Đầu tiên là vừa mở mắt dậy, chưa kịp chào ngày mới tôi đã vô ý trở mình mà không biết mình đang ở sát mép giường. Kết quả là tôi rớt cái ầm xuống đất! Đầu là nơi chịu thương tích nhiều nhất.
Sau đó thì tôi vát cái đầu sưng ra phòng tắm. Tôi cởi quần áo, chỉ quấn cái khăn bông to và bước vào trong. Tôi thấy mình bị ngợp thở vì phải đi qua tám chín lớp rèm the. Chúng có tác dụng cản tầm nhìn của người đứng ngoài. Thiệt là phiền phức, sao không xây trường cao và một cái cửa cho tiện? Có lẽ tôi sẽ góp ý với Trưởng Cung nữ về vấn đề này… Bồn tắm của vua không còn đơn giản là một cái “bồn tắm” theo đúng nghĩa. Nó rộng theo tầm cỡ một cái “hồ” có cả hệ thống sục nước mát xa. Cung nữ đã pha sẵn nước ấm và rãi hoa hồng. Không gian của căn phòng thiệt là lãng mạn, có vài ngọn nến đang cháy, một cốc rượu đỏ đặt trên khay, một lọ hoa tulip tươi rói và những tấm rèm mỏng nhẹ nhàng đung đưa. Tôi nhìn xuống hồ, thích thú muốn nhanh chóng ngâm mình trong nước hoa thơm. Tôi tuột cái khăn xuống và chạy tới. Nào ngờ mình được toại nguyện ngoài sức tưởng tượng. Tôi giẫm lên cái khăn của chính mình và trượt chân chúi đầu lọt tũm xuống nước, uống vài ngụm nước rồi mới ngoi đầu dậy la thất thanh. Cảnh cuối cùng là cung nữ nháo nhào chạy vào. Sau lần đó tôi bị viêm mũi, hắt hơi liên tục suốt ngày. Một kinh nghiệm quý báu là: Nước hoa hồng chỉ nên ngửi không nên hít vào trong phổi! Và cái điềm xui xẻo không dừng ở đó. Tôi tiếp tục gặp phải tai nạn với cái đầm viền ren. Lúc bước lên cầu thang, tôi quên không nắm nó lên cho dễ bước. Chuyện kế tiếp thì bạn đoán ra rồi đó. Tôi đạp lên cái váy, chúi đầu va vào cạnh cầu thang. Đã vậy cái váy đẹp còn bị toẹt một đường xấu xí. Nó đã bị đem đi “tái chế” trong khi tôi vất vả thay một bộ đầm khác. Chỉ mới một buổi sáng mà mình mẩy đã bầm dập. Không biết tôi có giữ được toàn mạng để đón sinh nhật thứ 18 hay không? Hình như Hoàng gia có số chết yểu. Như anh trai tôi là một ví dụ. Làm vua mới có vài năm, chưa chi đã chết khi mới 25. Tôi không muốn “ra đi” kiểu như vậy. Chí ít cũng phải hưởng hết thanh xuân đã chứ!
Mà thôi, quay lại vấn đề chính. Tôi đã sử dụng quyền lực của mình làm một số chuyện… Đầu tiên là tìm gặp bà Trưởng cung nữ. Tôi đã yêu cầu bãi bỏ việc đốt nến trong Chánh Cung. Như vậy mỗi năm sẽ tiết kiệm được nhiều tiền. Rồi cả việc giảm sử dụng lò sưởi ở những nơi không cần thiết, dẹp bớt thảm lót sàn, giặt và thay rèm trong cung 2 tháng một lần thay vì mỗi tuần như trước kia. Rồi cả việc dùng hoa để trang trí nữa. Không thể tưởng tượng được đi đâu cũng gặp lọ cắm hoa tươi. Hoa đẹp thì thích thật nhưng chúng khá là tốn kém, toàn loại hoa đắt tiền! Tôi bảo Trưởng cung nữ thay hết bằng hoa giả hoặc chỉ sử dụng hoa trồng được trồng trong cung thôi. Không cần nhập hoa lạ từ nước ngoài về nữa! Tín toán sơ sơ thì tôi đã giúp Hoàng Gia tiết kiệm được kha khá tiền. Một nửa sẽ được chuyển vào quỹ trợ cấp của Cung nữ, họ sẽ nhận thêm tiền thưởng cho việc phục vụ Hoàng Gia. Số tiền không nhiều lắm nhưng cũng đã cổ vũ và thể hiện sự quan tâm của Nữ Hoàng đến đời sống của các tì nữ và gia đình họ! Waoo… nghe cũng hay hay ha!
Sau lần chấn chỉnh đó người uất ức nhất chính là bà Trưởng cung nữ. Bà ấy bị tước mất niềm vui biến tòa lâu đài thành chốn thiên đường. Người phụ nữ này có tấm lòng sùng bái Hoàng gia đáng kinh ngạc. Bà ấy xem tôi là thần thánh. Cụ thể là bà ấy còn sẵn sàng nằm xuống, hôn lên bất cứ chỗ nào mà đế giày tôi giẫm lên!? … Thời buổi này mà còn có người phong kiến tới vậy sao? Nữ Hoàng cũng là người phàm chứ có phải pháp thuật cao siêu gì đâu. Tôi nổi da gà vì bà ta luôn mòm dạ thưa một đứa nhóc khi mà bản thân đã gần 50, rồi cúi mọp đầu chẳng dám nhìn. Tôi mời bà ngồi xuống ghế đệm, bà ấy lườm cái ghế như thể nó là con quái vật. Tôi mời bà dùng trà, bà nâng niu cái tách như thuốc “trường sinh bất tử”!!?? Có lẽ điều tốt nhất tôi có thể giúp người phụ nữ này là về sau đừng bao giờ gọi bà ấy đến nói chuyện. Trông bộ dạng sợ sệt run rẩy tôi có cảm giác mình giống mụ phù thủy đáng sợ nào đó!
Tạm gác mấy chuyện vặt vãnh lại. Ngày hôm qua tôi đã gặp được một tiến sĩ sử học. Đại tổng quản mời ông tới Hoàng cung. Tôi ngõ ý muốn ông ấy giúp tôi tìm hiểu và viết một cuốn sách thật hoàng chỉnh về mẹ mình-Mỹ Thụy Vương Phi. Tôi muốn cuốn sách ấy được xuất bản. Rồi đây cả thế giới sẽ biết mẹ tôi là người phụ nữ tuyệt nhất trong tất thẩy các bà mẹ. Sẽ chẳng ai dám gọi bà là kẻ lẵng lơ, là niềm ô nhục của Hoàng gia nữa! Tôi cung cấp nhiều tài liệu, hình ảnh và thông tin cho vị tiến sĩ. Nhờ ông ấy làm rõ cuộc hôn nhân của cha mẹ tôi, vì sao bà bỏ đi và vì sao Hoàng gia lại bảo bà đã chết! Cả khu nghĩa địa mẹ tôi đang yên nghĩ cũng trở thành khu đất “VIP”. Nó được xây dựng hoành tráng, treo bản vàng và bất cứ ai muốn “đặt cọc” một chỗ trong ấy phải là người có lai lịch tốt!
Cuối cùng thì tôi nhận ra làm Nữ Hoàng rất tuyệt! Tôi chỉ ngồi một chỗ nhưng có thể làm bao nhiêu việc mình muốn!
Suốt 3 ngày trời tự tung tự tại, đến ngày thứ 4 tôi bắt đầu tìm cách liên lạc với Ngạn Luật. Từ bữa đó đến nay anh ta lặng hơi. Chỉ vì lo dỗi hờn mà hôm đó tôi chưa kịp hỏi anh ấy một ngàn lẻ một câu hỏi. Tôi thề với lòng lần tiếp theo khi hai người ở một mình tôi sẽ bắt anh trả lời câu hỏi lớn nhất: “Rốt cuộc anh là ai?”
Đầu tôi đầy ắp sự hoài nghi. Có phải Ngạn Luật chỉ giả mạo làm con trai Liêu tướng quân để vào Cung tìm tôi? Có phải anh ấy đã tình cờ có mặt lúc tướng quân bị giết? Có phải mẹ tôi tình cờ quen biết và tin tưởng giao tôi cho anh ấy? Tôi tự hỏi mình và quay đầu nhìn ra cửa sổ. Thảm cỏ bao quanh tòa lâu đài xanh rờn và lạnh ngắt… Chiếc ghế gỗ nằm cô đơn phơi sương, nó mặc dù là ghế nhưng người ta không bao giờ ngồi vào… giống một vật trang trí vô dụng! Lúc tôi đang mơ màng ngắm cảnh thì có người gõ cửa xin vào phòng. Chị Vi Linh báo cho tôi biết chiều nay bên Tây Cung mở tiệc gia đình. Sẽ có mặt đầy đủ các Hoàng Thân: Thái Hậu, Quốc công, Dĩ Thuật, Hầu tước Chu Lĩnh (có thể gọi là dượng vì ông là chồng cô ruột của tôi), và Dĩ Linh. Cái tên Dĩ Linh làm tôi chú ý
-Này, chị vừa bảo là “Dĩ Linh” hả?
Tôi hỏi lại chị Vi Linh. Chị gật gật đầu
-Vâng, công chúa Dĩ Linh đáp máy bay về nước hôm qua rồi!
-Uhm… em nhất định sẽ đi. Hiếm khi gia đình đông đủ như vậy, chị nhỉ?
Thế là đúng như kế hoạch, tôi sữa soạn từ lúc chạng vạng để đi ăn tối. Một bộ đầm trắng đơn giản, một đôi giày búp bê không gót và một sợi nơ buộc tóc là lựa chọn hoàn hảo của tôi. Chuyến đi đến Tây Cung gói gọn trong 10 phút ngồi xe ôtô. Lần này Tây Cung lặng lẽ trong ánh đèn vàng đơn điệu mà ấm áp. Không có dấu hiệu nào cho thấy có được trang hoàng vì bữa tiệc. Phải thôi, chỉ là bữa ăn gia đình nho nhỏ, Thái hậu đâu cần quá khoa trương. Tôi xuống xe và đi theo bà tổng quản Tây cung vào phòng trà. Căn phòng này tôi từng đi ngang qua nhưng chưa có dịp bước vào. Người đầu tiên quay đầu nhìn tôi là Thái hậu. Nụ cười của bà ôn hòa khiến tôi cảm thấy nơi này là nhà…
-Nữ Hoàng duyên dáng của ta đây rồi! Lại đây ngồi cạnh ta đi, con gái!
Tôi vui vẻ bước về phía bà trong khi 4 người kia đứng dậy chào theo cung cách Hoàng gia
-Nữ Hoàng điện hạ vạn tuế!
Tôi nhận ra Quốc Công trong cái cúi đầu có phần miễn cưỡng. Tóc ông hình như cắt ngắn hơn và khuôn mặt cũng dài ra, gò má hóp lại. Có vẻ ông đang bị bệnh vì giọng nói đặc khàng. Đứng đối diện là Chu Hầu tước-người tôi đã gặp trong lễ đăng quang. Trông ông ấy ăn mặc tương đối giản dị so với vị trí của mình. Đứng hai bên Hầu tước là hai người con của ông. Họ thật sự đẹp như thiên sứ làm tôi không khỏi bâng khuâng chắc là người cô của tôi phải là một tiên nữ!
Tiếp theo đó, mọi suy nghĩ của tôi dừng lại hết khi tôi chú ý quan sát Dĩ Linh-người chị họ…
Tôi tin chắc đã trông thấy khuôn mặt mĩ miều kia từ trước, đôi mắt chị đầy ma lực… đẹp đến nổi làm người ta nghẹn thở giống như lần đầu tôi trông thấy chị trong siêu thị.
Không sai! Chính là chị ấy, là cô giáo Y San dạy Văn của tôi trước kia. Lẽ ra tôi phải đóan ra điều này từ trước chứ nhỉ! Nếu chị ấy thực sự là công chúa Trường Thịnh Thiên Dĩ Linh thì…. Thì… Ngạn Luật… anh ấy đúng thực là hậu duệ của Liêu tộc, thực sự là Liêu Thần Phong và… là chồng sắp cưới của chị, nay mai gì anh cũng là anh rễ tôi, là phò mã của Hoàng gia…
-Viễn Xuyên à… Nữ Hoàng à… con không khỏe trong người sao?
Giọng nói âu yếm của Thái Hậu làm tôi tỉnh ra. 4 người đứng trong phòng nhìn tôi lo lắng. Tôi vội vã mời họ an tọa. Bàng hoàng ngồi xuống cạnh Thái Hậu, tôi kiềm chế không để mình nhìn sang Dĩ Linh. Nhưng thật khó để rời mắt khỏi người con gái đẹp đẽ kia. So với trước đây, chị thay đổi rất nhiều, toát lên một nét quyền quý, kiêu sa không gì có thể phủ nhận. Mái tóc chị đổ dài một bên vai, vóc dáng của một siêu mẫu hoàn hảo trong bộ đầm dạ tiệc bằng sa tanh màu cà. Làn da của Dĩ Linh đặc biệt thích hợp với màu tím đậm đà đó…
Cuộc trò chuyện trong phạm vi gia đình diễn ra rất ôn hòa. Vấn đề về sức khỏe của tôi được nhắc tới nhiều hơn cả. Tôi tự thấy hối hận vì đã giả vờ ngất để mọi người lo lắng. Sau khi nghe tôi khẳng định rằng mình hoàn toàn ổn Thái hậu mới chuyển đề tài sang cô công chúa duy nhất của Hoàng gia…
-Lần này trở về, cháu đáng trách hơn là đáng khen đấy Di Linh! Đừng có ấm ức vì sao cha cháu không tỏ thái độ chào mừng…
Chị họ tôi cười, không một chút bồn chồn lo sợ
-Vâng, cháu biết lỗi rồi thưa Thái hậu. Cha giận vì cha lo lắng cho cô con gái cưng phải không cha?
Chị ôm tay, ngã đầu vào vai Ngài Hầu tước nói bằng giọng nũng nịu. Vẻ mặt ông đanh lại, nghiêm nghị đáp:
-Hừ! Con gái mà suốt ngày long bong bên ngoài. Thân phận là một Công Chúa mà không biết gìn giữ… ta chẳng hiểu con ăn phải bùa mê thuốc lú gì của tên tiểu tử nhà họ Liêu mà dám làm liều tới nổi…
Ngay lúc ông đang cao hứng sắp tung ra một tràng giáo huấn thì Dĩ Linh nhanh miệng ngăn lại:
-Kìa cha… lúc này không phù hợp để nói chuyện đó đâu! Nếu cha muốn, ngay tối nay con sẽ về nhà quỳ gối để nghe cha chỉ dạy…
Thái hậu cười không cần ý tứ, bà lắc đầu bảo:
-Con gái của Hầu tước thiệt là hài hước. Thời buổi này hiếm có đứa con nào chịu quỳ gối nghe la mắng à nha!
-Như vậy tức là con ngoan, phải không thưa Thái Hậu?
-Ôi chao, con bé thiệt là khéo ăn nói!
Đợi cho Thái hậu thỏa sức khen hết những câu cần khen, tôi mới dám mở miệng khơi chuyện với chị
-Không biết dạo gần đây Công chúa đã ở đâu? Vào cung lâu rồi mà đến giờ em mới được gặp…
Tôi xưng hô thân mật nhưng cũng giữ một chút uy quyền của một vị Vua. Nụ cười của chị chuyển sang một tông khác, rất khó đoán.
-Tiểu nữ chỉ đi đây đi đó, du lịch cho thư thỏa đầu óc thôi, thưa Nữ Hoàng!
-Em đi với ai?
Tự nhiên Dĩ Thuật đang im lặng bỗng chen vào. Hầu tước liếc mắt nhắc nhở không được vô lễ trước mặt Nữ Hoàng. Anh cúi thấp đầu vẻ hối lỗi nhưng vẫn nhìn sang người em gái song sinh chờ câu trả lời. Tôi cũng thắc mắc điều tương tự nên quay sang nhìn chị. Dĩ Linh nhún vai trả lời rất tự nhiên
-Con đi một mình, thi thoảng có vài người bạn…
Thái hậu cười nửa miệng tiếp lời
-Bạn? Chẳng hạn như…
Bây giờ thì chị bối rối
-À… chỉ là một vài đứa học chung hồi Đại Học, một vài người mới quen… và…
Chị dừng lại, đảo mắt nhìn quanh mọi người. Ngay cả Quốc Công không nói gì nhưng cũng đang lắng nghe chăm chú.
-…và… Thần Phong!
-Biết ngay mà!
Dĩ Thuật lại gắt gỏng. Lần này anh ấy không màn tới sự nhắc nhở của cha nữa. Tôi có cảm giác người mà anh ghét nhất trên đời chính là Ngạn Luật. Sắp xếp lại các sự kiện đã xảy ra tôi đoán là hai người cùng trở về Vaiza, nơi mà ai ai cũng tin rằng Liêu Thần Phong đang ở đó. Sau đó thì lập tức cả hai quay lại với thân phận thật. Khó trách vì sao Cục an ninh không truy ra được Dương Ngạn Luật và Quỳnh Y San đang ở đâu. Ai mà đoán được một tên tội phạm nguy hiểm lạ là một người dòng dõi quý tộc và kẻ đồng loãn là một Công chúa kia chứ? Trong suốt những năm tháng đóng vai người anh trai của tôi tin tức về Liêu Thần Phong vẫn cứ thi thoảng có mặt trên Nhật Trình của Vaiza và cả Trường Thịnh Thiên Quốc. Anh xuất hiện trên ấy với vài tấm ảnh mờ mờ thường chỉ thấy dấp dáng, có lẽ là ảnh ghép hoặc ai đó đóng giả. Người ta gắn cho anh hình tượng một thanh niên giàu có hư hỏng, triền miên trong các thú vui phù phiếm… Vì vậy mà tới giờ anh vẫn bị gọi là tên vô dụng. Nhưng tại sao lại như thế? Vì cớ gì mà anh để yên cho người ta bôi nhọ nhân phẩm danh dự của mình như thế chứ?
Tuy ngổn ngang những ý nghĩ chưa có lời giải đáp nhưng tôi biết mình nên dẹp chúng sang một bên và làm gì đó với sự im lặng khó chịu đang vây lấy bầu không khí gia đình. Tôi làm bộ đói bụng và đề nghị nên bắt đầu bữa tối. Mọi người chậm rãi đứng dậy và đi ra phòng ăn. Một bữa tối thịnh soạn đã được chuẩn bị sẵn. Tôi được ngồi đầu bàn cùng với Thái hậu như vai trò của người chủ tọa. Bên trái bàn là Quốc Công cùng Hầu tước Chu Lĩnh, bên phải là Dĩ Thuật, Dĩ Linh. Bữa ăn có đôi phần tẻ nhạt. Người nói nhiều nhất có lẽ là Thái hậu. Tôi có thể cảm nhận được niềm vui của một người phụ nữ được quay quần bên gia đình. Bà cứ nhắc nhở mọi người nên dành nhiều thời gian cho những buổi sum vầy thế này. Bà còn cho tôi vài lời khuyên hữu ích về cách đối nhân xử thế, cách giữ bình tĩnh và cách đối phó với một số tình huống tôi có thể gặp trong tương lai với cương vị Nữ hoàng của mình… Cả bữa ăn dường như chỉ có tôi và Thái hậu độc thoại. Đến tận món tráng miệng Công chúa Dĩ Linh bỗng lên tiếng
-Chắc là Nữ hoàng chưa từng xem qua phòng tranh của Thái hậu… Lát nữa cháu xin tình nguyện làm hướng dẫn viên. Không biết ý Thái hậu và Nữ hoàng thế nào?
Thái hậu đưa muỗng kem vào miệng và gật gù:
-Uhm… ý hay đó! Nhưng chẳng biết con có hứng thú với hội họa không… Ta và Dĩ Linh thì rất thích tranh ảnh…
Nói thật trước đây đã có vài lần tôi đi tới viện bảo tàng nghệ thuật. Ngạn Luật khá là am hiểu về hội họa. Anh chỉ tôi những tác phẩm tổi tiếng trong và ngoài nước, trình bày ý nghĩa của chúng một cách lưu loát. Sau 30 phút tôi đã bắt đầu ngủ gật!? Mong là lần này sẽ khá hơn… chí ít thì tôi có cơ hội ở một mình với Dĩ Linh để hỏi hang vài điều…
-Vâng, tuy không rành lắm nhưng con thấy cũng khá là thú vị…
Vậy là sau bữa tối tôi và chị Linh dắt tay nhau tới phòng tranh của Tây Cung. Không thể ngờ rằng nó lại có thể lớn và đồ sộ như vậy. Theo như Dĩ Linh nói thì Thái Hậu là một nhà sưu tầm tranh ảnh nghệ thuật. Bà thường bỏ tiền mua từ những họa sĩ nổi tiếng, tham gia các buổi bán đấu giá tranh quý… Bà treo tất cả trong căn phòng lớn này và hay dẫn bạn bè tới tham quan. Đôi khi bà tặng một vài bức tranh cho ai đó bà quý mến và cũng bán đi cho một mục đích nào đó…
-Năm ngoái Thái hậu đã cho bán bức “Thiên nga cánh trắng” cho một thương nhân nước ngoài. Bà dùng số tiền đó xây dựng một trại mồi côi ở miền Nam. Thái hậu xem vậy mà có máu kinh doanh lắm. Bức tranh đó so với giá trị mua vào thì đã đem lại nguồn lợi lớn lúc bán ra. Nếu mà Thái hậu quyết định bỏ tiền mua một cái gì đó thì Nữ Hoàng không phải nghi ngờ, chắc chắn nay mai gì bà sẽ bán lại với giá cao gấp vài lần…
Tôi chú ý nghe và quan sát thái độ của Dĩ Linh. Chị vừa nói vừa ngẩn cao đầu nhìn ngắm những bức tranh treo phía trên cao. Đôi mắt đen sáng rực niềm đam mê. Cách đây không lâu tôi nhớ rằng Ngạn Luật đã bảo chị hay vẽ tranh và vẽ rất đẹp. Nếu không phải thân phận không cho phép thì chắc chị ấy đã là một họa sĩ chuyên nghiệp rồi. Lúc đó vì chưa biết chuyện nên tôi không hiểu cái từ “thân phận” ấy ám chỉ điều gì.
Rảo bước theo sau Dĩ Linh tôi giữ im lặng để chị thỏa sức tung hứng, nói hết chuyện trời chuyện đất về những bức tranh. Thiệt là không may, sao chị ta giống y cái ông anh kia vậy không biết? Cứ thích ém vào đầu tôi những thứ linh tinh rườm rà khó nhớ.
-Nữ Hoàng điện hạ! Người đã ngủ gục chưa vậy?
Di Linh hỏi làm tôi giật mình.
-A à… chưa, đương nhiên là em không ngủ gục rồi. Chị cứ nói tiếp đi, đang hay mà…
Dĩ Linh cười rất có duyên. Chị kéo tôi ra cái bàn uống trà và cả hai ngồi xuống.
-Không nên miễn cuỡng như vậy! Tiểu nữ biết Nữ Hoàng không có hứng thú gì về hội họa.. nếu tiểu nữ nhớ không lầm thì lần đi bảo tàng truớc đây Người đã xém ngủ gật giữa chừng….
Tôi há mồm nhìn chị. Làm quái gì mà chị ta biết được chuyện xấu hổ đó? Á à, chắc là cái ông anh xấu tính đó mách với chị rồi! Chớp mắt hai cái cho bớt ngượng tôi cắm cúi rót trà
-Uhm… đúng là em không khoái máy thứ đó cho lắm…
-Xem kìa… Nữ Hoàng cao quý mà lại đỏ mặt vì một chuyện như vậy sao? Người còn phải rèn luyện nhiều đấy, thưa Điện hạ…
Tôi hừ một tiếng rồi uống trà. Chọc ghẹo được người ta một chút là Dĩ Linh che miệng cười. Tôi thấy mình bất lực. Một vị vua mà lại có thể tỏ ra kém cói so với một tiểu Công chúa sao? Lấy lại tinh thần sau tách trà tôi ngồi thẳng và cao giọng hỏi chị
-Em nghĩ là chị đang có vài điều cần giải thích với em có đúng không?
Tôi giữ cách xưng hô chị-em như cũ nhưng vẻ mặt thì cố tỏ ra cứng rắn hơn. Dĩ Linh cũng uống trà rất thong thả. Chị đặt tách trở lại bàn và nhìn tôi với một chút ngạc nhiên
-Ơ… chị nghĩ là Thần Phong đã kể hết với em rồi…
Tôi bực bội lắc đầu
-Ngạn Luật chẳng nói gì hết! Anh ta biệt tích mấy ngày nay rồi…
Dĩ Linh nghe vậy hốt hoảng lắc đầu và lấy tay che miệng tôi lại
-Xuỵt! Em phải cẩn thận chứ! Đừng dùng cái tên đó với anh ấy! Hãy gọi là Liêu tướng quân hay ít ra là Liêu Thần Phong! Em phải giữ bí mật về cuộc sống của cả hai lúc trước. Nếu có ai nghe được Thần Phong là anh trai giả mạo của em thì… em đã đặt anh ấy vào sự nguy hiểm!
Tôi chau mày nhìn chị. Dĩ Linh rất nghiêm túc khi nói. Đôi đồng tử thu lại đen đậm trong mắt chị. Đợi khi tôi đã nghe rõ từng từ chị mới xuông tay ra khỏi miệng. Tôi lấy hơi hỏi nhỏ
-Em… không… không hiểu gì hết! Rốt cuộc hai anh chị đang chơi trò gì vậy?
Dĩ Linh lại nhấp trà, khuôn mặt đanh lại càng xinh đẹp hơn.
-Chị có hơn gì em? Chị cũng vừa biết Thần Phong đang làm gì cách đây không lâu… Còn nhớ lúc chúng ta gặp nhau ở trường không? Chị thực sự không biết em là… là em họ của chị…
Di Linh trao cho tôi một cái nhìn triều mến và nói tiếp
-Chị bỏ trốn khỏi cung điện để đi tìm anh ấy. Suốt nhiều năm trời, từ khi Thần Phong sang sinh sống ở Vaiza chị chỉ toàn nhận được những tin xấu về anh ấy trên các báo. Chị không bao giờ tin! Thần Phong không phải người xấu tính như vậy… Tuy nhiên anh ấy không bao giờ phủ nhận những điều người ta nói… Năm Thần Phong 25 tuổi, chị hoàn toàn mất liên lạc với anh ấy. Mỗi khi gọi đến nhà người quản gia luôn miệng nói anh ấy đã ra ngoài… Chị thấy rất lạ nên bắt đầu điều tra… nhiều nguồn tin cho thấy… Thần Phong thực ra không hề có mặt tại Vaiza…
Tôi ngẫm nghĩ và thêm vào
-Năm đó em mới 11, mẹ em mất và anh ấy về sống luôn với em…
Dĩ Linh gật gù
-Uhm… chị biết! Chị cho người đi tìm, cố moi móc thông tin từ Liêu phủ. Nhưng tất cả những gì chị biết là Thần Phong đã về nước. Phải công nhận nhà họ Liêu bảo mật tuyệt đối thông tin về anh ấy. Nhưng họ quên rằng chị là Dĩ Linh công chúa. Xét về trí khôn thì chị hơn người khác một cái đầu. Xét về thế lực thì không thua gì bọn họ… Chị đã tìm ra nơi anh ấy ở, thông qua những tờ chi phiếu mà nhà họ Liêu rút từ kho bạc nhà nước mỗi tháng…
Tôi sực nhớ ra cái tủ đầu giường trong phòng anh. Đúng rồi! Cả một đóng séc còn chưa khui phong bì!
-…Trong số đó có một địa chỉ để tên Dương Ngạn Luật. Một cái tên xa lạ nhưng chị biết đích thị là Thần Phong!
Tôi hơi ngạc nhiên không khỏi hỏi chị một câu
-Làm cách nào chị biết được?
Dĩ Linh cười, đôi mắt chị lấp lánh thông minh
-Em không để ý chữ “Ngạn” à?
Tôi bắt đầu động não. Chữ Ngạn thì sao chứ?
-Em có biết vị tướng tài nhất trong dòng họ Liêu là ai không?
Tôi ngẫm nghĩ…
-Là… Liêu… a! Liêu Ngạn Đông
Dĩ Linh búng ngón tay
-Phải phải, là chữ “Ngạn” trong Liêu Ngạn Đông, từ nhỏ Thần Phong đã rất thần tượng ông cố của anh ấy. Anh ấy thường bảo chị gọi là Ngạn Phong thay vì Thần Phong!
Ra là thế. Tôi thấy mình được khai sáng ít nhiều.
-Sau đó… chị đi tới thị trấn xinh đẹp hẻo lánh kia! Chị tìm ra nhà của hai người nhưng vì muốn tạo bất ngờ chị nộp đơn xin công tác ở trường với một cái tên mới: Quỳnh Y San. “San” là tên gọi ở nhà của chị. Thần Phong thường gọi chị là San chứ không gọi Dĩ Linh…
Tôi rót thêm trà và say sưa nghe chị kể.
-Mới đầu anh ấy nhất quyết giữ bí mật về thân phận của em. Thần Phong bắt chị tin rằng em là em cùng cha khác mẹ của anh ta. Hahaha… chị không phải con ngốc! Liệu đại phu nhân sau khi sinh anh ấy ra thì bệnh tật triền miên, Liêu nhị phu nhân chỉ có hai người con mà một trong số đó đã chết từ khi 10 tuổi. Nguyên tướng quân không phải người bừa bãi trong chuyện gia thất, ông ấy chắc chắn không có con với một người phụ nữ chưa cưới hỏi. Thế là chị tìm mọi cách cậy miệng anh ấy… Nhưng em biết rồi đó, Thần Phong không phải người dễ dàng bị khai thác như vậy. Rồi tới một ngày… ngày sinh nhật thứ 26 của chị.
Tôi xen vào:
-Tối đó Thần Phong về nhà rất khuya! Anh ấy bỏ em ngủ ngoài salông đó chị!
Dĩ Linh tròn mắt nhìn tôi rồi cười khúc khích
-Hai anh em thật là hài hước! Chắc là em rất yêu quý anh ấy…
Tôi gật đầu công nhận và Dĩ Linh tiếp tục câu chuỵên
-Đêm đó anh ấy cuối cùng cũng thú nhận. Em thực ra là Viễn Xuyên công chúa. Con gái của Hoàng đế và Mỹ Thụy Vương phi. Chị đã cho rằng Thần Phong uống say nên nói đùa…
-Nhưng… vì sao anh ấy lại nói ngay lúc đó?
Dĩ Linh nhìn lên một bức tranh trên tường, ánh mắt chị xa xăm
-Vì… anh ấy biết anh trai cùng cha khác mẹ của em sắp qua đời… Anh ấy biết em sắp sửa trở về với thân phận thật… Anh ấy còn biết di chúc của Vua nói gì…
Tôi chau mày không thể tin nổi
-Nhưng… không ai biết về chúng cả… anh ấy cũng xa rời Hoàng gia từ lâu…
-Ừ! Chị cũng có cùng câu hỏi với em. Thật ra Thần Phong chưa từng cách biệt với Hoàng gia. Anh ấy biết rất nhiều chuyện. Chính Liêu Mãn Bình là người huấn luyện anh ấy. Một màn kịch hoàn hảo! Liêu tộc chấp nhận để đại thiếu gia chui rút trong một vẻ ngoài xấu xí. Chỉ có các đó anh ấy mới có thể bảo vệ em và chỉ có cách đó mà bây giờ anh ấy mới có thể trở lại đây với chức vụ Đại Tướng…
Tôi không biết chị đang nói gì. Tôi nhìn chị bằng cái mặt “nai tơ”
-Nếu giả sử Thần Phong là chính mình. Là một thanh niên ưu tú và có năng lực thì làm sao anh ấy có thể làm Đại tướng dưới triều của Nữ Hoàng chứ?
Dĩ Linh chồm người tới, thì thầm với tôi:
-Nếu muốn sống thì Thần Phong phải tệ hại, vô dụng… vì vậy em phải chấp nhận điều đó. Kết cục của Liêu Mãn Bình là bằng chứng… Nếu em muốn bảo vệ anh ấy… em phải im lặng. Cứ để Thần Phong xấu trong mắt người khác… Nếu anh ấy không xấu, anh ấy sẽ chết!
Những lời nói cuối cùng của chị làm tôi rùng mình. Hoàng cung với tôi từ trước đến giờ luôn luôn bình yên. Người duy nhất từng xung đột với tôi là chú Lữ Công. Ngoài ra ai ai cũng tốt. Nhất là Thái hậu, bà thực sự có phẩm chất của một người mẹ yêu con, bao dung và lo lắng cho gia đình. Nhưng dẫu sao tôi cũng ở đây chưa tới nửa năm. Mắt nhìn đời còn non trẻ. Tôi đã xem nhiều bộ phim cổ trang của Trung Quốc. Người ta nói rằng Cung Điện là một chiến trường đẫm máu. Các quan lại, người có chức quyền và cả các bà vợ, con cái của vua cũng đấu đá nhau. Chẳng lẽ nó đáng sợ như vậy? Có thực Liêu Mãn Bình chết vì lý do ông ta là người tốt? Là người tốt thì có tội à? Tôi nhìn chằm chằm vào người chị họ. Đôi mắt không giấu được nỗi kinh hoàng. Điều duy nhất tôi nghĩ đến bây giờ là: Cả tôi và Ngạn Luật đang trong vòng nguy hiểm!