nói chuyện. Hiểu Sơn Thanh và Bạch An đã đuổi hết đám người này đi, rồi quyết định khóa cửa lại, hôm nay không làm việc nữa.

Thời tiết không được tốt cho lắm, không có nắng.

Cậu ngồi trước bàn làm việc, vừa chỉnh lý những vụ án gần đây, vừa lướt xem hot search.

Tin về Cố Viễn Dương và Giang Dã bị kết án đứng ở vị trí thứ hai trong danh sách hot search.

Tên của Đới Kiều được nhắc đến lại, đứng ở vị trí thứ ba. Những tài khoản truyền thông từng lan truyền tin đồn cô tự tử vì tình giờ bị đào lại và chỉ trích. Cuối cùng, cô đã được minh oan.

Vị trí thứ tư là #KỷDiệuQuangConNgoàiGiáThú#.

Thứ năm là #TửHìnhTreoNghĩaLàHoãnMộtLúcRồiChếtPhảiKhông?#

Còn vị trí thứ sáu là một cái tên mà Hiểu Sơn Thanh không biết #DiệpTuệ#.

Hiểu Sơn Thanh ấn vào, trông thấy một tấm ảnh chụp chung giữa một người phụ nữ với Kỷ Vọng – chủ tịch tập đoàn Hòa Quang Đồng Trần. Trong ảnh, Kỷ Vọng trông rất trẻ, có vẻ như được chụp khi ông còn đôi mươi. Còn người phụ nữ kia chính là Diệp Tuệ, có nét mặt hơi giống Diệp Trần.

Hot search này được một người trong cuộc tiết lộ rằng Kỷ Vọng từng kết hôn với một phụ nữ tên Diệp Tuệ. Đây là người vợ đầu tiên của ông, nhưng chưa bao giờ được công khai, và Diệp Tuệ chính là mẹ của Diệp Trần.

Hiểu Sơn Thanh cũng chẳng ngạc nhiên gì về tin tức này, điều khiến cậu giật mình chính là người vạch trần chuyện này lại không dùng tài khoản ẩn danh, tài khoản tên là —— [Tay cầm dao mổ giết rồng].

Cậu sợ ngây người, người cung cấp ảnh chụp và vạch trần chuyện này lại chính là Cố Ninh?

Sao Cố Ninh lại vạch trần chuyện này vào lúc này? Là để chứng minh giúp Diệp Trần rằng cô không phải con gái riêng sao?

Nhưng Hiểu Sơn Thanh nghe nói, đối tượng hẹn hò gần đây của Cố Ninh chính là Kỷ Diệu Quang đấy. Hôm nay Kỷ Diệu Quang còn xuất hiện ở tòa án để đón Cố Ninh. Cậu còn tưởng rằng Cố Ninh có dự định tiến xa hơn với Kỷ Diệu Quang nữa chứ.

Hiểu Thanh Sơn ấn mở WeChat của Cố Ninh, rất muốn nói gì đó với cô ấy, nhưng bây giờ có nói gì cũng đều sẽ khiến cô ấy buồn phải không?

Cậu ngưỡng mộ Cố Ninh từ tận đáy lòng, bởi vì trên tòa án, Diệp Trần với Cố Viễn Dương đã khai: Vợ ông ta phát hiện ra những đoạn clip ông ta bạo hành những cô gái khác cho nên mới suy sụp.  

Nhưng thật ra, chính Cố Ninh lại dùng tài khoản [Tay cầm dao mổ giết rồng] kia để gửi tin nhắn cho cậu.

Dù Cố Ninh có đau khổ, cô ấy cũng lựa chọn đối mặt.

Hiểu Sơn Thanh nghĩ nghĩ, gửi cho Cố Ninh một câu: [Cảm ơn cô.]

Cô ấy không hề đáp lại.

Hiểu Sơn Thanh lại đi làm mới những hot search, phát hiện hẳn là có người đang xóa những hot search. Khi làm mới, các từ khóa #DiệpTrần#, #KỷDiệuQuangConNgoàiGiáThú# và #DiệpTuệ# đã biến mất.

Cậu suy đoán chắc hẳn là nhà họ Kỷ đã xóa hot search để kiểm soát dư luận.

Nhưng độ nổi tiếng của Diệp Trần quá cao, dù bị gỡ xuống, chẳng mấy chốc từ khóa #LuậtSưDiệp# lại vươn lên vị trí đầu tiên.

Lần này, hot bình luận bên dưới chính là ——

[Nhà họ Kỷ đang xóa hot search để bịt miệng sao? Vậy chính là thừa nhận cậu cả hiện tại của nhà họ Kỷ thật sự là con riêng đúng không?]

[Cười chết mất, xem như tôi cũng đã được trông thấy cái gì gọi là tu hú chiếm tổ chim khách rồi. Con riêng lại quang minh chính đại đuổi chính thất với con gái ruột đi, còn đổi trắng thay đen rằng con gái ruột chính là con riêng, ghê gớm thật.]

[Con gái ruột bị công ty chó má và kẻ cầm thú bắt nạt như thế, chủ tịch Kỷ lại thờ ơ, đúng là quá súc sinh rồi. Hòa Quang Đồng Trần nhanh phá sản đi!]

[@Tập đoàn Hòa Quang Đồng Trần, các người không sợ sao? Chị Diệp của tôi làm luật sư chưa được bao lâu, công ty chó má bắt nạt chị ấy đã đóng cửa, ông chủ hóa thành nước thối, tên quản lý thối nát bị tù chung thân. Chủ tịch Cố Viễn Dương của công ty điện ảnh Cố thị thì kéo dài thời hạn thi hành án tử hình, công ty điện ảnh Cố thị thì tràn ngập nguy cơ… Các người còn dám xóa hot search của chị Diệp của chúng tôi? Sao không dám đứng ra xin lỗi hả?]

[Đề nghị điều tra Kỷ Vọng của tập đoàn Hòa Quang Đồng Trần, quan hệ của ông ta với Cố Viễn Dương có vẻ rất tốt.]

[Tin tức được tiết lộ bởi Tay cầm dao mổ giết rồng đấy! Phú bà thật sự ở trong giới này sao? Lại tiết lộ thêm một ít nữa đi! Đập chết con riêng đi!]

[Tôi đặt mình vào góc nhìn của Diệp Trần thấy thật tuyệt vọng, bị công ty chó má áp bức và cô lập không thể tự biện hộ, bị vu khống là con riêng, mẹ đã mất còn bị chửi là kẻ thứ ba… Cuối cùng bây giờ sự thật đã được phơi bày!]

Trong căn phòng rất yên tĩnh, Diệp Trần ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại, chú mèo cam đang ngủ bên chân cô, nó đặt cái đầu nho nhỏ lên trên đùi cô. 

Hiểu Sơn Thanh có thể nghe thấy tiếng Diệp Trần gõ phím trên điện thoại, và tiếng cô di chuyển viên đá trong miệng, nhưng cậu không biết cô đang làm gì. Cô đang nói chuyện với ai sao? Nhưng cô không có WeChat, và dường như cũng chẳng có bạn bè nào để liên lạc…

Cậu cảm thấy bồn chồn trong lòng, đặc biệt là khi lướt thấy hot search mới #CôngTyPhimSốMờiDiệpTrầnGiaNhập#.

Đây là bài đăng từ chính Công ty Phim Số trên Weibo, tài khoản chính thức trực tiếp viết rằng họ rất mong muốn mời Diệp Trần gia nhập, sẵn sàng chi 300 triệu để ký hợp đồng với Diệp Trần làm diễn viên cho họ.

300 triệu đấy…

Tiền lương một tháng cậu phát cho Diệp Trần chỉ có 11 nghìn mà thôi. Có lẽ cả đời này, công ty luật nho nhỏ này của cậu cũng đều không thể kiếm được 300 triệu.

Ban đầu, lý do Diệp Trần ở lại văn phòng luật nhỏ của cậu làm trợ lý là vì cô muốn kiện Giang Dã và công ty phải không?

Giờ đây, những người cô muốn kiện đã bị kiện, người cần ngồi tù đã ngồi tù, hợp đồng nghệ sĩ của cô đã vô hiệu, thân phận con riêng đã được làm rõ, cô còn lý do gì để ở lại văn phòng luật nhỏ này nữa?

Cô có một tương lai tươi sáng phía trước, ví dụ như nhận 300 triệu để trở thành minh tinh quốc tế.

Cậu không có bất kỳ lý gì để ngăn cản cô đi đến một hướng phát triển tốt hơn cả.

Cổ họng Hiểu Sơn Thanh có chút đắng chát, tổng kết lại doanh thu của văn phòng luật trong hai tháng qua. Nhờ có Diệp Trần đến đây, trong hai tháng vừa qua cậu đã kiếm được một khoản lời nhỏ tầm 300 nghìn, một trong số đó là số tiền donate từ phòng livestream. 

Cậu quyết định trả cho Diệp Trần hai tháng lương, trực tiếp dùng tài khoản công ty…

Chẳng bao lâu sau, điện thoại của Diệp Đồng Trần liền vang lên thông báo nhận tin nhắn.

Cô dừng gõ chữ, ngẩng đầu hoang mang nhìn Hiểu Sơn Thanh: “Cậu vừa mới chuyển vào tài khoản của tôi 120 nghìn tệ hả?”

“Là công ty gửi tiền lương cho cô.” Hiểu Sơn Thanh mỉm cười nói với cô: “Hai tháng tiền lương của cô cộng với hoa hồng nữa đấy, phần lớn số tiền donate trong phòng live đều do cô kiếm cả mà.”

Diệp Đồng Trần “ồ” một tiếng, lại tiếp tục gõ chữ, nói: “Nếu nói như thế này, làm luật sư kiếm cũng nhiều đấy nhỉ.”

“Là cô tài giỏi.” Hiểu Sơn Thanh thành tâm thành ý nói: “Trước khi gặp được cô, suốt hai tháng tôi chẳng nhận được một vụ nào cả.” Vừa nói xong, trên điện thoại di động của cậu liền xuất hiện một tin nhắn chuyển khoản.

Là Diệp Đồng Trần chuyển cho cậu 4560 tệ.

“Đây là tiền tôi nợ cậu, cùng với số tiền mà tôi đã tiêu của cậu trong quãng thời gian qua.” Diệp Đồng Trần không ngẩng đầu, nói: “Tôi có ghi sổ lại đấy, lát nữa sẽ gửi cho cậu xem.”

Hiểu Sơn Thanh nhìn thấy số tiền chuyển khoản này, cổ họng càng đắng chát hơn, có cần phải rõ ràng như thế này hay không hả. Cô tính toán rõ ràng như thế này chính là sắp rời đi rồi sao… Cô sẽ đưa chú mèo cam Quả Hồng Nhỏ đi sao?

Trái tim của cậu trĩu nặng như bị ngâm dưới nước, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hỏi cô: “Cô… sau này dự định như thế nào?”

Diệp Đồng Trần bận gõ chữ, trả lời rất qua loa: “Tạm thời dự định cố gắng kiếm tiền, mua lại đạo quán Bão Nhất.”

“Hả?” Hiểu Sơn Thanh quay đầu đưa mắt xuyên qua cửa sổ nhìn thoáng qua đạo quán ở cách đó không xa, không biết cô có đang nói đùa hay không: “Cô không mua lại nó được đâu, nó thuộc sở hữu nhà nước mà.”

Dường như cuối cùng Diệp Đồng Trần cũng đã gõ chữ xong, ngừng tay ngẩng đầu hỏi cậu: “Không phải có thể nhận thầu hay sao? Không phải bây giờ nó đang được tập đoàn Hòa Quang Đồng Trần nhận thầu ư? Nghe nói ba cậu cũng có cổ phần trong đấy nữa đấy.”

“Đúng là có thể nhận thầu.” Hiểu Sơn Thanh cảm thấy cô đang hỏi một cách rất chân thành, bèn trả lời: “Nhưng tập đoàn Hòa Quang Đồng Trần đã thuê mấy chục năm rồi, trong thời hạn này dù có có năng lực đến đâu cũng không thể thuê được.”

Cô gật đầu: “Tôi biết, nhưng nếu tập đoàn Hòa Quang Đồng Trần đóng cửa, tôi sẽ có thể đấu thầu, đúng không?”

Hiểu Sơn Thanh bị hỏi đến nghẹn lời: “Thì… đúng là vậy, nếu công ty phá sản, hợp đồng sẽ vô hiệu, và sẽ có đấu thầu lại…”

Nhưng tập toàn Hoà Quang Đồng Trần đã được thành lập gần hàng trăm năm, còn có thực lực hơn công ty của Vương Tuấn nhiều. Cho dù Kỷ Vọng có chết bất đắc kỳ tử thì vẫn còn Kỷ Diệu Quang với những cổ đông khác trong công ty, rất khó đóng cửa đúng không.

