Kéo dài dai dắng.
Một ít nội lực mới vừa khôi phục trong cơ thế lại dâng trào, ánh mắt Lý Phong Kỷ trở nên cực kì sáng ngời.
Quản gia đứng thẳng trước mặt Lý Phong Kỷ, con dao trong tay đâm về phía cổ họng Lý Phong Kỷ với một tốc độ mau đến mức khó tin.
Lý Phong Kỷ nhích người sang một bên, dùng bả vai mình đi đỡ con dao, thanh kiếm trong tay chợt chém ra ngoài, dừng trên bả vai quản gia
Uy thế cưỡng bạo lập tức bùng nổ.
Một tiếng rên rỉ vang lên. Một luồng lực đạo nặng. nề đánh về phía Lý Phong Kỷ, khiến hẳn bay ngược ra ngoài.
Quản gia liếc nhìn bả vai mình, máu tươi thấm ra áo ông ta.
“Thật là đáng chết"
Mặt mày quản gia trở nên dữ tợn.
Lúc này, quản gia chợt cảm thấy lưng mình hơi lạnh, cúi đầu xuống nhìn thì thấy một nửa thanh trường kiếm đâm xuyên qua lồng ngực ông ta.
Quản gia quay đầu lại nhìn, Chu viên ngoại vẫn luôn run rẩy sợ hãi, lúc này lại đang cười dữ tợn, đâm mạnh trường kiếm ra trước vài phần, tiếng cọ xát với xương cốt nghe mà rợn người.
"A!"
Quản gia gào lên một tiếng, đâm nhanh con dao rong tay ra ngoài.
Con ngươi Chu viên ngoại lập tức rút nhỏ vài phần.
Cổ họng ông ấy hơi lạnh lẽo rồi nóng lên.
“Muốn giết ta hả... ngươi đi chết đi!”
Con dao trong tay nhanh chóng đâm ra ngoài. Trên người Chu viên ngoại từ từ có vết máu.
Chu viên ngoại trợn mắt, rút kiếm ra, định đâm vào cơ thể quản gia lần nữa.
Một tia sáng chợt hiện, loan đao giống như lưỡi hái Tử Thần, cắt đứt đầu quản gia.
Độc Tam Nương cầm loan đao bằng tay trái, cười to: “Đồ vô dụng... bản thân là một tên vô dụng còn dám đi chê cười ta, đúng là không biết sống chết, võ giả Hậu Thiên Cảnh thì sao chứ, còn không phải là chết dưới loan đao của ta... ha ha... Các ngươi đều đáng chết!"
Loan đao lại chém ra lăn nữa, chém lên cơ thể cao to của Chu viên ngoại.
Chu viên ngoại hét lên một tiếng, thanh kiếm lướt ngang qua, tiếng cười chợt im bặt.
Chu viên ngoại chém chết Độc Tam Nương xong thì lùi ra sau vài bước, ngã ngồi xuống đất.
Đứa con trai vẫn luôn im lặng nhìn mọi thứ nhanh. chóng chạy tới nắm ống tay áo Chu viên ngoại, lắc lắc liên tục.
“Hai vị thiếu hiệp Kiếm Tông, lão phu muốn nhờ các ngươi một chuyện” Chu viên ngoại nói chuyện với giọng điệu yếu ớt.
Lý Phong Kỷ gật gật đầu.
Chu viên ngoại run rẩy lấy một mảnh gấm màu. vàng dính khá nhiều máu tươi từ trong ngực ra: "Đây là một quyển kiếm phổ, là đồ gia truyền của nhà họ Chu 1a, tên là Thái Nhất Ngự Kiếm Thuật, khi tu luyện đến mức viên mãn thì sẽ có được uy lực cực kì lớn. Chỉ là nhà họ Chu ta không có ai tu luyện kiếm pháp đến mức viên mãn, ngược lại còn để lộ sự tồn tại của kiếm phổ, khiến vô số người mơ ước. Vậy nên ta mới tới chân núi Kiếm Tông, trở thành một người thương nhân,
không ngờ vẫn không tránh được một kiếp. Ta trúng. độc nặng rồi, nếu không phải ta dùng nội lực ngăn độc thì chắc là đã chết lâu rồi”
“Khụ khụ!" Tiếng ho khan dữ dội phát ra từ trong miệng.
Chu viên ngoại phun ra máu tươi.
Ông ấy nhét mảnh gấm vào trong tay Lý Phong Kỷ, rồi năm chặt tay Lý Phong Kỷ, nói: “Ta tặng ngươi quyển kiếm phổ này... tặng luôn cả bốn xe tài vật kia. Ta chỉ có một yêu cầu là đưa con trai ta về đại viện nhà họ Chu. Nó là đứa con duy nhất của ta”
Cảm nhận được lực nằm mạnh mế từ trên tay Chu viên ngoại, Lý Phong Kỷ gật mạnh đầu: “Yên tâm đi, ta chắc chắn sẽ hoàn thành lời gửi gắm của ông”
Chu viên ngoại gật gật đầu, cưng chiều vuốt ve đầu con trai rồi cười nhằm mắt lại.
Lý Phong Kỷ cúi đầu, trong lòng có chút khổ sở.
Hắn vốn cho rằng đây chỉ là một nhiệm vụ rất đơn giản, nào ngờ lại trở nên quanh co như thế.
'Vương Bình Bình vẫn luôn lẳng lặng đứng thẳng, sắc mặt hơi tái nhợt. Nàng lớn lên trong hoàn cảnh an nhàn, nào có gặp được cảnh tượng hiểm ác như thế.
Lý Phong Kỷ từ từ ngồi xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn văng trăng sáng trên bầu trời, cười nói: “Đúng là nghề con mới sinh không sợ cọp, một giang hồ nguy. hiểm... chúng ta nên may mắn khi mình vẫn còn sống.”
'Vương Bình Bình tán thành gật gật đầu.