Mục lục
Truyện Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt Mặc Diệu Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 515: HOA SƠN LUẬN KIẾM

Mặc Diệu Dương nghe vậy thì liên tục gật đầu: “Đúng vậy đó ông nội, sự việc chính là tình huống như thế.”

“Bịa đặt, tiếp tục bịa đặt nữa đi.” Mặc Viên Bằng lạnh lùng nhìn hai anh em, ông chậm lại bỏ chung trà xuống, nói: “Nếu như hai người các cháu muốn so tài, vậy thì tại sao Đình Đình lại bị rơi xuống nước.”

“…”

“…”

Lời vừa mới nói ra, hai anh em bọn họ lập tức im lặng.

Cuối cùng vẫn là Mặc Diệu Lương nói trước: “Ông nội, cháu vẫn không phải là đối thủ của anh hai, cháu tránh không được đòn tấn công của anh ấy, không để ý mà rơi vào trong nước. Anh hai là bởi vì cứu cháu nên anh nhảy xuống nước, về phần chị dâu… Chắc là chị ấy sợ anh hai xảy ra chuyện cho nên mới nhảy xuống nước theo.”

Dừng lại một chút, anh ta lộ ra một vẻ mặt lo lắng: “Đều là tại cháu cả thôi, tại sao lại phải ở lại bên bờ sông vậy chứ, nếu không thì chị dâu cũng sẽ không rơi xuống nước.”

Giọng nói thành khẩn, sắc mặt chân thành, tuyệt đối không giống như là đang giả vờ, thậm chí còn thành khẩn hơn thái độ của Mặc Diệu Dương rất nhiều.

Mặc Viên Bằng nghe vậy di chuyển tầm mắt nhìn về phía Mặc Diệu Dương.

Mặc Diệu Dương nghe thấy vậy thì cũng vội vàng gật đầu, khóe miệng còn mang theo nụ cười: “Nói đến chuyện này cháu cũng có trách nhiệm, biết rõ sức khỏe của Đình Đình yếu mà còn nhất định phải so tài với Diệu Lương ở bên bờ sông, là do cháu suy nghĩ không chu đáo, cho nên mới… Haiz, ông nội, ông có còn lời gì muốn hỏi nữa không, nếu không thì cháu phải trở về rồi, cháu phải xem xem Đình Đình có chuyện gì không mới được.”

Thật ra thì lo lắng trong lòng của anh là thật, nhưng mà cơn giận đang đè nén trong lòng của anh cũng là thật, thế mà lại thật sự nhảy xuống!

Đến lúc này biểu cảm nghiêm túc trên mặt của Mặc Viên Bằng mới hòa hoãn được đôi chút, nghe lời nói của hai anh em bọn họ, ông nhẹ nhàng ho khan một tiếng nói: “Vậy kết quả luận võ lúc nãy của bọn cháu như thế nào, không phân được cao thấp hay là cháu làm anh hai rồi cháu lại thắng một bậc.”

“Cái này…” Mặc Diệu Dương không biết nói sao.

“Đương nhiên là anh hai lợi hại hơn rồi.” Mặc Diệu Lương ở một bên tranh thủ tiếp lời.

“À… Vậy chờ đến thời điểm này sang năm có phải là hai đứa muốn tới hoa sơn để hẹn một trận không?” Mặc Viên Bằng hừ lạnh một tiếng.

“Ông nội…”

Hai anh em bọn họ lập tức há hốc mồm.

Mặc Viên Bằng sa sầm mặt đứng dậy: “Trở về hết đi, ông cũng mệt rồi.”

Hai anh em bọn họ nghe nói như vậy, trong lòng cũng thở một hơi nhẹ nhõm, đứng dậy chào hỏi với ông cụ: “Ông nội, bọn cháu về trước đây.”

“Ông nội, ông nghỉ ngơi sớm đi ạ.”

“Ừm, về hết đi. Diệu Dương, cháu về rồi thì phải chăm sóc Đình Đình, bên ngoài vẫn còn đang rất lạnh, tuyệt đối đừng để con bé lạnh cóng rồi có bệnh gì đó.” Mặc Viên Bằng không quên dặn dò một câu.

“Cháu biết rồi ông nội.” Mặc Diệu Dương cười gật đầu.

Hai anh em bọn họ nối đuôi nhau đi ra ngoài từ trong phòng sách của ông nội.

Trương Hữu Long bước vào cửa đỡ ông cụ, tôn kính nói: “Ông chủ, trở về phòng ư?”

Mặc Viên Bằng gật đầu, sau đó thở dài một hơi: “Hữu Long à, hai đứa nhỏ này trong lời nói có mấy phần là thật mấy phần là giả, cậu có nghe ra được không?”

Trương Hữu Long hơi nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi nói: “Ông chủ à, hai cậu chủ đều là người thiện lương từ tận đáy lòng, sao lại lừa gạt ông được chứ.”

“Ha ha cậu đó.” Mặc Viên Bằng cười cười chỉ vào ông ta: “Để cậu nói lời thật lòng là khó khăn như vậy à?”

Trương Hữu Long cụp mắt xuống nói: “Tôi không dám lỗ mãng, lời nói của cậu chủ tôi đều cảm thấy có lý một chút.”

“Hừ, tôi thấy là hai thằng nhóc này đều đang nói dối, so tài cái gì chứ, thất thủ cái gì chứ… Đều là lừa gạt ông già này cả thôi tưởng tôi hồ đồ rồi dễ lừa gạt Mặc Viên Bằng hừ lạnh một tiếng

Trương Hữu Long suy nghĩ vẫn cẩn thận nói: “Hai cậu chủ là lo lắng ông sẽ tức giận.”

“Thôi kệ, cứ tùy bọn nó đi.” Mặc Viên Bằng bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Giữa hai đứa nhỏ này nhất định phải trải qua chút trắc trở, nếu không thì không có thành tựu.”

“Vâng.” Trương Hữu Long gật đầu.

“Đi thôi, trở về nghỉ ngơi.” Mặc Viên Bằng nhấc chân đi ra khỏi phòng khách.

Mặc Diệu Dương và Mặc Diệu Lương đi ra ngoài cửa lớn khu nhà ở của Mặc Viên Bằng, vốn dĩ là hai người đi hai hướng khác nhau lại không hẹn mà dừng bước ở ngoài cửa ra vào.

Mặc Diệu Dương nhương mày, đôi lông mày nhíu lại với nhau, mang theo ý cảnh cáo: “Mặc Diệu Lương, sau này mong là cậu biết tự trọng một chút.”

Lúc này Mặc Diệu Lương cũng đã thay đổi bộ dạng cháu trai ngoan ngoãn ở trước mặt của ông nội, dáng vẻ cong môi mang theo vài phần vô lại: “Anh hai à, anh nói cái gì vậy chứ, tôi tôn trọng chị dâu, đương nhiên là tôi sẽ có tính tự giác, nếu không thì tôi đã sớm tiếp nhận trong thang máy rồi.”

“Cậu…” Mặc Diệu Dương tức giận đến nổi ngay cả phổi cũng sắp nổ tung: “Tôi cảnh cáo cậu, tôi không biết là cậu đã dùng thủ đoạn gì làm cho cô ấy thành ra như thế, nhưng nếu như lại để cho tôi biết có lần sau thì đừng trách tôi đối xử với cậu không khách khí, không nể tình anh em.”

Mặc Diệu Lương cũng hừ lạnh một tiếng, giả vờ vô cùng oan ức: “Cái gì là gọi tôi dùng thủ đoạn chứ? Tôi cũng đang muốn hỏi anh đây, sao hai người lại cùng nhau xuất hiện ở khách sạn đó vậy? May mắn là người phụ nữ của tôi không nhìn thấy, nếu không thì… Tôi thật sự có nhảy vào sông hoàng hà cũng không rửa nổi tội danh này.”

“Cậu đừng có giảo biện ở trước mặt của tôi!” Mặc Diệu Dương đã nhận định anh ta quyến rũ Long Đình Đình.

“Anh không tin thì tôi cũng không có cách nào hết.” Mặc Diệu Lương suy nghĩ rồi lại nói: “Có điều là… Đúng rồi anh hai, nếu như anh muốn tách ra với chị dâu thì có lẽ tôi cũng nên cân nhắc chấp nhận chị ấy, dù sao thì chị ấy là một cô gái xinh đẹp hiếm có.”

Anh ta châm chọc khiêu khích và trào phúng.

Nếu như không phải là đang ở cửa nhà ông nội, chắc chắn là Mặc Diệu Dương sẽ vung nắm đấm hung hăng đánh lên trên mặt của anh ta.

“Cút đi cho tôi Mặc Diệu Dương lạnh lùng nói.

“Ha ha, anh hai ngủ ngon.” Mặc Diệu Lương dương dương đắc ý, quay người vênh váo rời đi.

Mặc Diệu Dương trở về đến Thủy Sam Uyển, lúc này Long Đình Đình đã tắm nước nóng xong, đang ở trong phòng của Bánh Bao Sữa.

Mẹ Dung thấy vậy vội vàng đi đến: “Cậu hai, cậu nhanh đi tắm nước nóng đi, đừng làm hỏng sức khỏe.”

Mặc Diệu Dương cũng không trả lời lại, đi thẳng vào bên trong: “Cô ấy đang ở đâu?”

“Hả… Cậu chủ đang nói mợ hai? Mợ chủ ấy đang ở trong phòng của cậu chủ nhỏ.” Mẹ Dung nói.

Nghe vậy, Mặc Diệu Dương cũng không quay đầu lại liền đi lên trên lầu, đi đến cửa phòng của Bánh Bao Sữa, cánh cửa đang khép hờ, đứng ở bên ngoài là có thể nghe thấy âm thanh dịu dàng của Long Đình Đình đang dỗ dành bé cưng.

Nói thật thì nếu như vào thời điểm này lúc bình thường Mặc Diệu Dương sẽ cảm thấy trái tim của mình mềm nhũn, nhưng mà giờ phút này anh nhớ đến cảnh tượng trong thang máy thì đã cảm thấy một màn này vô cùng buồn nôn.

Anh im lặng không tiếng động đi vào đứng ở sau lưng của Long Đình Đình.

Long Đình Đình đang ngồi ở bên cạnh cái nôi của Bánh Bao Sữa, đùa giỡn với cậu nhóc ở bên trong, tiếng cười khanh khách của cậu nhóc, trong trẻo lại động lòng người.

Long Đình Đình cười tủm tỉm híp cả mắt, đột nhiên cô lại nhìn thấy bóng dáng của người đó đang đứng ở phía sau thông qua sự phản chiếu trong đôi mắt của Bánh Bao Sữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK