Mục lục
Truyện Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt Mặc Diệu Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 524: YÊU THƯƠNG CÔ VỢ TRẺ CỦA CHÁU CHO NHIỀU VÀO

Một tuần sau, Tần Phong và Long Đình Đình thảo luận rất nhiều chuyện ở bên phía Hải Thành.

“Đình Đình, trong tay của ông có một vài tài liệu về việc phát triển các dự án kỹ thuật, để một lát ông ngoại chuyển qua cho cháu.”

Long Đình Đình ôm lấy điện thoại nhìn Tần Phong trong màn hình, gật đầu nói: “Dạ cháu cảm ơn ông ngoại.”

“Ha ha, gần đây cháu với Diệu Dương vẫn còn tốt chứ?” Tần Phong cười nói.

“Dạ… Vẫn tốt ạ.” Long Đình Đình cũng giả vờ như rất tự nhiên mà nở nụ cười.

Vừa mới dứt lời Mặc Diệu Dương liền ôm Bánh Bao Sữa đi vào, có lẽ là trong khoảng thời gian tiếp theo hai người phải sắp tách ra, gần đây ngày nào Mặc Diệu Dương cũng đều ở trong nhà chăm sóc bé con thay chị Nguyệt và mẹ Dung, chỉ là thái độ của Long Đình Đình đối với anh vẫn rất lạnh lùng.

Cô muốn một lời giải thích, và cô cũng biết rằng Mặc Diệu Dương không muốn đề cập đến chuyện này. Nhưng mà cô không muốn mình vô duyên vô cớ lại bị đối xử không công bằng, nếu như không cho cô một lời giải thích thích hợp thì cô không có ý định để ý tới anh.

Dường như là Tần Phong nghe ra được âm thanh gì đó, cơ thể nghiêng qua bên cạnh, nói: “Là Diệu Dương vào đó à?”

Long Đình Đình vẫn còn chưa lên tiếng thì đã nghe thấy Mặc Diệu Dương lớn tiếng nói: “Đúng vậy ạ, ông ngoại.”

“Đến rồi thì nhanh cho ông ngoại nhìn xem.” Tần Phong cười ha hả nói.

Mặc Diệu Dương đi đến đưa một tay ra kéo Long Đình Đình vào trong lòng, động tác vô cùng thuần thục, còn có cảm giác không muốn mặt mũi. Đôi lông mày của Long Đình Đình hơi nhíu lại, né người sang bên cạnh.

Tần Phong giả vờ như tức giận nói: “Cháu đi ra đi, ai nói là ông muốn nhìn cháu, ông muốn nhìn cháu cố của ông.”

Mặc Diệu Dương nghe vậy thì tủi thân nói: “Ông ngoại à, tốt xấu gì thì cháu vẫn là cháu trai ruột của ông mà.” Nói thì là nói như vậy, nhưng anh vẫn đặt Bánh Bao Sữa ở trong ngực vào phía trước điện thoại trong tay của Long Đình Đình.

Lúc đó Tần Phong đã có thể nhìn thấy Bánh Bao Sữa hồng hào mũm mĩm, mà Mặc Diệu Dương lại có lý do ôm Long Đình Đình ở trong ngực.

Một nhà ba người đồng loạt xuất hiện trên màn hình cuộc gọi.

Mặc Diệu Dương vẫn đẹp trai sáng ngời như cũ, sự bá đạo giữa hai đầu lông mày là được hình thành tự nhiên, Long Đình Đình dịu dàng xinh đẹp, ngũ quan xuất sắc hơn người. Mà kết tinh tình yêu của bọn họ lại kế thừa tất cả các ưu điểm của bọn họ, vẫn còn đang trong thời gian mặc tã, mà cũng đã có dấu hiệu của một đứa bé xinh đẹp.

Tần Phong nhìn thấy, hai mắt có hơi ẩm ướt, ông tháo kính lão xuống lau mắt một cái.

“Ông ngoại.” Cách màn hình điện thoại, Long Đình Đình nhìn thấy khóe mắt của Tần Phong có nước mắt.

Tần Phong ngẩng đầu lên, mang theo nụ cười vui mừng trên gương mặt hiền lành: “Lớn tuổi rồi, nhìn điện thoại một thời gian dài thì sẽ bị rơi nước mắt.”

Mặc Diệu Dương nói: “Ông ngoại, ông nghỉ ngơi nhiều nha.”

Tần Phong gật đầu nói: “Biết rồi, thằng nhóc này, cháu bớt can thiệp vào chuyện của ông đi, cháu đối xử với vợ và cháu của cháu tốt vậy thì ông đã không cần phải lo lắng rồi.”

Mặc Diệu Dương kéo miệng nở một nụ cười ôm cả vai của Long Đình Đình, nắm chặt lại theo bản năng.

Trong lòng của Long Đình Đình có hàng nghìn con ngựa đang chạy qua, nhưng mà đang ở trước mặt của ông cụ, cũng chỉ có thể nở nụ cười.

“Được rồi, ngày hôm nay chỉ nói đến đây thôi.” Tần Phong biểu thị mình hơi mệt một chút, muốn để cho mắt nghỉ ngơi.

Long Đình Đình đợi đến lúc Tần Phong ở phía bên kia tắt video, sau đó cô mới tắt điện thoại, mà lúc này tay của Mặc Diệu Dương vẫn còn đang đặt ở vai của cô như cũ.

Cô đứng dậy ôm Bánh Bao Sữa vào trong ngực đi ra bên ngoài.

Mặc Diệu Dương lập tức có một loại cảm giác bế tắc.

Anh không phải là không biết cô muốn một lời giải thích, nhưng mà anh phải mở miệng nói chuyện đó như thế nào đây chứ, nói chung là anh cũng không thể mở miệng nói với cô rằng nhìn thấy cô vừa ôm vừa hôn Mặc Diệu Lương, chắc có lẽ là cô tức giận đến nỗi xù lông!

Hơn nữa, nếu người đàn ông nào gặp phải chuyện này thì cũng cảm thấy mất mặt vô cùng.

Hay là chờ một chút nữa đi, chờ đến lúc cô bớt giận rồi, lúc trở về từ Hải Thành thì anh sẽ tìm thời cơ tốt để nói với cô chuyện này.

Tin tức Mặc Diệu Phong và Trần Thân giả rời khỏi thành phố G được giữ bí mật, ngoại trừ bọn người Mặc Diệu Dương thì không có mấy người biết, thậm chí ngay cả Mặc Viên Bằng cũng không biết, ông cũng chỉ biết là Mặc Diệu Phong, cháu trai lớn của mình muốn ra nước ngoài để đào tạo chuyên sâu.

Trong bóng đêm, Long Đình Đình đứng ở cửa cổng nhà họ Mặc phất phất tay với bọn người Mặc Diệu Phong, đột nhiên có cảm thấy rất thương cảm. Xe vẫn còn chưa kéo cửa sổ lên, Mặc Diệu Phong di chuyển tầm mắt nhìn cô thật sâu lắng, nặng nề, dường như là có rất nhiều lo lắng phức tạp.

Long Đình Đình lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt của anh ta, không biết là nên nói cái gì, người đàn ông này đã từng trở thành một thiên thần ngây thơ nhất, im lặng chờ đợi ở bên cạnh cô, che mưa chắn gió cho cô, cho dù là cô không đáp lại nhưng anh ta vẫn ngọt ngào như cũ.

Bây giờ anh lại bởi vì chính nghĩa và vì sự an toàn của người khác, một thân một mình đến một đất nước xa xôi, chỉ muốn hỏi là đã lâu như vậy rồi, phải chăng là trong lòng của anh từng cảm thấy ấm ức…

Có một cơn gió thổi tới, Long Đình Đình chỉ cảm thấy mắt của mình chua xót, liều mạng chớp chớp mắt.

Ánh mắt thâm trầm của Mặc Diệu Phong di chuyển dừng ở trên người của Mặc Diệu Dương, giọng nói cô đơn lạnh nhạt không có gì khác so với anh: “Chăm sóc tốt cho mẹ con bọn họ, em cũng phải bảo vệ cho mình.”

Mặc Diệu Dương không nói lời nào, hầu kết nhấp nhô lên xuống, ánh trăng chiếu rọi trên gương mặt của anh, tuấn tú như thế, mà trong biểu cảm lạnh lùng của anh còn mang theo chút yêu thương, dường như là lời nói nói ra sẽ rất nghẹn ngào.

Cuối cùng anh vẫn không nói cái gì hết, hai người anh em bọn họ trao đổi ánh mắt, anh gật gật đầu yên lặng đưa mắt nhìn xe của Mặc Diệu Phong dần dần đi xa…

Ánh đèn của đuôi xe biến mất dưới bóng đêm yên tĩnh, cơn gió đêm chậm chậm, bóng cây lắc lư, lập tức mang đến cho người ta một loại ảo giác thê lương vô hạn.

Long Đình Đình thu hồi tầm mắt lại, tâm trạng cảm thấy hơi cô đơn.

Mặc Diệu Dương ngoái nhìn, đi đến trước mặt cô, mặt mày dịu dàng nói: “Gió nổi lên rồi, trở về thôi.”

Long Đình Đình gật gật đầu không nói gì khác, quay người đi vào bên trong, mà Mặc Diệu Dương thì đứng ở bên cạnh của cô, sóng vai đi vào cùng với cô.

Cô hỏi: “Khi nào chúng ta đi?”

Mặc Diệu Dương suy nghĩ rồi nói: “Đợi thêm hai ngày nữa đi, anh còn muốn ở bên cạnh con.”

“… Được.” Long Đình Đình trả lời lại một câu.

“Ngày mai anh đến nhà họ Mạnh một chuyến.” Mặc Diệu Dương lại nói.

“Sao chứ?” Ánh mắt của Long Đình Đình mang theo thắc mắc nhìn về phía anh.

Mặc Diệu Dương nói: “Trong nhóm bạn của bọn anh vẫn còn có một người vẫn luôn nghiên cứu y học ở nước ngoài, mỗi người đều có ước mơ riêng của mình, anh cũng không yêu cầu cậu ấy trở về giúp anh. Nhưng mà lần này vì chuyện của Yến San, anh đã liên lạc với cậu ấy, cậu ấy đang xử lý những chuyện ở trong tay, hai ngày nữa có lẽ sẽ trở về.”

Long Đình Đình im lặng lắng nghe, không ngắt lời anh.

“Cậu ấy tên là Lôi Kinh Vũ, có nghiên cứu chuyên sâu về khoa thần kinh và não bộ, lúc đầu cậu ấy muốn thông qua ký ức của loài người để chậm rãi làm cho cô ấy khôi phục lại ký ức, nhưng mà hiện tại phát hiện hình như là không làm được rồi.”

Mặc Diệu Dương nói rồi đột nhiên giọng điệu lại có chút bất đắc dĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK