Thứ hai tuần sau cô chủ nhiệm mới sẽ chính thức ra mắt lớp. Tôi chưa gặp cô nhưng hầu như đám bạn trong lớp đều biết mặt cô rồi. Họ kéo nhau đến phòng giáo viên xem thử sau đó ai cũng đưa ra một lời nhận xét chung: “Cô ấy đẹp ghê!” Đẹp à? Ồ tốt thôi, cái trường bé như lổ mũi nằm nơi hẻo lánh này cũng cần phải có cái gì đó mới mẻ để được biết đến. Đội ngũ giáo viên nên được trẻ hóa và hiện đại hóa thì hơn.
-Ê! Sao Ly! Bồ có thấy cô San chưa? Cô giáo mới ấy. Tên cô ấy là San.
Tôi ngước nhìn Mạn Mạn và lắc đầu
-Chưa, tớ chưa gặp!
Mạn Mạn ngồi xuống bên cạnh sốt sắng kể
-Vừa lúc nãy nè. Tớ trông thấy cô từ thư viên đi ra. Tớ chào và cô ấy cũng cười lại… Ối cha mẹ ơi… cậu không biết đâu, cô xinh ơi là xinh, đẹp ơi là đẹp! Kiểu này mấy thầy giáo trường mình chắc chết đứng hết rồi!
Tôi vừa cắn một miếng bánh vừa gật gật đầu. Nếu đúng như cô bạn tôi nói thì thật tội cho mấy thầy rồi… í mà khoan đã! Chắc là không có Ngạn Luật trong đó chứ? Tôi lập tức quay lại nhìn Mạn Mạn
-Này, ý cậu là sao hử? “Mấy thầy” tức là…
Mạn Mạn ngắt lời tôi
-Thì nói là nói thế chứ ai cũng thừa hiểu cô San chỉ xứng với thầy Luật thôi!
Tôi ho khang vài cái và cố nuốt miếng bánh đang nghẹn ở cổ xuống
-Gì chứ???
Mạn Mạn nhún vai
-Cậu không hay biết gì thật sao? Thầy không kể cậu nghe à? Tụi lớp mình nó bảo thầy cô quen nhau từ trước rồi, cô ấy về đây vì thầy đấy!
Tôi nhướn một bên mày lên
-Hả? Thật hay đùa thế???
Cuối cùng thì cũng xong tiết cuối. Tôi ôm cặp chạy ra bãi xe giáo viên ngay.
Tôi đứng ngay cạnh chiếc ôtô để chờ anh. Sự xuất hiện của anh lần này khiến tôi phát hoảng hơn bao giờ hết. Anh không đi một mình. Bên cạnh anh là người đó! Cái cô tên San tôi chưa biết mặt và điều bất ngờ hơn… thật ra tôi đã gặp cô ấy trong siêu thị vài hôm trước rồi! Bây giờ tôi mới hiểu vì sao Mạn Mạn tỏ ra thương xót cho các thầy giáo khác trong trường. Cô San vẫn đẹp như lần đầu tiên tôi gặp cô ấy. Váy màu hồng phấn, tóc uốn xoăn nhẹ, trang điểm cẩn thận và đôi mắt bồ câu sắc sảo vô cùng. Cũng chính đôi mắt ấy làm tôi hoảng sợ trong lần gặp đầu tiên.
Anh hai và cô giáo mới vừa đi vừa trò chuyện gì đó. Cả hai đều rất tập trung, chính vì vậy mà phải đến khá gần anh mới nhận ra sự có mặt của tôi. Ngạn Luật sững lại một lúc. Cô San thì cười bảo
-A! Chào em… em đang làm gì ở đây vậy?
Cô nhìn vào phù hiệu trên áo tôi
-Ý! Em ở lớp chủ nhiệm của cô mà?
Có vẻ như trong mắt cô tôi là một trong số những học trò mà cô sắp chủ nhiệm, ngoài ra chẳng có gì đặc biệt hơn…
- Em đang tìm cô à?
Cô San lại hỏi và tôi không trả lời, tôi chỉ nhìn anh. Ngạn Luật tỏ ra bối rối kì lạ. Phải mất một phút anh mới lắp bắp nói:
-Ờ… đây là Sao Ly! Còn đây là cô San…
Anh chỉ qua chỉ lại để giới thiệu một cách máy móc. Cái kiểu nói năng tôi chưa từng thấy ở anh. Cô giáo San hình như cũng phát hiện ra điều gì đó bất thường. Cô lại xoáy đôi mắt sáng quắc đó vào tôi
-Cô bé này…
Phải khó khăn lắm Ngạn Luật mới xác định rõ quan hệ giữa anh em tôi
-Uhm… Sao Ly là… học trò của anh!
Câu trả lời đó không như tôi dự đoán. Cô San thì bật cười
-Gì chứ? Anh xạo quá. Em biết là anh không dạy lớp chủ nhiệm của em mà!
Ngạn Luật lại tiếp tục “câu giờ” bằng những câu nói ngớ ngẩn. Anh hai bị gì vậy không biết? Anh có thể nói rằng tôi là em gái của anh, như thế không rõ ràng hơn sao? Hành động của anh cứ như cố giấu giếm đi sự thật đó và điều này làm tôi thấy bực mình.
-Thưa cô! Em là em gái của thầy Luật ạ!
Tôi trả lời giúp người đáng lẽ phải nói câu này từ lâu rồi. Ngạn Luật bậm môi còn cô San thì tròn mắt
-Hả???
Cô quay sang nhìn anh tôi bằng cặp mắt xét nét
-À… Sao Ly cũng là em gái anh…
Bây giờ thì anh hai phải công nhận thôi. Nhưng dù gì thì tôi cũng đang cảm thấy bị tổn thương. Việc tôi là em gái của anh có gì xấu xa không? Tại sao Ngạn Luật lại tránh né việc công nhận đó? Chẳng lẽ có một cô em gái như tôi khiến anh xấu hổ trước người quen cũ à? Cô San sau vài giây ngơ ngác lại bật cười khanh khách
-Ôi Ngạn Luật… hahaha… anh biết đùa từ khi nào thế hử?
Anh trai tôi lại chau mày và không muốn biện mình gì thêm. Có lẽ anh muốn cô San nghĩ rằng anh đang đùa thật. Nhưng tôi thì không.
-Thưa cô… không phải trò đùa đâu! Ngạn Luật đúng thật là anh hai của em!
Vẻ mặt của cô đang trở lại nghiêm túc. Cô vẫn giữ nụ cười nhạt trên môi và khoanh hai tay trước ngực
-Anh làm em thấy bất ngờ đấy!
Cô đá mắt sang tôi một cái rất nhanh rồi lập tức trở về vị trí cũ
-Anh hiểu rõ là chúng ta biết nhau như thế nào mà phải không? Chớ có qua mặt em…!
Một cách vô cùng thân mật, cô véo vào lỗ tai anh tôi, lời nói nửa đùa giỡn nửa đe dọa. Anh hai thì không nói gì chỉ gật đầu cam chịu một cách khổ sở và hứa hẹn
-Được rồi, San… chúng ta có thể nói chuyện với nhau sau mà. Bây giờ muộn rồi, để anh đưa Sao Ly về!
Cô giáo nở nụ cười chiến thắng và điệu đà bước lại gần tôi. Khuôn mặt tròn trịa và trắng hồng của cô mới đẹp làm sao
-Thế em về với anh hai nhé Sao Ly! Cô đang rất tò mò là không biết tên đóxoay sở thế nào với cái chức trách to đùng này…
Cô nhấn mạnh và liếc Ngạn Luật một cái sau đó lại nhìn tôi cười
-Thôi em về nhé! Hôm nào đó cô nhất định sẽ đến xem tổ ấm của hai anh em!
Lúc chúng tôi đã ngồi ngay ngắn vào xe rồi cô San vẫn chưa chịu buông tha. Cô lấy khăn tay vẫy vẫy kèm theo là một lời nói đùa
-Nếu anh đang nghĩ tới việc dọn nhà thì tốt nhất là quên nó đi nhé!
Tôi thấy anh hai cười chào lại một cách… đau khổ đầy miễn cưỡng. Chúng tôi rời khỏi trường và về nhà trong sự im lặng. Bây giờ tôi không còn quan tâm cô ấy là ai và quen biết anh như thế nào nữa. Điều tôi muốn biết bây giờ là lý do vì sao anh ấy lại tìm cách tránh né giới thiệu tôi với cô San với tư cách là cô em gái ruột…
Tôi cầm tờ tạp chí chạy qua phòng anh, đẩy cửa xông vào rồi nhảy xổ lên giường nơi anh đang nằm lim dim nghe nhạc.
-Anh hai à! Dậy! Dậy đi!
Tôi lay anh mở mắt và tháo hai tai nghe ra. Ngạn Luật bực bội vì bị làm phiền
-Lại gì nữa đây Công chúa mất lịch sự… Một phút riêng tư em cũng không cho anh nữa. Ít ra cũng phải gõ cửa phòng đã chứ!
Tôi chưng hửng ra một lát rồi trèo xuống giường, ra khỏi phòng. Sau khi đóng chặt cửa lại tôi bắt đầu gõ nhẹ vào cửa
-Anh hai ơi! Anh có trong phòng không? Em vào được chứ?
Tôi nghe tiếng cười khanh khách từ bên trong
-Vào đi Công chúa ngốc!
Tôi mở nhẹ cửa, ló đầu vào trong tiếp tục bẽn lẽn hỏi
-Em có làm phiền anh không?
Ngạn Luật cố nén cười và hằn giọng
-Thôi đủ rồi… em phá giấc ngủ của anh còn hỏi gì nữa…!
Chỉ chờ có vậy tôi lại chạy ào vào trong, bò lên giường. Tôi bày cái lược, những sợi ru băng, cái gương và tờ tạp chí ra. Ngạn Luật đã đoán trước ý muốn của tôi liền ngáp dài và lại nằm xuống
-Ôi thôi thôi… tha cho anh đi! Anh mệt lắm, để anh ngủ!
Tôi phùng má năn nỉ
-Uhm… đi mà anh… giúp em đi!
Ngạn Luật không thèm nhún nhít. Tôi trèo lên người giật anh dậy cho bằng được
-Bây giờ có ngồi lên không? Em sẽ biến anh thành cái gối ôm ngay đấy!
Anh hai bị tôi cú lét cười sằng sặc và giơ tay đầu hàng
-OK! OK! Em thôi ngay đi, anh sẽ dậy!!!
Nghĩ rằng mình đã thắng tôi buông anh ra. Anh lợi dụng lúc tôi chủ quan đã xoay chuyển tình thế. Tôi bị Ngạn Luật bất ngờ đè xuống giường và chọc lét đến cười ra nước mắt
-Á! Không được… anh chơi xấu! Như vậy là gian lận!
-Không, cái này gọi là phản công chứ!
Chỉ một lát sau tôi đã mệt lã và anh thì cười đắc thắng.
-Sao hả công chúa? Chịu thua chưa?
Tôi vẫn còn gan lì cãi lại
-Không thua! Cái này là tại anh ăn gian… Không tính!
Gượng ngồi dậy, tôi với lấy tờ tạp chí và đưa cho anh
-Đi mà anh!!! Năn nỉ mà!
Ngạn Luật nhíu mày thách thức tôi. Chữ KHÔNG hiện rõ trên mặt anh nhưng tôi đã có chiến thuật của mình. Tôi chu mỏ ra lúc lắc cái đầu, làm những điệu bộ thật dễ thương để anh mềm lòng. Và quả thật chúng có tác dụng rất lớn…
-Thôi được rồi! Công chúa rắc rối… anh chịu thua thật rồi!
Ngạn Luật thở dài và cầm lấy tờ tạp chí. Ngay lập tức tôi gom mớ ru băng để trong tầm tay của anh và xoay lưng lại. Anh hai đọc chăm chú một lát rồi nhận xét:
-Em thật biết chọn… tính làm khó anh à?
Tôi đáp lại bằng tràng cười khoái chí. Anh hai bắt đầu cầm lược lên và chải tóc tôi. Những ngón tay khéo léo của anh chia tóc ra nhiều phần và cẩn thận làm theo hướng dẫn trong sách. Sau khi mẹ mất anh hai đã phải thay thế mẹ thực hiện trách nhiệm này. Mẹ tôi rất hay sáng tạo ra những kiểu tết bím mới và hầu như mỗi ngày đều chải tóc cho tôi. Anh hai thì không giỏi về mặt này nhưng vì yêu chiều em gái anh đã cố học. Nhờ vậy mà bây giờ anh ấy chẳng kém chi một thợ làm đầu chuyên nghiệp. Tuy không biết tạo ra những cái mới nhưng anh hai có thể làm được tất cả các kiểu có sẵn trong sách vở. Đó là lý do tôi hay đi sưu tập những cuốn sách, tạp chí thời trang.
-Xong chưa anh?
-Ngồi yên nào, cái con bé này…
Tôi kiên nhẫn chờ thêm lát nữa trong lòng bắt đầu hối hận vì đã chọn một kiểu quá khó.
-Rồi, thưa Công chúa Điện hạ!
Sau khi được thông báo tôi đưa cái gương lên xem ngay
-Chu choa! Tuyệt cú mèo! Anh hai khéo tay quá… yeah! Anh là số 1…
Ngạn Luật lau mồ hôi trên trán rồi phủi tay
-Thôi thôi khỏi nịnh!
Tôi cười chúm chím và tự sướng với cái gương trên tay. Xoay đầu sang trái rồi sang phải, hất cầm lên rồi cúi mặt xuống, đủ mọi góc độ để ngắm cho thỏa thích.
-Anh trông em có đẹp không?
Ngạn Luật nhún vai
-Miễn cưỡng nói CÓ vậy…
-Em đẹp như hoa hậu Thế Giới chưa?
-Nhắm mắt xuôi tay nói RỒI vậy…
Tôi bỏ cái gương xuống nhìn anh với đôi mắt hình viên đạn
-Mỉa mai vừa vừa thôi nhá!
Anh hai nở nụ cười “ngây thơ vô tội”
-Có mỉa mai gì đâu…
Mặc xác anh tôi lại soi gương
-Anh xem em giống ai?
-Giống…
Anh hai định đáp ngay bỗng im bật. Tôi buông cái gương xuống và nhìn anh chờ đợi…
-Hử? Giống ai…?
Ngạn Luật tỏ ra tập trung quan sát
-Uhm… rất giống… mẹ… khi còn trẻ…
Lần đầu tiên tôi nghe anh nói điều này. Tôi hỏi lại trong tâm trạng hồi hộp
-Thật không?
Anh cười và gật đầu, nụ cười không mang sắc thái vui vẻ ngược lại nó rất u buồn
-Thật! Và còn xinh hơn mẹ nữa…
Tôi kiêu hãnh vươn cái cổ lên cao
-Em biết mà… bây giờ thì anh phải công nhận là cô em gái này rất xinh nhá!
Ngạn Luật trề môi
-Xí! Anh chỉ đùa thôi… tưởng bở hả Công chúa xấu xí? Em còn lâu mới đẹp như mẹ! Em mãi mãi là cô em gái ngốc nghếch của anh thôi… hehehe….
Tự nhiên anh hai lật lộng 180 độ. Tôi tức lắm và hỏi vặn lại
-Phải không đó? Có thật em là “cô em gái ngốc nghếch của anh” không? Chẳng phải anh đã từng không muốn cho cô San biết em là em gái anh sao?
Tôi chỉ vô tình nói xéo anh một chút thế mà Ngạn Luật đã giật mình. Anh nằm phịch xuống giường, gác tay lên mặt nói cộc lốc
-Em về phòng ngủ đi! Anh mệt rồi…
Tôi ngồi như con ngáo trong 2 phút rồi cũng đành lẩm bẩm trèo xuống giường
-Uhm… vậy… anh nghỉ đi… em về phòng…
Còn chưa kịp ra khỏi giường tôi đã bị anh hai kéo ngược lai. Rất nhanh, anh tháo hết những rợi dây đỏ trên đầu tôi xuống. Tôi hoảng hốt đẩy anh ra
-Á! Không được… em thích kiểu này… em muốn giữ nó!
Anh hai đáp lại lạnh lùng
-Đi ngủ mà xiết tóc như vậy sẽ nhức đầu. Muốn thì mai anh sẽ làm lại!
Sau khi lấy được sợi dây cuối cùng ra anh nhìn tôi, đôi mắt lại hiền hào trở lại
-Thôi… khuya rồi đó! Em ngủ đi
-Dạ! Chúc anh hai ngủ ngon…
Tôi nảy ra ý định sẽ hôn lên má anh một cái vì anh hai rất hay mắc cỡ… một cơ hội tốt để làm anh đỏ mặt! Nhưng kì lạ làm sao, tôi còn chưa thực hiện được kế hoạch của mình thì anh hai đã chủ động tặng tôi một cái hôn lên…. mũi!!??
-Uhm… công chúa của anh ngủ ngon!
Anh nói thật nhanh và lập tức nằm xuống giường trùm mền khắp từ đầu đến chân. Mọi việc diễn ra rất nhanh làm tôi còn chưa kịp trông rõ vẻ mặt của anh lúc đó. Dạo này anh hai sao mà càng lúc càng giống mẹ, thích hôn hít nựng nịu tôi như trẻ con thế không biết!?
Tôi nhẹ nhàng ra khỏi phòng, tắt đèn và đóng cửa… trả lại căn phòng yên ắng cho anh hai…