• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi ba người Tần Vân Hề gặp gỡ với đám Mộ Dung Xuân đang canh giữ phía trước ám cảnh xong, liền lục tục tiến vào trong ám cảnh.

Ngụy Lương đánh ngất hai người đệ tử đi cuối cùng, từ trong túi Càn Khôn lấy ra tượng đất, lại lăn lộn bóp méo một phen, hắn cùng Lâm Thu liêng biến thành bộ dáng hai đệ tử này.

Đi lẫn vào trong đám người, không khiến cho bất cứ ai nghi ngờ.

Cả đoạn đường này, không khí xấu hổ lại nặng nề.

Thiển Như Ngọc vốn dĩ là một cái hũ nút.

Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm thì đều nghẹn khí, không rêи một tiếng.

Mà Lâm Tú Mộc, càng chỉ lẳng lặng suy nghĩ.

Ám cảnh bên dưới khu rừng cây khô là một hơi tối tăm không có mấy ánh sáng chiếu tới, bên dưới chân chỉ toàn bùn nâu lầy lội.

Phóng tầm mắt nhìn lại, trêи không trung chỉ có một mảnh hỗn độn mờ ám, mặt trăng như có như không, phảng phất bao phủ một tầng mây mù màu nâu dày đặc. Mặt đất trong tầm nhìn vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, bị hơi nước mờ mịt âm lãnh hắc cắt thành vô số khối lớn lớn bé bé, chân bước vào là có thể rơi vào đầm lầy nước lên tới cả thước.

Vì thế những người trêи kỳ Nguyên Anh liền lập tức ngự kiếm bay là là, dưới kỳ Nguyên Anh thì chỉ có thể lội bùn.

May mắn trong đầm lầy này cũng sinh trưởng rất nhiều cây cổ thụ khô mục, rễ cây dày đặc, ngay cả trong mấy hố nước sâu cũng bò đầy những cọng rễ to mục ruỗng, người người đạp lên mấy cái rễ cây này mà đi, không bị rơi vào bùn hoặc chìm trong làn nước đen.

Trong tay Mộ Dung Xuân nắm một cái tinh bàn, nói: “Nơi này sắp đến trung tâm của ám cảnh, ước chừng là về hướng Đông Bắc. Hiện tại có thể phân tán ra tìm, khi nào đến gần điểm đến thì cẩn thận tìm kỹ một chút.”

Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm trêи mặt nhăn tít lại, giờ phút này trạng thái đều không mấy thích hợp, cũng không phải do bọn họ quá quan tâm chuyện trước mắt, chỉ là trong lòng rối rắm với những chuyện tình yêu hỗn loạn thôi.

Nhưng Lâm Thu lại không cảm thấy kỳ quái, quan hệ của hai người này trong sách vốn chính là như vậy, ngươi ngược ngược ta, ta ngược ngược ngươi, phi thăng chuyện nhỏ, tình yêu mới quan trọng. Chỉ có khi hắn vì nàng ta bị thương hoặc là nàng ta vì hắn bị thương, mới có thể hơi sống yên ổn được một chút.

Lâm Thu bỗng nhiên ngẩn ra —— vì tiết kiệm mua nhà ở, bản thân mình liên tục cày hơn mấy năm không hề ngơi nghỉ, mặt trời mọc đã đi làm, mặt trời lặn cũng chưa xong, thiếu ngủ nghiêm trọng. Không biết bản thân đã suy nghĩ cái gì mà lại đem một quyển tiểu thuyết cẩu huyết nhàm chán đến như vậy đọc hết từ đầu nhìn đến đuôi?

Giờ phút này nhớ lại tới, phát hiện căn bản cũng không nổi mấy chi tiết cụ thể —— mình xem quyển sách này khi nào ? Lấy nó từ đâu ra ? Xem bằng bản điện tử hay là xem sách giấy ? Nó có khoảng bao nhiêu chữ ? Tác giả là ai?

Một mảnh mơ hồ.

Giống như một giấc mộng, tỉnh xong liền nhớ không nổi.

Lâm Tú Mộc không biết từ khi nào đã đi chậm lại, rớt về phía sau đội hình, đi đến bên cạnh hai người Ngụy Lương cùng Lâm Thu.

“Các ngươi đã nghe rồi đúng không ?” Hắn vẫn nhìn thẳng phía trước, môi cơ hồ bất động, dùng thanh âm nhỏ xíu gần như không thể nghe thấy hỏi.

Lâm Thu nhướng mắt: “Vậy mà ngươi cũng có thể nhận ra được? Chúng ta lộ ra sơ hở chỗ nào vậy ? Có Bọn họ có thể phát hiện không ?”

Khoé môi Lâm Tú Mộc hơi cong: “Không có, là Ngụy Kiếm Quân dùng nhánh cây đánh ta.”

