Lâm Thu hít sâu một hơi, nắm chặt tay.
” Oanh——”
Một tâm tình bi thương lừng lẫy thoáng chốc thẳng tắp xong vào lòng nàng.
Máu, lửa, binh khí cuốn đao, chiến hữu bỏ mạng, răng nanh Ma tộc, tiếng trẻ em khóc thét……
Trong một cứ điểm to như vậy, tu chân giả có thể đứng yên, còn không đủ trăm người!
Cho dù thân thể chỉ là máu thịt, cũng muốn tạo nên phòng tuyết sắt thép! Trêи đỉnh đầu dày đặc mây đen cùng gió lạnh gào thét, như là hành khúc của anh linh Nhân tộc.
Bên dưới cứ điểm, ma quân như nước thủy triều. Trêи tường thành mặc dù đã không còn đến một trăm người, nhưng trêи người mỗi người cũng gánh thêm mấy phần tâm nguyện cùng chờ đợi của các anh linh đã mất.
Thề sống chết, không lùi!
Chiến đấu rất dữ dội và mãnh liệt, chỉ cần một thi thể anh hùng đứng lặng tại đầu tường cũng có thể làm Ma tộc khϊế͙p͙ sợ, chột dạ dừng bước lại không tiến!
Đây là…… cuộc chiến bảo vệ Thiên Kỳ Giam của hàng ngàn năm trước, do Ô Nghịch Thủy kia lãnh đạo!
Trong nháy mắt, ý chí dũng mãnh như sắc thép của vô số anh linh xông vào tâm trí Lâm Thu, nàng vội vàng không kịp chuẩn bị, nhất thời nước mắt rơi như mưa.
Trêи thân xích kiếm ngọc lưu ly trong tay, lại một lần nữa bạo phát ra sóng khí vô hình.
Đất trời biến sắc, oán niệm màu đỏ phảng phất như bị một đòn nặng nề đánh trúng, mấy bộ xương khô nhỏ cứ như bị rơi vào bên trong vòi rồng, nhanh chóng bị xé rách nghiền nát, mấy tên xương khô khổng lồ cũng đứng không vững, ngay ngắn nằm rạp xuống trêи mặt đất, hướng về phía đỉnh núi phát ra âm thanh gào rú không cam lòng.
” Ô…… Mạnh…… Hiệp……”
Lâm Thu theo đỉnh núi xuống nhìn qua, chỉ cảm thấy tâm thần rung động.
Kiếm trêи bàn tay ngưng tụ ý chí bất khuất của các anh linh khi trước, làm nàng cũng hừng hực ý chí kϊƈɦ động, mà hận ý cay nghiệt dầy đặc dưới chân núi, đúng là thẳng tắp chỉ về hướng người thủ vệ Thiên Kỳ Giam của thế hệ này—— Ô Mạnh Hiệp.
Trêи thân lưu ly xích kiếm, chậm rãi lướt qua một vòng hào quang sáng óng ánh vô song, như là một giọt nước mắt bi thương.
Lâm Thu cảm ứng được một tâm tình đau thương theo trêи thân kiếm truyền đến.
Đó là một ý niệm hơi có chút già nua, nó hỏi nàng, ‘ ta…… sai rồi sao? ‘
‘ vâng theo ý chí tổ tiên, thề sống chết bảo vệ nhân tộc, ta sai rồi sao? ‘
‘ không biết tự lượng sức mình, cho rằng có thể giống như tổ tiên lúc trước, thủ đến khi viện quân đến, ta sai rồi sao? ‘
‘ nghiêm lệnh cấm bất luận ai dám lui rút lui, để tránh nhiễu loạn quân tâm, kết quả hại chết tất cả mọi người, sai rồi sao? ‘
‘ vốn nên thản nhiên thừa nhận Oan Hồn oán, lại không có mặt mũi nấp trong sự che chở của anh linh tổ tiên, làm cho oán hận chất chứa càng sâu, ta sai rồi sao? ‘
‘ Tất cả Ô Mạnh Hiệp ta làm đây, đều là sai rồi sao? ‘
” Ta không biết. ” Lâm Thu thản nhiên nói xong, chậm rãi đem lưu ly xích kiếm rút ra khỏi núi xương.
Lưu ly xích kiếm hơi có chút kháng cự.
Lâm Thu nói: ” Thay vì ngươi hỏi ta, hỏi người bên cạnh nhân, chẳng thà hỏi bản thân mình một chút. Ngươi chỉ cần hỏi chính ngươi, khi ngươi lúc trước quyết định như vậy, ngươi có thẹn với lương tâm hay không? ! “
Lập tức lặng im.
Một giây sau, một khí thế động trời từ thân kiếm tuôn trào ra!
Mắt thường còn có thể rõ ràng thấy được sóng xung kϊƈɦ từ mũi kiếm ầm ầm nổ tung!
Ô Mạnh Hiệp…… Không thẹn với lương tâm!
” Oanh—— long——”
Sóng xung kϊƈɦ mang tất cả trời đất, ngay cả ngọn núi xương dưới thân kiếm bộc phát, trong nháy mắt đó tất cả đều trực tiếp bị phá hủy. Sóng khí dưới chân nổ tung, Lâm Thu hai tay nắm thật chặt thanh kiếm, theo sóng khí trùng kϊƈɦ đang thoải mái phập phồng trùng kϊƈɦ kia, một tầng lại một tầng rơi xuống phía dưới, mãi đến khi cả ngọn núi xương hoàn toàn bị phá hủy.
Sóng xung kϊƈɦ tiếp tục hướng ra khắp nơi đẩy mạnh, phàm tiếp xúc đến nó, tất cả bộ xương trắng cùng bộ xương đỏ, đều trong chốc lát hóa thành tro bụi.
Nơi bộ xương trắng biến mất, từng sợi khí tức thuần trắng chậm rãi bay lên, hơi hơi dừng lại giữa không trung, phảng phất như đang mỉm cười từ biệt cùng bầu trời và đại địa.
Mà nơi đám xương khô đỏ biến mất, đã có những tiếng gầm gừ sắc nhọn không cam lòng làm đau cả thần hồn.
Tâm niệm Lâm Thu vừa động, cầm thật chặt lưu ly xích kiếm, đem những oán niệm rất sâu kia toàn bộ hút vào thức hải, thúc mở cánh sen thứ bảy của Nghiệp Liên!
Oán khí ngút trời dày đặc oán hội tụ mà đến, cánh hoa thứ bảy của Nghiệp Liên nhanh chóng tách ra! Ngưng thành thực thể!
Oán niệm màu đỏ giữa thiên địa phai nhạt rất nhiều, mơ hồ có thể nhìn thấy vài phần xanh thẫm.
Lâm Thu nhẹ nhàng thở ra một hơi, cẩn thận nâng lưu ly xích kiếm lên, đặt trước mắt quan sát.
Đây là một thanh kiếm rất thanh tú, thân kiếm chỉ rộng khoảng hai ngón tay, óng ánh tinh khiết, như băng như sương, thấm ra huyết sắc nhàn nhạt.
Chuôi kiếm dùng chất liệu giống nhau đúc thành, cầm vào tay mát lạnh tay, như nắm một khối nhuyễn ngọc trong suốt tốt nhất.
Lâm Thu nhịn không được nhẹ nhàng nhướng đuôi lông mày.
Kiếm này, là của nàng à nha?
Thân kiếm hơi động một chút, ý niệm già nua của Ô Mạnh Hiệp truyền đến.
‘ kiếm này tên là Hồng Mỹ Nhân, do chính tay tổ tiên Ô Nghịch Thủy tạo thành. Kiếm này trời sinh Thông Linh, sống dưới lăng mộ dưới mặt đất, ngưng tụ ý chí anh linh của các thời kỳ, tự hình thành nên không gian Kiếm linh này. Lần này ta không thể thành công thủ vệ Thiên Kỳ Quan, khi đã chết, trong lúc tăm tối cuối cùng bị kiếm ý dẫn dắt đến nơi đây, cũng dẫn theo ngàn vạn oán niệm kia vào vùng đất thanh tĩnh của các anh linh…… Ai……’
‘ Sinh hồn của ngươi có thể bị dẫn dắt bởi ý chí này, chứng minh ngươi cùng Hồng Mỹ Nhân có duyên, hãy mang nó đi nhìn bầu trời bên ngoài đi! Người trẻ tuổi, ta chúc phúc ngươi có được tiền đồ tốt đẹp. ‘
Lâm Thu yên lặng cầm chặt chuôi kiếm, nói: ” Lão nhân gia, người cũng không cần lo lắng. Chuyện người làm cũng giống như tổ tiên người đã làm, hắn đã anh hùng, vậy người cũng không cần tự coi nhẹ bản thân mình. Ta đã thu phần này hậu lễ, chắc chắn đòi lại cho người một cái công đạo. Người hãy an tâm trêи trời chờ xem! “
Thân kiếm chảy xuôi qua một giọt nước gợn lên óng ánh.
Một đám khí trắng bốc hơi từ trêи xuống, đuổi theo đám anh linh giữa không trung, chậm rãi nhập vào nơi người chết nghỉ ngơi.
Lâm Thu nhẹ nhàng thở ra một hơi, híp lại hai mắt, nhìn về phía phương xa.
Sự tình vẫn chưa xong.
Quả nhiên, thiên địa vẫn còn sót lại oán niệm màu đỏ đang bắt đầu hội tụ về một chỗ.
Con ngươi của Lâm Thu co rút nhanh, dựng đứng thanh kiếm ở trước người.
Chuôi kiếm nầy cũng đã làm bạn với anh linh các thời kỳ mấy ngàn năm, ngưng tụ vô số khí phách cương trực, rất khắc yêu ma quỷ quái.
Lâm Thu đã phát giác được chuyện gì đó bình thường.
Trận chiến của Ô Mạnh Hiệp thực chất đều không có gì khác với trận chiến vài ngàn năm trước của Ô Nghịch Thủy, đều là tử thủ Thiên Kỳ Giam, chiến đấu đến sơn cùng thủy tận.
Chỉ có điều Ô Nghịch Thủy chờ được viện quân đến, mà Ô Mạnh Hiệp thì bị Vương thị thả bồ câu.
Muốn trách, cũng không nên trách Ô Mạnh Hiệp.
Lâm Thu tin tưởng, những tướng sĩ thủ vệ Thiên Kỳ Giam khi chết trận, tất nhiên cũng rất oanh liệt như tổ tiên họ, đều anh dũng không sợ, hùng hồn chịu chết.
Không nên có oán khí cay nghiệt hung ác như vậy.
Trong chuyện này, tất có cổ quái.
Lâm Thu nắm chặt kiếm trong tay.
Cảm giác thanh kiếm nầy vũ động lên thập phần kỳ dị, cố gắng hình dung, Lâm Thu cảm thấy nó hình như làm bằng nước, mỗi lần nàng xuất ra một tia lực lượng đều có thể tinh chuẩn mà truyền đến từng chỗ từng chỗ trêи thân kiếm, mà nó cũng sẽ hướng nàng phản hồi lại hết thảy những cảm xúc dày đặt nhỏ nhất, rất có cảm giác tâm linh tương thông.
Ánh sáng đỏ như lưu ly chảy xuôi trong thân kiếm, khi Lâm Thu đưa nó chảy đến cuối mũi kiếm, toàn bộ thân kiếm liền trở nên trong suốt như nước, duy chỉ có mũi kiếm chứa đựng một vòng huyết sắc.
Đây là huyết sắc của anh hùng.
Mỗi chỗ mũi kiếm mỗi lướt qua, oán niệm màu đỏ trong không khí liền như bọt biển rơi xuống đỏ bừng rực rỡ, ” tư” một tiếng bốc hơi đến hầu như không còn.
Mũi chân Lâm Thu nhẹ nhàng đạp lên đại địa, một tay cầm kiếm, nhẹ nhàng lao về về phía oán niệm đang tụ lại.
Thân thể mới tu vi Trúc Cơ tuy chưa được coi là đi vào tiên môn, nhưng lúc chạy trốn hay nhảy lên, đã có thể nhẹ nhõm bắn ra xa hơn năm mét. Cảm giác bay lên thật ngắn ngủi nhưng cũng làm cho cảm xúc của Lâm Thu tuôn trào. Cái cảm giác tự mình có thể bay, nếu so với được người mang theo bay thì thoải mái hơn nhiều.
Kiếm trong tay, không hề có nửa điểm vướng víu, ngược lại mơ hồ tiếp thêm cho nàng một ít lực đẩy, nàng theo thế gió rít của trường kiếm, điều chỉnh hơi thở cùng động tác, phối hợp với kiếm càng thêm ăn ý.
Xích kiếm bên cạnh lay động một cái, Lâm Thu mượn lực nhảy lên, trọn vẹn bay ra xa hơn mười mét!
Nơi oán niệm tụ tập, đã gần như ở trước mắt.
Sương đỏ mờ mịt, vặn vẹo uốn éo dữ tợn, một bộ xương khô màu đỏ vô cùng khổng lồ ngửa đầu nhìn không thấy đích, chậm rãi thành hình!
Lâm Thu vội vàng hai tay cầm kiếm, dựng ngay trước ngực, trêи thân kiếm đãng ra ánh sáng cuồn cuộn, xua tan đám sương mù oán niệm ở trước mặt. Cánh hoa thứ tám của Nghiệp Liên nhẹ nhàng rung rung, có dấu hiệu như sắp mở ra.
Mắt thấy mục tiêu mấy ngày nay sắp đạt thành, có là thánh nhân cũng khó có cách nào bình tĩnh, trái tim Lâm Thu đập loạn thình thịch, hai tay cầm kiếm công kϊƈɦ hơi hơi run lên.
Thành quả thắng lợi gần ngay một thước, phảng phất như nằm trong lòng bàn tay!
Lâm Thu vội vàng lướt đi bước thật nhanh, bước lên cái bộ xương khô màu đỏ khổng lồ vẫn chưa triệt để thành hình này, hai tay cầm kiếm, mặt mày bình tĩnh nhìn thẳng xuống dưới chân, dứt khoát chém một kiếm xuống mắt cá chân của nó.
” Tư——”
Thân kiếm cùng xương xẩu đụng vào nhau, phát ra âm thanh chói tai quái lạ làm người ghê cả răng.
Lâm Thu cảm giác được thân kiếm truyền đến lực cản, lúc này không cần nghĩ ngợi, đem tất cả linh khí trong đan điền, trong kinh mạch đều quán chú lên thanh kiếm trong tay, đồng thời thúc giục Nghiệp Liên trong thức hải, dùng bản thân làm vật trung gian, đem hai phía này chặt chẽ tương liên.
Trong nháy mắt, hấp lực từ thức hải trào ra, xuyên thấu qua thân kiếm tinh xảo, trực tiếp đáp xuống phía trêи bộ xương khô khổng lồ nhìn vẫn chưa thấy đích này.
” Rống——”
Xa xôi trêи không trung truyền đến tiếng gào thét mơ hồ không rõ. Bộ xương khô mạnh mẽ nhấc chân lên, lập tức đưa Lâm Thu tới giữa không trung.
Lâm Thu chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ, cách đại địa càng lúc càng xa.
Rút lui đã không kịp, nàng hai tay nắm chặt chuôi kiếm, đem thân kiếm cắm vào càng sâu, gắt gao kẹt trong khe xương của bộ xương khô khổng lồ, dốc sức liều mạng hấp thụ oán niệm nghiệp trời chất chứa trong bộ xương khô này.
Bầu trời cùng mặt đất đã khôi phục màu gốc của chúng, trong không gian Kiếm Linh, tất cả oán niệm đều đã ngưng tụ trong bộ xương khô khổng lồ này.
Bộ xương khô nâng cái chân xương xẩu lên giữa không trung, có hơi chút dừng lại, sau đó ầm ầm rơi mạnh xuống phía mặt đất!
” Híz-khà-zzz——” Lâm Thu hít ngược một ngụm khí lạnh, như là ngồi trong một khoang thang máy hỏng đang khống chế được rơi xuống, chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy mặt đất càng ngày càng gần.
Ngay tại lúc chỉ mành treo chuông như thế này, trong hư không, lại một lần nữa quanh quẩn nổi lên đoạn hành khúc vô cùng khí thế.
Vô số điểm sáng trong suốt nhanh chóng tụ họp đến, như bông tuyết, từng mảnh từng mảnh, dán trêи mặt ngoài của bộ xương khô.
Động tác của nó dần dần cứng ngắc.
Lâm Thu hơi trì hoãn qua một hơi, đưa tay vẹt mớ tóc loà xoà dính trêи khuôn mặt qua phía sau, trở mình đạp lên đùi trêи của bộ xương khô khổng lồ, hai tay cầm kiếm, mạnh mẽ hướng phía dưới cắm xuống!
Nghiệp Liên, xích kiếm, Lâm Thu, cả ba tâm ý tương thông, cuồn cuộn thanh khí bốc ra gột rửa bốn phương, oán niệm như mưa đá trong ngày mùa hè, nhanh chóng tan rã dưới ánh nắng mặt trời.
Chẳng qua là, còn chưa đủ.
Mặc dù có ngàn vạn anh linh tương trợ, oán niệm đã nhanh chóng biến mất dưới sự hợp sức của Nghiệp Liên cùng xích kiếm, nhưng dư lực của bộ xương khô khổng lồ này vẫn chưa thể bị tiêu trừ toàn bộ, nó mang theo Lâm Thu, ngựa không ngừng vó mà hướng về phía mặt đất.
” Thiếu một chút…… Thiếu một chút……” Lâm Thu cảm thấy mình vô lực.
Tu vi của nàng quá thấp, căn bản không cách nào phát huy ra uy lực để phối hợp với Nghiệp Liên cùng xích kiếm.
Ngay tại lúc nàng quyết tâm chuẩn bị nhảy xuống, cho dù ngã cái thất điên bát đảo cũng đành chịu, tim bỗng nhiên mát lạnh một cái, bên tai phảng phất nghe một trận gió phất qua.
Thanh âm trong trẻo lại lạnh lùng trầm thấp của Ngụy Lương không biết từ chỗ nào truyền đến.
” Phải thu tiền lãi thôi. “