Mục lục
Anh ấy gọi tôi là hắc liên hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh Cố Ngôn Sanh ôm W.E trước ống kính trực tiếp đã được người hâm mộ ghi lại, và nó đã được đăng tải lên Weibo và trang web DAWN vào tối hôm đó.

Ôn Niệm Nam sau khi tắm xong đi ra ngoài, lau tóc ướt, ngẩng đầu nhìn thấy Cố Ngôn Sanh trên giường đang mỉm cười cầm điện thoại di động.

"Anh đang nhìn gì đó?"

Ôn Niệm Nam bước đến bên giường ngồi xuống, nhìn điện thoại.

Cố Ngôn Sanh cười không nói, đưa điện thoại cho Ôn Niệm Nam, lấy khăn giúp anh lau tóc.

Ôn Niệm Nam xem trên điện thoại di động của mình một đoạn video tổng hợp hình ảnh của mình và Cố Ngôn Sanh, được một người hâm mộ đăng trên Weibo, thậm chí là video lúc đi thi và ảnh thời trung học của anh cũng bị cắt ghép.

Cố Ngôn Sanh từ phía sau ôm lấy anh, nhìn bản sao khớp ở đầu video, ghé sát vào tai anh, nhỏ giọng nói: "Tổng tài bá đạo bị người vợ bé bỏng thiên tài piano thuần hóa, hành trình theo đuổi vợ đã thành công… "

Ôn Niệm Nam vội vàng che tai tránh đi, đỏ mặt nói: "Anh ... đọc thì đọc, nhưng đừng nói ra.”

Mắt Cố Ngôn Sanh hơi lóe lên, anh cười khúc khích, "Tại sao tôi lại không nói ra được? Họ nói tôi đã bị em thuần hóa, họ nói tôi dịu dàng hơn trước, và em ... là vợ nhỏ của tôi."

Mặt Ôn Niệm Nam càng đỏ hơn, nhưng là không biết phản bác như thế nào.

Cố Ngôn Sanh vuốt những sợi tóc dính trên trán anh và nhẹ nhàng nói: "Họ nói đúng. Tôi quả thực đã bị Niệm Niệm em thuần hóa. Tôi tình nguyện trở thành tù nhân."

Ôn Niệm Nam nhìn vẻ trìu mến và nghiêm túc trong mắt anh ta mà sửng sốt, không ngờ Cố Ngôn Sanh lại dùng từ thuần hóa.

"Đừng ngây người như vậy, qua đây để anh sấy tóc cho, đừng để bị cảm lạnh."

"Vâng."

Động tác sấy tóc của Cố Ngôn Sanh có chút lưu manh, anh cẩn thận vuốt ve mái tóc mềm mại, Ôn Niệm Nam ngoan ngoãn ngồi trên giường, chờ tóc khô.

"Ngôn Sanh, mặt dây hoa hướng dương đeo trên điện thoại của em ở đâu?"

Tay của Cố Ngôn Sanh dừng lại, và anh ta lẩm bẩm: "Mặt ... Mặt dây? Tôi quên mất. Có lẽ nó vô tình làm mất."

Thấy Ôn Niệm Nam định hỏi gì đó, Cố Ngôn Sanh vội ngắt lời anh và nói: "Niệm Niệm, ngày mai tôi sẽ cùng em chèo thuyền ra hồ được không, nó ở gần nhà hàng âm nhạc của anh."

"Ngày mai, anh không đi dự tiệc sao?"

"Cố Lâm nói rằng anh ta có thể đi. Tôi muốn trải nghiệm cảm giác hẹn hò của các cặp đôi trước khi kết hôn. Chúng ta chưa bao giờ đi chơi như những cặp đôi bình thường."

"Được."

...

Tiêu Kỳ Hạo vứt điếu thuốc trong tay đi, cau mày nhìn người đang đi chậm lại phía sau, bước tới nắm lấy tay Tần Tề Bách cùng đi về phía trước.

Cánh cửa bị đẩy ra, tiếng nhạc bên trong vang lên khiến đầu Tần Tề Bách đột nhiên đau nhức.

"Ồ, cậu chủ Tiêu, cậu đến rồi."

Vài người đứng dậy đón anh ta, sau đó mới nhìn thấy Tần Tề Bách ở phía sau.

Một tia sáng lóe lên trong mắt Cố Lâm dù anh đang uống rượu, anh ta bước tới, giả bộ kinh ngạc: "Vị này là?"