Nhưng cậu không muốn tạt nước lạnh Diệp Trần: “Nói không chừng là vậy?” Nói không chừng ngày nào đó sẽ bị sập tiệm nữa đấy: “Nhưng tại sao cô lại muốn đấu thầu đạo quán Bão Nhất?”

Diệp Đồng Trần xoa đầu mèo cam, đang nghĩ cách trả lời cậu. Nơi đó từng là nhà của cô, là nơi cô quen thuộc nhất. Nhưng Hiểu Sơn Thanh sẽ không hiểu, nghĩ tới nghĩ lui, cô bèn nói: “Tôi tu đạo Thiên Sư, nhận thầu một cái đạo quán sẽ thuận tiện cho việc tu đạo hơn.”

“Cô cũng tu đạo Thiên Sư ư?” Tuy Hiểu Sơn Thanh đã sớm biết cô không ăn thịt, còn biết xem bói, nhưng cậu không ngờ cô cũng tu đạo Thiên Sư: “Vậy nên cô mới không ăn mặn, cũng không uống rượu, cũng không thể lấy chồng?”

Diệp Đồng Trần gật đầu, chủ động hỏi cậu: “Ba nuôi Hiểu Thanh Tĩnh của cậu là Quán Chủ Vinh Dự của đạo quán Bão Nhất nhỉ? Ông ấy cũng tu luyện đạo Thiên Sư sao?”

Cô đã tìm kiếm một số thông tin về Hiểu Thanh Tĩnh, phát hiện rằng ngoài vai trò chủ tịch ra, anh còn là Quán Chủ Vinh Dự của đạo quán Bão Nhất. Điều kỳ lạ hơn là số tuổi chính thức của anh là 45, nhưng ngoại hình trông chỉ như mới hơn 20 tuổi.

Hơn nữa, đến giờ Hiểu Thanh Tĩnh vẫn chưa kết hôn, chưa từng có bạn gái, và đã nhận nuôi Hiểu Sơn Thanh làm con nuôi từ rất sớm.

Điều còn kỳ lạ hơn là cô phát hiện ra rằng ba và ông nội của Hiểu Thanh Tĩnh, cả ba thế hệ đều không có hồ sơ kết hôn. Có người nói rằng cả ba đời đều kết hôn bí mật và sinh con, cũng có người cho rằng họ là con nuôi được nhận làm con thừa kế, nhưng nhà họ Hiểu chưa bao giờ lên tiếng về điều này, rất bí ẩn.

Mà ông nội và ba của Hiểu Thanh Tĩnh đều chết bất đắc kỳ tử vào năm 45 tuổi, chết khi còn rất trẻ.

Lần đầu tiên Hiểu Sơn Thanh nói ra thân thế của mình cho cô nghe, cậu chính là cô nhi, được Hiểu Thanh Tĩnh nhận nuôi từ lúc còn rất nhỏ. 

Khi cậu kể về chuyện lúc nhỏ, trong lời nói luôn tràn đầy sự biết ơn đối với Hiểu Thanh Tĩnh: “Ba nuôi của tôi đối xử với tôi vô cùng tốt, có lẽ cô nghe sẽ không hiểu, nhưng tôi không biết nói chuyện trước khi lên 3.”

Khi còn ở trại trẻ mồ côi, cậu không có ốc tai, trước 3 tuổi cậu đều sống trong một thế giới im lặng đến đáng sợ, không nghe được, cũng chẳng có ai dạy cậu nói. Khi còn bé, người ở trại trẻ mồ côi đều cho rằng cậu chính là một kẻ ngốc. 

Thế nhưng Hiểu Thanh Tĩnh lại nhìn trúng cậu giữa vô số đứa trẻ khác, anh đặt tên cho cậu, dẫn cậu đi cấy máy trợ thính.

Âm thanh đầu tiên mà Hiểu Sơn Thanh nghe được trên thế giới này chính là giọng nói của Hiểu Thanh Tĩnh. 

Diệp Đồng Trần có thể nhìn ra được, ba nuôi đối xử với cậu rất tốt, bảo vệ cậu hết sức của mình.

Hiểu Sơn Thanh muốn hỏi, cô có muốn đến nhà cậu ăn một bữa cơm hay không? Giống như bạn bè vậy, dù cô có rời khỏi văn phòng luật đi chăng nữa, bọn họ vẫn có thể làm bạn.

Nhưng nhớ lại, ba cậu từng nói nếu không phải do cô chủ động đề cập đến, vậy thì đừng phiền cô.  

Cậu do dự mãi, Diệp Đồng Trần mở miệng nói trước: “Có cơ hội sẽ đến chào hỏi ba nuôi của cậu một chút.”

Hiểu Sơn Thanh dừng lại, vừa định nói lúc nào cũng được.

Điện thoại liền rung lên.

Cậu nhìn thoáng qua, lại là cấp trên đã lâu lắm rồi không liên lạc với cậu, đại luật sư Vương Đống của Văn phòng Luật Quân Hữu.

Trước khi mở văn phòng luật, cậu đã thực tập dưới trướng của Vương Đống hơn một năm. Công ty Luật Quân Hữu là công ty luật rất rất nổi tiếng trong giới luật sư. Cậu vốn dự định sẽ trở thành nhân viên chính thức, nhưng vì quan điểm khác nhau nên đã xảy ra xung đột với công ty, trong lúc nóng giận cậu đã từ chức. Vương Đống là một tiền bối rất tốt, dạy cậu rất nhiều thứ, có điều sau này cậu cũng ngại liên lạc với vị tiền bối này. 

Cậu có chút bất ngờ ấn nhận cuộc gọi, nghe tiếng Vương Đống cười gọi cậu: “Luật sư Hiểu, danh tiếng của cậu vang xa rồi đấy.”

Cậu lập tức hiểu ngay chính là mấy vụ kiện cáo gần đây đã mang lại danh tiếng cho công ty luật nho nhỏ này của mình, bèn ngại ngùng nói: “Tiền bối Vương, anh cũng đừng trêu tôi.”

Vương Đống cũng không hề khách sáo với cậu, nói thẳng vào vấn đề: “Tôi vừa thấy hot search liền vội vàng gọi điện thoại cho cậu đấy. Trợ lý của công ty luật các cậu là cô gái tên Diệp Trần kia đúng không? Cô ấy có cân nhắc về việc tiếp tục làm luật sư trong tương lai hay không? Có muốn đến Quân Hữu hay không? Quân Hữu vô cùng hoan nghênh cô ấy đấy.”

Hiểu Sơn Thanh sửng sốt, nhìn về phía Diệp Trần, hóa ra Vương Đống đến để tuyển người: “Tôi khó mà nói lắm, nói không chừng người ta sẽ quay lại làm diễn viên đây này.” 300 triệu lận đó.

Vương Đống cũng sửng sốt một chút: “Không phải cô ấy đã tuyên bố rút lui khỏi ngành giải trí rồi hay sao? Tôi thấy hot search cô ấy rút lui khỏi giới giải trí nên mới liên lạc với cậu đấy.”

Hả?

Hiểu Sơn Thanh nhìn Diệp Trần bằng ánh mắt kinh hãi, che điện thoại hỏi cô: “Cô muốn rời khỏi ngành giải trí hả? Chuyện khi nào thế?”

Diệp Đồng Trần đẩy viên đá trong miệng đến vị trí vết loét trong khoang miệng của cô: “Mới đây thôi.”

Hiểu Sơn Thanh vội vã đi làm mới hot search, quả nhiên hot search đầu tiên đã chuyển thành #DiệpTrầnRútLuiKhỏiGiớiGiảiTrí#.

Khi nhấp vào, dòng đầu tiên là bài đăng từ tài khoản chính thức [Diễn viên Diệp Trần] trên Weibo, bắt đầu bằng – [Xin chào mọi người, tôi là Diệp Trần. Tôi đã lấy lại quyền kiểm soát tài khoản này, và đây cũng là lần cuối cùng tôi sử dụng nó. Tôi muốn làm rõ một vài điều…]

Thì ra Diệp Trần vừa rồi đang viết bài đăng Weibo này.

Hiểu Sơn Thanh cúp điện thoại, đọc thật kỹ. Trong bài đăng này, Diệp Trần trước tiên làm rõ về sự việc cô bị cho là con gái riêng. Cô đăng đoạn ghi âm đối chất với Giang Dã, cùng với đoạn chat ghi lại việc công ty bắt cô phải chịu đựng và không được làm rõ rằng mình không phải con riêng. Cô còn đính kèm bằng chứng chuyển khoản cho thấy công ty đã nhận một khoản tiền lớn từ nhà họ Kỷ.

Ngoài ra còn có giấy đăng ký kết hôn và giấy ly hôn của mẹ cô – Diệp Tuệ với Kỷ Vọng.

Những giấy tờ này chứng minh rằng khi ly hôn, con trai của Kỷ Vọng là Kỷ Diệu Quang đã được sinh ra. Điều này có nghĩa là Kỷ Vọng đã có con với người phụ nữ khác khi vẫn còn trong cuộc hôn nhân với Diệp Tuệ.

Ai mới là con riêng đã rõ như ban ngày.

Cuối cùng, cô nói ngắn gọn: Kể từ hôm nay, cô sẽ từ bỏ danh phận nghệ sĩ và rút lui khỏi giới giải trí.

Hiểu Sơn Thanh đọc bài đăng này với vẻ vô cùng kinh ngạc, không ngờ cô lại quyết đoán rút lui khỏi giới giải trí như vậy…

Diệp Đồng Trần hỏi cậu: “Tháng sau tôi có thể lên chuyển lên chính thức chưa?”

Hiểu Sơn Thanh gần như buột miệng: “Được! Ngay tháng này luôn!”

Cậu thậm chí cảm thấy mắt mình hơi cay, không ngờ cô lại chịu ở lại văn phòng luật nhỏ bé này của cậu. “Cô có thể từ bỏ hợp đồng 300 triệu của Công ty Phim Số để ở lại làm luật sư, tôi vui quá…”

Diệp Đồng Trần giật mình nhìn cậu: “300 triệu gì?”

Tim Hiểu Sơn Thanh đập thình thịch, không phải là cô không trông thấy hot search kia đấy chứ? Tiêu đời rồi, cô sẽ không dao động vì tiền đấy chứ!

****

Tin tức Diệp Trần rời khỏi ngành giải trí quá hot, nhà họ Kỷ đã xóa hot search tận mấy lần cũng không thể xóa hết.

Vô số phóng viên và đại diện truyền thông chen chúc trên con đường Kỷ Diệu Quang thường xuyên qua lại để đi làm, khiến hắn ta cảm thấy vô cùng phiền muộn. Mặc dù ba hắn, Kỷ Vọng, đã gọi điện với giọng điệu bình thản và khuyên nhủ:

“Con đừng phản ứng gì cả, qua một thời gian mọi chuyện sẽ tự lắng xuống thôi. Cho dù nó có làm rõ mình không phải là con riêng đi nữa thì cũng chẳng sao cả. Nhà họ Kỷ vẫn sẽ không công nhận nó, và người thừa kế của nhà họ Kỷ mãi mãi chỉ có thể là con.”

Tuy rằng công ty sẽ chịu một vài ảnh hưởng nhất định, nhưng những tổn thất đó không đủ sức lay chuyển nền tảng vững chắc của doanh nghiệp.

Nhưng Kỷ Diệu Quang vẫn rất tức giận, đời này hắn ta hận nhất chính là thân phận con riêng này. Hắn ta đã cố gắng hết sức để thay đổi, lại bị Diệp Trần lật đổ.

Từ nay về sau, chắc chắn tên của hắn ta sẽ dính liền với hai chữ con riêng.

Hắn ta không thể nào để Diệp Trần sống một cách thoải mái như vậy được.

Xe đang đi trên đường lớn, hắn ta trực tiếp gọi điện thoại cho Thẩm Xác.

Qua một hồi lâu, Thẩm Xác mới nhận máy.

Hắn ta không chút do dự, nói: “Tôi muốn Diệp Trần biến mất khỏi thế giới này, là biến mất hoàn toàn, bao nhiêu tiền cũng được.”

Phía đầu dây bên kia, Thẩm Xác cười một tiếng: “Toàn bộ gia sản của cậu cũng được nữa à?”

Kỷ Diệu Quang nghẹn lại một chút.

Thẩm Xác bật cười vô cùng thích thú: “Lũ hậu bối các người, đứa nào mở miệng cũng ngông cuồng. Trên đời này, có tiền không có nghĩa là có thể làm trái quy luật tự nhiên. Tôi đã nói rồi, số mệnh của Diệp Trần giờ đã thay đổi. Nếu cậu muốn cô ta chết không toàn thây, ít nhất phải có được ngày tháng sinh hiện tại của cô ta. Sao mà không hiểu được điều đơn giản vậy? Đúng là đồ ngu xuẩn.”

Kỷ Diệu Quang nén giận: “Tôi sẽ phái người đi thăm dò.”

“Tra được thì gọi lại cho tôi.” Thẩm Xác định cúp máy.

Kỷ Diệu Quang vội vã nói thêm: “Chờ một chút, cắt lưỡi Giang Dã trước giúp tôi, gã không nên nhiều lời như vậy.” Hắn ta không biết trút giận vào đâu, chỉ có thể trút lên người Giang Dã, dựa vào đâu mà Giang Dã dám lén lút gọi hắn ta là con riêng ở sau lưng cơ chứ?

“Được, chuyển khoản đi.” Thẩm Xác không nhiều lời, cúp điện thoại ngay.

Kỷ Diệu Quang cầm điện thoại suy nghĩ, có thể tra ngày tháng sinh của Diệp Trần từ đâu đây?

****

Ngày hôm sau, sáng sớm Cố Ninh đã đến sân bay đón ông nội. Ông nội đã sống ở viện dưỡng lão tỉnh khác được vài năm. Lần này, công ty gia đình gặp phải biến cố lớn, ông không thể không trở về.

Trên đường đến sân bay, Cố Ninh đã nhận được cuộc gọi từ trại tạm giam, nói ba cô ấy muốn gặp cô ấy, muốn nộp đơn kháng án và nhục mạ nhân viên canh giác trong trại tạm giam. 

Cố Ninh vô cùng bực bội. Tại sao ông ta đã ngồi tù rồi mà vẫn không biết hồi tâm suy ngẫm thế? Từ lúc ông ta đột nhiên nổi giận trên toà án, ông ta dường như đã “biến thành người khác”, không hề che giấu sự tức giận và những suy nghĩ xấu xa của mình. Có lẽ đây mới chính là bộ mặt thật của ông ta.

Cô ấy sẽ không giúp ông ta kháng án, càng không đời nào liên lạc với Thẩm Xác thay ông ta.

Cô ấy hy vọng ông ta sẽ ăn năn hối cải trong tù. Rõ ràng kéo dài thời hạn thi hành án tử hình đã là cơ hội cho ông ta sống sót để chuộc lỗi rồi. Ông ta vẫn còn hai năm để sửa chữa lỗi lầm, tại sao ông ta vẫn không biết hối cải thế?

****

Hai ngày sau lại có một cơn mưa. Sau khi trời trong lại, núi Linh Ẩn sạch sẽ giống như vừa được gột rửa, những chiếc lá ánh vàng dưới ánh sáng mặt trời.

Thẻ làm việc mới của Diệp Đồng Trần cũng đã được làm xong. Lần này cô đã là luật sư, còn có cả chức vụ nữa.

Dì Hà đan cho cô một chiếc đệm ghế, Lý Phi Phi mua một bó hoa tặng cô, chúc mừng cô đã chính thức trở thành một luật sư.

Đây cũng là ngày đầu tiên cô livestream với thân phận luật sư.

Ngay khi mới vào phiên live, những người xem cũ của cô đã bắt đầu chê cười cô  —

[Luật sư Diệp, có phải má phải của cô bị sưng hay không?]

[Là màn hình của tôi có vấn đề à? Hay là luật sư Diệp gặp mọi người còn dùng filter thế? Sao mặt còn bị lệch nữa vậy?]

[Chị Diệp chị Diệp! Cuối cùng cô cũng mở live rồi! Tôi nhớ cô phát điên rồi! Từ khi cô rời khỏi ngành giải trí, tôi đã chính thức làm fan trung thành của cô! Có drama nhớ đưa tôi theo hóng cùng nhé!]

[Sao chỉ mới hơn 900 nghìn người trực tuyến thế? Có phải xem thường luật sư Diệp của tôi không?]

[Gọi luật sư cái gì hả? Gọi pháp sư!]

[Mau tặng quà cho pháp sư Diệp của tôi đi! Xông lên, đẩy phòng live lên top 1 cho tôi nào! Chúc mừng buổi live đầu tiên của pháp sư Diệp nhà chúng ta sau khi rời khỏi ngành giải trí!]

Một lượng lớn quà tặng rực rỡ nện vào gương mặt khốn khổ của Diệp Đồng Trần. Còn chưa live được mấy phút, thế mà quà tặng cô nhận được đã lên đến 90 nghìn tệ.

Hiểu Sơn Thanh quay đầu sang nhìn, cũng thoáng bị dọa sợ: “Cô còn chưa nói câu nào mà đã nhận được nhiều quà như thế rồi sao?”

Vừa nói xong, cậu đã trông thấy một món quà cậu chưa bao giờ được nhìn thấy trong phòng live: Là cung điện rồi cả pháo hoa, một chiếc vương miệng kim cương treo trên đỉnh đầu của Diệp Đồng Trần.

Giữa phòng live hiện lên dòng chữ: [Tay cầm dao mổ giết rồng gửi tặng Vương Miệng của Thần.]

Dưới phần bình luận có vô số người đang la hét.

[ A a a phú bà tới rồi!]

[Móa, đây là quà mới ngày hôm nay, trị giá tận 13140 đấy! Phú bà ra sân không phải tầm thường!]

[Phú bà gây sốc quá!]

Hiểu Sơn Thanh cũng rất ngạc nhiên, vậy mà Cố Ninh lại xuất hiện, hôm nay cô ấy rất dè dặt khác thường.

Tay cầm dao mổ giết rồng: [Ha ha, nghe nói có quà mới, đến tặng cho vợ tôi. Vợ tôi nhất định phải là người được tặng đầu tiên.]

Diệp Đồng Trần lại cười, lần đầu tiên không sửa lại cách xưng hô với cô ấy: “Cảm ơn món quà của Tay cầm dao mổ giết rồng. Hôm nay cô có vui hơn chút nào không?”

Tay cầm dao mổ giết rồng: [Móa, vợ ơi, cô như thế này tôi sẽ khóc chết đấy.]

Cô ấy sẽ khóc thật đó.

Hiểu Sơn Thanh có chút yên lòng, xoay người đi rót nước cho Diệp Đồng Trần, cô lại nhận được thêm hai phần quà [Vương Miệng của Thần] trong phòng live.

Cậu thật sự kinh ngạc.

Hai phần quà [Vương Miệng của Thần] này lại được tặng từ một người, tặng xong liền yêu cầu được nối mic, chính là có chuyện muốn trưng cầu ý kiến.

Diệp Đồng Trần chấp nhận, phía đối diện chỉ kết nối âm thanh không bật camera, là giọng nói của một người đàn ông không lớn lắm.

“Luật sư Diệp, tôi muốn hỏi một chút. Tài sản mà ông cố để lại, tôi và hậu duệ của vợ ông nên phân chia như thế nào?” Người đàn ông hỏi cô.

Hiểu Sơn Thanh nghe không hiểu.

Bên dưới bình luận cũng chẳng có ai nghe hiểu ——

Những bình luận tiếp tục hiện lên:

[Anh định chia tài sản của ông cố với hậu duệ của vợ ông sao? Khoan đã, anh không phải là cháu ruột của ông cố sao? Vợ của ông cố tái giá à?]

[Hậu duệ của con riêng đòi chia tài sản của ông cố anh? Không thể chia được đâu, vợ ông cố tái giá thì hậu duệ của bà ta đâu còn quan hệ huyết thống gì với ông nữa.]

Người đàn ông nhìn những câu hỏi trong bình luận, rồi nói tiếp:

“Nhưng tôi cũng không có quan hệ huyết thống với ông cố.”

Diệp Đồng Trần chật vật khi nghe anh ta nói, cô hỏi: “Hay là anh bật camera lên đi.” Những thứ nhìn được từ trên mặt anh ta còn nhiều hơn so với trong lời nói nữa.

Người đàn ông còn nói: “Là thế này, ông cố của tôi là thái giám, một trong những người thái giám cuối cùng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK