- Nghe được giọng của cậu lúc này thật là tốt. Chúng ta gặp nhau nhé! - Kỳ Lạc cười nhạt nói.
- Được, cậu đang ở đâu vậy? - Cô lia lịa gật đầu nói.
- Tớ đang ở công viên đi bộ gần chỗ nhà cậu. Cậu đến đây đi, mình đợi cậu - Kỳ Lạc nói.
- Cậu đợi tớ ở đó, tớ sẽ đến ngay đừng đi đâu cả! - Cô vội vàng nói.
- Ừm, tớ sẽ đợi cậu đến! - Nói xong Kỳ Lạc liền cúp máy ngồi trên ghế đá thở dài.
Tôi vội vàng lấy một chiếc áo khoác dài mỏng mặc lên người rồi chạy đến chỗ của Kỳ Lạc không một chút do dự. Cô chạy gần hết cái công viên mới tìm thấy Kỳ Lạc.
- Cuối cùng tớ... cũng tìm thấy cậu rồi... Kỳ Lạc! - Cô cúi người chống tay dựa vào đầu gối vừa thở vừa nói.
- Cậu đến rồi sao, Dao Dao - Kỳ Lạc cười như không cười, ánh mắt có chút buồn nói.
- Cậu... - Cô đứng thẳng lên nói.
Cô chưa kịp nói hết câu thì Kỳ Lạc bước đến rồi ôm trầm lấy cô.
- Cậu đứng yên như vậy một lát, chỉ một lát thôi! - Kỳ Lạc ôm lấy cô, dựa cằm vào vai cô nói.
Cô giơ tay lên rồi vỗ nhẹ vào vai của Kỳ Lạc coi như là an ủi.
- Không sao đâu mà, rồi mọi chuyện sẽ tốt lên thôi! Cậu đừng quá lo lắng - Cô vừa nói vừa vỗ vai Kỳ Lạc.
Một lát sau Kỳ Lạc bình tĩnh lại rồi thả cô ra. Bọn cô ngồi xuống ghế nói chuyện.
- Đúng là mọi chuyện có thể giải quyết nhưng vấn đề của nó vẫn là thời gian - Kỳ Lạc trầm ngâm suy tư nói.
- Nhưng rồi mọi chuyện sẽ tốt lên thôi, mọi chuyện đều phải có thời gian của nó. Không nên quá vội vàng - Cô nhìn Kỳ Lạc nói.
- Cậu nói đúng, tớ mong mọi chuyện cũng giống như lời của cậu nói vậy - Kỳ Lạc mỉm cười nhạt nói nhưng nụ cười mỉm đó rất nhanh lại biến mất thay vào đó là khuôn mặt buồn bã.
- Kỳ Lạc hôm nay thật khác so với Kỳ Lạc trước kia mà tớ biết. Không phải cậu luôn bình tĩnh để giải quyết mọi việc hay sao? - Cô thở dài nói.
- Không phải con người rồi sẽ có lúc thay đổi sao? - Kỳ Lạc với khuôn mặt bình tĩnh nói.
- Đúng vậy, điều đó tớ sẽ không phủ định nhưng cũng phải lựa chọn con người mà mình muốn thay đổi. Nếu chọn hướng thay đổi sai điều đó sẽ thành vấn đề lớn cần giải quyết. Dù sao thay đổi con người của mình cũng là một điều tốt nhưng không thể loại bỏ tất những thói quen được. Điều nó cần chính là thời gian - Cô trầm tư nói.
- Thời gian, liệu cậu sẽ chờ đợi thời gian được không? - Kỳ Lạc nhìn lên bầu trời cao nói.
- Vấn đề không phải là nói là được hay không được mà phải có sự kiên trì. Vì chờ đợi có nghĩa là hy vọng - Cô đưa mắt nhìn xa xăm nói.
- Liệu sự kiên trì, chờ đợi và hy vọng của cậu có thể dành trọn vẹn cho tớ được không Dao Dao - Kỳ Lạc mong chờ nhìn Dao Dao nói.
Cô nhạc nhiên nhìn về phía Kỳ Lạc.
- Hôm nay sao toàn nói mấy câu kỳ lạ vậy, cứ như cậu sẽ chạy đến nơi đâu xa lắm ấy - Cô nghi ngờ hỏi.
- Trả lời câu hỏi của tớ, có được không Dao Dao? - Kỳ Lạc kiên định ánh mắt nhìn cô nói.
- Tất nhiên là được! - Cô gật đầu nhìn ánh mắt kiên định của Kỳ Lạc nói.
Nghe thấy cô nói như vậy Kỳ Lạc liền ôm vội lấy cô vào lòng như một vật rất quan trọng rất sợ đánh mất đi nói.
- Cảm ơn cậu vì đã để sự kiên trì, chờ đợi và hy vọng vào tớ, Dao Dao - Kỳ Lạc ôm chặt lấy cô nói.