Hàn Băng Vô Tình đưa tay muốn chạm vào khuôn mặt của nữ nhân trên giường nhưng đáng tiếc, bàn tay cứ như vậy xuyên qua khuôn mặt của nàng.
Hàn Băng Vô Tình lúc này mới chú ý, thân thể hiện tại của nàng chỉ là hư ảo, còn những hình ảnh mà nàng nhìn thấy được tuy rất chân thực nhưng cũng chỉ là một đoạn kí ức của quá khứ.
Mà nàng chỉ là đứng ở một góc độ khác của một người đứng xem.
Nhân lúc này, Hàn Băng Vô Tình đi xuyên qua cửa bước ra ngoài.
Nàng muốn biết liệu hoàng cung của Linh Phượng quốc trong giấc mộng của bản thân có giống với bản đồ kết cấu ban đầu của nơi này không.
Xuyên qua vách tường, vòng qua đình đài lầu các, bất tri bất giác nàng đi đến đại điện.
Hàn Băng Vô Tình bước chân tiến vào, bên trong trống vắng không một bóng người chỉ có ánh sáng từ những cây nến le lói.
Nàng đi đến trước long ỷ, vòng ra đằng sau quan sát nó.
Năm năm trước, khi mới trở về, nhờ mật đạo ở nơi này nàng mới thoát một kiếp nếu không cho dù nàng có đại bản lĩnh cỡ nào cũng không thể tránh khỏi năm đó một hồi hạo kiếp, huống chi năm ấy thân thể của nàng chỉ có mười tuổi.
Thân thể xuyên qua long ỷ, quả nhiên nàng nhìn thấy một mật đạo, có điều mật đạo này khác với năm ấy, nó chỉ đơn thuần là một mật đạo trống rỗng.
Có lẽ là khi mẫu hậu của nàng qua đời, cái kia nàng phụ hoàng đã cho tu sửa lại nơi này đi.
Rời khỏi mật đạo, nàng tùy tiện đi một chút, cũng không tại sao bước chân lại hướng ngự hoa viên đi đến.
Đi đến nơi này, nàng thấy một thân hình nhỏ nhắn đang nghé vào núi giả nơi đó, ghé đầu âm thầm quan sát gì đó.
Thân ảnh bé nhỏ này không phải chính là nàng ba tuổi khi đó sao.
Cũng không biết nàng tỉnh dậy từ lúc nào, vì sao lại chạy đến nơi này dòm ngó gì đó mà không có một người đi theo.
Đi đến đằng sau cái kia tiểu thân thể, nương theo tầm mắt của nàng, Hàn Băng Vô Tình đứng bên cạnh thân thể ba tuổi của mình, xuất giữa khe hở của hai bên núi giả, quanh minh chính đại mà xem xét.
Dù sao thì nàng cũng không phải thật thể, bọn họ cũng không nhìn thấy nàng, hơn nữa những hình ảnh này cũng chỉ là một đoạn kí ức.
.
Truyện Cổ Đại
Khoan đã, kí ức sao?
Như nghĩ thông suốt điều gì, Hàn Băng Vô Tình nhìn cái kia nhỏ nhắn thân thể như suy tư điều gì.
Nàng vì sao tùy tiện đi lại lại đi đến nơi này, hơn nữa trùng hợp là thân thể ba tuổi của nàng cũng có mặt ở đây.
Điều này chứng tỏ, thần thức của nàng bị thân thể ba tuổi kia dẫn dắt đến nơi này.
Mà nhìn hoàn cảnh nơi này, Hàn Băng Vô Tình tìm tòi trong kí ức bản thân tiếp thu được lại không có một chút manh mối gì.
Theo lí mà nói, bất kỳ những gì mà thân thể của con người nghe thấy, nhìn thấy, cảm nhận được đều sẽ lưu lại vết tích trong kí ức.
Nhưng nàng trong kí ức lại không hề có hình ảnh nơi này, điều này không khỏi khiến nàng hoài nghi lên.
Nhìn vào trên trong núi giả, có hai bóng đen đang nói chuyện với nhau nhưng nàng lại không hề nghe thấy nội dung mà bọn họ đang bàn bạc.
Hàn Băng Vô Tình tiến đến gần hơn, muốn xem bọn họ muốn nói gì cũng là muốn biết gương mặt của hai bóng đen này.
Khi nàng sắp tiến đến gần, đã có thể mơ hồ nhìn thấy ngũ quan của hai bóng đen thì bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng động.
Rắc..
Danh Sách Chương: