Mục lục
Truyện Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt Mặc Diệu Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 239: CHÂN TƯỚNG CHẾT THẢM DIỆT MÔN.

Tình yêu của Cốc Nhược Lâm dành cho Mặc Diệu Dương cũng là ẩn nhẫn.

Cô ta lẳng lặng chấp nhận sự sắp xếp của anh, chỉ đem giấu tình yêu này vào dưới đáy lòng. Trước giờ không yêu cầu anh làm gì, hay là làm gì cho mình.

Bởi vì, cô ta biết, con đường mà người đàn ông này phải đi không giống với người bình thường.

Tưởng rằng, Cốc Kiến Bân cũng cảm thấy như vậy là đã đủ. Ông ta đương nhiên biết tình yêu của con gái mình và cậu hai nhà họ Mặc. Nhưng mà, nhà họ Mặc bề ngoài nhìn thì vẻ vang, nhưng thực tế thì lại mưa gió bấp bênh. Đại quyền đung đưa bất định, kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, thì không ai biết hết.

Một khi đại quyền này không rơi vào tay Mặc Diệu Dương, vậy thì nhà họ Cốc cũng chắc chắn sẽ bị liên lụy. Ông ta cân nhắc ưu khuyết điểm, vẫn cảm thấy không nên có bất kỳ mối quan hệ thực tế nào với nhà họ Mặc thì tốt hơn.

Ông ta thậm chí còn nói riêng với Mặc Diệu Dương, hy vọng hai nhà đừng liên hôn thì tốt hơn. Mặc Diệu Dương biết tâm tư của ông ta, nên không phản đối.

Nhưng, kể từ khi Quan Chi Thu rớt đài, Mặc Diệu Dương dần giành chiến thắng, giành được đại quyền nhà họ Mặc, suy nghĩ của Cốc Kiến Bân hoàn toàn thay đổi.

Người ở Thành phố G, ai mà không biết nhà họ Mặc vẫn là đệ nhất gia tộc tài phiệt chứ!

Ai mà không muốn có chút quan hệ gì đó với nhà họ Mặc.

Nhưng Cốc Kiến Bân cũng không ngốc, lúc này mà bảo Mặc Diệu Dương lấy Cốc Nhược Lâm, đây tuyệt đối là chuyện không thể nào. Trừ phi…

Cốc Kiến Bân có một người anh em, tên là Cốc Kiến Lâm. Người này lăn lộn trên khắp tất cả bạch đạo của thành phố G, rất có tiếng tăm. Ông ta liên hợp với em trai của mình, tìm được một số bằng chứng xấu khi nhà họ Mặc làm giàu năm đó, lấy những hồ sơ cơ mật đã cũ kỹ đó ra, đe dọa Mặc Diệu Dương.

Chuyện này cực kỳ quan trọng, liên quan trực tiếp đến tính mạng của Mặc Viên Bằng và tương lai của nhà họ Mặc, Mặc Diệu Dương không thể không suy nghĩ lại.

Trong mấy ngày mất liên lạc với mọi người, Mặc Diệu Dương đã thu thập rất nhiều chứng cứ liên quan đến việc này, nhưng mỗi thứ đều rất bất lợi cho nhà họ Mặc. Hơn nữa, kể từ khi mẹ mang theo niềm oán hận mà qua đời, người cậu ở bên nhà của mẹ liền giận dữ từ quan, rời khỏi thành phố G, không còn bất kỳ liên hệ nào với nhà họ Mặc nữa.

Vì vậy, nhà họ Mặc ở thành phố G này, từ đầu đến cuối luôn là một nơi mềm yếu.

“Ông nội, ông biết Uy Vũ Đường không?” Mặc Diệu Dương hỏi.

Đôi con ngươi của Mặc Viên Bằng đột nhiên trở nên nặng nề, ông suy tư một chút, mới nói: “Nói tiếp đi.”

“Nghe nói bốn mươi năm trước, đường chủ của Uy Vũ Đường này lăn lộn ở thành phố G rất tốt, người trong đường phân bố rải rác khắp các ngõ ngách của thành phố G, khí thế phủ qua tất cả chính bạch lưỡng đạo, lúc ban đầu, có thể nói là một tay che trời, không ai bì nổi!”

Mặc Viên Bằng thấp giọng nói: “Không sai! Đúng là có chuyện này!”

“Nhưng mà sau này, rất là đột ngột, cái Uy Vũ Đường này từ đó mai danh ẩn tích, không còn chút tung tích. Thậm chí, ngay cả thành viên trong đường, cũng chết sạch toàn bộ trong vòng một đêm, bên cảnh sát không điều tra được một nhân chứng sống.

Nhưng mà, nhiều năm sau đó, một nhân vật quan trọng đã xuất hiện. Mà người này chính là nhân chứng sống duy nhất của Uy Vũ Đường. Cũng chính là nói, ở trên người ông ta gánh vác hàng ngàn mạng sống. Mà người này, chính là ông nội!”

Mặc Viên Bằng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi con ngươi có chút vẩn đục như chìm vào ký ức xa xăm.

“Chuyện này, quả thực có chút liên quan đến ông.”

Mặc Diệu Dương rất chấn kinh, hoá ra ông nội thật sự có liên quan đến chuyện này. Vậy thì, cũng chính là nói, chuyện hàng ngàn sinh mạng đó thực sự giống như bằng chứng thép trong tay Cốc Kiến Bân, đều là ông nội hại chết.

Hàng ngàn sinh mạng vô tội, cũng không biết tại sao, Mặc Diệu Dương đột nhiên toát mồ hôi lạnh trên trán.

Mặc Viên Bằng nói: “Thật ra không phải tất cả thành viên của Uy Vũ Đường đều ôm hận mà chết đâu. Nếu như thật sự muốn nói có người đã chết, đó cũng chỉ là sinh lão bệnh tử mà thôi. Còn về năm đó, tại sao lại biến mất trong một đêm, cái này phải hỏi đường chủ năm đó rồi.”

Mặc Diệu Dương suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Ông nội, chính là nói, vụ án mấy ngàn mạng người này thật ra không liên quan đến ông? Cháu đi bảo Cốc Nhược Lâm về.”

Nói xong, anh sốt sắng đứng dậy, nhưng lại bị Mặc Viên Bằng ngăn lại.

“Đứng hấp tấp, bây giờ cháu đuổi người đi, chỉ sẽ khơi dậy sự bất mãn của bọn họ thôi. Chứng cứ trong tay bọn họ, đã là chuyện cũ hơn 40 năm trước rồi. Cho dù người đời đều biết những cái đó đều là bịa đặt không có cơ sở đi nữa, thì cũng không thể điều tra được. Nhà họ Mặc không thể xảy ra hỗn loạn ở chỗ ông, cháu hiểu không?”

Lời của Mặc Viên Bằng, không sai một chút nào.

Chuyện của Uy Vũ Đường năm đó, thần bí mà khó hiểu, gần như người ngoài không hề biết. Nhưng, người nhà họ Cốc có thể đào cả gốc ngọn của chuyện này lên, cũng chính là nói bọn họ chắc chắn đã chuẩn bị đủ mọi thứ rồi.

Nhà họ Mặc khiến người ta thèm thuồng như vậy, cho dù bọn họ biết Mặc Viên Bằng là bị vu nhọ, cũng sẽ không lấy chứng cứ đã vu nhọ ông ra. Thay vì lấy cứng chọi cứng, chi bằng gặp chiêu nào tiếp chiêu đó, đợi sau khi lấy được chứng cứ sự thật ra, rồi mới thực hiện dự định tiếp theo.

Mặc Diệu Dương quả nhiên đã nhịn lại.

Mặc Viên Bằng lại nói: “Con bé Đình Đình có biết chuyện này không?”

Mặc Diệu Dương lắc lắc đầu: “Chuyện này quan trọng, càng ít người biết thì càng tốt. Cháu không mong cô ấy dây dưa đến chuyện này, cho nên vẫn chưa nói với cô ấy.”

“Haiz!” Mặc Viên Bằng gật gật đầu, thở dài một hơi, nói: “Cũng làm khó cho nó rồi. Hôm nay, cháu dắt theo một cô dâu khác xuất hiện trước mặt nhiều người như vậy. Loại chuyện này, không phải ai cũng có thể chấp nhận được.”

Tạm biệt ông nội, Mặc Diệu Dương đi bộ bên ngoài nhà tổ họ Mặc.

Lúc này, nhà họ Mặc đã trút bỏ đi sự náo nhiệt ban ngày, trong màn đêm yên tĩnh này đột nhiên có chút thê lương.

Ban đầu, anh vốn định tổ chức hôn lễ trong ba ngày. Nhưng mà, bởi vì chuyện nhà họ Cốc, khiến cho anh trở tay không kịp. Trong suốt ba ngày tìm kiếm chứng cứ ở bên ngoài, không giờ phút nào là không suy nghĩ xem, lỡ như An Đình Đình biết chuyện này rồi, sẽ phản ứng như thế nào. Nếu như cô nhất định muốn rời khỏi anh, anh phải làm thế nào đây.

Anh đã từng thử khuyên mình, hay là tạm thời để cô đi. Nhưng anh lại vô cùng sợ một khi cô rời đi rồi, thì sẽ hoàn toàn biến mất không tìm được nữa.

Mặc Diệu Dương cười tự giễu. Không ngờ con người trời không sợ đất không sợ như anh, vậy mà cũng có chuyện để sợ.

Sau khi nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng anh vẫn kiên trì nguyên tắc của mình.

Người phụ nữ An Đình Đình này, cho dù sống hay là chết, đều phải ở lại bên cạnh anh.

Bất luận thế nào, anh đều sẽ không buông cô ra!

Bước chân, bất tri bất giác đi đến cửa Thuỷ Sam Uyển.

Ánh đèn ở cửa, tuy vẫn sáng, nhưng đã không còn cảm giác ấm cúng như trước nữa.

Nếu như là bình thường, chỉ cần bóng ảnh của anh xuất hiện ở cửa Thuỷ Sam Uyển thôi, không lâu sau, bóng ảnh của An Đình Đình sẽ phi như bay đến chỗ của anh.

Bọn họ đều sẽ dang rộng vòng tay, ôm lấy cơ thể đối phương một cách nhiệt tình.

Có lúc, cô sẽ nằm ườn trên vai anh, giống như một con mèo nhỏ uỷ khuất mà hỏi anh, sao lại về muộn như vậy. Có lúc, cũng sẽ giống như một con mèo hoang nhỏ bám lấy người, ôm lấy lưng của anh, phạt anh cõng cô chạy quanh nhà.

Nhưng mà bây giờ, Thuỷ Sam Uyển không có gì khác trước đây cả, chỉ vì không có cô mà đem đến cho Mặc Diệu Dương một loại cảm giác lạnh lẽo hoang vắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK