Cố Ngôn Sanh nắm tay anh và lạnh lùng nói: "Nếu không phải Mộ Bắc Dật theo đuổi Đường Sóc, em sẽ không bị thương, cũng không bị bắt cóc và suýt mất mạng. Tôi đã không bị bắn. Mất trí nhớ và trở nên ngu ngốc. "
Ôn Niệm Nam liếc nhìn màn hình máy tính nói: "Nhưng đây không phải là lỗi của Đường Sóc. Anh ta cũng bị nhà họ Mộ bắt cóc. Anh ta cũng là nạn nhân. Bây giờ anh ta lại thành ra như thế này..."
"Đúng vậy, hiện tại anh ta bị mất trí nhớ và không nhớ được gì. Anh ta rất đáng thương và khiến em cảm thấy đau lòng. Em nghĩ rằng mình nợ anh ta và muốn bồi thường cho anh ta sao? Còn tôi thì sao?"
Cố Ngôn Sanh lấy máy tính từ sau lưng Ôn Niệm Nam và đập nó xuống đất.
Bác Từ và dì Lan đi qua khi nghe thấy động tĩnh, lo lắng nhìn họ.
Sắc mặt Cố Ngôn Sanh vô cùng xấu xí, anh ta cởi cà vạt ném xuống đất, xoay người quay lưng lại với Ôn Niệm Nam.
Ôn Niệm Nam đứng bất động một lúc lâu nhưng cũng không nói gì.
Cố Ngôn Sanh xoa xoa thái dương, lạnh lùng nói: "Em cho rằng tôi thua kém anh ta sao? Tôi đã không do dự mà tiêm tiêm thuốc vào người. Tôi cũng mất trí nhớ và trở nên ngu ngốc. Bây giờ tôi đã bình phục. Tôi trở lại công ty và cầu hôn với em một lần nữa. Vì vậy, em thấy tình trạng bây giờ của anh ta và cảm thấy áy náy sao? "
Ôn Niệm Nam nhìn anh và cảm thấy khó tin, một lúc sau nói: "Em không nói anh không bằng cậu ấy, chẳng qua tình trạng của cậu ấy bây giờ khiến em…”
Nhưng anh không ngờ rằng khi nghe thấy lời nói của mình thì sắc mặt của Cố Ngôn Sanh lại càng xấu hơn, anh quay lại nhìn anh ấy.
"Đó có phải là lỗi của tôi không? Đó là lỗi của Mộ Bắc Dật, không liên quan tới tôi! Anh ta chế được thuốc giải nhưng không tiêm cho Đường Sóc. Anh ta ích kỷ muốn Đường Sóc mất trí nhớ và dựa vào anh ta. Là Mộ Bắc Dật không tiêm cho anh ta, không muốn anh ta nhớ lại, tại sao em lại cảm thấy có lỗi với anh ta”
Ôn Niệm Nam bị ánh mắt tức giận của Cố Ngôn Sanh làm cho hoảng sợ, hai mắt dần dần đỏ lên, cúi đầu, mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được.
Anh đã làm nhiều chuyện khiến Cố Ngôn Sanh tức giận, mà anh ấy vẫn rất bình tĩnh, nhưng anh không ngờ rằng chỉ vì nhìn thấy những bức ảnh của Đường Sóc, mà Cố Ngôn Sanh lại tức giận ngay lập tức.
Cố Ngôn Sanh thấy anh cúi đầu im lặng , trong mắt lóe lên một tia buồn bực.
"Niệm Niệm, anh đã mơ thấy chuyện xảy ra trên vách núi biển không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần tỉnh dậy anh đều toát mồ hôi lạnh. Mỗi lần tỉnh dậy nhìn thấy em đang ngủ bên cạnh, anh đã sợ hãi đến mức nào, em có biết không?" ... "
Cố Ngôn Sanh đau đớn nhìn người đang cúi đầu im lặng, trong giọng nói có sự tức giận nghẹn ngào không dễ nhận ra.
"Tôi không thể tưởng tượng được ... Nếu tôi không có thời gian để dừng phát súng và bắn trúng em, nếu tôi không bắt được tay em khi em bị đẩy xuống vách đá, nếu em là người bị tiêm và mất trí nhớ, tôi sẽ phát điên ... "
Ôn Niệm Nam nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Cố Ngôn Sanh, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Cố Ngôn Sanh nhìn thấy Ôn Niệm Nam đang kìm nén nước mắt với đôi mắt đỏ hoe, anh chợt cảm thấy đau khổ.
"Xin lỗi ... Tôi không nên nổi nóng với em, tôi chỉ ..."
Cố Ngôn Sanh đi đến chỗ Ôn Niệm Nam ngồi xổm xuống, vươn tay nắm lấy tay anh, chua xót nói: "Tại sao lần nào chúng ta cũng phải cãi nhau về Đường Sóc? Tôi không thích anh ta, em biết đấy, tôi ghét anh ta từ khi còn học cấp ba. . Tôi càng ghét anh ta hơn khi biết anh ta thích em. "
"Anh ta hết lần này đến lần khác đối tốt với em, bên cạnh em khi bị bệnh và yếu ớt nhất. Chẳng phải anh ta đang cố gắng tiếp cận em bằng thủ đoạn của mình sao?"
Ôn Niệm Nam đột nhiên rút tay mình ra khỏi tay Cố Ngôn Sanh, nói: "Nếu như trong mắt anh...cậu ấy chăm sóc em khi em bị thương là dùng thủ đoạn, vậy anh nói cái gì không phải là thủ đoạn?"
Dứt lời, anh không thèm nhìn anh ta, quay người đi lên lầu, đóng sầm cửa lại.
Bác Từ đi tới và muốn mở miệng khuyên anh ta vài câu, nhưng Cố Ngôn Sanh đột nhiên nói.
"Bác Từ, bác nghĩ những gì cháu vừa nói có quá đáng không?"
Bác Từ thở dài nói: "Những lời đó có chút nặng nề. Phu nhân là người ngoan ngoãn, dễ mềm lòng. Phu nhân cảm thấy được đã đính hôn với cậu vô cùng hạnh phúc, nhưng tình trạng của Đường Sóc bây giờ ... Phu nhân nhất định sẽ cảm thấy áy náy."
Bác Từ cũng biết những chuyện liên quan đến Đường Sóc, sẽ khiến anh ta mất kiểm soát và nổi cơn ghen, nhưng chính vì anh ta không chịu thừa nhận Đường Sóc rất xuất sắc.
Cố Ngôn Sanh hối hận không thôi và thở dài nói: "Tôi không nên nổi giận với em ... Tôi chỉ không thể kiểm soát được bản thân khi nghe đến Đường Sóc."
Anh ta đương nhiên biết Đường Sóc đối với Ôn Niệm Nam tốt như thế nào, thậm chí Cố Ngôn Sanh còn nghĩ sau khi ly hôn nếu anh không theo đuổi, Đường Sóc có thể nhanh chóng khiến Ôn Niệm Nam yêu anh ta.
Chính vì điều này mà Cố Ngôn Sanh đã rất cảnh giác với Đường Sóc và ghen như vậy.
Anh cũng cảm ơn vì Mộ Bắc Dật không tiêm thuốc giải cho Đường Sóc, vì vậy anh có thể cầu hôn suôn sẻ, nếu không thì ...
...
Vào ban đêm, đèn ngoài hành lang đều được bật sáng.
Ôn Niệm Nam trên giường còn chưa ngủ, ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn có khắc tên người kia trên tay.
Cửa phòng đột nhiên khẽ mở, Ôn Niệm Nam nghe thấy tiếng động, vội vàng nhắm mắt quay người lại, trong phòng vang lên tiếng bước chân rất nhẹ.
Cố Ngôn Sanh nhìn người trên giường với đôi mắt đang khép hờ, anh quỳ xuống trước giường, hai chân co lại, cẩn thận dùng tay kéo chăn bông.
"Niệm Niệm ...anh sai rồi."
Người trên giường không nhúc nhích.
"Niệm Niệm, em ngủ chưa? Anh biết mình sai rồi ... Anh không nên nổi giận với em, không nên ghen tị với Đường Sóc, không nên đập phá máy tính của em."
Ôn Niệm Nam, người quay lưng lại với Cố Ngôn Sanh, mở mắt, siết chặt tay nhưng không nói.
Cố Ngôn Sanh kéo chăn bông của Ôn Niệm Nam một lần nữa, buồn bã nói: "Tôi xin lỗi, tôi không nên mất bình tĩnh. Tôi chỉ ghen và nói những điều làm tổn thương em. Tôi sẽ quỳ xuống bên giường xin lỗi em, được không." ? "
Ôn Niệm Nam sửng sốt, vôi vàng ngồi dậy, nhìn thấy anh đang quỳ gối trước giường tay cầm máy tính.
"Niệm Niệm, anh đã hứa với em sẽ cùng nhau đi thăm Đường Sóc, ngày mai anh sẽ cùng em đi gặp anh ta."
Thấy Ôn Niệm Nam vẫn không chịu để ý đến mình, Cố Ngôn Sanh lùi lại nói: "Nếu tôi lại nổi cơn ghen, em sẽ phạt tôi ngủ trong phòng khách, phạt tôi không được hôn em, không được ôm em, phải cách xa em năm mét, được không? "
Ôn Niệm Nam nghe thấy giọng điệu buồn bã và xấu hổ khi anh quỳ bên giường cầm máy tính, một nụ cười hiện lên trong mắt anh.
Cố Ngôn Sanh biết rằng anh đã tha thứ cho mình khi nhìn thấy anh cười, anh thở phào nhẹ nhõm và vội vàng nói: "Anh sẽ không bao giờ nổi giận với em nữa, và anh sẽ không bao giờ ghen nữa." (haha…ai mà tin nổi chứ)
Những người hôm trước hứa không bao giờ ghen thì hôm sau bị đánh vào mặt.
...
Ngày hôm sau, Cố Ngôn Sanh thực sự đưa Ôn Niệm Nam đến Đường gia.
Sau khi bấm chuông cửa, cánh cửa mở ra.
Đường Luân Hiên hôm nay không đến công ty, sáng nay Chu Nguyên Phong gọi điện cho anh nói hôm nay Ôn Niệm Nam sẽ đến, nhưng anh không ngờ rằng Cố Ngôn Sanh cũng sẽ đi theo.
Không khí trong phòng khách có chút cứng ngắc, Đường Luân Hiên rót hai ly nước lên bàn.
"Xin lỗi, khi tôi vào phòng gọi Tiểu Sóc dậy, tôi đã thấy nó ra ngoài rồi."
Ôn Niệm Nam nhìn lướt qua bức ảnh chân dung gia đình trên tường, nắm chặt trong tay cốc nước, hỏi: "Đường Sóc ... cậu ấy ... không sao chứ?"
"Mặc dù chỉ tiêm một nửa, nhưng tác dụng phụ của thuốc vẫn còn. Tiểu Sóc thường nói với tôi rằng nó hay bị đau đầu. Nó phải để tôi xoa bóp một lúc trước khi đi ngủ. Gần đây nó rất hay buồn ngủ."
Ánh mắt Ôn Niệm Nam đầy sự áy náy, anh nói nhỏ: "Xin lỗi, cậu ấy vì cứu tôi mà uống thuốc..."
Đường Luân Hiên lắc đầu nói: "Không trách cậu được. Tôi biết cậu đối với Tiểu Sóc quan trọng như thế nào. Nếu như nó không lấy thuốc đi mà để cậu bị tiêm vào, nó sẽ càng cảm thấy có tội lỗi và suy sụp hơn."
"Bây giờ hai người đã đính hôn, đám cưới phải được tổ chức sớm. Tôi đã nhìn thấy tất cả tình cảm mà Cố tổng đã dành cho cậu. Anh ấy yêu cậu rất nhiều. Tôi tin rằng Tiểu Sóc sẽ tâm phục khẩu phục."
Cố Ngôn Sanh liếc nhìn Đường Luân Hiên, trong mắt anh ta chút cảm xúc rất khó diễn tả, rồi nhìn đi chỗ khác.
" Tiểu Sóc rất thích cười và ham chơi, tính cách của nó càng ngày càng trẻ con. Tôi dường như nhìn thấy hình ảnh Tiểu Sóc lúc nhỏ."
Đường Luân Hiên nhìn cậu bé với đôi mắt cong cong trong bức chân dung gia đình trên tường, nhẹ nhàng nói: "Từ nhỏ nó rất hay cười. Nó luôn mang lại sự vui vẻ, ấm áp cho những người xung quanh. Nhưng không biết từ lúc nào nó không còn cười và hay giấu giếm cảm xúc nữa. Sau khi mất tích trở về, tôi nhận thấy nó đã thay đổi rất nhiều ”.
Ôn Niệm Nam biết sự mất tích của Đường Luân Hiên đã ảnh hưởng đến Đường Sóc nhiều như thế nào. Cha anh ốm nặng và hôn mê, công ty đứng trước bờ vực phá sản. Anh từ bỏ âm nhạc và quản lý tập đoàn Khải Duyệt một mình.
"Từ khi cha mất, nó không còn cười nữa. Trong lòng nó có quá nhiều đau khổ. Bây giờ chuyện nó mất trí nhớ...có khi lại là điều tốt"
Nghe xong những lời này, Ôn Niệm Nam hai mắt đỏ lên, anh nhớ tới Đường Sóc ở rìa vách núi cũng từng nói những lời này.
Anh ấy quá mệt mỏi ... quá đau khổ... thật tốt khi không nhớ ...
Cố Ngôn Sanh nắm tay Ôn Niệm Nam và xoa xoa để an ủi, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Ôn Niệm Nam quay đầu nhìn Cố Ngôn Sanh, lắc đầu nói nhỏ: "Em không sao..."
Đột nhiên có tiếng xe từ ngoài cửa truyền đến, Đường Sóc cùng một người nắm tay nhau cười nói, mở cửa bước vào.
Mộ Bắc Dật sửng sốt khi vừa vào cửa liền nhìn thấy những người trong phòng khách.
"Ca ca? Sao anh lại ở nhà."
Đường Sóc đang định nói gì đó với Mộ Bắc Dật, đột nhiên nhìn thấy Ôn Niệm Nam ở bên cạnh Đường Luân Hiên, hai mắt anh sáng lên.
"Là anh! Người đánh đàn rất hay." Đường Sóc hất tay Mộ Bắc Dật ra, mỉm cười chạy tới.
Mộ Bắc Dật nhìn bàn tay bị hất đi, trong mắt thoáng qua một tia buồn bã.
Đường Luân Hiên đã bị Đường Sóc cắt ngang ngay khi anh ta định giới thiệu, Đường Sóc nắm lấy tay Ôn Niệm Nam, cười nói: "Anh thật đẹp trai, em tên là Đường Sóc, anh tên gì?"
“Buông anh ấy ra.” Cố Ngôn Sanh bước lên trước, lạnh lùng nhìn Đường Sóc.
Trong tiềm thức Đường Sóc không thích người trước mặt, cau mày nói: "Tôi không buông, tôi dẫn anh ấy về phòng chơi."
"Anh dám! Không được đi!" Vẻ mặt của Cố Ngôn Sanh thay đổi, giơ tay định đánh Đường Sóc, nhưng bị Mộ Bắc Dật ngăn lại.
Mộ Bắc Dật ngăn Đường Sóc lại, lạnh lùng nói: "Anh làm cho anh ta sợ hãi, anh ta bây giờ là tính trẻ con, thật sự muốn so đo với anh ta!"
Khi Cố Ngôn Sanh nhìn thấy Mộ Bắc Dật, ánh mắt càng thêm tức giận, lạnh lùng nói: "Còn dám xuất hiện trước mặt tôi, tôi còn chưa tính sổ với họ Mộ nhà anh đâu!"
Thấy họ sắp đánh nhau, Đường Luân Hiên không biết phải ngăn cản ai.
Đột nhiên, Ôn Niệm Nam ở một bên lên tiếng, lạnh lùng nói: " Cố Ngôn Sanh, tối hôm qua anh đã hứa với em điều gì?"
Cố Ngôn Sanh dừng lại, đôi mắt hơi chớp chớp và hai tay nắm chặt lại, anh bước đến ghế sô pha và ngồi xuống với một cái khịt mũi lạnh lùng.
Đường Luân Hiên và Mộ Bắc Dật sững sờ một lúc khi thấy anh ta bình tĩnh lại và ngoan ngoãn ngồi sang một bên.
Tác giả có điều muốn nói:
Trailer: Cố Cố biết tin cha Mộ Mộ đến nước M và anh lo lắng sẽ có chuyện không hay xảy ra với Niệm Niệm, ông đã cảnh báo Mộ Mộ tránh đi.
Đường Sóc muốn ôm Niệm Niệm: anh cãi nhau với anh trai.
Cố Cố: Buông anh ta ra
Mộ Mộ: Bỏ anh ta ra đi
Tiểu Sóc: Tôi sẽ không buông tay
Nian Nian: …
Tang Lunxuan: Các bạn nhỏ, có điều gì muốn hỏi không?
Cố Cố sởn tóc gáy trong vài giây, ghen tị, mất bình tĩnh và hối hận
Tiểu Tần tổng, người mất tích đã lâu sắp xuất hiện trên sân khấu, được tình yêu dạy dỗ để trở thành một người đàn ông trưởng thành.
Đoán xem tại sao cha Mộ đến Quốc gia M lần này? Đường Sóc sẽ nhớ lại?
Tôi thấy tin nhắn của một độc giả nói rằng muốn xem CP của bác Từ và dì Lan, haha năm cái CP phó vẫn chưa đủ, bác Từ nói rằng ông ấy bị áp lực rất nhiều.