Lâm Thu: “……”

“Đều nói vận mệnh không thể chống cự,” thanh âm hắn có chút mờ mịt, “Ngụy Kiếm Quân, ngươi thấy thế nào?”

Ngụy Lương nhẹ nhàng cười, không chút để ý: “Không có gì ta không làm không được.”

Sắc mặt Lâm Tú Mộc hơi chấn động: “Ngươi tin nhân định thắng thiên, thành sự do người?”

Ngụy Lương nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn: “Do ta, không phải ngươi.”

Lâm Tú Mộc: “……”

Lâm Thu thật ra hơi có chút đồng tình Lâm Tú Mộc. Đối với bất luận kẻ nào, đột nhiên biết nước mình chú định sẽ bị huỷ diệt, thân tử đạo tiêu, chỉ sợ tâm tình không tốt nổi.

Nếu là hắn có năng lực thay đổi điều này, vậy chín mươi năm sau đã không có cái kết cục như vậy. Nếu kết cục đã như vậy, có phải có nghĩa là bất luận hắn làm cái gì, đều phí công, không có kết quả?

Vì thế Lâm Tú Mộc chui vào ngõ cụt.

Hắn cũng không biết, kỳ thật tất cả những gì xảy ra ở thế giới thật sớm đã lệch ra khỏi quỹ đạo hết sức nghiêm trọng, tất cả trước mắt này, căn bản không phải kết cục cuối cùng.

Nhưng mà Lâm Thu cũng không muốn an ủi hắn chút nào.

Người này vốn lòng dạ khó lường, không nói cái khác, trêи người hắn không phải còn cất giấu cái con rối gỗ chứa Tế Uyên sao?

Ai bảo hắn chơi tâm nhãn, xứng đáng chịu tra tấn.

Thế gian vạn sự vô cùng huyền diệu, ngay khi Lâm Thu đang vẩn vơ nhớ tới Tế Uyên, lập tức một tia thần niệm cực kỳ mỏng manh đột nhiên đánh vào thức hải ——

‘ Mai Nương? Mai Nương! ‘

Bước chân ba người đột ngột dừng lại, hai mắt nhìn nhau.

Lâm Tú Mộc gõ gõ vào ót mình một cái, tùy tiện móc từ trong Càn Khôn ra một con người gỗ đào đã hỏng.

“Là nó.”

Chỉ sau ót người gỗ đào người có dán một phù chú nhỏ bằng ngọc, mặt trêи dùng chu sa vẽ mấy ký hiệu kỳ dị. Giờ phút này, mấy cái ký hiệu kia đang hơi hơi lóe sáng, thần niệm đó là từ trong những ký hiệu kia phát ra.

‘ Mai Nương! Mai Nương! Là Mai Nương! ‘ Thần niệm của Tế Uyên đang cố hết sức thét lên.

Lâm Tú Mộc thấp giọng nói: “Đây là cái vật trêи người tên hung đồ Vương Vệ Chi kia rơi xuống, môn nhân của ta thông linh đến, biết được trong con người gỗ này có phong ấn một hồn phách của người bị hại vô tội, nhưng người này vì hoảng sợ quá độ, nên tạm thời không thể nhớ lại chuyện lúc sinh thời —— môn nhân liền dùng Tủy Ngọc Hộ Hồn phù dán lên nó, chỉ đợi khi nó nhớ lại hết tất cả mọi chuyện, liền có thể làm nhân chứng chỉ tội Vương vệ Chi kia, cũng là vật chứng.”

Khóe mắt Lâm Thu nhẹ nhàng nhảy lên.

Hoá ra nàng đã trách oan Lâm Tú Mộc này.

Người thông linh là Thiển Như Ngọc. Nàng ta tâm tư đơn thuần, tên Tế Uyên cáo già xảo huyệt này muốn lừa gạt nàng ta quả thật dễ như trở bàn tay.

Vì thế Thiển Như Ngọc gặp trước liền làm chủ, đồng tình Tế Uyên, khi bẩm báo với Lâm Tú Mộc từ đầu đến cuối, nàng ta tất nhiên liền nghiêng về hướng Tế Uyên. Tế Uyên nói dối mất trí nhớ, nên lượng tin tức đưa ra cũng cực nhỏ, Thiển Như Ngọc cùng Lâm Tú Mộc không bắt bẻ cũng rất bình thường.

Lâm Tú Mộc quơ quơ con người gỗ đào kia, thấp giọng nói: “Ngươi nhớ lại cái gì sao? Mai Nương, là người ngươi yêu sao?”

Trong tay hắn bắt quyết, chỉ thấy cái phù chú ngọc trêи trán người gỗ đào hơi hơi sáng lên, làm cho ý niệm của Tế Uyên mở rộng rất nhiều lần, đủ làm người không thể thông linh cũng cảm giác được rõ ràng.

Ngụy Lương cùng Lâm Thu che dấu hơi thở rất kín, Tế Uyên cũng không phát hiện hai vị mãnh thú này đang như hổ rình mồi mà nhìn chăm chú vào mình.

‘ ta cảm ứng được hơi thở của thê tử ta……’ Thần niệm Tế Uyên yếu đuối mong manh, nôn nóng như muốn hiện ra rõ trêи mặt phù ngọc, ‘ cầu xin người , giúp ta tìm nàng, ngay ở phía Đông Bắc, ta cảm ứng được! ‘

Măt mày Lâm Tú Mộc hơi ngưng: “Có từng nhớ lại được những việc lúc trước của ngươi?”

Tế Uyên tạm dừng trong chốc lát, yếu ớt trả lời, ‘ vẫn chưa nhớ nổi. Nhưng mà ân công, Mai Nương của ta, nàng ấy ở chỗ này! Tuyệt đối không có sai! ‘

Giờ phút này, Lâm Thu sớm đã phát hiện cái người tên ‘ Mai Nương ‘này rất cổ quái, cũng nói chuyện này với Ngụy Lương rồi. Hai người liếc nhau, ngầm hiểu, chỉ yên lặng nhìn Tế Uyên diễn trò.

Cứ nhìn xem, hắn muốn lợi dụng Lâm Tú Mộc làm chuyện gì.

Phía Đông Bắc, đúng là chỗ trung tâm ám cảnh.

Lâm Thu biết nơi đó có một cái động khá bí ẩn, thây khô và Tủy Ngọc Hoa đều bị giấu bên trong động đó.

Xem ra, Tế Uyên cũng không phải bắn tên không đích.

Mai Nương? Hay là cái này ám cảnh, còn cất giấu cái huyền cơ gì?

……

Suốt đoạn đường này cũng không gặp mấy hung hiểm, linh tinh có chút bẫy rập và mãnh thú, đều bị đệ tử của Vạn Kiếm Quy Tông dễ dàng san bằng.

Một hai canh giờ sau, thấp thoáng dưới hàng dây leo khô héo phía trước, một hang động liền xuất hiện ngay trước mắt mọi người.

Hang động đen tối sâu thẳm, Mộ Dung Xuân chỉ hai đệ tử, cùng mình theo Tần Vân Hề vào —— người nhiều, chen chúc ở nơi hang động âm u chật hẹp này cũng chỉ làm cản tay cản chân nhau thôi.

Lâm Tú Mộc thu con người gỗ Tế Uyên lại, tùy tiện liền theo đi vào, Ngụy Lương cùng Lâm Thu tất nhiên không khách khí, dưới con mắt chăm chú hơi hơi kinh ngạc của mọi người, nghênh ngang cũng chui vào.

Giống như trong sách miêu tả, cái ám cảnh này ngoại trừ con thây khô kia, cũng không có cái gì nguy hiểm.

Con thây khô đó có thể ẩn thân vào bên trong bốn bức vách hang động, tựa như cá trạch chui tới chui lui cá chạch trong vũng bùn, vô cùng láu cá. Nó có thể ngẫu nhiên nhảy ra đánh lén từ một vị trí khó có thể phòng bị, nếu một kϊƈɦ không trúng, ngay lập tức lại lẻn vào trong vách, khó có thể bắt giữ.

Bởi vì quanh thân dính đầy bùn đen, cho nên hoàn toàn không nhìn thấy rõ dung mạo nó được, chỉ có thể từ một số đặc điểm mà nhận ra nó là một khối nữ thi, nó cố ý che dấu thực lực, dọc trêи đường nhiều lần đánh lén, biểu hiện lực lượng ước chừng chỉ tương đương với trung kỳ Nguyên Anh.

Nếu không phải Lâm Thu đã sớm biết thực lực chân chính của nó, ước chừng cũng sẽ giống như những người khác, bị nó lừa gạt, thiếu cảnh giác với nó.

Khối thây khô này, kỳ thật có thể phát ra một kϊƈɦ ngang ngửa so với cấp bậc kiếm tiên !

Mấy đòn đánh lén dọc đường của nó lại chỉ có thể hơi cản bước chân của mọi người, mang lại một chút quấy rầy thôi. Đoàn người mau chóng liền đi qua hết bẫy rập, đi tới một cái cửa bùn cuối cùng.

Cửa bùn này rất hẹp, chỉ có thể cho phép một người ra vào.

“Nếu trong ám cảnh này thật sự cất giấu Tuỷ Ngọc hoa, thì nó chắc chắc ở chỗ này.” Tần Vân Hề nghiêng đầu nhìn về phía Thiển Như Ngọc, nói, “Ta lấy nó ra cho Thiển cô nương, thế nào?”

“Làm phiền ngài.” Thanh âm Thiển Như Ngọc khách khí mà xa cách.

Tần Vân Hề biết, một khi Thiển Như Ngọc lấy được Tuỷ Ngọc hoa, sẽ không dây dưa lưu lại đây nữa. Giờ phút này nhìn khuôn mặt như trích tiên kia của nàng, trong mắt hắn không khỏi lộ ra ba phần không muốn.

Tuy rằng lúc đầu việc hắn kết giao với Thiển Như Ngọc hơn phân nửa nguyên nhân là do hắn giận dỗi với Liễu Thanh Âm, nhưng một đường đồng hành, cảm giác thưởng thức của hắn đối với nàng lại dần dần gia tăng, tuy không đến mức như tình yêu nam nữ, cũng vượt qua tình bạn tầm thường.

Tần Vân Hề cũng không cố tình áp chế tâm tư dần dần chếch đi —— dù sao, Thanh Âm không phải cũng có bằng hữu chí giao Vương Vệ Chi sao, mình cùng Thiển Như Ngọc chỉ cần thanh thanh bạch bạch, vậy thì ai cũng không thể nói lời nào.

Chỉ tiếc, nếu Thiển Như Ngọc này rời đi, chỉ sợ đời không còn hy vọng gặp lại nhau.

Nghĩ như vậy, không khỏi có chút hâm mộ những người phàm tục ngồi hưởng Tề nhân chi phúc kia.

Liễu Thanh Âm đứng ngay bên cạnh hắn, thu hết thần sắc của hắn vào đáy mắt. Tuy rằng hắn che dấu cực tốt, người ngoài có nhìn vào cũng vẫn là khuôn mặt thanh lãnh không gợn sóng, nhưng nàng ta dù sao cũng là người bên gối của hắn, tất nhiên có thể bắt giữ được những ý niệm lưu luyến khó rời kia của hắn.

Khoé môi nàng ta hiện lên nụ cười thảm.

Giờ khắc này, Lâm Thu bỗng nhiên rõ ràng nghe được tiếng lòng của Liễu Thanh Âm —— giống như những hài tử cố ý nảy sinh ý định ác độc tự thương tổn chính mình chỉ để người làm cha mẹ đau lòng, Liễu Thanh Âm hận không thể tìm một cơ hội để vì hắn mà chết đi, để hắn hối cũng không kịp, ôm hận cả đời.

Lâm Thu không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Chợt, tay bị người nắm lấy.

Nghiêng đầu vừa nhìn, chỉ thấy vị phu quân nhà mình vẫn đang hai mắt nhìn thẳng phía trước, phảng phất như người vừa làm động tác nhỏ đó căn bản không phải là hắn vậy.

Trong lòng Lâm Thu ấm áp, nhịn không được cúi đầu cười.

Cũng vô tình trùng hợp, lúc này Mộ Dung Xuân vừa lúc quay đầu lại nhìn thoáng qua. Vì thế hắn ta liền nhìn thấy, hai nam đệ tử dưới toạ này của hắn, thường ngày im im không rêи một tiếng, giờ thì tay nắm tay, vai kề vai, một người lại đang cúi đầu mỉm cười, khuôn mặt xấu hổ, ngượng ngượng ngùng ngùng như như nữ tử.

“Tê ——” Mộ Dung Xuân thấy một trận răng đau.

Phía trước, Tần Vân Hề đã thấp người tiến vào bên trong cửa bùn.

Lâm Thu lặng lẽ nhéo nhéo tay Ngụy Lương, thấp giọng nói bên tai hắn, “Cái thây khô kia ta nghĩ có vấn đề, ta nghi ngờ nó có khả năng chính là ‘Mai Nương’ mà Tế Uyên cảm ứng được.”

“Ừ, biết rồi.” Ngụy Lương nghiêng mắt nhìn nhìn nàng, khóe môi không khỏi hiện lên một tia buồn cười.

Giờ phút này, nàng đã đổi thành dung mạo cùng hơi thể của một nam đệ tử, nhưng mà khi nói chuyện cùng với hắn, thần sắc biểu tình lại vẫn có thể nhìn ra là nàng, ngốc ngốc, lại mang theo một tia giảo hoạt, vô cùng đáng yêu.

Lâm Thu căn bản không ý thức được mình có vấn đề gì, nàng nhìn khuôn mặt mới mẻ này của Ngụy Lương, không khỏi có chút thất thần, khóe môi hiện lên ý cười cộc lốc.

Mộ Dung Xuân lại nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua: “……”

Chỉ trong khoảnh khắc, Tần Vân Hề liền thuận lợi lấy được Tuỷ Ngọc hoa, từ cửa bùn đi ra.

Một thân bạch y không dính nửa điểm bụi bặm, thấp người rời khỏi động bùn, sau đó khi ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, một ánh sáng thanh lãnh loé lên, phảng phất như trong thoáng chốc vẩy đầy hang động.

Thân hình Liễu Thanh Âm hơi hơi chấn động, trong mắt hiện lên yêu thương thật sâu —— hắn, sao có thể đẹp như vậy đâu, tựa như kịch độc trí mạng, làm cho nhân tâm mê say, lại làm người đau đến thấu tim gan.

Tầm mắt Thiển Như Ngọc chỉ dừng lại ở Tuỷ Ngọc hoa trêи tay Tần Vân Hề.

Nó bị phong ấn ở trong một cái hộp trong suốt, như cố tình bày ra ở chỗ này, chờ đợi người Bồng Lai đến lấy.

Tần Vân Hề bước về phía trước vài bước, cầm cái hộp giao vào tay Thiển Như Ngọc.

Đầu ngón tay của hai người lơ đãng chạm nhau, Thiển Như Ngọc hơi hơi chấn động, ngước mắt nhìn hắn.

Liền thấy khoé môi Tần Vân Hề hiện lên nụ cười ẩn nhẫn thảm đạm: “Thiển cô nương, giữa chúng ta, đã thanh toán xong.”

“Ừ.” Thiển Như Ngọc gật gật đầu, sau đó gắt gao ôm lấy cái hộp, bước hai bước rời đi.

Bởi vì vui sướиɠ, trêи gò má nàng ửng lên một mạt đỏ hồng nhàn nhạt.

Tần Vân Hề hơi có chút thất thần.

Biệt ly trước mắt, hắn không ngại hơi quá mức một chút. Hắn nhanh chóng đi tới một bước, nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa tóc mai rơi bên má Thiển Như Ngọc, nói, “Một mình ở bên ngoài, vạn sự chớ nên cậy mạnh. Nếu có cái gì khó xử, đừng ngại trở về tìm ta. Chúng ta vẫn là bằng hữu.”

“Đa tạ.” Thiển Như Ngọc chỉ lo nhìn Tuỷ Ngọc hoa trong tay, không chút để ý đáp lời, khóe môi nổi lên một nụ cười từ tận đáy lòng, nở rộ ra mê người.

Lồng ngực Liễu Thanh Âm rung động, đã không thể nhịn được nữa.

Ngay vào lúc này, trong vách bùn bốn phía truyền đến động tĩnh rất nhỏ.

Mọi người đều rùng mình trong lòng, biết cái khối thây khô kia lại muốn đánh lén.

Trêи người nó không có bất luận hơi thở gì, không thể bị linh khí phát hiện, mà trong hang động chật hẹp lại lầy lội này, không thích hợp sử dụng kiếm chiêu để đối phó nó, cho nên mới để cho nó tự nhiên tung hoành đến bây giờ.

Chỉ thấy trong mặt bùn lầy lội dưới chân bỗng nhiên phồng lên một cọng dây nhỏ, thẳng tắp chui vào động bùn ban nãy Tần Vân Hề mới vừa lấy Tuỷ Ngọc Hoa ra.

Bắt ba ba trong rọ!

Tần Vân Hề không cần nghĩ ngợi, xoay người lướt vào bên trong động bùn.

Lâm Thu lạnh mắt nhìn, biết đây là kế điệu hổ ly sơn của nữ thi kia.

Quả nhiên, một động tĩnh âm thầm vô thanh vô tức, nổi lên ở vách bùn phía sau lưng Thiển Như Ngọc, một thanh cổ kiếm loé lên, nhanh như điện bay vụt ra, chỉ thẳng ngực Thiển Như Ngọc!

Tuy rằng biết Liễu Thanh Âm sẽ thay Thiển Như Ngọc chắn đao, nhưng trái tim Lâm Thu tâm vẫn treo lên cao cao, gắt gao nắm lấy tay Ngụy Lương, nhéo mạnh một cái như khẩn cầu.

Khoé môi Ngụy Lương hiện lên nụ cười nhạt, trấn an vỗ vỗ tay nàng, thấp giọng nói: “Có Lâm Tú Mộc mà.”

Ngay lúc hắn mở miệng, dưới nền đất lầy lội bỗng nhiên vươn ra một cái rễ dây leo khô, vướng chân Liễu Thanh Âm.

Liễu Thanh Âm cũng đã nhận ra thây khô đang đánh lén Thiển Như Ngọc, ánh mắt nàng ta hơi lóe, chỉ trong một chớp mắt, trong lòng đã xẹt qua vô số ý niệm —— cứu, không cứu, cứu, không cứu?

Khi tâm thần lơi lỏng, bỗng nhiên cảm thấy một lực lớn không thể chống cự từ dưới thân đánh úp lại, trong nháy mắt thất thần, thân thể lại không tự chủ được, đổ xuống phía trước, đẩy Thiển Như Ngọc đến một bên.

Giờ phút này, Tần Vân Hề đã phát hiện mắc mưu, đang lướt từ trong động bùn ra tới.

Vì thế hắn liền thấy Liễu Thanh Âm vừa nhào người lên, đẩy Thiển Như Ngọc ra, giữa ngực dính một kiếm.

“Thanh Âm!” Ánh sáng trêи thanh kiếm của Tần Vân Hề đỏ lên, lao vào vách bùn, một kiếm liền đính nữ thi không kịp trốn kia lên vách tường!

Sau khi ném thần kiếm bản mạng đi, Tần Vân Hề lướt đến phía sau Liễu Thanh Âm , chặn ngang ôm láy nàng ta lên, vội vàng điểm huyệt cầm máu cho nàng ta, sau đó rót linh khí vào phong bế vết thương.

Liễu Thanh Âm cũng không nói rõ mình bị vướng ngã như thế nào, dứt khoát đâm lao phải theo lao, mặt lộ vẻ bi thương: “Chàng…… hiện giờ còn nghi ngờ ta đối với Như Ngọc cô nương có ác ý gì không ?”

Máu tươi từ khóe môi trào ra.

Mãi đến giờ phút này, Tần Vân Hề bỗng nhiên phát hiện, từ sau khi ở bên nhau với mình, trọng thương trêи người Thanh Âm liền chưa từng khi nào lành hết —— nếu không phải như thế, một người đã nửa chân bước vào cấp bậc Kiếm Quân như nàng, sao lại dễ dàng bị một con nữ thi thực lực hóa thần gây thương tích chứ ?

Tần Vân Hề bi thương muốn chết: “Thanh Âm! Là ta hiểu lầm nàng! Nàng đừng nói nữa, từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ làm nàng thương tâm nữa!”

Mộ Dung Xuân dẫn người ùa lên, đem nữ thi kia từ trong vách bùn ra.

“Phù con rối.” Không cần tìm tòi nhiều, liền phát hiện sau cổ nữ thi kia đang đường hoàng gắn một phù chú hình con thoi.

Lấy phù con rối ra xong, thây khô kia liền thành một thi thể chân chính bình thường, không có năng lực đả thương người.

“Người ếm phù nhất định ở gần đây!” Mộ Dung Xuân trầm giọng phân phó, “Rời khỏi động, phân bốn người một tổ, tản ra tìm, phát hiện ai khả nghi chớ động thủ, kịp thời đưa tin!”

Lời còn chưa dứt, liền nghe được ngoài động ẩn ẩn truyền đến tiếng la: “Ai ?!”

Mọi người tâm thần chấn động, vội vàng đuổi ra hướng ngoài động.

Trong lòng Tần Vân Hề gắt gao ôm chặt Liễu Thanh Âm, ánh mắt vừa đau vừa hối hận lại giận dữ, thân hình nhảy lên như điện, lướt ra ngoài, thề muốn tróc nã hung đồ.

Ai cũng không để ý đến Thiển Như Ngọc cùng cái người ngoài ‘ Thôi Chi Phong ‘ này vẫn đang đứng tại chỗ không nhúc nhích. Mà Ngụy Lương cùng Lâm Thu, cũng lặng lẽ bước về sau vài bước, ẩn mình vào trong hang động.

Ngụy Lương vừa lui ra, vừa móc tượng đất trong túi Càn Khôn ra bóp nát, triệt hồi thuật pháp thay đổi dung nhan.

……

Đám người Mộ Dung Xuân cùng Tần Vân Hề tới bên ngoài động, liền có đệ tử tiến lên bẩm báo, nói có một hơi thở cực kỳ cường đại bỗng nhiên xẹt qua, hướng về phía cửa ra của ám cảnh.

Đuổi theo ra vài bước, bỗng nhiên thấy hai nam đệ tử vựng vựng hồ hồ đi tới, đầy mặt mờ mịt —— đúng là hai người bị Ngụy Lương đánh ngất sau đó mượn dung mạo kia.

Khoé mắt Mộ Dung Xuân nhảy loạn một hồi. Mới vừa rồi ở trong động, hai người này thừa dịp trong hang tối tăm, cho rằng không ai phát hiện, liền tay nắm tay, mắt đi mày lại, giờ phút này lại giả bộ như rất ngây thơ không biết gì, muốn cho ai xem chứ ?!

Trong lòng Mộ Dung Xuân phảng phất có đàn voi đang rít gào lao nhanh qua.

Không nghĩ tới, thật không nghĩ tới, không nghĩ tới dưới mí mắt mình, hai đại nam nhân lại dám giả vờ giả vịt như vậy. Diễn đi, cứ tiếp tục diễn xem nào!!

Thôi, thôi, thôi, giải quyết việc trước mắt đã, sau đó mới so đo với bọn họ sau!

Mộ Dung Xuân đầy mặt bi phẫn quái dị, dẫn người đuổi theo phía trước.

……

Trong hang động.

Thiển Như Ngọc trong lòng ngực ôm cái hộp, ngơ ngẩn nhìn Lâm Tú Mộc, muốn nói lại thôi.

Lâm Tú Mộc hơi rũ mắt, cũng không nhìn nàng.

“Thôi…… Thôi đạo hữu.” Thiển Như Ngọc không nín được, thấp giọng nói, “Ta, có hiểu lầm cái gì không? Ta thấy ngươi ra tay, thủ pháp của ngươi thật là……”

Nàng không phải người quen giả vờ giả vịt, mới vừa rồi phải khắc chế cảm xúc cuồn cuộn tận đáy lòng trước mặt đám người Tần Vân Hề, đã cực kỳ không dễ.

“Không có hiểu lầm.” Trêи mặt Lâm Tú Mộc nhìn không ra bất luận thần sắc gì.

Thiển Như Ngọc hít ngược một hơi khí lạnh, trêи mặt tràn đầy vẻ khó có thể tin: “Nhưng, nhưng ta tận mắt nhìn thấy ngài…… Sao, sao lại……”

Lâm Tú Mộc

chậm rãi nâng mắt lên, ánh mắt kịch liệt dao động, phảng phất như sóng thần.

“Ngươi cũng tận mắt nhìn thấy Mi Song chết đi sao?”

Sắc mặt Thiển Như Ngọc nghiêm lại, nhanh chóng thu hồi cảm xúc không nên có trêи mặt, cúi đầu đáp: “Nữ tôn chủ cùng với linh cảnh chìm vào trong Quy Khư(*) rách nát, đệ tử vô năng, chỉ trơ mắt nhìn nữ tôn chủ biến mất.”

(*) Quy Khư: vực không đáy.

Lâm Tú Mộc bình tĩnh nhìn môn nhân mặt không gợn sóng này, hồi lâu, phát ra tiếng thở dài nhẹ.

“Tội gì.”

“Tôn chủ, ngài mượn xác hoàn hồn sao? Những năm gần đây, ta mấy lần thử thông linh, hoàn toàn không thể cảm ứng được vong hồn của người cùng nữ tôn chủ.”

Sắc mặt Thiển Như Ngọc khôi phục bình đạm thanh lãnh, phảng phất như giữa nàng cùng Lâm Tú Mộc không từng xảy ra xa cách sinh tử, mới vừa rồi cũng không để lộ bất cứ cảm xúc nào trước mặt hắn.

Chỉ tiếc, khuôn mặt hơi hơi trắng bệch cùng hốc mắt phiếm màu đỏ nhất thời không thể khôi phục như lúc ban đầu.

Lâm Tú Mộc trầm mặc một lát, xoay người, không cho bất cứ kẻ nào thấy thần sắc trêи mặt hắn.

Thanh âm ôn thôn bình đạm: “Ngươi là Mi Song một tay nuôi lớn, hẳn có thể nhận ra, phù con rối này là từ tay nàng ấy mà ra.”

Khoé môi Thiển Như Ngọc hơi mím, cúi đầu không nói.

“Ngươi không làm sai chuyện gì.” Lâm Tú Mộc nói, “Không cần áy náy tự trách.”

“Dạ.” Biểu cảm của Thiển Như Ngọc trả lời, giống y hệt biểu cảm trêи mặt Mộ Dung Xuân trả lời với Ngụy Lương.

Tuy rằng đã cách xa một thế giới, nhưng giờ phút này giữa hai người, lại khôi phục cái loại thái độ bình đạm xa cách như ban đầu.

“Tôn chủ,” Thiển Như Ngọc do dự một lát, lại hỏi, “Ngài cùng nữ tôn chủ, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Nàng rõ ràng tận mắt nhìn thấy hắn chết đi, cũng tận mắt nhìn thấy nữ tôn chủ Mi Song cùng Bồng Lai đảo chìm vào Quy Khư.

Vì sao Lâm Tú Mộc lại xuất hiện ở nơi đây?

Vì sao, Mi Song cũng xuất hiện ở nơi đây, còn điều khiển một con nữ thi công kϊƈɦ mình? Hay là, nữ tôn chủ sớm đã nhìn ra mình đối với phu quân nàng ấy……

Thiển Như Ngọc nhíu mày thật mạnh, trong lòng vô cùng hối hận —— đều do mình sai! Cho dù không quản được tâm động, nhưng cũng không nên lừa mình dối người, ương bướng lưu lại bên cạnh bọn họ.

“Thiển Như Ngọc.” Lâm Tú Mộc quay người lại, ngữ khí khó được có vài phần nghiêm khắc, “Ngô nói, ngươi không sai.”

“…… Dạ.” Ngữ thanh nghẹn ngào.

Lâm Tú Mộc thở dài một tiếng, nhắm mắt, chuyển về hướng Ngụy Lương: “Ngụy Kiếm Quân, tại hạ xin phép quá đáng một lần, lại làm ơn người chăm sóc môn nhân của ta một chút ?”

Người thao túng thi thể làm con rối chính là đạo lữ của hắn, sao hắn lại có thể ngồi yên không nhìn đến?

Nghe xong, Thiển Như Ngọc không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt.

Ngụy Kiếm Quân? Thế gian này Kiếm Quân họ Nguỵ, trừ Ngụy Lương ra, còn có ai khác?

Khi nói chuyện, Lâm Tú Mộc đã triệt thuật pháp, khôi phục gương mặt nam nhân nữ tướng tuyệt mỹ vốn có kia.

Theo tầm mắt hắn nhìn đi, Thiển Như Ngọc liền thấy được Ngụy Lương cùng Lâm Thu ẩn ở nơi tăm tối này.

Hai người cũng khôi phục lại bộ dáng nguyên bản.

Thiển Như Ngọc không khỏi nhẹ nhàng hít một ngụm khí lạnh: “Vậy cái vị mới vừa rồi kia, lại là người nào? Ngụy Kiếm Quân bị người giả mạo sao?”

Tuy biết có chút thất lễ, nhưng Thiển Như Ngọc vẫn nhịn không được đánh giá Ngụy Lương cùng Lâm Thu vài lần, trong mắt có chút bừng tỉnh, “So sánh với vị mới vừa rồi kia, phong thái của tôn giá càng cao hơn.”

Khi tiếp xúc với Tần Vân Hề, tuy rằng hắn cũng chưa từng vượt qua ranh giới, nhưng Thiển Như Ngọc thường xuyên có cảm giác bị mạo phạm nhàn nhạt, trong lòng trước sau cũng có chút cách ứng với vị ‘ Kiếm Quân ‘ kia. Mà người ngay trước mắt đây, khí chất phong hoa càng hơn gấp mười lần, vừa nhìn liền biết một người là trân châu, một người khác chỉ là mắt cá.

“Thật tinh mắt.” Lâm Thu cười nói.

Thiển Như Ngọc hơi hơi gật đầu với nàng.

Lâm Tú Mộc thấy các nàng nói chuyện với nhau, liền thở phào nhẹ nhõm, bách ra một giọt máu đầu tim thuần huyết, vẽ một ấn ký lên trêи một cái phù ngọc, giao vào trong tay Thiển Như Ngọc.

“Có việc thì thông linh cùng ta.”

Tuỷ ngọc của Bồng Lai thật xứng với năng lực Thiển Như Ngọc, có thể thực hiện chức năng đưa tin tầm xa, không giống như các tông môn thế gia khác, chỉ có thể dùng để đưa tin trong phạm vi pháp trận được thiết lập cố định ở một chỗ nào đó.

Trong khái niệm của Lâm Thu, tuỷ ngọc của thế giới này giống như điện thoại bàn, mà Thiển Như Ngọc còn chính là một cái điện thoại di động.

Nàng bị cái trí tưởng tượng của mình làm cho buồn cười một chút.

Lâm Tú Mộc không nói lời vô nghĩa, chắp tay cúi đầu thật mạnh với Ngụy Lương, thân hình hóa thành một tia sáng xanh, lướt ra hướng ngoài động.

Hắn vừa đi, mặt Lâm Thu tức khắc lộ vẻ trầm ngâm, chần chờ nói, “Mai Nương cùng cái vị Mi Song này, có thể nào……”

Khoé môi Ngụy Lương hơi cong: “Muộn chút liền biết.”

Đang định đi ra ngoài, bỗng nhiên nghe được Thiển Như Ngọc phát ra tiếng kinh hô khe khẽ, phảng phất như thấy được chuyện gì cực kỳ không thể tưởng tượng được.

Hai người ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy bùn đất trêи người nữ thi đang ngã ngồi trêи vách động đang chảy xuống, lộ ra một gương mặt mỹ lệ trắng bệch.

Thiển Như Ngọc che môi, quay đầu nhìn Lâm Thu, khϊế͙p͙ sợ đến tròng mắt rung động.

“Sao, tại sao lại……”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK