Lý Thiên Hoan khiêu khích mà nhìn lại Lý Phong Kỷ: "Tộc trưởng nghe nói ngươi đã trở lại, mời người cùng ăn bữa tối”
“Tộc trưởng coi trọng ta quá rồi... Chắc là do ngươi nói hả?” Lý Phong Kỷ bình tĩnh nói
Lý Thiên Hoan gật đầu, bước nhẹ tới đối diện Lý Phong Kỷ, nói:" Là ta nói. Ta chỉ nói vài câu trước mặt tộc trưởng, tộc trường liền muốn gặp ngươi. Xem ra là tộc trưởng cực kì để ý ngươi."
Lý Phong Kỷ cười khẽ: “Đúng là phiền ngươi nhớ mong ta”
“Tất nhiên rồi” Lý Thiên Hoan cười dối trá.
“Ngươi đi nói với tộc trưởng là lát nữa ta sẽ tự đi gặp ông ta” Dứt lời, Lý Phong Kỷ quay người đi vào nhà, mặc kệ Lý Thiên Hoan.
Ông cụ cười gượng với Lý Thiên Hoan một cái rồi vội vàng đi vào trong nhà.
Nếu đổi lại là hai năm trước, Lý Phong Kỷ tuyệt đối không dám vô lễ như thế với Lý Thiên Hoan. Nhưng mà hẳn của hiện giờ đã không phải là hẳn của hai năm trước,
Thời gian trôi qua, hẳn cũng đã xảy ra thay đổi
Hắn đã vào Kiếm Tông, dù là ai cũng không dám dễ dàng hại hẳn. Tuy rằng hẳn chỉ là một nhân vật nhỏ trong Kiếm Tông, nhưng mà hẳn vẫn là người của Kiếm Tông, gánh trên mình vinh quang của Kiếm Tông, tương đương với việc được Kiếm Tông che chở.
Tuy rằng Lý tộc rất mạnh, nhưng vẫn còn kém rất nhiều so với Kiếm Tông nội tình vững chắc.
Đi vào trong nhà, Lý Phong Kỷ rất là bình tĩnh, tự mình rót một cốc trà, từ từ uống.
Ông cụ ngồi bên cạnh Lý Phong Kỷ, cứ mở miệng ra định nói, rồi lại không thốt thành lời.
Khi cốc trà thấy đáy, Lý Phong Kỷ mới đứng lên, sửa sang quần áo lại: "Trương gia gi... Ta đi gặp tộc trưởng xem có chuyện gì”
Trên mặt ông cụ hiện lên vẻ lo lắng. Ông nghĩ nghĩ rồi nói: “Thiếu gia, hiện giờ ngươi còn rất yếu, không có năng lực xé rách mặt với tộc trưởng, có chuyện gì thì vẫn nên lý trí một chút”
Lý Phong Kỷ gật gật đầu: “Trương gia gia... ta biết hết mà, ngươi yên tâm đi”
Ông cụ nhìn theo bóng dáng Lý Phong Ký, đôi mắt đục ngầu có vài phần sáng ngời, khí chất cả người chợt đổi hoàn toàn, sát khí như có như không quanh. quẩn.
Bên trong Lý phủ, kiến trúc gỗ san sát, nhà lầu tiếp nối, mái hiên đổ xuống từng lớp từng lớp, có loại khí thế siêu nhiên, bên trong giàu sang mang theo xa xi, ngay cả phủ thành chủ cũng không bằng.
Nội tình trăm năm nào có thể xem thường.
Là người của một đại gia định như Lý tộc, không biết là may mắn hay nỗi buồn của hẳn nữa.
Sau khi người hầu thông báo, Lý Phong Kỷ đi vào trong thư phòng của tộc trưởng.
Tộc trưởng tóc bạc đang vẽ một bức tranh hổ nằm ngủ. Con hổ to lớn sống động như thật, núp mình rong đám cỏ, dựng thẳng cái đuôi khổng lö, sẵn sàng tấn công.
“Hơn hai năm không nghe thấy tin tức của ngươi.”
Tộc trưởng không ngẩng đầu lên, hỏi.
“Tu vi chưa đâu vào đâu... Biết tin tức thì sau đó làm sao, cũng chỉ là phải chịu thêm lời bàn tán của người khác, trở thành trò cười mà thôi." Lý Phong Kỷ nói với giọng điệu bằng phẳng.
Tộc trưởng nhấn mạnh bút trong tay xuống, điểm mắt cho hổ, con hổ trên tranh như sống lại, có thể nhảy ra vồ mồi bất cứ lúc nào.
“Tu luyện chưa xong mà lại dám chơi án giết sạch cả nhà.”
Tộc trưởng buông bút, giọng điệu lập tức trở nên uy nghiêm.