Mục lục
Anh ấy gọi tôi là hắc liên hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Niệm Nam hiển nhiên cảm thấy Cố Ngôn Sanh gần đây càng ngày càng dính lại với anh, anh ta vừa rời nhà đến công ty đã gọi điện thoại, buổi trưa bắt đầu trò chuyện video. Và sự tiếp xúc của Cố Ngôn Sanh với anh ngày càng trở nên thân mật hơn, ban đầu anh cũng không cảm thấy khó chịu.

Anh không biết rằng có phải từ ngày hôm đó, Cố Ngôn Sanh bắt đầu chạy lại ôm anh ấy mỗi lần sau khi tắm và nhờ anh ấy sấy tóc giúp, mỗi lần ngồi với anh ấy, anh ấy lại đến ôm và vuốt ve eo anh.

Khi hai người hôn nhau, tay anh sẽ tự nhiên thọc vào trong quần áo, Ôn Niệm Nam đỏ mặt khiến anh phải dừng lại.

Cố Ngôn Sanh muốn xoa cổ và tai cậu, cố ý hay vô ý, khi hai người đang hòa hợp, lúc đầu Ôn Niệm Nam thường đỏ mặt và lo lắng, sau đó sẽ nhẹ nhàng đẩy cậu ra.

Cố Ngôn Sanh vô tội nhìn anh, lần nào cũng tự nhiên như chuyện bình thường, dần dần Ôn Niệm Nam cũng quen với sự tiếp xúc thân mật của anh.

"Hôm nay tôi có chương trình phải ghi. Buổi trưa không tiện bắt đầu quay video với anh."

Ôn Niệm Nam vừa thắt cà vạt vừa đứng trước gương, nhưng cũng không làm được tốt, Cố Ngôn Sanh đang dựa vào gối uể oải trên giường nhìn anh đang ngủ gật, đứng dậy đi tới.

Cố Ngôn Sanh từ phía sau ngực trần ôm lấy anh, nắm tay anh, ghé sát vào tai anh, nhẹ giọng nói: "Đồ ngốc, anh đã dạy em rất nhiều lần rồi mà em không học được. Từ nay về sau để anh giúp em thắt cà vạt, được không? "

Ôn Niệm Nam nghe thấy giọng nói từ tính lười biếng bên tai, mặt anh hơi đỏ lên, anh nói: "Em ... thường thì em không cần mặc quần áo chỉnh tề. Hôm nay có một tiết mục quan trọng nên mới mặc”

Cố Ngôn Sanh thấy hắn đỏ mặt, liền cố ý chống cằm dựa vào hắn, nhẹ giọng nói: " Anh dạy em."

"Đi qua đây, làm nhẵn chỗ này trước, sau đó nhét cái này từ đó vào, siết chặt và điều chỉnh lại, được rồi, Niệm Niệm gỏi quá."

Ôn Niệm Nam mất tự nhiên chỉnh lại quần áo, cười nói: "Vậy thì em đi trước. A Anh lái xe đến công ty từ từ, đừng để bị phạt nữa."

Cố Ngôn Sanh chỉ vào mặt mình, Ôn Niệm Nam cười lắc đầu, bước tới nhón gót hôn lên khóe miệng Cố Ngôn Sanh.

"Được rồi, em đi đây."

Cố Ngôn Sanh sờ lên khóe miệng, cười ngây ngốc, mặc quần áo đến công ty.

Ôn Niệm Nam đã sáng tác bài hát mới trước khi kết hôn để cảm ơn người hâm mộ vì công ty và sự phát triển của anh ấy.

Người hâm mộ thậm chí còn đưa bài hát này có tên "Warm Light" lên đầu trang web DAWN.

Đoạn phim hai người hòa tấu xem ánh sáng ấm áp của nhau đã được truyền ra nước ngoài, và bài hát này đã trở thành bài hát bắt buộc phải có trong nhiều đám cưới lúc bấy giờ. Người hâm mộ ở nước ngoài cũng mong W.E tìm được tình yêu của mình, và ánh sáng ấm áp thậm chí còn chiếm vị trí đầu của nhiều bảng xếp hạng, để mọi người một lần nữa nhìn thấy tài năng âm nhạc.

W.E.

Ôn Niệm Nam nhận được điện thoại của Phil, “ánh sáng ấm áp” của anh được đề cử, anh gửi lời mời đến lễ trao giải âm nhạc.

Cố Ngôn Sanh đã tháp tùng anh tới lễ trao giải Lễ trao giải này được tổ chức vào tháng cuối năm, khi bước xuống xe trên thảm đỏ, ánh mắt của anh bị tổn thương bởi ánh đèn của giới truyền thông.

Rất nhiều người nổi tiếng đã đến hiện trường, Ôn Niệm Nam nhìn thấy những người nổi tiếng đã viết bài hát trong phòng thu trước đó, và khi quay lại, anh ấy định nói điều gì đó với Cố Ngôn Sanh.

Đột nhiên anh nhìn thấy một cô gái mặc váy xanh trắng cầm cúp bị vấp ngã, khi ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt của cô Ôn Noãn Nam sững sờ.

Ngày đó, “ánh sáng ấm áp” đã giành được ba giải thưởng, khán giả đang hô vang tên W.E. Trên sân khấu, Ôn Niệm Nam chỉ nhìn một mình Cố Ngôn Sanh, Cố Ngôn Sanh mỉm cười và vẫy tay với anh ấy.

Khi trở về nhà, Ôn Niệm Nam hơi sững sờ nhìn về phía nghĩa trang, sau đó nhìn xuống chiến tích.

Chu Nguyên Phong đưa Đường Luân Hiên và Tiểu Lý ở nhà chờ tổ chức tiệc mừng Ôn Niệm Nam, ngoại trừ Tiểu Lý, tất cả mọi người đều đã say, dì Lan cũng uống rất nhiều rượu.

Cố Ngôn Sanh đỡ Chu Nguyên Phong lên xe khi nghĩ đến việc rời đi sau khi uống rượu muộn.

"Tiểu Lý, lái xe cẩn thận khi quá muộn."

"Vâng, Cố tổng, anh vào nhanh đi."

Cố Ngôn Sanh trở lại nhà, liếc nhìn căn phòng khách trống trơn, xoa xoa cái đầu hơi đau nhức, rồi đứng dậy đi về phòng.

“Niệm Niệm, em làm sao vậy?” Cố Ngôn Sanh nhìn Ôn Niệm Nam ngồi ở mép giường sững sờ, lo lắng đi qua.

“Không có gì, em chỉ là…”

Cố Ngôn Sanh ngồi ở mép giường cầm tay anh, nhẹ nhàng nói: “Em đang nhớ mẹ sao?”

“ Sao anh biết…”

Cố Ngôn Sanh đau lòng ôm lấy anh, thở dài nói: “Anh cũng thấy được người phụ nữ kia, người đó ăn chiếc váy màu lam nhìn có vẻ khá giống mẹ của em”

Năm đó Diệp Nhàn tài mạo tuyệt hảo, xuất thân danh môn, là lúc ấy tuổi trẻ, là đệ nhất dương cầm, đạt vô số giải thưởng.

Lúc bà nhận giải thưởng cũng mặc một chiếc váy màu lam khiến mọi người vô cùng kinh diễm, ngay cả đại lão gia của Cố thị cũng muốn Diệp Nhàn làm con dâu.

Cố Ngôn Sanh cởi vòng cổ đặt trên tay Ôn Niệm Nam, đau lòng nói: “Niệm Niệm em có thể chia sẻ với anh, không cần giữ ở trong lòng.”

Ôn Niệm Nam bị ôm vào trong ngực dựa vào ngực hắn, nức nở nói: “ Năm đó mẹ cũng là bị người ta hãm hại nên thân thể mới có thể trở nên suy nhược như vậy, em cảm thấy nhớ mẹ…”

“Đừng sợ, sau này có anh bảo vệ em, anh sẽ thay mẹ che chở cho em, anh sẽ không để cho điều đó xảy ra với em.”

Ôn Niệm Nam biết Cố Ngôn Sanh che chở hắn không chỉ một lần, anh nói: “Cảm ơn anh… Cảm ơn anh đã bảo vệ em nhiều như thế.”

Cố Ngôn Sanh nhìn mắt một bên ly nước, hỏi: “Em chưa uống thuốc sao?”

Trong lòng ngực Ôn Niệm Nam từ từ ôm cổ hắn, ỷ lại ghé vào ngực hắn không mở miệng.

Cố Ngôn Sanh trấn an xoa xoa đầu của anh, giơ tay mở ra ngăn kéo lấy thuốc, cầm ly nước đến.

“Ngoan, uống thuốc đi, uống thuốc rồi anh ôm em ngủ.”

Ôn Niệm Nam há miệng uống thuốc, nhưng không cầm ly nước, Cố Ngôn Sanh cầm lấy ly nước muốn anh uống nước như đứa trẻ.

Nhìn Ôn Niệm Nam ngoan như con mèo nhỏ, ánh mắt hắn hơi hơi lóe lên, tay khẽ vuốt đôi mắt anh, cúi đầu hôn hôn, nhẹ giọng nói: “Ngày mai, em có lịnh trình không?”

“A? Không có, hai ngày này đều không có lịch trình.”

“A.”

Ôn Niệm Nam bị Cố Ngôn Sanh hôn đến ngứa ngáy, hỏi: “Anh hỏi cái này làm cái gì?”

Ánh mắt Cố Ngôn Sanh nhìn chăm chú vào anh, đầu lưỡi khẽ liếm liếm lỗ tai anh, ôm eo anh nằm xuống giường, nhẹ nhàng nói: “Niệm Niệm, chúng ta có thể thử xem sao? Anh sẽ khiến em từ từ tiếp nhận anh.”

Cố Ngôn Sanh cố nén không chạm vào Ôn Niệm Nam, mấy ngày này sau khi hắn trêu chọc Ôn Niệm Nam thì dục hỏa đầy mình lại phải vào phòng tắm giải quyết hoặc là kiềm chế lại, từ trước đến giờ hắn không ép buộc anh.

Cố Ngôn Sanh nằm nghiêng nhìn trong lòng ngực người, rồi nói: “Niệm Niệm, bây giờ thử xem được không…”

Ôn Niệm Nam không có lập tức đẩy Cố Ngôn Sanh ra, cúi đầu nhìn chỗ giữa hai chân phồng lên của hắn, Cố Ngôn Sanh nhẫn thật sự khó chịu, mà vẫn chịu đựng hỏi ý kiến của anh.
Trong ánh mắt Ôn Niệm Nam hiện lên một tia áy náy, đỏ mặt ậm ừ nói: “Anh… Đây là giả vờ đáng thương làm em mềm lòng sao?”

Cố Ngôn Sanh vén tóc lên cười cười, bàn tay đặt ở trên eo Ôn Niệm Nam không hề dừng lại, cúi đầu hôn lên mắt anh lại buông ra, thở dài nói: “Có thể nói như vậy, anh muốn… ưm”

Ôn Niệm Nam đột nhiên đem Cố Ngôn Sanh đẩy ra, hai người tráo đổi vị trí, Ôn Niệm Nam ngồi dậy nhìn hắn, cúi đầu hôn lên.

Cố Ngôn Sanh không thể tin vào mắt mình khi thấy Ôn Niệm Nam chủ động đè xuống gường rồi hôn, cảm nhận nụ hôn trúc trắc của anh khiến thân thể hắn khô nóng không thôi.

Ôn Niệm Nam đỏ mặt Cố Ngôn Sanh muốn buông ra, nhưng anh vừa muốn đứng dậy né tránh đã bị đè lại đầu không thể chạy thoát, anh cảm giác được đối phương đưa chiếc lưỡi ướt át tiến vào, khuấy đảo cho đến khi anh cảm thấy không còn dưỡng khí hắn mới từ từ thở ra.

Ôn Niệm Nam dựa vào trước ngực Cố Ngôn Sanh thở phì phò, thân thể không có một chút sức lực.

Đột nhiên Cố Ngôn Sanh xoay người đè lên trên người anh, từ trên cao nhìn xuống ,nhìn gường mặt đỏ bừng không dám nhìn người của anh, cười nói: “Đồ ngốc, không duỗi đầu lưỡi ra mà cũng đòi hôn.”

“Ngoan, hé miệng.” Cố Ngôn Sanh ôm anh rồi hôn lên, tay nhẹ nhàng cởi quần áo của anh.
Cố Ngôn Sanh cảm giác rõ ràng được thân thể Ôn Niệm Nam không căng cứng như trước kia, không có theo bản năng mà cự tuyệt anh, xem ra ngày thường anh tiếp xúc thân mật làm Ôn Niệm Nam đã quen thuộc với anh.

Nhưng khi vừa cởi bỏ quần khi tay hắn dừng lại, nhìn hốc mắt phiếm hồng Ôn Niệm Nam, nhẹ nhàng nói: “Có thể chứ?”

Ôn Niệm Nam thở phì phò nhìn đôi mắt hắn hồi lâu, gật gật đầu.

Cố Ngôn Sanh bỏ áo sơ mi màu đen trên người, ném trên mặt đất, nhẹ nhàng cởi quần áo Ôn Niệm Nam, trấn an hôn lỗ tai anh, bàn tay hướng về phía hắn giữa hai chân.

“A… Cố… Cố Ngôn Sanh…” Ôn Niệm Nam sợ hãi ôm cổ hắn.

Cố Ngôn Sanh dừng động tác, hống nói: “Anh đây, đừng sợ, anh đây”

“Cố Ngôn Sanh… em yêu anh.”

“Anh cũng yêu em, Niệm Niệm.”

Ôn Niệm Nam nhìn đến Cố Ngôn Sanh mở ra ngăn kéo lấy ra một cái bình nhỏ, vừa muốn hỏi là cái gì đã bị Cố Ngôn Sanh hôn ngăn lại.

Bỗng nhiên anh cảm giác được phía sau chợt lạnh, sợ hãi ôm lấy Cố Ngôn Sanh, Cố Ngôn Sanh đau lòng dừng tay, nhẹ giọng nói: “Nếu em sợ, chúng ta sẽ không…”

“Không… Không sợ, ở bên cạnh anh em không sợ.”

Cố Ngôn Sanh thở dài, đau lòng nhìn nước mắt nơi khóe mắt anh, rồi nói: “Sẽ hơi đau, Niệm Niệm, em có thể chịu được không?”

“Được”

Ánh nắng ấm áp chiếu vào, trên chiếc gường chăn gối hỗn độn hai người vẫn đang nằm ngủ say.

Trên giường Cố Ngôn Sanh đột nhiên mở mắt ra tỉnh lại, nhìn dấu hôn trên người Ôn Niệm Nam, ánh mắt mê mang mà sửng sốt một lúc lâu, đột nhiên ngồi dậy.

“A… Chúng ta ngày hôm qua làm?”

Hắn nhớ rõ tối hôm qua thời điểm làm Ôn Niệm Nam giống như khóc, Cố Ngôn Sanh đau lòng, ngay từ đầu Ôn Niệm Nam rõ ràng rất đau, nhưng không hề kêu đau.

Sau khi kết thúc hắn ôm Ôn Niệm Nam đi phòng tắm rửa sạch thân thể, lăn lộn đến đã khuya mới ngủ.

“A…” Trên giường Ôn Niệm Nam mở mắt ra tỉnh lại, vừa định muốn đứng dậy liền đau đỡn mà ngã xuống.

Cố Ngôn Sanh vội vàng từ trên giường xuống dưới đứng ở một bên không biết làm sao, cuống quít nói: “Em…Em làm sao?”

Ôn Niệm Nam ngẩn ra, cũng nhớ tới chuyện tối hôm qua, mặt đỏ, thanh âm khàn khàn nói: “Em thấy eo có chút đau…”

Nghe thấy giọng nói của mình, mặt Ôn Niệm Nam càng đỏ hơn, tối hôm qua anh khóc đã lâu nên giọng nói hơi khác.

“Anh… Anh bảo dì Lam làm canh cho em uống đỡ khát… Được không?”

“Vâng.”

Cố Ngôn Sanh nhìn dấu hôn trên cổ Ôn Niệm Nam, nhất thời hơi hơi ngây người, Ôn Niệm Nam cảm thấy được tầm mắt nhìn qua đi, anh thấy dấu hôn ở trên người, liền vội dùng chăn che lại.

Cố Ngôn Sanh chỉ lo xem người không thấy phía trước, trực tiếp đâm vào cánh cửa, luống cuống tay chân mở cửa đi ra ngoài, kết quả lúc xuống lầu lại dẫm không trúng bậc thang rồi ngã.

“Ai u”

“Cậu chủ! Cậu làm sao mà lại ngã xuống vậy ?”

Dì Lam từ trong phòng bếp đi ra liền thấy Cố Ngôn Sanh té ngã ở chân cầu thang , với vẻ mặt ngây ngô cười, làm bà sợ tới mức vội vàng chạy đi gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình.
--
Hết

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK