"Hai người cùng ngồi trong này ngâm nửa canh giờ, ta mang bảy loại dược liệu này ra ngoài sử lý một chút, nửa canh giờ sau sẽ quay lại."
Nói rồi, Hàn Băng Vô Tình lấy đi bảy loại dược liệu còn lại trên giá đỡ cũng là bảy loại quan trọng nhất mang đi.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại Quân Trường Phong cùng Ôn Cẩn Ngọc ngâm mình nơi thùng tắm.
Thấy thiếu nữ rời khỏi còn không quên đóng cửa lại, dù là người da mặt dày như Quân Trường Phong cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cùng một nam nhân tắm chung cũng không phải cái gì đại sự nhưng cùng một người nam nhân ngâm mình trong một thùng tắm, không một mảnh vải che thân lại có một thiếu nữ như Hàn Băng Vô Tình, ánh mắt không hề có xuất hiện một gợn sóng ở bên cạnh nhìn, Quân Trường Phong hắn cũng sẽ không được tự nhiên hảo sao.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ miên man, toàn thân truyền đến một loại đau nhức, tê tê dại dại lôi kéo lại hắn thần trí.
Sau đó, hắn cảm giác thân thể như ngàn cân trọng, cơ thể có một thứ gì đó chậm rãi bị rút ra.
Theo thời gian từng phút từng giây trôi đi, thân thể hắn ngày càng trở nên nặng nề, đầu óc cũng trở nên trì độn mà ngược lại, hôn mê Ôn Cẩn Ngọc hơi thở vốn thoi thóp lúc này lại thở dồn dập lên.
Bên ngoài, Hàn Băng Vô Tình cẩn thận cầm lên từng loại dược liệu chăm chú quan sát, tỉ mỉ kiểm tra rồi theo theo suy nghĩ của bản thân, bào chế đúng cách.
Đương Hàn Băng Vô Tình cầm lên cây dược liệu thứ ba thời điểm, nàng đưa một tay vỗ trán tựa hồ nhớ ra một chuyện mà nàng đã quên không nhắc nhở người trong phòng.
Hàn Băng Vô Tình đứng dậy, bước đến trước cửa phòng gõ vài tiếng.
"Có chuyện gì sao?"
Quân Trường Phong gian nan hỏi, thân thể sức lực tựa hồ bị rút cạn.
"Thực có lỗi, ta quên không nhắc ngươi, lúc đầu ngâm mình trong đó cơ thể sẽ xuất hiện cảm giác vô lực nhưng ngược lại tình trạng của người đối diện của ngươi cũng trái ngược lại."
Thanh lãnh giọng nữ từ bên ngoài phòng truyền đến Quân Trường Phong lỗ tai, hắn lúc này mới chú ý đến Ôn Cẩn Ngọc, xác thật sắc mặt của hắn so với lúc đã tốt hơn mấy lần.
"Ta đã nhìn ra, ngươi còn có chuyện gì nữa sao?"
Hàn Băng Vô Tình trên gương mặt lạnh băng không biểu tình lúc này phá lệ có một tia chột dạ nhanh chóng lướt qua lên tiếng nhắc nhở.
"Sau đó sẽ có cảm giác đau đớn xuất hiện, cảm giác đau đớn ngày sẽ từng chút một mà tiến vào cơ thể, trong lúc này ngươi không thể dùng bất kì thứ gì ngăn cản nó, hơn nữa phải chậm rãi cảm nhận..."
Chưa đợi nàng nói xong, bên trong đã truyền đến Quân Trường Phong ẩn nhẫn tiếng kêu rên.
"Còn chuyện gì nữa sao?"
Đột nhiên đón nhận cảm giác đau đớn truyền đến từ tứ chi bách hài, Quân Trường Phong mồ hôi lạnh không ngừng chảy ròng, cắn chặt răng nói.
"Ôn Cẩn Ngọc cũng sẽ xuất hiện tình trạng giống như ngươi thậm chí là nghiêm trọng hơn."
Theo lời Hàn Băng Vô Tình nói, Quân Trường Phong nhìn người đối diện trước mặt quả thật nhìn thấy trên mặt hắn thống khổ, mồ hôi như hạt đậu từ trên chán chảy xuống.
"Cái loại đau đớn này ngươi bắt buộc phải tự chính mình nhịn qua nhưng hắn thì không được.
Cơ thể hắn cũng không giống như mặt ngoài nhìn tốt như vậy, ngươi nhất định phải dùng linh lực bảo vệ hắn linh mạch cùng lục phủ ngũ tạng không chịu loại này đau đớn ảnh hưởng nhưng vẫn phải để hắn cảm nhận được loại đau đớn này.".
Danh Sách Chương: