Hôm nay cung Vaiza nhộn nhịp khác thường. Mọi người trở nên vội vã hơn, lo lắng hơn. Bởi vì vị chủ nhân của cung điện đang trên đường trở về. Ngài đã vắng mặt hơn 3 tháng để đi tới Gemjii-một vùng đất rộng lớn nằm ở viễn đông. Thông qua Dangkok tôi biết được nơi ấy 200 năm trước chính là tiểu vương quốc Gemjava. Tiếng địa phương ở Vaiza gọi là Gemjii. Hoàng đế Zapbadoc VII thời ấy là một vị vua thiện chiến. Ông ta đã mở rộng lãnh thổ Vaiza, chinh phục nhiều vùng đất và dĩ nhiên cũng đã gây thù chuốc oán khắp nơi. Gemjava là một trong số ấy. Đã hai thế kỉ từ khi nó được sát nhập vào Vaiza vậy mà dường như chưa lúc nào Gemjii có được sự bình yên. Gemjava có hơn 50 sắc tộc, cũng là một đất nước được chấp vá bằng những cuộc xâm chiếm. Từ xa xưa nơi này đã là một xã hội phân biệt dân tộc trầm trọng. Mỗi tộc người đều muốn giữ bản sắc văn hóa riêng, lối sống riêng. Họ không đồng ý kết hôn với nhau, không muốn hòa hợp. Sau khi sát nhập vào Vaiza, tình hình càng rối rắm hơn. Năm nào cũng có nội chiến, loạn lạc xảy ra. Các đời Hoàng đế Zapbadoc ai cũng phải đau đầu về vấn đề này. Họ dường như có phần bất lực trước thời cuộc ở Gemjii.
Hiện tại người có quyền hành cao nhất ở đây gọi là Quan toàn quyền, cũng na ná như Tỉnh trưởng một địa phương hoặc Thị trưởng một thành phố. Tuy nhiên Quan toàn quyền có một trách nhiệm nặng hề hơn bởi vì vùng đất họ cai trị rất rộng lớn. Gemjii chiếm 1/5 diện tích toàn lãnh thổ Vaiza. Hầu hết các vị quan này đều chỉ là con bù nhìn. Người dân ở Gemjii bất mãn với triều đình Vaiza và mất luôn đoàn kết trog nội bộ. Họ vừa khởi nghĩa chống Vaiza lại vừa nội loạn đánh lẫn nhau. Thế giới gọi vui miền đất này là cái chuồng của nuôi bầy chó điên. Hoàng đế Hoàng đế Zapbadoc IX từ ngày lên ngôi đã phải mệt nhọc nhiều vì Gemjii. Ông vừa đề phòng bị chó cắn lại vừa phải can thiệp không cho chúng cắn nhau. Vấn đề là không thể nào cùng lúc làm 2 việc.
Nghe nói Quan toàn quyền Gem mới nhất đã hết nhiệm kì mà tất cả quan thần trong triều không ai dám nhận trọng trách này. Mang tiếng là quan toàn quyền nhưng cái ghế ấy chẳng có tí sức nặng đối với người dân ở Gemjii. 10 ông quan thì có 5 ông bị ám sát, 3 ông từ chức, 1 ông vì phiền muộn mà ngã bệnh. Từ từ cái địa vị ấy tuy cao mà không ai dám rớ. Làm quan toàn quyền Gem cũng như làm vua một nước vậy, chỉ thiếu sự công nhận của chính quốc Vaiza. Nghe đâu cách đây 5 năm triều đình đã có kế hoạch tách Gemjii ra, để nó tồn tại thành vương quốc độc lập với một vị hòang đế đến từ Vaiza. Tuy nhiên kế hoạch này đã thất bại giữa chừng. Đến nay câu chuyện về vùng đất này vẫn mãi là đề tài thảo luận số một trong các buổi thiết triều.
Từ trên cung điện Mặt Trăng, tôi trong thấy đoàn người đang từ từ tiến vào cổng điện. Đi đầu là một cổ kiệu đồ sộ, to và rộng như một căn nhà di động. Để kéo được nó, người ta đã phải dùng tới 20 con lạc đà. Theo sau là đoàn tùy tùng, nối đuôi dài ngoàn ngoèo, làm thành một đường kiến chạy trên sa mạc rát bỏng. Nghe nói họ đi tàu thủy dọc sông Vaiza rồi từ từ bộ hành trở về. Hoàng đế có một tính cách khá đặc biệt. Ông yêu thích lũ lạc đà, lừa, ngựa hơn là dùng phương tiện hiện đại. Có đi đâu xa mới sử dụng máy bay hoặc tàu lớn. Bình thường ông đều đi lại trong nước bằng kiệu lạc đà kéo.
Nhìn đoàn người từ xa tôi không khỏi khâm phục sự hoàng tráng và nhàn nhã của họ. Các binh sĩ thong dong đi trên nền cát, vẫn giữ hàng ngũ thẳng tăp tắp. Tướng lĩnh và quan lại thì cưỡi ngựa hoặc lạc đà, theo sát cạnh bên nhà vua. Nỗi bật nhất là chiếc kiệu màu vàng rực rỡ. Nó được thiết kế mô phỏng mặt trời vì thế mà ta tưởng như có một vầng thái dương đang bóc cháy giữa sa mạc. Nóc kiệu và các vách tường đầu làm bằng vải. Đó là thứ vải dệt đặt biệt dày và bền, những họa tiết be bé tinh vi.
Tôi cảm tưởng mình đang thưởng thức một bộ phim thời trung cổ. Đoàn người lần lượt đi vào trong thành, tiếng tù và cùng kèn hiệu thổi lên rôm rả. Giai điệu bài quốc khách dồn dập và tươi vui. Tôi thích thú nhìn ngắm chiếc kiệu của vị vua uy quyền đi qua cổng điện. Hai bên đường, dân chúng vẫn còn quỳ thấp người.
Lúc đang mãi nhìn nhắm thì có tiếng bước chân. Dangkok hí hửng chạy vào chộp lấy tay tôi kéo đi
-Nhanh đi, Nữ Hoàng! Phụ hoàng đã về tới nơi rồi! Chúng ta phải xuống chào Ngài… còn phải tranh quà với Công chú nữa. Không khéo chị ta sẽ giành hết!
Thế là tôi một tay bị thằng nhóc giữ, tay kia xốc váy chạy theo. Suốt ngày hôm nay, người hầu kẻ hạ trong cung đã hối hả dọn dẹp lau chùi, nhà bếp chuẩn bị cho đị tiệc chào đoán nhà vua. Có lẽ tôi sẽ may mắn hưởng ké một không khí vui nhộn, ăn thêm một chút sơn hải hải vị ở đây. Chạy tới sảnh lớn, cậu nhócc bỏ tay tôi ra, làm bộ mặt nghiêm trang, chỉnh sửa lại áo quần. Tự nhiên tôi thấy nó trưởng thành hơn một chút.
-Chúng ta đi thôi!
Nói rồi nó trịnh trọng bước về phía trước, tôi hồi hộp cùng lo lắng đi theo sau. Đây là lần đầu tôi đặt tới Thái Dương Điện. Nơi này là chỗ quyền lực nhất quốc gia, đầu não trị vì Vaiza đều đặt ở đây. Cái cổng vàng và tấm biển vàng làm tôi nhớ tới Điện Quang Minh. Lần đầu bước vào hình như cũng có cảm giác lo sợ y như vậy. Dangkok bên cạnh tôi nói khẽ
-Lát nữa ta có nói gì không đúng, Nữ Hoàng cũng không được lên tiếng bác bỏ nhé, tất cả vì muốn tốt cho người!
Tôi không hiểu nhưng cũng không hỏi lại, cả hai đã bước qua cổng điện rồi. Tôi và Dangkok chầm chậm đi vào trong. Bấy giờ tôi mới tận mắt nhìn thấy sự giàu sang, hoành tráng của nơi đây. Trần điện hình vòm cao chót vót. Không gian bốn bên rộng mênh mông, tất cả đều có thảm trãi. Những quan thần đã có mặt đông đủ, đang đứng hai bên lối đi chính. Lát đát có những bức tượng bằng bạc lấp lánh, đó là hình những vị thần trong tôn giáo người Vaiza. Dangkok đi trước tôi nửa bước. Cậu bé tự nhiên không còn là một chú nhóc 12 tuổi nữa. Nó ưỡng ngực, ngẩng cao đầu, bước đi vững chãi và dáng vẻ trịnh trọng. Nhìn thấy nó, mọi người lần lượt kính cẩn khum thấp người. Có kẻ mạnh miệng còn nói
-Thái tử vạn tuế!
Nó đáp lại bằng một nụ cười như có như không, trong lạnh lùng và tiêu sái. Cái kiểu cười này thật là hơn người, nó học ở đâu ấy nhỉ? Trước giờ tôi chỉ thấy thằng bé cười toe toét, hoặc cười ầm ỉ, cười ngoặc ngoẻo, cười láu lĩnh… Có vẻ như tôi đã đánh giá sai thằng nhóc khá nhiều.
Đi bên cạnh nó, tôi cũng được mọi người chào với ánh mắt lạ lẫm. Họ không biết tôi là ai vì sự có mặt của tôi là một bí mật. Tôi đưa mắt nhìn lên chỗ cao nhất trong điện. Ở đó, Hoàng đế trong bộ y bào bằng lông cọp oai phong đang ngồi bên Hoàng Hậu Vanya xinh đẹp lộng lẫy. Họ quả là một đôi trời sinh! Dangkok dừng bước rồi khụy chân, đặt tay lên ngực lớn giọng nói:
-Nhi thần Dangkok Zapbadoc X, thái tử Vaiza quốc tham kiến phụ hoàng, mừng người trở về với Điện Vaiza!
Nhà vua nhìn con trai, cặp mắt lấp lánh hiền hậu. Ông đã vào độ tuổi trung niên, bộ râu quai nón không cắt sát và cái cằm chẻ kiên nghị. Ông cười hiền hòa và gật đầu với Dangkok
-Được rồi, không có gì phải căng thẳng thế. Đứng lên đi con trai!
Vậy là tôi bị một phen giật mình khi thằng bé đứng bật dậy, chạy như bay lên mấy bậc thang rồi nhào vào lòng đức vua đang ngồi trên ngai vàng. Tiếng nó lảnh lót
-Cha! Cuối cùng cha đã về rồi… nhi thần nhớ người lắm đó!!!
Hoàng đế cười tươi, vỗ đầu thằng con trai trong khi Hoàng Hậu lấy cây quạt lông chim che miệng nhắc nhở
-Cái thằng nhóc này! Không ra thể thống gì hết!
Không khí trong điện tự nhiên vui vẻ hài hòa. Mọi người không ai quỡ trách, chỉ nhìn cảnh đaòn viên của nhà vua mà cười đùa. Cuối cùng thì ông ấy mới nhận ra sự có mặt của tôi.
-Và ai thế kia?
Tôi giật mình lưỡng lự không biết làm sao. Có nên quỳ và tự giới thiệu không? Dù sao tôi cũng là vua một nước, so ra cấp bậc không thua kém, hơn nữa tôi đang ở ẩn, liệu phải nói mình là ai? Trong lúc tôi đắng đo thì Dangkok nhanh miệng bảo
-Phụ hoàng! Đó là Wewetapo, nàng chính là ứng cử viên thái tử phi sáng giá của nhi thần!
Tôi thộn mặt ra nhìn nó. Mọi người thì đờ mặt nhìn tôi. Hoàng hậu trông như sắp ngất còn nhà vua thì há mồm kinh ngạc. Nó lại xem tôi là đối tượng yêu đương, lại còn giảm tuổi của tôi thành còn 15. Thực ra tôi sốc vì cái tên gọi nhiều hơn. Wewetapo theo tiếng địa phương nghĩa là con lợn nái.
-C…con nói sao? Cô gái kia… là… là…
Dangkok lại mặt dày nói tiếp
-Là Wewetapo. Cha cứ gọi là Wewe được rồi… nàng chỉ mới 15 tuổi thôi. Con đang định thỉnh cầu cha rước nàng về hậu cung!
Lần này thì thằng nhóc đang chơi chữ. Lược đi âm cuối thành ra “Wewe”, mà wewe nghĩa là hoa xương rồng. Hoàng đế nhíu mày vẻ không vui
-Sao nhanh thế. Trước khi ta đi chẳng phải con đã có Piliptera rồi sao? Mới 3 tháng mà lại thay đổi à?
-Cha lầm rồi. Thực ra con đã thay 2 người, nàng Wewe là người thứ 3 trong ba tháng!
Ông vua vẻ bất lực sờ sờ cầm
-Con thật là chóng thay đổi. Làm sao đây? Hậu cung của ta chỉ có mỗi Hoàng hậu vậy mà con có tới… bao nhiêu nhỉ…à! 215 người rồi! Kiểu này tới khi con làm vua sẽ phải đau đầu lắm đây!
Thằng bé nghe thế liền chau mày sửa lại
-Là 216 chứ ạ! Phụ hoàng không phải lo, 216 người này đều đã không còn ở đây nữa, con trả tự do cho bọn họ rồi! Bây giờ con chỉ thích mỗi Wewe thôi…. Đi mà… phụ hoàng, hài nhi yêu người nhất trên đời!
Hoàng hậu không thể nào ngồi yên được nữa. Cô lấy cây quạt đập hai phát vào cái đầu bướng bỉnh của nó.
-Đứa con nít ranh này! Có buông ngay ra không? Còn lãi nhãi ta sẽ cắt tiền ăn vặt của con!
Vì đã bị mẹ cắt tiền nhiều lần nên nó sợ, chỉ biết tiêu nghỉu quay về chỗ của mình. Hoàng hậu lại lấy quạt che miệng, thì thầm vài lời với đức vua. Ông có vẻ kinh ngạc nhìn tôi rồi nhanh chóng khôi phục bộ mặt bình thường. Sau màn quậy phá của Dangkok, nhà vua nói vài điều về cuộc viễn chinh của mình. Theo như lời ông, tình hình có vẻ hơi tệ nhưng đã tốt hơn trước. Ông không đi vào chi tiết mà chỉ làm mọi người vui vẻ an tâm rồi tuyên bố khai tiệc. Bữa tiệc chào đón được nhanh chóng bài ra. Mọi người đều không kì keo địa vị mà xúm lại ăn uống. Tiệc này chủ yếu là dành cho quan thần và tướng sĩ đã theo ông đi Gemjii suốt 3 tháng ròng.
Tôi cũng đi cùng Dangkok tha hồ ăn uống. Cậu bé láu lia chào hỏi mọi người. Ai cũng đón chào nó và liên tục bảo: “Ba tháng rồi không gặp, Thái tử cao hơn rồi đấy!” Nó rất khoái ai khen nó cao, hai mắt cứ cười tít lại. Tôi vừa giơ tay định xúc một ít đậu thì có dáng người chực tới
-Thức ăn ở đây không tệ phải không?
Tôi giật mình nhẹ cúi người, nói lí nhí
-Đa tạ đức vua, rất ngon ạ!
Ngài trên tay đang cầm môt ly rượu vang, khuôn mặt ưa nhìn cười với tôi
-Cô cứ tự nhiên đi. Tối nay hãy đến phòng an ở cung Mặt Trăng, chúng tôi tổ chức tiệc gia đình nho nhỏ. Lúc đó sẽ có nhiều điều trò chuyện cùng nhau đấy! Ở đây có gì bất tiện cứ bảo Dangkok, nó sẽ lo lắng đâu vào đấy!
-Dạ vâng, cảm ơn Ngài thưa đức vua!
Ông vui vẻ gật đầu rồi hẹn gặp tôi vào tiệc tối. Nhìn dáng người đường bệ bước đi lòng tôi chợt nôn nao. Qủa thật tối nay sẽ có rất nhiều điều cần làm sáng tỏ!