Lâm Thu không nói nên lời mà nhìn Vương Vệ Chi.
Bỗng nhiên trong lòng chấn động, nàng bắt giữ được một chi tiết trong lời nói của Vương Vệ Chi —— là ‘ hắn ‘ kêu Vương Vệ Chi đến Đông Hải bắt người? ‘ hắn ‘?!
Cái ‘ hắn ‘ này còn có thể là ai? Tất nhiên là vị cao nhân đứng phía sau bức màn của Vương Vệ Chi, ‘ Trác Tấn ‘.
‘ hắn ‘ cũng theo dõi Mi Song sao? Không hổ là ‘ hắn ‘!
Nàng bỗng nhiên có chút khẩn trương, tay rũ bên người tay không tự giác mà nắm chặt lên.
“Di? Thực lực của ngươi chỉ mới có sơ kỳ hóa thần.” Vương Vệ Chi ôm cánh tay, một tay nhẹ nhàng xoa xoa cằm, tự quyết định nói, “Chỉ bấy nhiêu đó bản lĩnh, ngươi làm thế nào lên làm nữ tôn chủ được, dựa vào nam nhân sao ?.”
Lâm Thu nhìn hắn như nhìn kẻ ngu ngốc: “Ta nói, ta không phải Mi Song.”
“Xuy,” Vương Vệ Chi cười nói, “Sớm đoán được ngươi sẽ không thừa nhận. Ta cũng không nói chuyện vô nghĩa với ngươi, hoặc là đem dấu vết bất diệt ngươi trộm từ Bồng Lai giao ra đây, ta thả ngươi đi. Hoặc là, ta bắt ngươi trở về, có rất nhiều biện pháp để ngươi giao ra.”
Lâm Thu lạnh mắt đánh giá Vương Vệ Chi.
Hiện giờ tu vi nàng đã vào kỳ Hoá Thần, có cảm ứng mãnh liệt với linh khí của thiên địa. Nàng có thể nhạy bén cảm giác được, chỗ Vương Vệ Chi phảng phất hắc như có một cái động đen, bất luận linh khí gì thăm dò về hướng hắn đều sẽ bị hắn nuốt hết, không thể trả về cho nàng bất cứ tin tức gì.
Giờ phút này Vương Vệ Chi, hẳn đã là Đại Thừa Kiếm Quân.
Trong lòng Lâm Thu hiện lên một kế hoạch.
Khoé môi nàng hơi cong lại, vẫy vẫy tay về phía hắn: “Tới đây. Cho ta xem bản lĩnh của ngươi, tiểu hài tử.”
Vương Vệ Chi vui vẻ.
Hắn ôm hai tay trước ngực, rất có hứng thú đánh giá Lâm Thu.
“Sơ kỳ Hoá Thần, chưa có kiếm ý. Ngươi lấy cái gì đánh với ta?”
Lâm Thu không nói thêm nửa câu vô nghĩa.
Ánh mắt nàng vừa động, khi gió biển sau người phất tới trêи lưng, thân thể theo gió dựng thẳng lên, bay hẳn ra sau một thước, đột nhiên tán thành vô số hoa sen nhỏ đầy trời!
Vương Vệ Chi nhướng cao đuôi mắt: “Ồ ? Có chút bản lĩnh.”
Trường kiếm tuốt ra khỏi vỏ, một đường kiếm khí nặng nề chém về phía Lâm Thu, dù cho đang ở giữa không trung, nhưng dưới một trăm trượng nước biển lại bị cơn kình phong kia bổ ra một rãnh biển sâu đậm, sóng lớn nhanh chóng cuồn cuồn khuếch tán về hai bên.
Trong mắt Lâm Thu, Vương Vệ Chi tiện tay phát ra này một kiếm này tuy rằng vô cùng hung mãnh, nhưng tốc độ lại là hoàn toàn không đủ, nàng không cần tiêu phí bao nhiêm tâm lực đã có thể thoải mái né được.
Khi một trời hoa sen sắp tiêu tán, một đóa hoa nhỏ không mấy thu hút, chậm rãi bay tới sau lưng Vương Vệ Chi.
Thân ảnh Lâm Thu ngưng đọng, tay nhoáng lên, lưu li kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay, trở tay chém tới.
Liền thấy, một sợi tóc đen không dài không ngắn, rời đi khỏi đuôi ngựa của Vệ Chi, bị Lâm Thu nắm trong tay.
Một kϊƈɦ đắc thủ, nhưng Lâm Thu cũng không chút khinh địch, nàng biết, Vương Vệ Chi chỉ là vì quá sơ ý, khinh thường nữ tu “sơ kỳ Hóa Thần” như nàng nên lúc này mới không hề phòng bị —— tuy nói không hề phòng bị, nhưng nếu Lâm Thu công kϊƈɦ không phải là tóc của hắn mà là thân thể hắn, tất nhiên sẽ bị linh khí phòng ngự của hắn tự động ngăn lại.
Sau khi bị đứt mất tóc, Vương Vệ Chi sẽ bắt đầu nghiêm túc.
Lâm Thu cười khẽ, một chớp mắt cũng không dừng lại, thân thể trực tiếp lướt ngược ra sau nửa thước, đột nhiên tan vào trong gió.
Vương Vệ Chi vừa lúc xoay người cắt ngang một kiếm, trảm vào muôn vàn hoa sen nhỏ. Một nhát cắt này giống như chém về phía một bầy cá đang lội trong biển rộng một, chỉ thấy chúng nó linh hoạt tách ra, theo luồng kiếm phong hắn tạo nên, lung lay bơi ra rất xa.
Lúc tán thành vô vàn bông sen nhỏ, trong lòng Lâm Thu cảm thấy thập phần xa xưa trống trải, phảng phất như nếu tâm niệm vừa động, liền có thể dung nhập vào thiên địa, biến thành gió, biến thành mưa, biến thành vạn vật.
Chẳng qua giờ phút này nàng không nhàn nhã, lập tức ngưng thân hình ở một nơi xa, triệu ra một hoa sen màu vàng lớn khoảng đầu móng tay cái, vội vàng thử tách hai phần âm dương của nó ra.
Tuy rằng đã từng có kinh nghiệm thành công một lần, nhưng chung quy cũng chưa đủ độ thuần thục, làm vài lần đều thất bại. Hơn nữa giờ phút này tâm thần lại là nhất tâm nhị dụng, vừa phải thử tách hoa sen vàng ra, vừa phải để ý đến Vương Vệ Chi, trong lúc phân tâm thì xác xuất thành công khó tránh khỏi càng trở nên thấp hơn.
Chỉ thấy nàng không ngừng hiện thân lại biến mất, mỗi khi hiện thân lại, tay trái đều giấu ở phía sau để thử tách hoa sen vàng, tay phải lại nắm cọng tóc đứt ban nãy của Vương Vệ Chi, lắc qua lắc lại trước mắt hắn, đồng thời cười khẽ ra tiếng, tràn đầy trào phúng.
Trước mắt Vương Vệ Chi một lần lại một lần nổ tung đầy ra hoa sen vàng nhạt đầy trời, hắn nhìn đến có chút choáng váng đầu, muốn ói. Cái giọng cười kia như ung nhọt trong xương, làm trong lòng hắn càng ngày càng bực bội, hơn nữa còn cái cọng tóc đứt đó…… Hắn chỉ hơi sơ ý, lại bị nữ nhân này bắt được tóc, không ngừng cười nhạo.
Nếu nàng ta trốn, nhất định sẽ lộ ra sơ hở. Nhưng nàng ta cố tình không trốn, chỉ hiện thân bên cạnh hắn, biến mất, lại hiện thân, lại biến mất.
Trong mắt Vương Vệ Chi, nữ nhân này chính là đang đùa giỡn hắn.
Trong cơn tức giận, ánh mắt hắn liền trở nên sắc bén, chậm rãi đem nâng tay trái đang rũ bên người lên, cùng nắm vào chuôi kiếm.
Lâm Thu biết hắn muốn phát đại chiêu, chắc chắn là một chiêu hổ gầm rồng ngâm, thanh thế vô cùng to lớn, linh khí nổ ra cơ hồ có thể đánh tới trong phạm vi một trăm trượng.
Vừa lúc, cái hoa sen vàng nhỏ bằng móng tay cái đã thành công tách ra.
Đoá hoa sen tách được ra này là một phiên bản vô cùng đơn giản. Nó hoàn toàn không giống như đoá hoa sen nàng để lại cho Thiển Như Ngọc, đoá hoa kia có thể truyền tin, có thể hấp thu ma chướng, thậm chí có khả năng nổ tung thành một đám nho nhỏ.
Mà đoá hoa này, nó chỉ là đơn thuần “tồn tại” mà thôi, chỉ trong chút thời gian ngắn ngủn như vậy, tất cả những gì Lâm Thu có thể làm được cũng chỉ đến bước này.
“Tồn tại”, chỉ vậy là đủ rồi.
Khi mấy hoa sen nhỏ xíu tụ thành hình người, Lâm Thu quyết đoán rót linh khí vào trong Hư Thật kính!
Lúc trốn vào hư không, nàng gập ngón tay lên nhẹ nhàng bắn ra, hoa sen nhỏ lớn bằng ngón tay cái hoàn toàn đi vào sau đầu thân giả, nhoáng cái liền lướt qua.
Trong hư không, khoé môi Lâm Thu hiện lên nụ cười giảo hoạt, thân thể lướt về phía trước, Yêu Liên Biến trêи người bùng nổ, cùng lúc này một kiếm chiêu của Vương Vệ Chi hung hăng đâm thẳng vào! Cả hai cùng nhoáng lên!
Nương theo phản lực của vụ nổ mạnh, Lâm Thu bay ngược ra ngoài hơn trăm trượng.
Ngực nổi lên một cơn đau, khí huyết cuồn cuộn, đợi một lát nàng mới thở được một hơi.
Tuy rằng chỉ bị cái kiếm chiêu hổ gầm rồng ngâm lướt qua một chút, nhưng đó cũng không phải cỡ thực lực hiện tại của nàng có thể chống đỡ.
Nàng không điều tức, nương theo phản lực, lướt đi chạy đến nơi xa.
Mà Vương Vệ Chi, đã hoàn toàn đứng yên tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn nữ nhân trước mặt mình bị kiếm ý cắt thành năm bảy miếng…… À không, phải nói là bầm thây mới đúng.
Hắn có nghĩ đến nổ não cũng không thể tưởng được, nữ nhân mới vừa rồi còn láu cá lẩn nhanh như một con cá chạch, không hiểu sao đột nhiên liền ngây ngốc bất động? Hắn cũng không dùng toàn lực công kϊƈɦ, theo lý thuyết, nhiều nhất chỉ làm cho nàng ta thân bị trọng thương, mất đi năng lực phản kháng mà thôi.
Lại không nghĩ rằng, bỗng nhiên nàng ta đứng ở nơi đó không động đậy nhúc nhích gì, cứ vậy mà ăn một cú hổ gầm rồng ngâm.
Thân hình có làm bằng sắt cũng làm sao trụ nổi? Càng không nói đến, nàng ta chỉ là một tiểu tu yếu ớt mới bước vào kỳ Hoá Thần.
Vương Vệ Chi hối hận thì đã muộn, trơ mắt nhìn nữ nhân mỹ lệ kia bị trảm thành tám mươi khối. Khi một sinh vật tuyệt mỹ tan biến, đặc biệt làm người kinh động. Mà cái phần tâm kinh động phách này làm cho Vương Vệ Chi căn bản không để một màn linh khí đâm sầm bùng nổ trước đó trong lòng, chỉ nghiêng đầu nhìn thoáng qua, cảm giác không có gì dị thường, liền xem nhẹ đi.
‘ xong đời. ‘ Trước mắt hắn phảng phất hiện lên hai chữ cái thật to này.
Hắn cũng không biết mình đã đánh thắng trận này như thế nào, rõ ràng biết đối phương tu vi thấp kém, chỉ có thể lấy thân pháp quỷ mị đối phó với hắn, chỉ cần nhẫn nại đùa chơi với nàng ta một lát, cũng có thể làm cho nàng ta hao hết linh khí rồi bắt lại. Cũng không biết vì sao cứ vậy mà mất khống chế.
Chắc là do hắn bị cắt mất một sợi tóc, tức khí trong lòng khó tiêu, cũng có thể là do bất cứ khi nào nàng hiện thân, luôn phát ra tiếng cười khinh miệt, khơi dậy hỏa khí của hắn. Tóm lại, nữ nhân này chủ đích là muốn trêu chọc lòng người mà, muốn chọc cho hắn khó chịu!
Nhưng…… Cho dù nói như thế nào, nàng ta cũng không nên đứng tại chỗ chờ bị đánh a!
Nàng ta muốn tìm chết, cũng đừng liên lụy người khác chứ!
Đừng nói là ngay lúc đó thì nàng ta vừa lúc hao hết linh khí đi? Cứ trở về như thế này, làm sao giải thích cho vị kia đây ? Muốn mệnh mà. Hay là dứt khoát nói không gặp được Mi Song?
Trong nháy mắt ngắn ngủn mà thân giả “chết đi”, trong lòng Vương Vệ Chi hiện lên một chuỗi ý niệm, thậm chí ngay cả cớ cũng đang nghiêm túc suy nghĩ cho mình.
Bỗng nhiên, khóe mắt thoảng qua một tia ánh sáng.
Tầm mắt Vương Vệ Chi ngừng lại, cấp tốc lao đi, một tay kéo lấy cái đồ vật phiếm ánh sáng vào lòng bàn tay.
Là một đóa hoa sen nhỏ ánh kim cực kỳ tinh xảo, cực hoa mỹ.
Không phải là màu vàng ròng, chỉ hơi hơi bao trùm một tầng ánh sáng u ám.
Như là linh khí ngưng tụ thành, lại mang theo cảm giác như kim loại không mấy rõ ràng. Hắn rành mạch nhìn thấy, nó là từ trong óc thân thể rách nát của nữ nhân này rớt ra.
“Liền dùng ngươi báo cáo kết quả công tác là được rồi!” Khoé miệng Vương Vệ Chi hiện lên nụ cười, đè nén thấp thỏm trong lòng, lẩm bẩm, “Nếu không phải trời xui đất khiến giết chết nữ nhân này, chỉ sợ khó có thể phát hiện trong óc nàng ta còn có chút huyền cơ…… Như vậy xem ra, ta cũng không xem như làm sai…… Dù sao, nữ nhân này làm hại Bồng Lai huỷ diệt, không biết giết chết hết bao nhiêu người, tất nhiên cũng không phải là nhân vật tốt lành gì, trừng phạt đúng tội thôi. Đúng. Không sai. Hắn hẳn sẽ không trách ta…… nhỉ ?”
Hắn không để ý tới cái thân thể rách nát đang chìm vào trong biển rộng kia, nên cũng không phát hiện trong quá trình nó chìm vào đáy biển, dần dần tan biến vào hư không.
Mục đích của Lâm Thu đã thực hiện được, trốn đến chỗ xa, nhìn thân ảnh Vương Vệ Chi ngự kiếm như một vệt cầu vồng biến mất ở phía chân trời.
Husky quả nhiên là Husky.
Tất cả mọi chuyện đều giống như trong kế hoạch của nàng, hắn quả nhiên vẫn luôn ngu si hồ đồ như vậy, dẫn cái hoa sen lượng tử đó trở về báo cáo kết quả công tác.
Lâm Thu yên lặng tán thưởng trong lòng cho chỉ số thông minh của Vương Vệ Chi.
Nàng triệu băng lăng ra. Thứ đồ vật này có linh cảm rất kỳ lạ với Ngụy Lương, có chút giống như hoa sen linh khí mà nàng dùng toàn lực triệu ra, nhưng nó không phải do linh khí ngưng tụ thành, phảng phất như có riêng một sinh mệnh, cầm trong tay cảm giác phi thường kỳ diệu.
Băng lăng rung động rất nhỏ, Lâm Thu biết Ngụy Lương sắp sửa tới rồi.
Quả nhiên, chỉ chờ chừng mấy chục giây, phía sau lưng nàng liền rơi vào một cái ôm ấm áp rắn chắc.
Nam nhân từ phía sau ôm sát nàn, hô hấp hơi có không xong, ngữ khí cực kỳ không tốt: “Sao lại bị thương.”
Không đợi Lâm Thu trả lời, thanh âm hắn đã trở nên lạnh băng.
“Là Vương Vệ Chi.”
Mới vừa rồi đánh nhau, dấu vết linh khí lưu lại thật sự quá rõ ràng, Ngụy Lương chỉ liếc mắt qua một cái, liền biết người làm bị thương Lâm Thu là Vương Vệ Chi.
Lâm Thu vội vàng xoay người, túm chặt ống tay áo hắn, giảo hoạt cười nói: “Ta cố ý á.”
Nàng nâng tay trái lên, giống như tranh công, đem đóa hoa sen vàng nhỏ như móng tay cái đưa đến trước mắt hắn, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Ta dùng chút mưu mẹo, làm Vương Vệ Chi đem đoá “hoa sen lượng tử” kia về.”
Thấy trong ánh mắt nàng tràn đầy ba chữ ‘ mau khen ta ‘, ánh mắt Ngụy Lương mềm nhũn, thu lại lời vốn định nói.
Hắn hung hăng ấn ót nàng xuống, rót hơi thở lạnh lẽo của mình vào, giúp nàng điều tức.
Kinh mạch đang tắt nghẽn mau chóng thông suốt, chấn thương ẩn ẩn có một chút đau đã không còn trở ngại.
Thấy nàng không có việc gì, ánh mắt hắn trở nên nghiêm khắc hơn, ngữ khí cũng rất không tốt: “Thật là một khắc cũng không thể để nàng rời khỏi bên cạnh ta. Lần sau có chắc là nàng sẽ không bị thương không, hử? Gặp Vương Vệ Chi sao không sớm kêu ta chứ! .”
Nhiệt độ không khí chung quanh liên tục giảm xuống.
Lâm Thu một chút cũng không sợ, không những không sợ, nàng ngược lại còn cảm thấy nơi trái tim lại ê ẩm ấm áp, có chút muốn khóc. Nàng lần đầu tiên biết, hoá ra cũng có khi người dùng ngữ khí hung ác nói chuyện, lại có thể làm cho mình cảm giác ấm áp như vậy.
Nàng giải thích : “Nếu như kêu chàng tới, ta sẽ không có cách nào làm hắn mang đoá sen kia về mà.”
Ngụy Lương lạnh lùng cười: “Sao lại không được?”
Nhìn ánh mắt hắn, Lâm Thu liền biết quyết định của mình có bao nhiêu chính xác —— giờ phút này biểu tình của Ngụy Lương nói cho nàng, nếu hắn ở đây, hắn nhất định sẽ gõ gãy xương cốt Vương Vệ Chi, đem đồ vật khảm vào trong cốt tuỷ của hắn ta, sau đó bắt hắn ta bò về.
Vương Vệ Chi có bị thương hay không, Lâm Thu cũng không quan tâm, nhưng nếu Vương Vệ Chi ở bên ngoài bị khi dễ một cách không thể hiểu được, thì ‘hắn’ đứng sau lưng Vương Vệ Chi nhất định sẽ không ngồi yên, không nhìn đến.
Nếu như kéo luôn cả người kia vào cuộc, tình cảnh của Ngụy Lương sẽ vô cùng nguy hiểm.
Kỳ thật sự tình phát triển đến bây giờ, hết thảy đã ẩn ẩn có thể hiểu rõ, người thiết lập cái cục này thực sự là muốn nhằm vào Lâm Thu cùng Ngụy Lương. Cho nên ‘hắn’ ở thế giới này chính là nguy cơ cùng bẫy rập lớn nhất mà những người ẩn ở phía sau màn an bài cho Ngụy Lương.
Tuyệt đối, tuyệt đối, không thể để hai Ngụy Lương gặp mặt nhau!
Ánh mắt Ngụy Lương dần dần trở nên nguy hiểm: “Nàng chẳng lẽ là lo cho ta?”
Lâm Thu bị nhìn thấu tâm tư, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Đúng vậy, sao có thể không lo lắng chứ? Thế giới này, ‘ hắn ‘ cũng thần bí y như hắn, cường đại, bấy bại như bẩm sinh vốn có —— chỉ cần hai người đụng phải, người trước mắt này sẽ lập tức bị cắn nuốt.
Đây là một chuyện càng nghĩ càng thấy ớn.
Lâm Thu nằm mơ đều muốn nắm giữ hành tung của cái ‘ hắn ‘ kia, đề phòng hai Ngụy Lương đụng phải nhau. Hôm nay Vương Vệ Chi đưa tới cửa, có thể nói là buồn ngủ được cho gối đầu.
Nhưng mà đối với người cường thế lại tự phụ như Ngụy Lương vậy, lo lắng cho an nguy của hắn chính là chuyện làm hắn khó có thể chịu đựng. Điểm này, trong lòng Lâm Thu vô cùng rõ ràng.
Đại nam nhân ấy mà, đều như vậy.
Đang lúc nàng cẩn thận châm chước, suy xét nên nói cái gì mới có thể bất động thanh sắc mà cứu vãn mặt mũi cho hắn, Ngụy Lương bỗng nhiên mặt không có biểu tình gì, từ tay nàng cầm đi cái hoa sen lượng tử.
Trong lòng Lâm Thu cả kinh, cho rằng hắn muốn giống kiểu bá đạo tổng tài, khinh phiêu phiêu ném cái đóa hoa sen lượng tử kia đi, quăng lại một câu “Không cần, Ngụy ngạo thiên ta khi nào thì cần người khác lo lắng chứ”.
Nàng đang chuẩn bị vớt đoá hoa sen của mình, lại thấy hắn dùng ngón trỏ nâng nó, đưa tới dưới mắt, nhàn nhạt nói một câu: “Ờ, để ta tự mình nhìn chằm chằm, nàng không cần hao tâm tốn sức.”
Lâm Thu: “…… Hả ?”
Hoá ra là do nàng tưởng tượng quá sức rồi, Ngụy Lương co được dãn được, là người chân chính có thể làm đại sự nha!
Lâm Thu thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thấy nàng hơi thả bả vai xuống, hắn lại cong khóe miệng rồi nói tiếp: “Tìm được hành tung, ta liền giết chết ‘ hắn ‘, tuyệt trừ hậu hoạn.”
Lâm Thu: “……??!!” Ca, Lương ca, đó là chính ngươi a, ê !.
Ta giết ta cũng được?!
Hay rồi, lần này xem như nàng đã trăm phần trăm xác định, nếu như để cái ‘hắn’ ở trong thế giới này biết được chân tướng, Lâm Thu khẳng định, ‘ hắn ‘, 100%, cũng sẽ lựa chọn tiêu diệt tên Nguỵ Lương bên cạnh nàng đây mà không cần thương lượng!
Nàng hít một hơi thật sâu.
Ngụy Lương thấy khuôn mặt nhỏ của nàng rối rắm, tâm tình mạc danh lại tốt lên vài phần.
Hắn ôm lấy bả vai nàng, bàn tay chắp lại, không biết hắn đem cái hoa sen lượng tử giấu tới chỗ nào. Khi Lâm Thu đang muốn hỏi, bên cạnh chợt có luồng gió nhoáng lên, Lâm Tú Mộc cũng tới rồi.
“Kế tiếp, có tính toán gì không?” Lâm Tú Mộc hỏi.
Ngụy Lương rất tự nhiên trả lời: “Ta muốn mang phu nhân đi đến nơi thanh tĩnh chữa thương, nói vậy ngươi cũng cần mấy ngày đi tìm một nơi tốt đẹp chôn thi cốt nhỉ.”
Lâm Tú Mộc gật đầu mạnh: “Ba ngày chắc là đủ rồi. Sau ba ngày, chúng ta hẹn gặp nhau ở cái thành xảy ra chuyện đó, như thế nào?”
“Được.”
Nhìn bóng dáng Lâm Tú Mộc biến mất ở đường chân trời, mày Lâm Thu chậm rãi nhăn lại: “Hắn quả nhiên gấp không chờ nổi, muốn tách ra khỏi chúng ta để hành động.”
Ngụy Lương thấp giọng cười, mắt dài híp lại.
Lâm Thu nói: “Cái bộ xương khô kia rõ ràng có vấn đề rất lớn. Nếu không phải tâm sự hắn quá nặng, sao có thể không nghe ra trong lời nói của chàng rõ ràng có ý muốn thử hắn…… Bộ xương như vậy, có thể chôn sao? Hắn vậy mà đồng ý luôn.”
Ngụy Lương cười mà không nói.
“Cứ như vậy thả hắn rời đi sao?” Lâm Thu hỏi, “Hay chúng ta không lặng lẽ theo sau?”
Ánh mắt Nguỵ Lương hơi lóe: “Lâm Tú Mộc là một con hồ ly, nếu đi theo sau, hắn chắc chắn phát hiện. Không cần đuổi theo, chuyện hắn phải làm không có xung đột với chuyện mà chúng ta hướng tới.”
Lâm Tú Mộc đang bay vun vút trêи không trung phảng phất như có cảm ứng, thân hình bỗng nhiên cứng lại.
‘ không đúng, ‘ hắn mặt không có biểu tình, thầm nghĩ, ‘ ta quá nóng nảy, đó không phải là bậc thang đi xuống, mà là hố. Ngụy Lương không phải đồ ngu ngốc, chuyện ta có thể nghĩ đến, hắn nhất định cũng có thể nghĩ đến. Cho nên, hắn đã nhìn thấu ý đồ của ta. ‘
Ngón tay chậm rãi mơn trớn túi Càn Khôn, tầm mắt lại nhìn phía phương xa.
Thanh âm của hắn nhẹ nhàng như thì thầm: “Nhưng mà Mi Song à, chuyện giữa hai chúng ta, không cần bất cứ kẻ nào nhúng tay. Mặc cho ai…… cũng không được.”
Sau khi lướt ra một vòng thật lớn xong, thân ảnh Lâm Tú Mộc lại về tới Quy Khư rách nát.
……
Giờ phút này Ngụy Lương đang kề sát bên tai Lâm Thu, hơi thở ấm áp, thanh âm trầm thấp.
“Phu nhân, gấp không chờ nổi muốn tách ra hành động, không phải chỉ có một mình Lâm Tú Mộc.”
Hắn đưa nàng tới trêи một gốc cây đại thụ.
Cái chỗ này thực kỳ lạ, bên trong sơn cốc lại có độc một gốc câu đại thụ sừng sững che trời như vậy, thụ đỉnh cây cơ hồ như muốn phá tan nóc hang mọc ra ngoài, lại dò một tán cây lớn ra ngoài cửa hang.
Vô số dây leo đều dựa vào cái cây đại thụ này mà sống, trêи tán cây lớn cũng leo đầy dây leo mềm mại.
Rất nhiều chỗ dây leo liền dệt thành một cái võng vừa to lại vừa bền chắc.
Trong cốc không có gió, độ ấm thích hợp.
Nằm trêи võng dây leo, nhìn lên đỉnh đầu là cành lá um tùm, chỉ có vài vệt ánh sáng yếu ớt của mặt trời xuyên qua cành lá rớt vào, ánh sáng tối tăm, bốn phía an an tĩnh tĩnh, giống như nằm trong trái tim cây đại thụ. Cảm giác vừa an toàn, lại vừa riêng tư.
Nhiệt độ không khí hơi cao một chút, nhưng những dây leo vừa dẻo dai vừa mềm mại đó lại là lạnh lạnh man mát, làm người không tự chủ được mà trở nên lười biếng, thả lỏng.
Kiếm chiêu của Vương Vệ Chi không hề thương tổn đến Lâm Thu, thương tích ẩn ẩn trêи người nàng là do khi Yêu Liên Biến cùng với linh khí cuồng bạo của Vương Vệ Chi chạm vào nổ tung, chấn động đánh sâu vào làm linh khí trong cơ thể hỗn loạn, nên mới hình thành nội thương.
Loại thương thế này, chỉ cần song tu một lần là có thể phục hồi như cũ.
Giờ phút này từ giữa không trung nhìn lại, sẽ thấy một cảnh tượng cực kỳ đồ sộ —— cây đại thụ che trời từ trong vách núi dò ra một tán cây to như cái dù, băng sương hoa mỹ vây chung quanh nó, dưới ánh mặt trời phản xạ ra ánh sáng óng ánh trong suốt, cứ như bên trong là một gốc cây băng thụ xanh biếc đang đứng, đẹp đến như trong mộng cảnh.
Đó là kết giới băng sương do Ngụy Lương thiết lập.
Trong kết giới này, không ai quấy rầy.
Lâm Thu bị ấn lên trêи dây leo.
Nàng lưu ý thấy, đám dây leo này như vừa mới bị băng sương rửa qua, tản mát ra hơi nước man mát sảng kɧօáϊ.
Thân thể chùn xuống, sau đó cảm giác được phía sau lưng truyền đến một lực dây leo bao lấy, đẩy nàng lên nhẹ nhàng, còn chưa kịp có động tác gì, thân ảnh Ngụy Lương liền nặng nề chụp
xuống, cố định hai tay nàng.
Dây đằng lại bị chùn xuống rất nhiều.
Hắn ôm nàng vào trong lòng ngực, không nói một câu vô nghĩa, liền bắt đầu cởi áo.
Trái tim nàng bắt đầu đập vừa nhanh vừa vội.
Giờ phút này, hắn không hề che giấu, đôi mắt đen nhìn chằm chằm khẩn nàng, đen tối mà hưng phấn, ý cười trêи khóe môi có tính xâm lược mười phần, động tác lưu loát cường thế, giống như lột vỏ trứng, lột xiêm y của nàng từ phía dưới ra.
“Phu nhân, ngoan ngoãn phối hợp ta, nhanh chóng chữa khỏi vết thương trêи người nàng.” Thanh âm khàn khàn, sao nghe vào tai thấy không mấy có hảo ý.
Không đợi nàng trả lời, hắn liền hôn xuống.
Lúc này, hắn càng thêm ngựa quen đường cũ, Lâm Thu bị hôn đến đầu óc xoay xoay, trong lúc mơ mơ màng màng, cảm giác được hơi ấm trêи da thịt của hắn.
Hô hấp nặng nề làm nàng nhận ra hắn đang gấp gáp.
Khi tình càng lúc càng nồng, hắn buông môi nàng ra, bắt lấy bả vai nàng, lại một lần xốc nàng lên.
Lâm Thu đột nhiên không kịp phòng ngừa, lại bị xốc hướng lưng lên trời.
“Đừng!” Trước khi hắn tiếp tục động tác, nàng vội vàng kêu ngưng.
Lần này, nàng có sẵn lý do.
Lâm Thu giãy giụa nghiêng đầu, nói: “Ngực ta bị chấn thương, vừa nghẹn lại vừa đau, không có cách nào nằm bò ra như vậy đâu.”
“A……” Nàng nghe được sau tai truyền đến tiếng nam nhân trầm thấp thở dài, “Là ta sơ ý.”
Hắn bắt lấy bả vai nàng, quay nàng lại.
Khoé môi Lâm Thu hơi cong, lộ ý cười như âm mưu đã thực hiện được.
Kỳ thật cái cơn vừa đau vừa nghẹn kia chả có liên quan gì với chuyện nằm bò ra hay không cả.
Không ngờ, chỉ mới chuyển về một nửa, động tác hắn bỗng nhiên dừng lại. Hắn bắt được chân nàng, đem nàng ấn thành tư thế như đang cất bước, chế trụ chặt chẽ.
Nàng nghiêng người, còn chưa kịp phản ứng lại thì Ngụy Lương bắt đầu tiến công từ phía mặt nghiêng.
Cả người Lâm Thu đều ngơ ngẩn.
Cảm giác kỳ dị trong nháy mắt nhảy vào đại não, nàng vốn tưởng rằng đã trải qua ba ngày kia, nàng đã không còn là tay mới, không ngờ, hắn lại mang đến cho nàng một trải nghiệm hoàn toàn mới khác.
Hoàn toàn vượt ra ngoài sức tưởng tượng.
Này…… Tư thế này…… Muốn mệnh a!
Trong đầu nhanh chóng hiện lên ý niệm như vậy.
Nàng vốn dĩ cho rằng, các loại tư thế đa dạng chỉ là nhìn cho có tính kϊƈɦ thích thôi, trêи thực tế lại giống như đổi thang mà không đổi thuốc, tựa như nam nhân thường nói, tắt đèn ai chả giống nhau. Giờ phút này mới biết được, không giống nhau, thật sự không giống nhau.
Nếu nói một lần trước tựa như lướt sóng trong biển biển, thanh to thế lớn, tùy ý bừa bãi. Thì lúc này đây, liền như phiêu lưu trong khe sâu, xoay chuyển trúc trắc, mỗi một khối đá nổi lên trong khe đều thực sự muốn mệnh.
Sống lưng kề sát thân hình rắn chắc của đối phương, đôi bàn tay to ôm lấy nàng, muốn làm gì thì làm.
Hai mắt nàng thực mau liền mất đi tiêu cự, mơ mơ màng màng, chỉ biết bám vào dòng nước linh khí chảy xiết đang tấn công cực kỳ hung mãnh, như người sắp chết đuối bắt lấy một cọng rơm.
Mà cái cọng rơm rạ này lại làm nàng chiến đấu không ngừng, hô hấp rách nát.
Thương thế không biết khi nào đã hoàn toàn phục hồi như cũ. Nàng phát hiện, lúc này tinh lực của hắn ngay từ đầu chủ yếu là dùng để trị thương cho nàng, đợi đến khi thương thế của nàng hoàn toàn khỏi hẳn, hắn liền bắt đầu mang theo nàng, làm cho linh khí vận hành trong kinh mạch với tốc độ nhanh gần gấp đôi.
Nàng dần dần có chút quen với tồn tại cường thế của hắn.
Hương vị của hắn, hơi thở cùng độ ấm vờn quanh nàng, thật sự là trong ta có ngươi, trong ngươi có ta.
“Ngụy Lương……” Nàng nghe được thanh âm của mình mềm nhũng đến lơ mơ, “Có phải trời đã sắp tối rồi hay không?”
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng liền cảm giác được lồng ngực hắn đang rung động.
Động tác hắn chậm lại, thanh âm trầm thấp hơi khàn lại mang theo buồn cười, dán lên bên tai nàng: “Thời gian vui sướиɠ luôn là trôi qua rất nhanh. Phu nhân, trời đã sáng rồi.”
Nàng kinh ngạc, mở to hai mắt.
Khi nào thì trời đã tối xong rồi chứ?!
Thân thể hơi hơi căng thẳng, nàng vội la lên: “Hoa sen!”
Hắn rầu rĩ cười, ngón tay thon dài quơ quơ, từ trong không trung cầm ra hoa sen lượng tử.
Lâm Thu vội vàng bắt nó vào trong tay, ánh mắt bỗng nhiên ngưng lại.
Biến cố xảy ra đúng vào lúc này.
Chỉ thấy hoa sen lượng tử lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đông lại thành một đóa hoa băng liên tuyệt mỹ, trong nháy mắt tiếp theo, ầm ầm rách nát!
Giờ phút này Lâm Thu cùng Ngụy Lương vẫn trong trạng thái thân mật nhất, nàng biết hắn không có động nó.
Cho nên……
Trái tim nàng trong lồng ngực nhanh chóng đập mạnh như nổi trống, nàng không cần nghĩ ngợi, quyết đoán thu lại đoá băng liên vào trong thức hải!
Không sai chút nào với kế hoạch của nàng mà.
Cái ‘ hắn ‘kia, quả nhiên không chút do dự, ra tay diệt trừ hoa sen lượng tử mà Vương Vệ Chi mang về.
Bên trong thần hồn truyền đến đau đớn như kim đâm, này trong nháy mắt, Lâm Thu tinh chuẩn bắt giữ được vị trí của đoá hoa sen lượng tử ở đầu bên kia tan biến.
Nàng mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Tim kịch liệt va chạm vào lồng ngực, thân thể của nàng mềm đến cơ hồ muốn nằm liệt ra trêи dây leo, rung động từ đầu ngón tay lan tràn đến toàn thân, hàm răng không tự giác nhẹ nhàng cắn lại ——
“Hắn…… Hắn ở Quy Khư rách nát! Hắn sao có thể ở quy khư rách nát chứ ! Ôi, nguy hiểm thật……”
Hung hiểm thoát được!