Chương 24
Editor: Sabi
“Aaaaaaa………….”
Ngô Vu đi tới đầu hẻm, đột nhiên nghe thấy gì đó, cậu dừng bước.
Trong ngõ hẻm chật hẹp ngoằn ngoèo sâu hun hút, tường bao xiêu vẹo san sát nhau, chỗ hẹp nhất chỉ đủ để một người nghiêng người đi qua. Mấy kẽ hở giữa những phiến đá không bằng phẳng mọc đầy rêu xanh, bướm đêm quanh quẩn dưới quầng sáng của đèn đường, gió đêm lướt qua bụi cỏ phía xa, lũ chuột phát ra tiếng chít chít khe khẽ.
“Oa…..Oa…….”
Tiếng khóc tê tâm liệt phế của trẻ sơ sinh nhà nào lại vang lên, đèn của mấy hộ gia đình lần lượt được bật sáng, mơ hồ vang lên tiếng chửi mắng thiếu kiên nhẫn.
…….Không, vừa rồi không phải tiếng khóc này, Ngô Vu nghĩ.
Vừa rồi là tiếng hét.
Cậu quay lại nhìn ra sau lưng, lông mày mảnh xương lông mày cao ngất, hốc mắt sâu sáng ngời, con ngươi khẽ co lại. Ngọn cây, bụi cỏ, sân, con người, tiếng quát mắng phiền chán, tiếng khuyên nhủ mệt mỏi, xa hơn nữa là tiếng đập giũ mắng mỏ ồn ào ầm ĩ……..Toàn bộ tiếng động trong bóng tối được sàng lọc từng lớp một, sự cảnh giác suốt mười hai năm sống dưới mũi đao giống như lò xo bắn lên chân trời, và rồi một manh ối đột nhiên xuất hiện…….
Rõ ràng không có âm thanh nào, nhưng trực giác nhạy cảm sâu trong tiềm thức của cậu bỗng nhiên động đậy.
“Lưu Lị,” Ngô Vu sải bước xuyên qua ngõ hẹp, băng qua vũng nước, gõ cửa: “Là tôi, bật lửa của tôi rơi vào trong túi rồi, mở cửa chút!”
Không có động tĩnh.
“Lưu Lị!”
Chốc lát sau trong cửa vang lên tiếng lạch cạch, cuối cùng cũng vang lên một giọng nói mơ màng: “………Hả, sao cơ?”
“Tôi làm rơi bật lửa vào túi rồi, lấy giùm tôi với!”
“….Ưm, ưm…..” Lưu Lị run lẩy bẩy, tròng mắt hoảng sợ gần như muốn rớt ra khỏi hốc mắt, miệng bị một bàn tay bịt chặt từ phía sau, con dao đặt ở cổ khẽ nhấn, một chuỗi giọt máu lăn xuống.
Cộc cộc cộc! Cửa lại bị gõ mấy cái, Ngô Vu bắt đầu mất kiên nhẫn: “Nhanh chút! Cô ngủ chưa?”
Cái tay kia dời đi một chút, quơ quơ lưỡi dao dính máu lên uy hiếp, phản chiếu con ngươi run rẩy của cô.
“……Tôi ngủ…..rồi, mai anh……anh tới lấy, lấy……”
Ngoài cửa, động tác của Ngô Vu hơi ngừng lại, khoảng nửa giây sau, cậu “Ừ” một tiếng nói: “Cũng được, mai gặp.”
Tiếng động ngoài cửa biến mất, người cầm dao phía sau cũng không lên tiếng, không khí nháy mắt đông cứng lại, tim Lưu Lị như ngừng đập!
Ngô Vu quay lại.
Giây tiếp theo cậu bất ngờ đá văng cánh cửa!
“Á…..!” “Ối!” “Đệt!!”
Tiếng hét, tiếng gào và tiếng va chạm nặng nề mãnh liệt cùng lúc vang lên, Lưu Lị nằm rạp xuống hét lên thảm thiết, ngay cả bóng người của Ngô Vu cô cũng không thấy rõ, chỉ cảm giác được gió lướt qua giữa không trung, giây tiếp theo tên côn đồ bị người đối diện đá bay, đập vào ghế sô pha trong góc, khung ghế bằng gốc sụp xuống thành mấy mảnh!
Ngô Vu rơi xuống đất, quay lại nhào lên, tốc độ hệt như ác quỷ. Tên côn đồ vung vẫy con dao dính máu về phía trước như điên, nhưng lưỡi dao vẫn chưa rơi xuống đã bị Ngô Vu vặn tay, chợt tiếng kim loại va chạm vang lên “Keng!”, con dao bị đánh bay, xoay tròn trên sàn nhà sượt qua chân Lưu Lị.
“Aaaaa!!”
Ngô Vu siết cổ tay tên côn đồ, gọn gàng xoay ba trăm sáu mươi độ, một tiếng rắc giòn dã vang lên, cổ tay bị trật khớp, lại thêm một tiếng rắc giòn dã khác vang lên, cùi chỏ trật khớp, tiếng gào thảm thiết của tên côn đồ nháy mắt rung chuyển cả con hẻm chật hẹp!
Mấy ngọn đèn của hàng xóm láng giềng lật lượt sáng lên:
“Đờ cờ mờ, có ngủ hay không hả?!”
“Nhà nào thất đức hơn nửa đêm rồi còn không cho người ta ngủ thế hả?!”
“Mẹ nó, câm mồm lại cho bố!!”
Bàn chân đang dẫm lên ngực tên côn đồ chợt dùng sức, khung ghế sô pha hoàn toàn sụp đổ, tiếng gào thảm thiết đột ngột dừng lại như thể bị bóp nghẹt cổ họng, sau đó Ngô Vu cúi xuống đoạt lấy cái mặt nạ xương trắng kia!
Đó là một chiếc mặt Halloween gớm ghiếc rẻ tiền.
Dưới mặt nạ là khuôn mặt sợ hãi tuyệt vọng của một chàng trai trẻ.
***
“Lý Hồng Hi, ba mươi hai tuổi, trình độ thạc sĩ, giám đốc trung tầng của một doanh nghiệp tư nhân online, đã kết hôn chưa có con.” Liêu Cương theo sát Bộ Trọng Hoa, bước nhanh qua hành lang phòng thẩm vấn hỗn loạn: “Thu nhập hàng năm trước thuế vào khoảng ba trăm đến bốn trăm nghìn nhân dân tệ, có nhà trả góp, chạy xe BMW. Vợ làm việc trong một ngân hàng đầu tư, ba tháng trước được chuyển đến Hong Kong đào tạo nâng cao, mỗi ngày hai vợ chồng đều gọi điện thoại và video, nghe nói tình cảm khá tốt. Là một gia đình tầng lớp trung lưu điển hình.”
“Đội trưởng Bộ!” Một nhân viên điều tra chạy như bay tới: “Anh Tào ở đội điều tra tội phạm kinh tế vừa chuyển gấp bảng sao kê ngân hàng tới!”
Bộ Trọng Hoa nhận lấy một xấp giấy dày, vừa đi vừa giở ra xem, bước chân không ngừng, chốc lát sau nhét xấp giấy sao kê ngân hàng lại cho cậu điều tra viên kia: “Từ nửa năm trước, số lần rút tiền mặt tại máy ATM tăng lên đáng kể, trung bình mỗi tháng rút hơn mười ngàn tiền mặt, vượt quá hạn mức chi tiêu hàng ngày. Nhà anh ta ở phía tây thành phố, địa điểm làm việc ở khu phát triển, rút tiền tại mấy máy ATM rải rác nhưng phần lớn tập trung tại khu vực có nhiều phòng gội đầu, KTV nhất ở phố Vĩnh Lợi và ngã tư đường Gia Dương, thời gian đều vào khoảng bảy giờ đến mười giờ, đúng giờ sinh hoạt ban đêm của các thành phần trí thức sau khi tan ca.”
“Chắc là……..”
“Khách làng chơi. Mỗi một tên đội truy quét mại dâm cách vách bắt được đều như vậy.” Bộ Trọng Hoa sa sầm: “Kiểm tra lịch sử thêm bạn trên QQ và Wechat của anh ta trong vòng sáu tháng qua, đồng thời kiểm tra cả tin nhắn riêng trên Weibo, chắc là có thể tìm ra. Liêu Cương, cầm bằng chứng đi làm thủ tục, lập tức đến nhà Lý Hồng Hi lục soát tìm kiếm tất cả dấu vết liên quan đến tà giáo, mặt nạ đầu lâu và pháp khí xương người.”
“Rõ!”
Liêu Cương quay người định rời đi, Bộ Trọng Hoa tựa như nhớ đến gì đó vội gọi lại: “Khoan đã.”
“Hả?”
“Xuống lầu giục chủ nhiệm Vương giùm tôi, bảo tôi đã cho người đưa mẫu từ bệnh viện tới, bảo anh ấy làm so sánh nhanh lên, nhất định phải xong trước khi thẩm vấn.”
Liêu Cương sửng sốt, hoàn toàn không biết Bộ Trọng Hoa đưa mẫu gì, nhưng thói quen phục tùng khiến hắn lập tức lên tiếng đáp lại: “Rõ!”
Liêu Cương vừa dẫn theo nhân viên điều tra đi xuống cầu thang, Bộ Trọng Hoa mở cửa gian ngoài phòng thẩm vấn, chỉ thấy nhân viên thư ký, cảnh sát hình sự đều đã tập trung trước cửa sổ kính một mặt. Ngô Vu ngồi trên chiếc ghế gần cửa ra vào, Trương Tiểu Lịch đang xích lại gần vừa quan sát vừa hít vào một hơi: “Anh Tiểu Ngô, anh đúng là quá hiền lành quá tốt bụng, sao phải mềm lòng với loại người liều lĩnh này chứ? Anh xem vết thương của anh này……..”
“Bọn họ nói cậu bị thương?” Bộ Trọng Hoa cau mày hỏi.
Ngô Vu ngẩng đầu lên, đôi mắt đen trắng rõ ràng, chỉ chỉ vết thương dài hai ba phân trên mặt, nhỏ đến gần như không nhìn ra tia máu, rọi đèn mới có thể nhìn thấy một vệt trắng lờ mờ.
“Bị móng tay quẹt trúng.” Ngô Vu nói.
Bộ Trọng Hoa: “………..”
Một loạt tiếng bước chân vâng lên, Mạnh Chiêu đẩy cửa vào đau lòng nói: “Tiểu Ngô đâu? Chị nghe nói cậu đánh nhau với nghi phạm bị chém lên mặt? Xảy ra chuyện gì?”
Ngô Vu nói: “Móng tay……”
“Ngô ơi, Ngô của tôi ơi!” Thái Lân vội vã đi ngang qua, vừa luống cuống sửa sang lại cảnh tám món chuyên để ra ngoài làm việc vừa ló đầu vào từ ngoài cửa: “Em nghe chủ nhiệm Vương nói anh đánh nhau với côn đồ cầm vũ khí, bị dao chém vào mặt hủy dung rồi! Xảy ra chuyện gì thế?”
“Móng tay……..”
Bộ Trọng Hoa hít sâu một hơi, đóng sầm cửa phòng thẩm vấn lại, Thái Lân ở bên ngoài suýt nữa bị kẹp mũi la oai oái.
***
“Tên?”
“Lý Hồng Hi.”
“Nghề nghiệp?”
“Đi làm ở khu phát triển.”
“Tại sao lại cầm dao lẻn vào nhà cô gái kia?”
“Anh nói cô gái bồi rượu kia hả? Tôi chỉ đùa cô ta chút thôi.”
“Đùa? Đùa cái gì?”
“Do buồn chán, tôi không muốn cướp bóc. Tôi sai rồi, tôi không nên tự ý đột nhập nhà dân, lần sau tôi không dám nữa.”
“Vết thương trên ngón tay anh là do đâu vậy?”
“Muỗi cắn. Tôi xin anh, đồng chí cảnh sát, việc này……”
…
Cổ tay và cánh tay bị trật khớp của Lý Hồng Hi đã được xử lý, treo lên cổ bằng một chiếc khăn tam giác, sắc mặt tái mét, mắt đỏ hoe, xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi trên ghế thẩm vấn, trông nhếch nhác chật vật không chịu nổi. Nhưng anh ta không hổ là lao động trí thức tốt nghiệp thạc sĩ, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh trong sự kinh hoàng tột độ, bắt đầu cố ý lảng tránh câu hỏi của cảnh sát, cương quyết chối quanh phủ nhận: “Cái gì, đột nhập cướp đoạt nhà dân mười năm tù? Nhưng tôi không cướp đoạt của cô ta một xu nào, các anh có chứng cứ chứng minh động cơ của tôi là cướp đoạt không?”
“Cô ta nói tôi cầm dao uy hiếp cô ta, thế mà các anh cũng tin à? Cô ta chính gái làng chơi, sao cô ta không nói tôi cưỡиɠ ɦϊếp cô ta?”
“Lúc anh cảnh sát kia vào nhà cũng không nói mình là cảnh sát, tôi còn tưởng anh ta mới là người đột nhập cướp đoạt cơ, sao các anh có thể buộc tội tôi chống lại lệnh bắt giữ?!”
“Phải, tôi là khách làng chơi, cho nên tôi tìm cô ta đến phục vụ tận nhà, sao chuyện này cũng phải điều động đội hình sự nửa đêm đến thẩm vấn tôi? Không hoàn thành chỉ tiêu cũng đừng có tùy tiện kéo người khác làm đệm lưng chứ!”
…
“Thằng cháu này,” nhân viên thư ký tức giận đập bàn phím nói: “Một tên tội phạm bắt chước phim truyền hình Mỹ điển hình, hiểu biết kỹ xảo phản cung, lải nhải hòng kéo dài thời gian, móa nó!”
Rất nhiều người chưa qua đào tạo chuyên nghiệp đều cho rằng chỉ cần nói lung tung hoặc ngậm miệng không nói lời nào, là có thể chống đỡ được cường độ thẩm vấn cao của cảnh sát, nhưng thực tế đó chỉ là nằm mơ giữa ban ngày. Lời khai, báo cáo khám nghiệm tử thi, báo cáo phân tích độc chất, video vật chứng trong các vụ trọng án hình sự đều được kết hợp với nhau, những cảnh sát hình sự đã từng trải qua trăm trận chiến có thể giằng co với nghi phạm 24/24 giờ, chỉ cần kéo dài hai ngày nhất định sẽ nắm được sơ hở, đến lúc đó việc tuyến phòng ngự sụp đổ chỉ còn là vấn đề thời gian.
Nhưng điều kiện tiên quyết của tất cả những vấn đề này là thời gian, cũng là vấn đề lớn nhất hiện tại của cảnh sát.
Cho nên ở một mức độ nào đó, thì Lý Hồng Hi coi như đã nắm được điểm yếu của cảnh sát.
“Mạnh Chiêu,” Bộ Trọng Hoa nhỏ giọng phân phó.
Mạnh Chiêu hiểu ý, nhận lấy cái túi tang vật đựng cái mũ trùm đầu của hung thủ mà Trương Tiểu Lịch đưa tới, đẩy cửa đi vào phòng thẩm vấn.
“Tôi chỉ tìm cô ta chơi đùa một chút, có từng nghe nói đến SM chưa? TRò này có chút kịch liệt, coi như tôi sai, nên xử phạt thế nào tôi cũng nhận, nhưng các anh phải để tôi thuê luật sư…..”
Điều tra viên đứng dậy: “Chị Mạnh!”
Mạnh Chiêu mặc áo sơ mi trắng, quần đen, giày bệt, tóc buộc đuôi ngựa, ngồi xuống ghế dưới cái nhìn soi mói mập mờ của Lý Hồng Hi, ném cái túi tang vật xuống trước mặt hắn nói:
“Luật sư? Xem nhiều phim truyền hình Mỹ quá.” Chị hời hợt chế nhạo, “Đã vào đến phòng thẩm vấn của đội hình sự chúng tôi, chưa đến phiên anh nhúng tay yêu cầu luật sư đâu.”
Chiếc mũ đầu lâu rơi xuống bàn, mặt chính hướng lên trên, hốc mắt trống rỗng chĩa thẳng vào Lý Hồng Hi, khiến hắn đột nhiên rùng mình.
“Dừng, không cần nói gì cả,” Mạnh Chiêu không cho Lý Hồng Hi cơ hội mở miệng: “Để tôi.”
“Sáng nay lúc 10 giờ 30 phút, anh lấy lý do thăm hỏi khách hàng để rời khỏi công ty, ở giữa có hai tiếng rưỡi không biết đi đâu, khoảng 1 giờ chiều anh ngồi tàu điện ngầm tuyến số 9 ở gần khu phát triển đến thành phố, trên đường anh lên mạng mua chiếc mũ đầu lâu Halloween này, chọn giao hàng trong ngày. Sau khi xuống tàu anh mua một cuộn băng dính chống thấm ở cửa hàng tiện lợi 7 – 11, mua găng tay, dao bấm và dây điện ở cửa hàng dụng cụ kim khí, tiếp đó lại vào siêu thị mua dụng cụ vệ sinh như giẻ lau, thuốc tẩy, bột giặt….Sau đó, anh đi loanh quanh gần nơi gây án ở khu Lão Xương Bình đến năm giờ, ăn tối xong anh ngồi tàu điện ngầm đi đến khu vực gần phố Vĩnh Lợi, rút một ngàn tệ tiền mặt rồi tiếp tục mất tích cho đến mười một giờ, sau đó lại tiếp tục ngồi tàu điện ngầm quay lại khu Lão Xương Bình.”
“Đi chơi gái đúng không,” Mạnh Chiêu chống cùi chỏ lên mép bàn thẩm vấn, mười ngón tay đan chéo, đổ người về phía trước, cười như không cười nhìn chằm chằm Lý Hồng Hi: “Trước khi gây án còn không quên nhiệm vụ, là sợ nhỡ may bị bắt thì không còn cơ hội chơi nữa à?”
Lý Hồng Hi nghe hành trình một ngày của mình, càng nghe sắc mặt càng khó coi, gượng gạo nặn ra một nụ cười nhạt: “Người đẹp, cô cũng đừng quên, các cô không có chứng cứ chứng minh hôm nay tôi đi chơi gái……”
“11 giờ 30, anh đi vòng ra phía sau nhà người bị hại, dùng dây thép cạy cửa sổ vào nhà, lượn một vòng quanh phòng khách và phòng ngủ sau đó ngồi ở mép giường chờ người bị hại trở về. Nhưng anh không ngờ tới, hôm nay người bị hại không về nhà một mình, cho nên lúc anh ngồi trong nhà nghe thấy cô ấy nói chuyện với một người đàn ông trẻ tuổi, anh chỉ có thể vội vàng trốn vô tủ quần áo.” Mạnh Chiêu nhếch môi, “Sau đó người bị hại vào nhà mở tủ quần áo ra nhìn thấy anh, anh mới phải ra tay.”
“………” Lý Hồng Hi câm như hến.
“Phải chăng anh cho rằng chỉ cần không nói thì chúng tôi không thể làm gì anh, nhưng video giám sát đã phơi bày toàn bộ hành trình trong một ngày của anh, không phải gây án trong trạng thái cảm xúc mãnh liệt sau khi hành sự xong, mà là đột nhập gây thương tổn có dự tính. Trước lúc gây án mua một số lượng lớn thuốc tẩy và bột giặt chứng minh anh chuẩn bị để làm sạch vết máu tại hiện trường, dây điện và túi nylon màu đen cho thấy anh đã nghĩ đến khả năng trói và di dời thi thể, việc xác định chính xác thời điểm đột nhập chứng tỏ anh hiểu rõ thói quen sinh hoạt hàng ngày của người bị hại. Anh cố ý gϊếŧ người có kế hoạch, có chuẩn bị, có âm mưu, chỉ cần xâu chuỗi bằng chứng, là có thể lập hồ sơ kết án nộp cho viện kiểm sát rồi, lời khai? Lời khai là cái gì? Anh không biết nếu cảnh sát chúng tôi không hoàn thành chỉ tiêu thì sẽ kéo người tới làm đệm lưng sao?”
Lý Hồng Hi tuyệt đối không ngờ tới lời hắn vừa công kích cảnh sát lại bị Mạnh Chiêu vả ngược trở lại, mặt lập tức tái mét, mồ hôi lạnh thấm ướt tóc mai: “Tôi không thừa nhận, cô nói bậy……..”
“Tất nhiên anh làm gì dám thừa nhận, anh là đồ hèn.”
Mạnh Chiêu cười nhạt, giọng điệu mỉa mai: “Nhìn anh xem, một thành phần trí thức cao cấp hơn ba mươi tuổi, cao mét tám, nặng phải đến chín mươi cân, lại chọn một cô gái vị thành niên gầy gò, chân yếu tay mềm làm đối tượng hành hung, thế mà anh còn muốn dùng dây điện, băng dính, dao bấm làm công cụ hành hung, núp trong tủ quần áo cho đến lúc bị cô ấy phát hiện mới phải bắt buộc ra tay. Loại công kích kết hợp giữa xung động và bị động này thường được thấy ở những tên tội phạm mới, bọn họ cũng giống như anh vậy, không có kinh nghiệm, thiếu cảm giác an toàn, có sở thích tìиɦ ɖu͙ƈ kỳ quặc, hơn nữa hầu như không thể xử lý các mối quan hệ bình đẳng nam nữ như bình thường, vì thiếu tự tin, vì sự nhu nhược và cả nỗi sợ hãi.”
Mạnh Chiêu nhìn hắn ta, nụ cười trên khóe môi càng lúc càng sâu, gần như mang theo ý thương hại, giọng nói nhỏ nhẹ như đang thì thầm:
“Thật ra trước khi anh nghe thấy Lưu Lị nói chuyện với người khác thì anh đã trốn vào trong tủ quần áo rồi, đúng không?”
“…..Cô!” Thủ đoạn phòng bị của Lý Hồng Hi bị lửa giận chọc thủng, hắn gần như mất hết lý trí đứng bật dậy: “Mẹ nó, cô câm mồm cho tôi, có gì mà tôi phải sợ! Chỉ là một con điếm thúi, tôi sợ cái rắm nhé! Tôi……”
“Thật không? Không sợ sao anh phải lừa Cốc Linh vào cống xả lũ rồi mới dám ra tay? Không sợ sao anh phải đeo mặt nạ rồi mới dám đâm chết Niên Tiểu Bình?”
Vẻ mặt Lý Hồng Hi lập tức trở nên trống rỗng.
“Anh làm cách nào lừa Cốc Linh vào cống xả lũ? Cho cô ấy tiền? Giao dịch ‘vụ làm ăn lớn’?” Mạnh Chiêu hằm hằm nhìn vào con ngươi đang mở lớn của hắn: “Vào lúc mười rưỡi tối ngày 02 tháng 03 anh ở đâu, anh dám nói không?”
Tất cả mọi người trong và ngoài phòng thẩm vấn đều nhìn thấy Lý Hồng Hi như bị điện giật, trả lời theo bản năng: “Tôi ở nhà xem tivi…..”
“Đài nào? Chương trình gì?”
“Là phim phóng sự, còn có một chương trình tạp kỹ nhưng tôi không nhớ……”
“Ai có thể làm chứng?”
Lý Hồng Hi như bị đóng băng, con ngươi run rẩy, thở dốc dồn dập, mồ hôi lạnh hạt lớn hạt bé chảy dài trên gò má, môi tím tái.
Chỉ cần một cú đẩy nữa, chỉ cần một cú nữa thôi là tuyến phòng ngự nứt nẻ của hắn sẽ lập tức sụp đổ hoàn toàn, tất cả tội ác sẽ rõ như ban ngày.
Nhưng vào lúc này, hắn giống như tìm được một điểm tựa lung lay sắp đổ trong tuyệt cảnh, gò má giật giật cười với Mạnh Chiêu: “Không…Không có ai chứng minh tôi ở nhà.”
“Nhưng các cô cũng không có cách nào chứng minh tôi không ở nhà, đúng không?”
Đuôi mắt Mạnh Chiêu khẽ giật giật.
“Chi đội các cô không phải rất giỏi sao, không cần lời khai cũng có thể kết án?” Lý Hồng Hi thở hổn hển như con gà trống bị đánh bại, sự ác ý không thèm che giấu tuân ra từ mỗi một lỗ chân lông: “Vậy thì tìm đi, tìm chứng cứ tôi phạm tội. Bắt đầu từ giờ tôi sẽ không nói với các cô một câu một chữ nào nữa, tôi muốn xem các cô làm sao tìm được chứng cứ, làm sao chứng minh tôi gϊếŧ mấy con điếm kia, làm sao đưa tôi ra tòa, tìm đi! Đi tìm đi!!”
Cả trong và ngoài phòng thẩm vấn chìm vào yên lặng, chỉ có tiếng gầm thét điên cuồng của Lý Hồng Hi vang vọng trong không khí, chấn động màng nhĩ của mỗi người một lúc lâu.
Trong phòng giám sát không một ai lên tiếng nói chuyện, ô-xy như bị rút cạn, áp lực đè nặng lên lồng ngực của mỗi người.
“Làm….Làm thế nào giờ,” một lúc lâu sau trong phòng rốt cuộc cũng ang lên tiếng nói rụt rè của Trương Tiểu Lịch: “Nếu, nếu anh ta không khai…..”
Đúng vậy, đến này vẫn chưa tìm được bằng chứng tại hiện trường sát hại Niên Tiểu Bình, hung khí đã biến mất dưới sông Tử Lý trong cơn mưa xối xả, còn hiện trường vụ sát hại Cốc Linh cũng không có gì ngoài hòn đá dính máu…….
Tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài vọng vào, sau đó cửa bị đẩy ra.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng quay đầu lại, Bộ Trọng Hoa như đã đoán được trước, chỉ thấy pháp y Tiểu Quế kẹp một túi tài liệu bằng da, vừa tháo khẩu trang ra vừa sải bước đi vào: “Đội trưởng Bộ, đây là bản so sánh anh bảo chủ nhiệm Vương làm trước khi kết thúc thẩm vấn, anh ấy bảo em đưa kết quả cho anh!”
Mấy đôi mắt tập trung vào cái túi tài liệu kia, Bộ Trọng Hoa rút tài liệu chứng minh từ bên trong ra, chỉ lật hai trang, trong mắt liền hiện lên ý cười lạnh.
Quả nhiên.
Lòng hiếu kỳ của Trương Tiểu Lịch bùng lên, thò đầu ra muốn đọc trộm trong tài liệu viết cái gì, nhưng một chữ cũng không hiểu, cũng do nghiêng quá nên suýt nữa bổ nhào về phía trước, được Bộ Trọng Hoa túm lại, tiện tay đẩy cho Ngô Vu đang ngồi trên ghế, ra hiệu cho cậu trông coi tên ngu ngốc này, sau đó đẩy cửa rồi đi vào phòng thẩm vấn.
Lý Hồng Hi ngồi đó như một con gà chọi đá thua, nửa khuôn mặt méo xệch, mắt long sòng sọc nhìn vào không khí, lồng ngực phập phồng, tiếng thở dốc như ống bễ. Nghe thấy bước chân Bộ Trọng Hoa đi vào, hắn giật mình quay đầu lại nhìn, con ngươi trợn trừng như muốn bắn ra cắn người: “Tôi đã nói cho dù ai tới cũng vô dụng thôi, một chữ tôi cũng sẽ không……”
“Không cần nói.” Bộ Trọng Hoa nhẹ nhàng đẩy túi văn kiện tới trước mặt hắn, nói: “Tôi tới chúc mừng anh.”
“?”
Con người Lý Hồng Hi mở to, thấy Bộ Trọng Hoa dừng lại, từ trên cao nhìn xuống: “Chúc mừng anh lên chức ba.”
“Tuy chỉ ngắn ngủi có bốn tháng.”
Danh Sách Chương: