• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Đồng Trần còn chưa kịp về đến đồn cảnh sát thì bên đó đã diễn ra một màn “đại chiến”.

Nguyên nhân là khi Tống Minh Minh cùng đồng đội đưa nghi phạm Đoạn Tiểu Phi, Trương Nghê, Trương Diệu Tông về đến nơi thì đúng lúc nghi phạm Trương Long bị dẫn từ phòng thẩm vấn ra ngoài đi vệ sinh, thế là đụng mặt nhau.

Đoạn Tiểu Phi mồm miệng độc địa, vừa thấy Trương Long đã buột miệng: “Anh bạn, anh chính là người nhận thầu giết người với giá 100 nghìn tệ đó hả? Ông chủ quán bar của các người cũng ác thật đấy, tôi đưa cho anh ta 500 nghìn nhờ tìm người giết Diệp Trần, anh ta chỉ đưa cho anh có 100 nghìn!”

Trương Long vốn là kẻ nóng tính, nghe vậy lập tức nổi giận, lao thẳng đến chỗ ông chủ quán bar Tống Giang đang ngồi chờ thẩm vấn cách đó không xa, tung một cước. Tuy bị cảnh sát kịp thời khống chế nhưng Trương Long vẫn lớn giọng mắng chửi.

Anh ta vừa mắng, ông chủ quán bar Tống Giang tự cảm thấy uất ức cũng bắt đầu mắng lại: “Tôi đây thu phí hợp lý! Ở địa bàn của tôi, nhờ tôi tìm người, chẳng lẽ tôi làm không công à! Trương Long, anh không ăn chia à? Anh chỉ đưa cho người ta 50 nghìn tệ để đi giết người! Ai thèm 50 nghìn tệ đi giết người chứ! Ngu ngốc! Người bị liên lụy thảm nhất là tôi đây này!”

Hai người họ vừa cãi nhau, Trương Nghê – kẻ chủ mưu đứng sau vụ việc, vốn đang kinh hồn bạt vía, lập tức suy sụp hoàn toàn, òa khóc nức nở, vừa đánh vừa đá vào người em trai Trương Diệu Tông, vừa khóc vừa mắng: “Tiền gì cậu cũng dám tham ô! 5 triệu tệ của chị, cuối cùng chỉ còn 50 nghìn tệ! Nếu không phải cậu tham lam thì chị đã không bị hại thành ra thế này! Trương Diệu Tông, cậu hại chết chị rồi!”

5 triệu tệ vừa thốt ra khỏi miệng, mấy tên nghi phạm đều kinh ngạc, trợn mắt nhìn Trương Nghê: “5 triệu tệ? Bà đưa ra là 5 triệu tệ sao?!”

“Tất cả im miệng! Đây là đồn cảnh sát chứ không phải cái chợ!” Tống Minh Minh không nhịn được nữa, quát lớn một tiếng, quát xong lại muốn bật cười, đúng là tài tình mà, đám người này không hề ý thức được mình phạm pháp, ý định giết người vốn dĩ không nên có, anh ấy mỉa mai: “Hay là tôi mời luật sư đến cho các anh kiện tội lừa đảo nhỉ!”

Trương Long, kẻ không phân biệt được lời hay ý đẹp, lại dám lên tiếng: “Được đó! Tôi có thể kiện không! Anh ta chính là lừa đảo!”

Vẻ mặt đường hoàng khiến các cảnh sát có mặt đều bật cười.

Trên màn hình livestream, cư dân mạng cũng cười muốn xỉu ——

[Đây là cuộc thi hài kịch à?]

[Màn đối đầu thế kỷ…]

[Hóa ra kẻ chủ mưu xui xẻo phía sau là vợ bé của Kỷ Vọng, hahaha, bỏ ra 5 triệu tệ thuê người giết luật sư Diệp, cuối cùng bị rút gọn thành 50 nghìn tệ, bị chính sát thủ tố cáo]

[Tôi đã nói rồi, giết luật sư Diệp sao chỉ có 50 nghìn tệ, 5 triệu tệ mới hợp lý.]

[Ngầu thật, 5 triệu tệ cuối cùng biến thành 50 nghìn tệ, nếu tôi là anh chàng mắt một mí, tôi không chỉ tự thú, tôi còn tố cáo lừa đảo!]

[Ủng hộ sát thủ khởi kiện! Kẻ chủ mưu vô lương bóc lột từng lớp một! Đây là tiền mua mạng đấy! Sao có thể như vậy chứ! Mời luật sư Diệp của chúng ta đến biện hộ đi!]

[Hahaha, luật sư Diệp mà biện hộ cho kẻ muốn giết mình, lại còn ăn chia quá đáng nữa thì đúng là hài hước!]

[Còn hài hước hơn là Trương Nghê bị bắt là do Kỷ Vọng liên lạc với luật sư Diệp…]

[Phim ảnh đều lép vế, đề tài hiện thực đỉnh của chóp.]

[Cái này mà đăng lên hội nhóm thiểu năng trí tuệ chắc chắn được trao giải quán quân…]

[Hahaha, cảnh sát Tống rất biết cách mỉa mai!]

[Vợ tôi đâu? Sao không thấy vợ tôi về cùng nhỉ?]

[Đúng vậy, sao không thấy luật sư Diệp? Cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?]

[Đừng nói bậy! Trẻ con không nên nói linh tinh!]

****

Trong đồn cảnh sát ồn ào náo nhiệt, Hiểu Sơn Thanh lách người ra ngoài, nhỏ giọng hỏi Tống Minh Minh: “Diệp Trần đâu?”

Tống Minh Minh nói với cậu, ba cậu có việc tìm luật sư Diệp, luật sư Diệp xuống xe trước, chắc lát nữa sẽ quay lại.

Hiểu Sơn Thanh khựng lại, ba cậu tìm Diệp Trần có việc? Việc gì nhỉ?

Cậu lại nhớ đến bữa trưa mà ba cậu mang đến, cậu và Diệp Trần đều có phần, Diệp Trần không có mặt, cậu liền nhìn vào hộp cơm của cô, toàn là món cô thích ăn.

Hiểu Sơn Thanh luôn cảm thấy ba cậu dường như từ lúc nào đó đã trở nên rất thân thiết với Diệp Trần, thậm chí còn thân hơn cả cậu, vậy mà lại biết rõ mọi sở thích của cô.

Nhưng cậu không muốn bản thân dùng suy nghĩ xấu xa để nghĩ về Diệp Trần và ba mình, có lẽ họ chỉ là hợp ý nhau.

“Tiểu Trương, cậu thẩm vấn bọn họ đi.” Tống Minh Minh phân phó, còn anh ấy đi thẩm vấn Trương Nghê và Trương Diệu Tông.

****

Đợi đến khi Diệp Đồng Trần bước vào đồn cảnh sát, bên trong đã khôi phục lại trật tự, chỉ là hầu như phòng thẩm vấn nào cũng có người, mọi người đều bận rộn đến mức chân không chạm đất.

Học trò của Tống Minh Minh vừa nhìn thấy cô đã cười, tiến lại gần, nhỏ giọng nói: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy một vụ án mà nhiều nghi phạm bị bắt giữ cùng lúc như vậy, cô không thấy đâu, lúc bọn họ gặp nhau ở đồn cảnh sát hài hước lắm, cãi nhau chí chóe luôn! Cô về xem livestream đi.”

Diệp Đồng Trần có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đám sát thủ ngồi xếp hàng trông hài hước đến mức nào, nếu không phải sợ bọn họ bịa đặt lời khai, cô thật sự muốn tập trung tất cả nghi phạm này lại thẩm vấn chung, mà cũng không cần thẩm vấn, cứ để bọn họ tự cãi nhau là được rồi.

Tống Minh Minh và Hiểu Sơn Thanh trong phòng thẩm vấn nhìn thấy Diệp Đồng Trần qua lớp kính, liền vẫy tay với cô.

Diệp Đồng Trần đi qua, đẩy cửa bước vào.

Ống kính dừng lại ở đây, bên trong đang thẩm vấn Trương Diệu Tông.

Diệp Đồng Trần đi đến ngồi cạnh Hiểu Sơn Thanh, nghe Tống Minh Minh thẩm vấn.

Hiểu Sơn Thanh còn chưa biết Diệp Đồng Trần bị thương ở tay, cũng không tiện hỏi cô lúc này, ba cậu tìm cô có việc gì gấp.

“Vậy là chị gái anh, Trương Nghê, đưa cho anh 5 triệu tệ để anh đi tìm người giết luật sư Diệp Trần, còn anh lại tìm lão đại Tần ở Điền Hải để giết người, chỉ đưa cho lão đại Tần 2 triệu tệ?” Tống Minh Minh hỏi: “Như vậy là anh đã tham ô 3 triệu tệ ngay từ đầu?”

Trương Diệu Tông cúi đầu, đã hồi phục sau cơn hoảng sợ bị bắt cóc lúc nãy, gật đầu: “Tôi định là nếu lão đại Tần mặc cả thì tôi sẽ thêm tiền, không ngờ lão đại Tần lại đồng ý ngay.”

Tống Minh Minh bật cười: “Anh còn đen tối hơn cả người Điền Hải, lừa của chính chị gái mình 3 triệu tệ.”

Trương Diệu Tông định giải thích, Tống Minh Minh không muốn nghe anh ta giải thích, lại hỏi anh ta có biết lão đại Tần tìm ai đi giết Diệp Trần không?

Trương Diệu Tông lắc đầu: “Vì lý do an toàn, lão đại Tần không nói cho tôi biết là tìm ai, cũng dặn tôi ít liên lạc với gã ta, nếu gã ta ra tay thì trên bản tin sẽ thấy…” Anh ta liếc nhìn Diệp Trần với vẻ chột dạ.

Diệp Đồng Trần thì không sao cả, từ trước đến nay, người muốn giết cô nhiều vô số kể, không thiếu mấy người Trương Nghê và đồng bọn.

“Vậy nên những lần chuyển giao thầu sau đó, anh đều không biết?” Tống Minh Minh hỏi.

Trương Diệu Tông lại lắc đầu, lần này có chút bực tức nói: “Ai biết được người mà lão đại Tần tìm lại không đáng tin cậy như vậy!”

Tống Minh Minh tò mò: “Chẳng lẽ anh không xem livestream chương trình sao? Lúc nhìn thấy Vương Thu Thực tự thú, Trương Long và Tống Giang bị bắt, anh không nghĩ đến khả năng là người của mình sao?”

Trương Diệu Tông thở dài, bắt đầu dùng tay bị còng xoa xoa mái tóc của mình: “Thật sự không có, lúc đó, tôi còn đang cười nhạo anh chàng mắt một mí kia cùng với Nhã Quân… 50 nghìn tệ, tôi bỏ ra tận 2 triệu tệ, làm sao tôi có thể nghĩ đến người của mình được chứ!”

Làm sao anh ta có thể ngờ được, sau khi qua tay nhiều người như vậy, bị rút ruột nhiều tiền như vậy, nghĩ đến lúc đó mình còn cười nhạo Trương Long ngu ngốc, anh ta muốn tự tát mình, hóa ra kẻ ngu ngốc lại chính là bản thân.

Anh ta lại nói: “Sau đó, khi các anh điều tra ra anh trai của Đoạn Tiểu Phi là Đoạn Phong, tôi mới ý thức được có khả năng là người của lão đại Tần, nhưng lúc đó đã muộn rồi, Đoạn Tiểu Phi tìm đến cửa, trói tôi và bạn gái tôi lại, yêu cầu bọn tôi đưa anh ta trốn khỏi Hàng Châu…”

Những chuyện sau đó, cảnh sát đều đã rõ, Trương Nghê đến tìm anh ta, sau đó bị bọn bắt cóc trói lại bắt cóc cùng.

Trương Diệu Tông khai nhận toàn bộ, lại nói: “Chuyện giết người, bạn gái tôi, Nhã Quân hoàn toàn không biết, không liên quan gì đến cô ấy, cô ấy sẽ không bị liên lụy chứ?”

“Chúng tôi sẽ điều tra.” Tống Minh Minh nói, có biết hay không còn phải xem chứng cứ điều tra.

Trương Diệu Tông vội vàng giải thích, bạn gái anh ta thật sự không biết gì cả, đã bị anh ta liên lụy đủ thảm rồi, anh ta không muốn Nhã Quân lại bị liên lụy nữa.

Tống Minh Minh bảo người đưa anh ta xuống, đổi Trương Nghê – kẻ chủ mưu vào.

Trương Nghê vừa vào, nhìn thấy Diệp Đồng Trần lập tức hỏi: “Có phải Kỷ Vọng gọi điện thoại cho cô không? Là cô báo cảnh sát?”

Đến lúc này rồi mà bà ta vẫn còn đang nghĩ xem ai hại mình, ai báo cảnh sát.

Diệp Đồng Trần nhìn bà ta, nói: “Là Kỷ Vọng tự báo cảnh sát.”

Trương Nghê sững người, bị cảnh sát ấn ngồi xuống ghế, tức giận nói: “Tôi không tin.”

“Đúng là Kỷ Vọng tự báo cảnh sát.” Tống Minh Minh nói với Trương Nghê.

Lúc đó, sau khi Trương Nghê gọi điện thoại cho Kỷ Vọng xong, Kỷ Vọng lập tức gọi điện cho Diệp Đồng Trần, hỏi cô có phải Trương Diệu Tông từng tìm cô hay không.

Diệp Đồng Trần còn đang nghi ngờ Trương Diệu Tông là ai? Cô căn bản không quen biết Trương Diệu Tông nào cả.

Kỷ Vọng lúc này mới phản ứng lại, Nhã Quân đang lừa ông ta, Trương Diệu Tông căn bản chưa từng tìm Diệp Trần.

Suy nghĩ đầu tiên của Kỷ Vọng là: Bởi vì ông ta và Trương Nghê đề cập đến chuyện ly hôn, cho nên Trương Nghê cấu kết với em trai và bạn gái của bà ta muốn hãm hại ông ta, lừa gạt ông ta, cố ý ép ông ta sử dụng xe công vào việc riêng.

Kỷ Vọng lập tức báo cảnh sát, nói hết chuyện Trương Diệu Tông có khả năng phạm pháp, muốn dùng xe cứu thương đưa anh ta ra khỏi Hàng Châu.

Nhờ sự nhẫn tâm của Kỷ Vọng, không hề có ý định bao che cho Trương Nghê và em trai bà ta, cảnh sát sau khi nhận được điện thoại này, Diệp Đồng Trần cũng liên lạc được với số điện thoại mà Kỷ Vọng gọi cho cô, lập tức phản ứng lại, có khả năng Trương Nghê và Trương Diệu Tông mới chính là kẻ chủ mưu muốn giết cô.

Mà Đoạn Tiểu Phi đang bỏ trốn rất có thể đã chạy đến chỗ Trương Diệu Tông, muốn cùng anh ta trốn khỏi Hàng Châu.

Diệp Đồng Trần lập tức bàn bạc với Tống Minh Minh kế hoạch kia —— Cô lén lút lẻn vào xem tình hình.

Không ngờ lại đúng lúc gặp được Đoạn Tiểu Phi bắt cóc Trương Diệu Tông.

Thế là tóm gọn một mẻ, bắt hết về.

Trương Nghê nghe Tống Minh Minh nói xong, chút hy vọng cuối cùng dành cho Kỷ Vọng trong lòng cũng tan biến, quả nhiên là Kỷ Vọng, vẫn ích kỷ và nhẫn tâm như vậy, vì lợi ích của bản thân, vợ con đều có thể bán đứng, năm đó bán đứng Diệp Trần và mẹ cô ấy như vậy, bây giờ cũng dứt khoát từ bỏ bà ta và Diệu Quang.

Kỷ Vọng đã từng yêu ai chưa? Bình thường ông ta có vẻ yêu thương con trai Diệu Quang của mình biết bao, nhưng đến thời khắc quan trọng vẫn có thể nhẫn tâm vứt bỏ.

Chung quy lại, người ông ta yêu chỉ là một người thừa kế có thể khống chế mà thôi.

Trương Nghê ngồi trên chiếc ghế lạnh lẽo, tự cười giễu một tiếng, ngẩng đầu nhìn Diệp Đồng Trần, nói: “Diệp Trần, cô có biết năm đó tại sao mẹ cô lại đồng ý ngoan ngoãn nghe lời, dẫn cô rời khỏi nhà Kỷ Vọng không? Không hề làm ầm ĩ, cũng không công khai không?”

Ly hôn trong hòa bình cái rắm, Kỷ Vọng giàu có như vậy, chỉ cần mẹ Diệp làm ầm ĩ lên, sao có thể không chia được tiền, chỉ cầm 500 nghìn tệ ít ỏi rồi ly hôn.

Diệp Đồng Trần không nói gì.

Trương Nghê ngược lại càng thêm thoải mái, dựa vào ghế, hoàn toàn không còn dáng vẻ khúm núm trước mặt Kỷ Vọng như ngày thường, bà ta biết có ống kính, bà ta muốn cho tất cả mọi người biết Kỷ Vọng là thứ gì, muốn chết thì cùng chết.

“Bởi vì năm đó Kỷ Vọng đã lấy ngày tháng năm sinh của cô đi tìm thầy nào đó, muốn dùng mạng của cô để đổi lấy mạng cho Diệu Quang.” Trương Nghê cười nói: “Ông ta rất muốn có con trai, hận cô không phải con trai, mẹ cô ban đầu không biết chuyện này, cũng không tin những thứ này, nhưng cô đã sốt cao mấy ngày liền, suýt nữa thì bị sốt đến ngu luôn, mẹ cô mới biết chuyện Kỷ Vọng đổi mệnh cho cô, cảm thấy Kỷ Vọng quá nhẫn tâm, ở lại nhà họ Kỷ sớm muộn gì cũng hại cô, cho nên mới đồng ý tất cả mọi chuyện, chỉ cầu Kỷ Vọng nhanh chóng ly hôn, buông tha cho cô.”

Tống Minh Minh và Hiểu Sơn Thanh theo bản năng nhìn Diệp Đồng Trần, như thể sợ cô đau lòng.

Chính ba ruột của mình, vì để đứa con riêng bước vào cửa, mà có thể làm ra chuyện như vậy…

Diệp Đồng Trần không có biểu cảm gì trên mặt, cô biết chuyện Kỷ Vọng tìm Thẩm Xác đổi mệnh cho Diệp Trần, chỉ là bây giờ nghe Trương Nghê nhắc lại, vẫn cảm thấy đau lòng cho Diệp Trần và mẹ của cô ấy.

Mẹ của Diệp Trần đã rất kịp thời dừng lại, dẫn con gái rời khỏi cuộc hôn nhân này, nhưng Kỷ Vọng vẫn đổi mệnh cho Diệp Trần, cô rất khó có thể không hận Kỷ Vọng thay cho Diệp Trần.

Nếu không phải Kỷ Vọng đổi mệnh cho Diệp Trần, có lẽ Diệp Trần sẽ không bước chân vào giới giải trí, sẽ không chết, cô ấy sẽ trở thành một luật sư, sẽ giống như Diệp Đồng Trần bây giờ.

Rõ ràng Diệp Trần và mẹ cô ấy đã rất cố gắng rồi… Kỷ Vọng đáng chết, Thẩm Xác cũng đáng chết.

Thẩm Xác đang phải gánh chịu quả báo, tại sao Kỷ Vọng chỉ bị ảnh hưởng đến sự nghiệp, phải nằm viện?

Trong lòng cô dâng lên cảm giác căm hận chân thật, không hiểu sao răng hàm lại hơi đau, cô theo bản năng cau mày, đưa tay lên sờ sờ má.

“Có muốn uống nước không?” Hiểu Sơn Thanh chú ý thấy cô dường như không vui, nhỏ giọng hỏi.

Tống Minh Minh cũng gõ gõ bàn, nói với Trương Nghê: “Hỏi gì thì trả lời cái đó, tôi đang hỏi bà: Có phải bà đưa 5 triệu tệ cho Trương Diệu Tông để giết luật sư Diệp Trần hay không?”

Trương Nghê không trả lời mà lại nói: “Cảnh sát Tống, gần đây không phải các người đang điều tra Kỷ Vọng sao? Điều tra bệnh viện dưới danh nghĩa của ông ta đi, ông ta không phải lần đầu tư dụng xe cứu thương, còn dùng để làm gì thì tôi cũng không rõ.”

“Cảnh sát sẽ điều tra, nhưng Trương Nghê xin bà hợp tác, trả lời câu hỏi cho rõ ràng.” Tống Minh Minh một lần nữa hỏi Trương Nghê có phải bà ta muốn thuê người giết Diệp Trần hay không.

Trương Nghê lại nói không phải, bà ta đưa Trương Diệu Tông 5 triệu tệ là để cho anh ta mua nhà, giết Diệp Trần chỉ là một câu nói đùa của bà ta mà thôi, không ngờ Trương Diệu Tông lại thật sự đi làm.

Bà ta rất thiếu hợp tác, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tống Minh Minh, ngược lại đi nói lung tung những chuyện vặt vãnh của Kỷ Vọng trước ống kính, ví dụ như Kỷ Vọng và vị Cục trưởng nào đó quan hệ tốt, ví dụ như Kỷ Vọng từng tìm người mang thai hộ. 

Nhưng bà ta lại nói mình không có chứng cứ.

Trong khung bình luận——

[Không có chứng cứ, nhưng vẫn nói rất to.]

[Hahahaha tiếp tục vạch trần, lột sạch Kỷ Vọng ra, thích xem.]

[Kẻ ác còn phải để kẻ ác trị! Kỷ Vọng thật ghê tởm, Diệp Trần là con gái ruột của ông ta đấy.]

[Con gái ruột thì đã sao, nhìn xem bây giờ Kỷ Vọng ngay cả người thứ ba và con trai ruột Diệu Quang cũng muốn từ bỏ, loại người như ông ta chỉ yêu bản thân mình thôi.]

[Đúng vậy, ông ta thương Kỷ Diệu Quang cũng là bởi vì có thể trở thành người thừa kế của ông ta, chung quy lại chỉ là một tên súc sinh ích kỷ vô tình.]

[Vợ đừng đau lòng! Loại súc sinh này sẽ có ác báo!]

[Mặc dù Trương Nghê không có chứng cứ, nhưng tôi tin không có lửa làm sao có khói, bà ta chắc chắn sẽ không nói bậy, đề nghị cảnh sát điều tra theo những phương diện này.]

[Ủng hộ! Bà ta nói như vậy chắc chắn là có thật!]

[Tôi có lý do để nghi ngờ chuyện giết luật sư Diệp, Kỷ Vọng cũng biết, nói không chừng là Trương Nghê đang gánh tội thay ông ta!]

[Kỷ Vọng ông đang xem phải không? Ông có hoảng sợ không? Ông hãy tự thú đi, đừng làm phiền cảnh sát nữa. ]

****

Kỷ Vọng đương nhiên đang xem, ông ta ở trong bệnh viện tức giận đến run người, lập tức gọi điện thoại cho trợ lý bảo tìm luật sư cho Trương Nghê, luật sư giỏi nhất, dặn dò luật sư đi nói với Trương Nghê nếu bà ta còn muốn sau khi ra tù có chỗ dựa, còn muốn con trai bà ta ở bệnh viện đắt tiền thì hãy câm miệng lại!

Trương Nghê nói những điều đó có thật có giả, có một số hoàn toàn là bịa đặt, nhưng Kỷ Vọng hiện tại đang trong thời kỳ bị điều tra, bà ta nói lung tung chẳng khác nào đẩy ông ta vào rắc rối lớn hơn, mặc dù ông ta đã tự nhận lỗi từ chức, nhưng tập đoàn Hòa Quang Đồng Trần vẫn là công ty của nhà họ Kỷ, hình tượng của ông ta bây giờ sụp đổ, công ty đã lâm vào tình trạng nguy cấp.

Tại sao ông ta muốn ly hôn với Trương Nghê? Chính là vì muốn cứu vãn hình tượng của công ty, kế hoạch ban đầu của ông ta là sau khi ly hôn với Trương Nghê, sẽ giao một phần cổ phần của công ty cho Diệp Trần.

Như vậy dư luận tiêu cực về công ty sẽ lập tức đảo chiều, ông ta không sợ bị mắng, nhưng ông ta sợ công ty và nhà họ Kỷ bị ông ta kéo sập, hiện tại chỉ có Diệp Trần tạm thời kế thừa công ty mới là cách giải quyết duy nhất.

Nhưng Trương Nghê lại vào lúc quan trọng này làm ra chuyện ngu ngốc như vậy!

Bà ta nghĩ thế nào mà lại đi giết Diệp Trần?? Ngu ngốc y như con trai bà ta!

Kỷ Vọng vô cùng hối hận, hối hận lúc trước nghe theo gia đình lựa chọn đón Trương Nghê và Kỷ Diệu Quang trở về, Diệu Quang từ nhỏ đã giống mẹ nó, không thông minh một chút nào, căn bản không thể so với Diệp Trần…

Nếu như lúc đó kiên quyết chọn Diệp Trần, Hòa Quang Đồng Trần và nhà họ Kỷ cũng sẽ không rơi vào tình cảnh khó khăn như vậy.

Ông ta thậm chí còn cảm thấy, Diệp Trần mới là người thừa kế tốt nhất, đứa trẻ đó thông minh như vậy, thừa hưởng toàn bộ ưu điểm của ông ta và mẹ cô bé, chỉ tiếc là con gái, nhưng dù sao cũng hơn Diệu Quang hiện tại gây ra đống lộn xộn này.

Nhưng ông ta rất rõ ràng hối hận là chuyện vô dụng nhất, cho dù ông ta quỳ xuống sám hối với Diệp Trần thì cô cũng sẽ không tha thứ cho ông ta, vậy nếu như là gia sản nghìn tỷ? Cổ phần của công ty thì sao? Chăng lẽ cô sẽ không động lòng sao? Sẽ từ chối tiếp nhận trở thành người thừa kế sao?

Nếu như đổi thành người khác Kỷ Vọng còn nắm chắc đối phương không thể từ chối, đó chính là quyền thừa kế tập đoàn Hòa Quang Đồng Trần đấy, nhưng Diệp Trần thì… ông ta không nắm chắc.

Phải nhanh chóng phái người đi tìm Diệp Trần nói chuyện.

****

Đã hơn mười hai giờ đêm, Diệp Đồng Trần và Hiểu Sơn Thanh mới kết thúc buổi phát trực tiếp.

Biệt thự nhà họ Hiểu đèn đuốc sáng trưng, Hiểu Thanh Tĩnh ngồi trong phòng khách mở livestream, vừa chuẩn bị thực đơn bữa cơm ngày mai muốn làm cho Diệp Đồng Trần, anh muốn cố gắng không lặp lại, tránh cho cô chán ăn.

Quản gia Bạch An đi tới nhắc nhở anh, pháp vụ của công ty đã xử lý xong việc di chúc của anh, cần anh ngày mai đến văn phòng công chứng một chuyến.

Hiểu Thanh Tĩnh gật đầu nói biết rồi.

Bạch An rất do dự, cuối cùng vẫn nói: “Ông chủ, anh thật sự không muốn đến bệnh viện kiểm tra lại một lần sao?” Có lẽ chưa đến mức phải lập di chúc.

Hiểu Thanh Tĩnh vừa viết thực đơn vừa cười nói: “Bạch An, tôi rõ ràng cơ thể của mình hơn anh. Ba tôi, ông nội tôi đều qua đời ở tuổi này.” Anh quá rõ ràng, đây căn bản không phải là khối u ung thư gì, nó chính là ác quả, phẫu thuật cắt bỏ cũng vô dụng, giống như Thẩm Xác.

Ban đầu mỗi khi một kiếp kết thúc anh đều cảm thấy như trút được gánh nặng, rốt cuộc cũng kết thúc một kiếp nạn ác quả, nhưng kiếp này bởi vì gặp gỡ Diệp Đồng Trần, anh bắt đầu có rất nhiều lo lắng và không nỡ.

Nhưng may mắn là hiện tại có Hiểu Sơn Thanh bầu bạn cùng cô.

“Ông chủ…” Giọng nói của Bạch An có thêm nhiều phần bi thương.

Hiểu Thanh Tĩnh ngẩng đầu nhìn anh ta, nụ cười không giảm: “Bạch An, anh biết đấy, đối với tôi mà nói đây là một loại giải thoát.”

Bạch An không nói gì nữa, đúng vậy, đối với ông chủ mà nói, chịu đựng sự dày vò của cơn đau, quả thực càng thêm đau khổ.

“Thời gian không còn sớm.” Hiểu Thanh Tĩnh đưa thực đơn cho Bạch An: “Ngày mai bảo dì giúp việc chuẩn bị đồ ăn theo thực đơn này, Sơn Thanh trở về nhớ nhắc nhở nó uống sữa xong rồi hãy đi ngủ.”

Bạch An nhận lấy thực đơn gật gật đầu.

Hiểu Thanh Tĩnh đứng dậy trở về phòng mình, anh chỉ bật một chiếc đèn ngủ màu vàng nhạt, cởi quần áo đi tắm rửa.

Lần tắm rửa này kéo dài khá lâu, sau khi ra ngoài rõ ràng anh cảm thấy rất mệt mỏi, đứng trước gương soi, mái tóc nhuộm chưa lâu đã mọc ra một mảng lớn tóc bạc, anh xoay người nhìn sau lưng, trên lưng xanh xanh tím tím một mảng lớn, đó không phải là vết bầm tím, mà là “ác quả khối u” dưới da.

May mắn là trải qua mấy lần, anh đã có thể che giấu ác quả dưới da bằng pháp thuật rất tốt, sẽ không trông ghê tởm và hôi hám như vậy nữa.

Anh lại nhìn vào gương, khuôn mặt này mệt mỏi không chịu nổi, mái tóc bạc khiến anh trông già đi rất nhiều, khiến anh nhịn không được thở dài, anh như vậy thì làm sao xứng với Diệp Đồng Trần?

Già nua, mục nát, kiệt quệ, anh không còn là Tiểu Thanh Tĩnh tràn đầy nhiệt huyết, vừa mới làm người, tràn đầy tò mò với cuộc sống nữa.

Anh đứng trước gương, từ từ nhuộm đen mái tóc, trong lòng nghĩ: Nếu Diệp Đồng Trần biết được liệu có đau lòng cho anh không?

Thôi, vẫn là đừng để cô biết thì hơn.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Hiểu Sơn Thanh ở ngoài hỏi: “Ba, ba ngủ chưa ạ?”

Hiện tại anh không muốn gặp Hiểu Sơn Thanh, liền nói: “Ba đã nằm nghỉ rồi, có chuyện gì vậy?”

Hiểu Sơn Thanh nói một câu: “Không có gì ạ.” Lại nói: “Hộp cơm con đều mang về rồi, Diệp Trần đã ăn phần ba đưa lúc trưa vào bữa tối, cô ấy bảo con nói với ba là rất ngon, cảm ơn ba.”

Hiểu Thanh Tĩnh khựng lại, trong lòng dâng lên niềm vui không nói nên lời, mặc dù anh biết rõ cô là một người rất tốt, là người dịu dàng và tốt bụng với tất cả mọi người.

****

Vài ngày sau, Hàng Châu nghênh đón đợt không khí lạnh tràn về, lạnh thấu xương.

Mỗi lần Hiểu Thanh Tĩnh đưa cơm đều đặt thêm miếng dán giữ nhiệt vào trong túi.

Kể từ sau lần lỡ mất Hiểu Thanh Tĩnh đưa cơm đó, Diệp Đồng Trần đã thêm WeChat của anh, mỗi lần anh đến đưa cơm đều hỏi trước một câu, tránh việc lỡ mất lần nữa.

Diệp Đồng Trần và Hiểu Sơn Thanh cùng Tống Minh Minh đang điều tra vụ án thuê hung thủ giết người, phía cảnh sát đang dốc toàn lực truy bắt lão đại Tần.

Nửa tháng sau, lão đại Tần cuối cùng cũng sa lưới.

Cùng với việc lão đại Tần sa lưới, chuỗi chứng cứ đã hoàn chỉnh, tất cả đều chỉ hướng đến Trương Diệu Tông, chính anh ta đã bỏ tiền thuê lão đại Tần phái sát thủ chuyên nghiệp đi giết Diệp Đồng Trần.

Ban đầu Trương Nghê sống chết không thừa nhận là bà ta đã đưa cho Trương Diệu Tông 5 triệu tệ để anh ta tìm người chuyên nghiệp giết Diệp Đồng Trần, nhưng ba mẹ bà ta đã đến trại giam thăm bà ta một lần, vừa gặp bà ta đã bật khóc nức nở, mắng bà ta muốn hại chết Diệu Tông, nếu không phải tại bà ta thì Diệu Tông làm sao có thể bị bắt…

Trương Nghê khó có được vẻ mặt như đứa trẻ phạm lỗi, không phản bác nữa, chỉ ngồi đó khóc.

Sau đó, bà ta đã khai nhận toàn bộ, thừa nhận là bà ta muốn giết Diệp Trần, bởi vì Kỷ Vọng muốn ly hôn với bà ta và để lại toàn bộ tài sản cho Diệp Trần thừa kế.

Động cơ này của Trương Nghê khiến Diệp Đồng Trần rất kinh ngạc, chỉ cảm thấy Kỷ Vọng đúng là đồ hèn hạ. Cô thể hiện sự chán ghét vẫn chưa đủ rõ ràng sao?

Nhưng chưa đầy mấy ngày sau, khi Kỷ Vọng đến văn phòng luật tìm cô một lần nữa, cô đã hiểu tại sao Kỷ Vọng lại muốn cô “thừa kế tài sản”, bởi vì ông ta muốn dựa vào cô để tẩy trắng bản thân mà thôi.

Lần này Kỷ Vọng đến trực tiếp mang theo một số hợp đồng, thẳng thắn nói với cô: “Ba đã suy nghĩ rất nhiều cách để nói chuyện với con, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy chi bằng thẳng thắn nói chuyện với con.”

Ông ta trải tất cả các hợp đồng ra trước mặt Diệp Đồng Trần, trong đó có cổ phần của tập đoàn Hòa Quang Đồng Trần, có tài sản của nhà họ Kỷ, có bất động sản của ông ta, có cả chức vụ Phó tổng giám đốc của Hòa Quang Đồng Trần.

Tất cả đều cho cô, chỉ cần cô gật đầu ký tên.

Kỷ Vọng thậm chí còn nói: “Ba biết con hận ba, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ba, nhưng chẳng lẽ con không muốn giành lại những thứ vốn dĩ thuộc về mình sao? Không muốn giành lại tất cả từ tay Diệu Quang sao?”

Ông ta thở dài nói với cô: “Diệp Trần, nếu con đồng ý, ba có thể quỳ xuống xin lỗi con ngay bây giờ, con thậm chí có thể phát trực tiếp, có thể quay video, chỉ cần con có thể giải tỏa được oán hận trong lòng.”

Diệp Đồng Trần nhìn ông ta: “Ông có phải cảm thấy bản thân là một người ba sẵn sàng dâng hiến tài sản, chịu quỳ xuống nhận sai đã là cảm động rồi sao? Ngay cả khi quay lại và đăng lên mạng cũng sẽ có một nhóm người tha thứ cho ông sao?”

Kỷ Vọng cau mày nhìn cô, dường như đang nói: Chẳng lẽ không phải sao?

Ông ta là một người ba sẵn sàng quỳ xuống xin lỗi, sẵn sàng để bản thân thân bại danh liệt để cầu xin cô bảo vệ công ty, như vậy vẫn chưa đủ sao?

Diệp Đồng Trần cúi đầu nhìn từng bản hợp đồng, khẽ cười: “Đúng vậy, đây đâu chỉ là nghìn tỷ, đây là thứ mà Trương Nghê và Kỷ Diệu Quang cả đời mong muốn có được, có lẽ rất nhiều người xa lạ cũng sẵn sàng tha thứ cho ông vì những bản hợp đồng này.”

“Nhưng mà Kỷ Vọng.” Cô lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn Kỷ Vọng, trong mắt ánh sáng trắng lóe lên: “Diệp Trần đã chết rồi, nếu ông muốn cầu xin sự tha thứ thì hãy đi cầu xin cô ấy đi, xem cô ấy có đồng ý tha thứ cho ông hay không.”

Kỷ Vọng sững người tại chỗ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ánh sáng trắng le lói của cô như bị một luồng khí hút vào, trước mắt bỗng tối sầm, linh hồn như thoát xác chui vào đôi mắt đó…

****

Ông ta như rơi vào một nơi tối đen nào đó, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, đầu đau như muốn nứt ra, tay chân không thể cử động, như bị giam cầm trong một cái xác.

Trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói của Diệp Đồng Trần: “Đây là cơ thể của Diệp Trần, ông cũng hãy nếm thử nỗi đau mà cô ấy đã phải chịu đựng đi.”

Cái gì? Cơ thể của Diệp Trần?

Kỷ Vọng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt vừa quen vừa lạ, là Diệp Tuệ, mẹ của Diệp Trần…

Diệp Tuệ ôm Diệp Trần 6 -7 tuổi, trên mặt đầy mồ hôi và nước mắt chạy trên đường phố lúc một giờ sáng, bà không ngừng gọi: “Ngoan nào đừng ngủ đừng ngủ, mẹ sẽ đưa con đến bệnh viện ngay, nghìn vạn lần đừng ngủ, con đừng dọa mẹ… Mẹ chạy nhanh lên, chạy nhanh lên…”

Trên đường phố tuyết rơi, Diệp Tuệ vẫn còn đi dép lê lúc tắm, bà vội vàng ôm Diệp Trần chạy ra ngoài tìm bệnh viện, Diệp Trần nửa đêm sốt cao không tỉnh, bà sợ hãi vô cùng.

Nhưng bà sống ở một ngôi làng rất hẻo lánh, xe cấp cứu đến phải mất hơn một tiếng đồng hồ, vì vậy bà ôm con gái phải đưa cô bé đến phòng khám nhỏ ở thị trấn trước.

Bà ôm con gái chạy trên con đường vắng tanh, muốn bắt xe cũng không được, chỉ có thể không ngừng chạy về phía trước.

Kỷ Vọng trong cơ thể của Diệp Trần cảm thấy toàn thân như muốn tan rã vì đau đớn, ông ta nhớ lại… lúc trước khi đổi mệnh cho Diệu Quang, Thẩm Xác đã từng nói: Đổi mệnh số rồi, “mệnh” của Diệp Trần sẽ mỏng manh, sẽ yếu ớt đau ốm, số phận long đong, một trận cảm mạo nghiêm trọng cũng có thể cướp đi mạng sống của cô bé, cô bé chưa chắc đã có thể bình an sống đến 18 tuổi…

Ông ta nghe thấy Diệp Tuệ đang khóc, người phụ nữ gầy yếu như vậy lại ôm Diệp Trần 6 -7 tuổi chặt đến thế, chạy nhanh đến thế.

Đột nhiên ánh đèn xe chiếu tới, một chiếc xe màu đen chạy từ phía sau Diệp Tuệ, có người hạ cửa kính xe xuống hỏi: “Cần giúp đỡ không?”

Giọng nói này khiến Diệp Đồng Trần, người cũng đang ở trong không gian ký ức này, giật mình. Cô nhìn thấy cửa xe màu đen mở ra, một người đàn ông bước xuống xe nói: “Để tôi đưa hai mẹ con đến bệnh viện.”

Gió đêm thổi tung mái tóc của anh, trong mái tóc đen xen lẫn vài sợi tóc bạc, chẳng phải là Hiểu Thanh Tĩnh sao?

Anh… anh vậy mà đã xuất hiện từ khi Diệp Trần còn nhỏ.

Nhưng trong ký ức của Diệp Trần, cô bé hoàn toàn không quen biết Hiểu Thanh Tĩnh.

Diệp Đồng Trần ngơ ngác nhìn Diệp Tuệ nước mắt lưng tròng ôm Diệp Trần nhỏ đang sốt mê man lên xe, hiểu ra, bởi vì lúc này Diệp Trần đang sốt đến mức bất tỉnh, cô bé không nhớ nổi mình đã đến bệnh viện như thế nào.

“Đừng lo lắng, chúng ta đến bệnh viện gần nhất.” Hiểu Thanh Tĩnh đóng cửa xe, lập tức khởi động xe, anh liếc nhìn Diệp Trần đang sốt mê man, lẩm bẩm nói: “Đừng lo lắng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK