Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa phòng vang lên kèm theo tiếng của nam nhân.
"Vân Khinh cô nương, có người nhờ ta mang một bức thư cho cô."
"Đợi ta một chút."
Vân Khinh nhanh chóng thu dọn những bức vẽ trên bàn tiến đến mở cửa.
Cầm lấy bức thư, Vân Khinh nhận ra cấm chế bên ngoài là do Hàn Băng Vô Tình thiết hạ.
Đóng lại cửa phòng, nàng thiết ra xung quanh một kết giới nhỏ rồi thuần thục giải trừ cấm chế lấy ra bên trong thư.
Nhanh chóng đọc lướt qua, Vân Khinh triệt hạ kết giới đi ra ngoài rời khỏi Nhiếp Chính Vương phủ.
"Vương gia, vị Vân Khinh cô nương kia sau khi nhận lấy bức thư kia không lâu liền ra khỏi vương phủ, có cần thuộc hạ cho người theo dõi không?"
Một tên thuộc hạ nhanh chóng bẩm báo tiến đến bẩm báo cho Phượng Kinh Hồng.
"Không cần, ta không cho nàng người của ngươi có thể theo dõi được nàng ta."
Phượng Kinh Hồng ngẩng đầu nói.
"Phải rồi, gần nhất mới có kẻ truyền đến tin tức, một vài tên ma tộc ở gần khu vực Hắc Dạ Sâm Lâm bị nhân loại phát hiện hơn nữa cũng đã bị giết chết.
Ngươi nói liệu kế hoạch của bổn vương có phải hay không đã bị tiết lộ ra ngoài?"
Nghe Phượng Kinh Hồng lời nói, tên thuộc hạ thân mình không được tự nhiên lộ ra một tia run rẩy nhưng vẫn căng da đầu trả lời.
"Vương kế hoạch thuộc hạ cho rằng vẫn chưa bị nhân loại phát hiện."
"Nga? Ngươi nói xem."
Phượng Kinh Hồng nhìn tên thuộc hạ bên dưới ngữ khí không chút để ý nhưng lại khiến cho kẻ quỳ ở phía dưới cảm nhận được thật sâu áp bách.
"Bẩm vương, theo những gì thuộc hạ tra được, đám ma tộc ở gần khu vực Hắc Dạ Sâm Lâm kia đúng là bị hai nhân loại phát hiện nhưng đại đa số đều không phải chết do tay của nhân tộc.
Dựa theo thủ đoạn giết người, đám ma tộc đó đều bị chết trong tay của ma tộc."
"Ma tộc? Ngươi đã điều tra ra được là kẻ nào hạ tay?"
Phượng Kinh Hồng ngón tay gõ mặt bàn tựa hồ đang làm bước tiếp theo suy tính.
"Cái này...vẫn chưa tra ra được."
Tên thuộc hạ ấp úng trả lời, càng nói càng cúi thấp đầy xuống.
"Vậy hai nhân loại kia các ngươi đã bắt được?"
Phượng Kinh Hồng đổi một câu hỏi.
"Đám ma tộc phái ra truy sát khiến hai người bọn họ trọng thương nhưng cuối cùng đều bị giết chết.
Còn hai nhân loại đó đến giờ vẫn chưa rõ tung tích.
Có lẽ bọn họ đã được người cứu đi hoặc đã chết."
Nghe xong tên thuộc hạ bẩm báo, Phượng Kinh Hồng vung lên tay áo, thân thể hắn bị đánh bay ra ngoài hộc máu bỏ mình.
Bên ngoài đám người thấy hắn bay ra ngoài, nhanh chóng có hai kẻ tiến lên lôi hắn đi, một kẻ dọn dẹp vết máu bên ngoài.
Động tác thuần thục, nhanh chóng như đã làm với bao lần trước.
Cốc cốc.
"Vương gia, Đao Quang cầu kiến."
"Tiến vào."
Cửa phòng từ bên ngoài mở ra, một nam tử dẫn theo thanh đao bên người tiến vào.
"Vương, những vật liệu mà người phân phó người của Tà Tông thu thập đến bây giờ vẫn chưa cách nào thu thập đủ.
Kế hoạch của ngài e là phải tạm thời trì hoãn một thời gian."
Đao Quang sắc mặt ngưng trọng đáp.
"Không sao.
Vừa lúc bổn vương cũng muốn hủy kế hoạch này."
Hắn cho rằng khi nghe xong lời này Phượng Kinh Hồng sẽ nổi giận không nghĩ tới sẽ nghe được những lời này.
Hắn sửng sốt muốn biết lý do nhưng lại không dám hỏi.
Phượng Kinh Hồng tựa hồ đã nhìn ra được nghi hoặc của hắn lên tiếng.
"Ngươi hẳn cũng đã nhận được tin tức đám ma tộc kia bị giết.".
Danh Sách Chương: