Tôi đâu thể ngờ được sự kì lạ mà Đức Cường nói chính là vẻ ngây thơ như con nít 6, 7 tuổi trước mắt tôi đây.
Tôi ngồi trong phòng của Minh Đạt dưới sàn nhà đầy đồ chơi, nào máy bay, xe các loại, lego, một vài tờ giấy và bút màu, một con thú nhồi bông hình quái vật stitch nữa. Đức Cường ngồi dưới sàn cùng Minh Đạt đang cầm một chiếc xe tăng đồ chơi dụ dỗ Minh Đạt ngồi yên.
Trước khi vào phòng Minh Đạt, Đức Cường có dẫn tôi qua chỗ mẹ Minh Đạt, đó là một người phụ nữ hơn 40 tuổi, vóc người thanh mảnh. Mái tóc dài được búi gọn lại, làn da bà có chút xanh xao, vẻ tiều tụy hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp của bà. Phải nói Minh Đạt rất giống mẹ mình, ngoài việc khuôn mặt thêm chút góc cạnh ra thì nó hoàn toàn là bản sau của bà. Có vẻ tiếng thút thít lúc vào nhà tôi nghe được là từ bà. Bà ngồi thẩn thờ trong phòng nhìn vào khung ảnh trên bàn mà khóc. Ánh mắt sưng đỏ hiện lên vẻ mệt mỏi cực độ.
Bà không hề để ý đến sự xuất hiện của những người bước vào, cho đến khi Đức Cường tới gần giải thích cho bà nghe nguyên nhân tôi và hắn đến. Bà ngước đôi mắt sưng đỏ của mình lên nhìn vào chúng tôi.
Giống như người chơi vơi giữa đại dương tìm được chiếc phao cứu mạng vậy bà mừng rỡ định tiến tới chỗ chúng tôi. Nhưng bà vốn không đứng lên được, lúc này tôi mới để ý thấy chiếc xe lăn được đặt ngăn ngắn trong phòng. Đức Cường vỗ vào tay bà nói cứ yên tâm việc còn lại cứ để nó lo. Bà gật nhẹ đầu với nó, đôi mắt long lánh nước luôn miệng cảm ơn chúng tôi.
Tôi đưa mắt nhìn hắn luôn im lặng phía sau lưng mình khẽ hỏi.
" Ngài... thấy thế nào?"
Hắn nhìn vào mắt tôi rồi nói, âm thanh vang đủ cho cả Đức Cường nghe.
" Bị bắt mất một hồn ba phách rồi".
Đức Cường nghe tới đó mặt nó trắng bệt ra vội hỏi.
" Vậy... vậy phải làm sao? Đạo trưởng có thể giúp Minh Đạt trở lại bình thường không?"
Hắn im lặng không nhìn Đức Cường mà nhìn sang tôi.
" Được, nhưng hơi khó đó".
Đức Cường tiến tới gần hắn, bộ dạng thành khẩn.
" Ngài coi nếu ngài có thể giúp thì vấn đề tiền bạc không quan trọng".
Mặc dù mới chứng kiến cơ ngơi nhà Đức Cường nhưng khi nó nói ra câu này vẫn khiến tôi cảm thán không thôi. Người có tiền đúng là mạnh miệng mà, không biết sau này tôi có cơ hội nào nói câu tiền bạc không quan trọng không nữa.
" Không phải vấn đề tiền bạc mà cần chút hi sinh, có lẽ sẽ hơi nguy hiểm".
" Tôi sẽ làm, bất cứ gì!"
Tôi ngạc nhiên nhìn Đức Cường, mặc dù tôi luôn biết Đức Cường và Minh Đạt là bạn thân với nhau từ nhỏ. Nhưng việc nó bất chấp tính mạng mà không một giây lượng lự này vẫn khiến tôi vô cùng ngạc nhiên. Thằng bạn bình thường toàn kiếm chuyện chọc cả lớp cười như nó không ngờ lại nghĩa khí như vậy, không ngờ lại đối với bạn bè hết lòng như vậy.
Hắn có vẻ rất hài lòng với câu nói của Đức Cường, lần đầu tiên hắn đưa mắt nhìn thẳng Đức Cường.
" Được! Vậy nửa đêm hôm nay chúng ta cùng tới khu nghĩa địa đó. Ta nói trước ta không thể đảm bảo mạng cho ngươi".
Một người lợi hại như hắn cũng không thể đảm bảo mạng cho Đức Cường sao? Tôi lo lắng nhìn Đức Cường, nó hơi chau mày lại nhưng sau đó ánh mắt rất kiên định nhìn thẳng vào hắn gật đầu.
Đúng là hôm nay tôi hoàn toàn thay đổi nhận thức về thằng bạn chuyên khua môi múa mép này của tôi rồi. Một cảm giác sùng bái trỗi dậy trong lòng tôi, tôi khẽ đưa ngón tay cái cho nó, Đức Cường sau này mày sẽ là thần tượng của tao.
_____
Tới khi tôi cùng hắn về nhà thì Hải Nam tỉnh lại, mẹ tôi trước đó lo đến phát sốt đòi đem Hải Nam đi bệnh viện. Tôi phải hết lời nói anh ấy chỉ mệt nên ngủ nhiều mà thôi sẽ sớm dậy mà. Cuối cùng trước sự cương quyết của tôi mẹ mới bỏ điện thoại đang ấn kết nối với 115 xuống.
May mà anh ta tỉnh dậy sớm, trễ thêm nửa ngày nữa thôi thì dù tôi có nói gì mẹ vẫn sẽ kêu người tới khiên anh nhập viện mất.
Tôi ngồi bên giường nhìn Hải Nam khẽ hỏi.
" Anh thấy trong người thế nào?"
Hải Nam nhìn tôi rồi quay đầu về phía bên kia.
" Xin lỗi!"
Người nên xin lỗi là tôi mới đúng, vốn là tôi hại anh ta mà. Bộ dạng này của anh càng khiến tôi tự trách hơn, tôi vội nói.
" Là tôi, tôi đã không kể rõ mọi chuyện với anh. Tôi có lỗi... thật ra tôi nên nói hết mới đúng".
Hải Nam nhìn vào khoảng không trước mắt nói.
" Tôi đã nhận thù lao của em nên đó là bổn phận của tôi. Là do tôi vô dụng, em không hề có lỗi Mặc Linh".
" Không phải... Hải Nam, thật ra anh không cần đối chọi với hắn ta. Hắn đã ở đây được một thời gian rồi cũng không hề làm hại bất cứ ai. Hơn nữa hắn cũng nói khi hồi phục sẽ lập tức rời đi. Dù sao... đánh cũng không lại việc gì phải tự làm khổ mình chứ? Hải Nam anh đừng đối chọi hắn nữa. Có được không?"
Hải Nam quay mặt lại nhìn vào mắt tôi.
" Em tin hắn sao?"
" Tôi đương nhiên... với khả năng của hắn chúng ta chỉ là con kiến nhỏ, hắn muốn giẫm thế nào, đạp thế nào chúng ta không thể phản kháng mà cũng chẳng cách nào phản kháng được. Hắn không lý do gì phải lừa tôi hết".
Hải Nam rơi vào trầm tư, tôi lại tiếp tục lên tiếng.
" Mạng sống quan trọng, anh đối đầu một cách ngu ngốc như vậy dù có chết thì cũng là cái chết vô nghĩa mà thôi. Sao anh không nhẫn nhịn một chút, chỉ cần còn sống thì..."
Hải Nam đột ngột bật dậy đặt tay lên vai tôi.
" Em nói đúng, là do tôi quá nóng nảy, đúng là tôi nên bình tĩnh lại".
Nói rồi Hải Nam đứng dậy xuống giường tóm lấy balo của mình.
" Anh làm gì vậy? Anh định đi đâu hả?"
Hải Nam không dừng động tác nhặt đồ bỏ vào balo mà nói.
" Tôi phải về núi đây. Nhưng em đừng lo nhất định tôi sẽ trở lại".
Tôi mờ mịt nhìn anh ta kéo khóa balo rồi đi thẳng ra ngoài, khi tôi còn chưa xác định được có thật là anh ta hiểu được ý của tôi không thì tôi đã nghe tiếng mẹ tôi vang lên bên ngoài.
" Hải Nam con còn chưa khỏe mà đi đâu vậy?
" Nhà con có việc gấp cần con về, con phải đi đây. Lần sau con lại về chơi ạ, cảm ơn dì mấy ngày qua chăm sóc con".
" Việc gì mà gấp vậy? Con còn chưa khỏe mà? Hôm qua con làm dì sợ lắm biết không?"
" Dạ, con có bệnh cũ, mỗi khi mệt là ngủ một ngày một đêm vậy đó, chứ không có gì đâu. Còn chuyện nhà con gấp lắm bắt buộc con phải về liền".
" Vậy con đi đường cẩn thận nha! Tới nơi nhớ nhắn tin nói Mặc Linh báo dì yên tâm. Khi rảnh thì về chơi nha!"
" Dạ. Dì yên tâm!"
Tôi bước ra khỏi phòng, Hải Nam nhìn tôi cười gật đầu rồi xách balo đi luôn. Tôi tự nhủ lại những gì mình vừa nói, xem coi câu nào khiến anh ta phải vội vã rời nhà tôi như vậy. Nhưng nhủ hoài, nhủ tới nhủ lui tôi vẫn không hiểu nổi hành động của Hải Nam.
Cuối cùng tôi nghĩ thôi thì anh ta không sao là được rồi, thế là tôi về phòng ngủ vì dù sao khuya nay tôi còn có việc rất quan trọng.