Tiêu Kỳ Hạo nhấp một hớp trong ly rượu, liếc nhìn Tần Tề Bách, anh muốn xem bộ dạng đối phương chịu thua như thế nào, nhưng lại phát hiện đối phương vẫn đang ngạo nghễ nhìn mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Là người cùng giường."

"Ồ? Đối tác trên giường."

Cố Lâm nhận lấy rượu, đi về phía trước nhìn kỹ, ẩn ý nói: "Chậc chậc chậc, tôi nhìn khuôn mặt này rất quen thuộc, có chút giống Tần..."

“Cố Lâm.” Tiêu Kỳ Hạo lên tiếng, ngăn anh ta lại.

Cố Lâm liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt của Tần Tề Bách, ngừng nói.

Ngồi bên cạnh Tiêu Kỳ Hạo, Tần Tề Bách không hề lên tiếng, cúi đầu che dấu vết trên tay mình.

Cố Lâm nhìn thấy dấu vết trên tay anh ta, trong mắt lóe lên một tia phấn khích, uống được vài ly thì đột nhiên giả vờ say, gợi ý muốn chơi một trò chơi.

"Trò chơi gì?"

"Tất nhiên là phải chơi trò gì đó kích thích, với người mình dẫn theo, xem ai không cầm lòng được trước."

"Hahaha xem ra Cố tổng thật biết chơi, tới tới tới."

Tần Tề Bách nghe vậy liền sững người, nhướng mày nhìn Tiêu Kỳ Hạo, chỉ thấy đối phương gật đầu, "Được."

Khóe miệng Cố Lâm khẽ nhếch lên, anh nở nụ cười: "Nào, người nào tới trước, Lâm tổng, anh tới trước đi."

Không lâu sau khi trò chơi bắt đầu, một số người đã phản ứng lại với sự trêu chọc này, và vội vàng đưa những người đi cùng họ đến phòng riêng khác.

Chỉ còn lại Tần Tề Bách và Tiêu Kỳ Hạo.

Cố Lâm rót một ly rượu, ngồi trên sô pha giả vờ say nói: "Đến lượt anh, Tiểu Tần tổng."

Tần Tề Bách sững người tại chỗ và không biết phải làm gì, anh không muốn mất mặt trước nhà họ Cố, nhưng anh không muốn nhận thất bại với Tiêu Kỳ Hạo.

Tiêu Kỳ Hạo cầm ly rượu lên lắc nhẹ, lạnh lùng nói: "Sao vậy, anh sợ hãi sao? Chỉ là một người nữa thôi. Trên giường ngày thường không làm được tốt sao?"

Tần Tề Bách siết chặt tay hắn, bất giác nở nụ cười.

Đột nhiên anh ta cởi cúc quần áo của mình, thắt cà vạt quanh cổ, nắm tay Tiêu Kỳ Hạo cầm đầu còn lại của chiếc cà vạt.

Ánh mắt Tần Tề Bách mơ hồ nhìn chằm chằm Tiêu Kỳ Hạo, vươn đầu lưỡi liếm vết bầm tím trên cổ tay, nhẹ giọng nói: "Ừ...... Tôi biết chính xác cách khiêu khích phản ứng của anh. Tôi rất quen thuộc với cơ thể của anh. Anh chắc chắn sẽ thua. "."

Tần Vấn Thiên giật lấy ly rượu đỏ trong tay, chậm rãi ngẩng đầu uống cạn, rượu đỏ từ trên cổ trắng như tuyết chảy xuống, còn có vết cắn trên ngực ...

Ánh mắt Tiêu Kỳ Hạo nhìn xuống, môi mím chặt và không nói gì.

Tần Tề Bách đến gần Tiêu Kỳ Hạo với rượu trong miệng, đưa rượu qua, nhưng đột nhiên buông ra khi lưỡi anh chạm vào.

"Rượu này có ngọt không? Tiêu Kỳ Hạo ."

Tần Tề Bách liếc mắt nhìn Cố Lâm ở bên cạnh, cúi người, cúi đầu, dùng răng cắn dây kéo, ngay khi chuẩn bị di chuyển đã bị kéo lên.

"Đủ rồi! Dừng lại!"

Nhìn Tần Tề Bách đang thở hổn hển khiêu khích nhìn mình, Tiêu Kỳ Hạo nhịn không được nhếch môi, sắc mặt càng ngày càng u ám, đột nhiên cầm lấy rượu đỏ rót lên mặt anh.

Tần Tề Bách cười tự giễu cợt rồi lau mắt, Tiêu Kỳ Hạo thô bạo nắm lấy tay anh ta, lôi đi ngay khi anh định nói gì đó.

...

Cố Ngôn Sanh đưa Ôn Niệm Nam chèo thuyền ra hồ xem bắn pháo hoa, chơi đến tối thì đến nhà hàng âm nhạc dùng bữa.

Trên đường trở về, hai người lại đến tiệm bánh, ngồi bên cửa sổ nhìn cảnh đêm bên ngoài, trong chốc lát, Ôn Niệm Nam cảm thấy vô cùng vui vẻ, khóe miệng khẽ nhếch nên.

"Ngôn Sanh."

“Hả?” Cố Ngôn Sanh cắn một miếng bánh rồi nhìn Ôn Niệm Nam.

Ôn Niệm Nam nhìn chiếc bánh, nhẹ giọng nói: "Anh... làm sao thuyết phục được cha em đồng ý cho anh cầu hôn?"

Vẻ mặt của Cố Ngôn Sanh có chút mất tự nhiên, ánh mắt né tránh: "Không có chuyện gì, bác Ôn rất tốt bụng, bác ấy đồng ý ngay."

Ôn Niệm Nam nhìn hắn lắc đầu, nói: "Em biết cha mình, ông ấy không pahir là người như vậy."

"Tôi đã quỳ xuống cầu xin sự tha thứ của ông ấy, hứa với ông ấy rằng sẽ chăm sóc em suốt đời, ở bên em mỗi ngày. Tôi sẽ chuyển cổ phần Cố thị sang tên em. Tôi đã nói với ông ấy điều đó, nếu tôi dám làm cho Niệm Niệm buồn, thì tôi sẽ bị phá sản. "

Ôn Niệm Nam sững sờ, lẩm bẩm nói: "Quỳ xuống?"

"Thật ra, tôi biết bác Ôn luôn ghét tôi. Tôi đã làm tổn thương người quan trọng nhất đối với ông ấy. Đương nhiên ông ấy nên ghét tôi, hơn nữa tôi cũng ghét bản thân trước đây."

Ôn Niệm Nam chưa bao giờ nghe anh ấy nói về việc chuẩn bị cho một màn cầu hôn, hóa ra Cố Ngôn Sanh đã dành rất nhiều tâm tư cho màn cầu hôn ý nghĩa này cho chính mình.

Ôn Niệm Nam nhớ tới sau khi cầu hôn anh đã do dự và sợ hãi, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

"Thực sự là có một thời gian em rất sợ, sau khi cưới em sợ tình cảm của hai người sẽ phai nhạt đi, sợ sau khi cưới chúng ta sẽ thay đổi trở lại như xưa. Em. .. "

Cố Ngôn Sanh nắm lấy tay anh và an ủi: "Niệm Niệm, anh biết em sợ, nhưng xin đừng lùi bước. Chúng ta sẽ hạnh phúc. Hôn nhân không chỉ là đau đớn và tra tấn. Đó là tình yêu và là kết quả của tình yêu của chúng ta".

Khóe mắt Ôn Niệm Nam hơi đỏ, cười nói: "A, hôm nay ... Em thật sự rất vui vẻ. Ở bên anh mọi thứ đều trở nên rất vui vẻ, mọi chuyện tầm thường đều trở nên khác biệt."

"Bây giờ ... em không sợ nữa, và em sẽ không thu mình lại nữa. Lần này em sẽ chọn sát cánh cùng anh."

"Niệm Niẹm, tôi nóng lòng được thấy em mặc lễ phục đi về phía tôi trong nhà thờ. Tôi thực sự muốn tổ chức đám cưới sớm."

Ôn Niệm Nam khẽ cười một tiếng, chỉ vào hắn cười nói: "Đồ ngốc, làm sao có thể tùy ý tiến hành hôn lễ, không phải đợi mấy ngày sau sao? Anh vẫn nói là mình có sức chịu đựng tốt mà."

Trong mắt Cố Ngôn Sanh tràn đầy ý cười, anh ta lấy nĩa gắp một miếng bánh đưa cho Ôn Niẹm Nam, vui vẻ nói: "Ăn thử cái bánh kem bạc hà này đi, hình như là sản phẩm mới của cửa hàng bọn họ."

Ngay lúc Ôn Niệm Nam đang định mở miệng ăn, ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một ánh đèn làm chói mắt, rất nhiều phóng viên và người qua đường đang chụp ảnh ngoài cửa.

"Ah! W.E! Tôi thích bạn rất nhiều! Tôi là một fan hâm mộ lớn của bạn!"

"W.E có vẻ rất tốt, cuối cùng anh ấy cũng nhìn thấy tôi!"

"W.E nhìn đây !! Cố tổng đẹp trai quá!"

Ôn Niệm Nam nghe thấy tên mình được gọi bên ngoài, mới nhận ra rằng những người qua đường đang chụp ảnh bên ngoài đều là fan của anh ấy.

"Làm sao họ biết chúng ta ở đây?"

Cố Ngôn Sanh nghĩ đến điều gì đó rồi ngây người ra, mất tự nhiên nói: "Hình như ... là do tôi."

"Tôi đã nói địa chỉ cửa hàng bánh trong buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm đó, và tôi đã vô tình nói rằng tôi sẽ đến cửa hàng bánh vào mỗi buổi chiều để mua bánh."

Cửa hàng bánh ngọt được làm bằng kính trong suốt khổng lồ ở hai bên, bên ngoài đèn nhấp nháy khiến cô nhân viên trốn trong góc sợ hãi.

Mắt Ôn Niệm Nam có chút khó chịu, lấy tay che mắt, hỏi: "Chúng ta nên trốn đi chứ? Nếu bị chụp sẽ bị nói là cố ý lăng xê”
Cố Ngôn Sanh liếc nhìn đám người bên ngoài, đưa chiếc kính râm trong túi cho Ôn Noãn Nam rồi chặn trước cửa sổ kính.

"Niệm Niệm, chúng ta đã đính hôn và đám cưới sắp được tổ chức. Họ sẽ chụp ảnh mỗi ngày từ bây giờ. Không cần phải né tránh họ hay tránh ánh đèn sân khấu. Em là vợ anh của Cố Ngôn Sanh và là vợ của chủ tịch tập đoàn Cố thị. "

Cố Ngôn Sanh cau mày liếc nhìn ánh đèn chói mắt ngoài cửa, cởi cúc áo khoác che chở cho Ôn Niệm Nam, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Đương nhiên, tôi cũng tôn trọng ý kiến của em. Nếu em không muốn họ đồn thổi này nọ thì tôi sẽ gọi Chu Nguyên Phong sai người đuổi họ đi”

Ôn Niệm Nam đột nhiên thò đầu ra khỏi vòng tay anh, nhìn anh hồi lâu, cười lắc đầu.

"Không sai, em là người yêu của anh. Chỉ cần ở bên cạnh em, em không sợ bất kỳ điều gì."

Cố Ngôn Sanh cởi áo khoác ngoài khoác lên người anh, nắm tay anh, cười tủm tỉm: "Đi, về nhà đi, ngày mai xem hot search trên Weibo là gì."

Trên hot search của ngày hôm sau đã bùng nổ sáu bài đăng từ Mr. Cố và W.E.

"Chủ tịch Cố đưa bà xã tương lai W.E đi chơi và xuất hiện trong tiệm bánh, đút cho nhau ăn. Nghi ngờ đang bí mật chuẩn bị đám cưới. Điều tốt lành sắp đến?" 』

Tác giả có điều muốn nói:

Xem trước: Hot search tiết lộ về đám cưới, thừa nhận rằng đám cưới đã được chuẩn bị và hứa sẽ phát sóng nó. Đường Sóc sụp đổ khi thấy hot search và muốn ra ngước ngoài. Cố Lâm muốn sinh con với thỏ con.

Niệm Niệm đoán rằng mặt dây hoa hướng dương đã bị Cố Ngôn Sanh bí mật ném, mặt dây tội nghiệp

Ha ha lanh Cố Ngôn Sanh nhanh mồm nhanh miệng tiết lộ địa chỉ.

Tiêu Kỳ Hạo luôn giỏi trêu chọc Tần Tề Bách? Có vẻ như anh ấy thường dùng miệng để mở khóa quần của mình

Cố Lâm muốn sinh con với thỏ con, Cố Lâm muốn con thỏ sinh con và muốn một đứa con dễ thương như con thỏ.

( nhỏ giọng ): Cố Lâm quỷ tài khả năng thật đúng là có thể nghiên cứu ra nhưng đồ vật kì quái, nhưng là…

Tác giả ( cầm đao ): Đồng giới, không thể sinh con, Cố Lâm cậu muốn làm gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK