“Tắm xong rồi?” Bộ Trọng Hoa khép sách lại, “Ngủ đi”.
Hoàng tử ấp úng rửa xong bát, còn muốn gối lên mảnh y phục rách rưới của lọ lem ngủ trên mặt đất, hình tượng này quả thực không thể tượng tưởng nổi. Ngô Vu lập tức đem khăn mặt để trên ghế dựa, đưa tay liền đi kéo anh: “Đừng, ngài mau lên giường, đất này là cho tôi ngủ.”
“Không cần, cậu ngủ trên giường đi”.
“Không được không được, nào có đạo lý để lãnh đạo ngủ trên đất……”
“Ở cơ sở phá án thường xuyên ngủ trên mặt đất, không sao cả”.
Ngô Vu chân trần đứng trên chiếu không chịu: “Ngài là cấp lãnh đạo, vạn nhất nửa đêm cảm lạnh ngã bệnh tôi trả không nổi tiền chữa bệnh thì phải làm sao hả? Đừng nói nữa ngài mau tới giường đi.”
Bộ Trọng Hoa nửa giây cũng không trì hoãn: “Tôi có bảo hiểm y tế.”
Ngô Vu: “……”
“Tôi còn có thể làm gì nữa”, Bộ Trọng Hoa lạnh lùng nói, “Ai bảo cậu không chịu trở về nhà chứ”.
Hai người đối mặt nửa ngày, Ngô Vu không nói một lời bò lên giường, tắt đèn.
Trong phòng lâm vào một vùng tăm tối, chỉ có ánh trăng từ màn cửa càn quét trong phòng, dưới lầu trên đường phố tiếng xe gần mà xa.
Kỳ thật bọn họ đã cùng đi phá án cũng đã ở qua phòng đôi khách sạn, cũng dùng chung qua một phòng tắm, thậm chí còn sớm hơn nữa đã từng xoa lưng tắm rửa cho nhau. Nhưng không biết là vì sao, trong không khí chính là có loại vi diệu không giống, tựa như tĩnh điện vô hình thuận đầu dây thần kinh đâm lên, tê tê chảy qua cốt tủy, bí ẩn im lặng kích thích trung tâm đại não.
Ngô Vu trở mình mặt hướng vách tường, bình tĩnh nhìn qua mặt sơn gập ghềnh trong bóng tối, chân tường màu vàng nhạt vô cùng quen thuộc, đột nhiên nghe thấy dưới giường truyền đến thanh âm: “Phòng này không tệ, vị trí địa lý còn rất thuận tiện.”
“Khu phòng trường học mà.”
“Cậu chọn?”
Không biết là nguyên nhân gì Ngô Vu dừng một chút, nói: “Tôi chọn.”
“Vậy thì ánh mắt cậu không tệ. Tôi có người quen ở chỗ này, đoạn thời gian trước con trai tốt nghiệp muốn đem phòng bán lại, so với giá thị trường rẻ hơn năm ngàn hỏi tôi có muốn mua hay không. Tôi suy nghĩ hai ngày, cuối cùng từ chối”.
“Vì sao?”
“Không cần thiết”. Bộ Trọng Hoa thản nhiên nói, “Dù sao tôi cũng không có ý định kết hôn sinh con.”
“…… Đội trưởng Bộ, tôi cảm thấy là”, Ngô vu châm chước một lát, chậm rãi nói: “Con người vẫn nên cân nhắc cho tương lai một chút, anh nhìn tôi năm đó cố ý hỏi xin tổ chức muốn một căn nhà ở khu trường học, chính là vì để sau này kết hôn sinh con, an cư lập nghiệp cũng thuận tiện hơn…… Dù sao đầu năm nay, điều kiện kinh tế vẫn là thước đo quan trọng để đánh giá năng lực của đàn ông, giống chúng ta dạng này, thanh niên chưa lập gia đình, cần dựa vào thực lực để tranh thủ cho tình yêu, anh nói có đúng hay không?”
Sau lưng lâm vào yên tĩnh.
Qua tới mấy phút, Ngô Vu tưởng là Bộ Trọng Hoa đã ngủ rồi, lại nghe anh không nhanh không chậm “Hả?” một tiếng: “Tôi không nghĩ tới đó, Ngô Vu, thì ra cậu cũng muốn cùng những kiểm nghiệm viên kia tranh con bé Tống Hủy?”
“Anh…… Khụ khụ khụ!” Ngô Vu vội vàng không kịp chuẩn bị, nhất thời hai tay chống lên ván giường ho khan.
“Thích nó thì cậu cứ nói thử một chút, tôi luôn cảm thấy thất bại cũng là một bước không thể thiếu trên con đường trưởng thành.” Bộ Trọng Hoa chế nhạo nhìn cậu: “Nhưng mà nếu như thành công, cậu tối thiểu cũng có thể đem chú Tống tức chết”.
Ngô Vu một bên khục một bên cười mắng: “Thành công em gái anh!”
Hai người bọn họ một người ngồi trên chiếu, một người thì nửa chống trên ván giường, trong căn phòng mờ tối một cao một thấp đối mặt. Ánh sáng đêm hè xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu rọi lên gương mặt Bộ Trọng Hoa, đáy mắt ôn nhu gợn sóng, có thể khiến người ta vô thanh vô tức chết đuối ở bên trong.
Ý cười bên khoé miệng Ngô Vu dần dần biến mất, cậu di chuyển ánh mắt, lẳng lặng nhìn lấy đầu gối mình.
“Nhưng mà tôi không nghĩ tới trong thâm tâm cậu cũng suy nghĩ rất nhiều, còn có điều kiện kinh tế nữa”. Bộ Trọng Hoa thanh âm nhẹ mà nhu hòa: “Vậy cậu suy nghĩ sao về tôi?”
“…… Hả?”
“Cậu cảm thấy thực lực của tôi thế nào?”
Trong phòng an tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hô hấp, nơi xa ve kêu một tiếng cao một tiếng thấp, trong gió tung bay.
“Tôi nếu là nữ thì đã gả cho anh”. Trầm mặc hồi lâu, Ngô Vu thấp giọng nói, “Là ăn xin cũng gả.”
Dường như có một chuỳ thủ vô hình đập xuống giữa đầu, trong hư không khuấy động ra một vòng rồi lại một vòng mãnh liệt, vòng xoay ầm vang trong im ắng, phóng tới bốn phương tám hướng, dưới các đồ dùng cũ kỹ trong nhà cùng vách tường rách nát xô nhau ngột ngạt nổ vang.
“Đã trễ như vậy rồi, nhanh đi ngủ đi” Ngô Vu nằm xuống, mặt hướng về phía vách tường, mơ hồ nói: “Đến mai còn phải đi làm sớm”.
Bộ Trọng Hoa tựa hồ còn ngồi ở chỗ đó, rất lâu mà không hề động. Mỗi một giây mỗi một phút đều phá lệ dài dằng dặc, không biết bao lâu trôi qua, trong phòng rốt cục cũng vang lên tiếng sột sột soạt soạt, hình như là anh đã chậm rãi nằm lên chiếu.
“…… Ngủ ngon”, anh trầm thấp nói.
Ngô Vu không có lên tiếng, mơ hồ mặt bên trong bóng tối có chút nhúc nhích, giống như là đã bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Qua thật lâu, hô hấp Bộ Trọng Hoa mới dần dần chậm rãi theo quy luật.
Màn đêm giống như một dòng sông đứt đoạn, từ cửa sổ quét qua phòng ngủ, ôm lấy thân thể yên tĩnh của hai người bọn họ trong không trung. Xe cộ ầm ầm trên đường bên ngoài cửa sổ, đèn xe chiếu sáng lên trần nhà, lập tức biến mất, giống như chú cá ngoe nguẩy chiếc đuôi trong dòng nước lấp lánh, từ xa bơi tới gần.
“…… Trải qua quyết định của tổ chức, cậu sẽ thay đổi tên đổi họ, rời khỏi Vân Điền, lấy điều kiện bảo hộ an toàn làm tiên quyết, cậu sẽ chuyển tới Tân Hải……”
Tân Hải? Cậu lúc ấy nghĩ, đó là chỗ nào?
“Nhưng trong giai đoạn bí mật chuyển đi, cậu cần đánh giá chính xác tâm lý và tinh thần của bản thân, đây là phương pháp trị liệu đặc biệt mà chúng tôi dành cho những nội ứng… Chỉ những ai vượt qua được cuộc đánh giá mới được chuyển đến nơi đó, để bảo đảm công việc trong tương lai của cậu hay trong sinh hoạt đều sẽ không bị những trải nghiệm của quá khứ ảnh hưởng xấu……”
“Tôi đã rõ”. Ngô vu nghe thấy mình bình tĩnh trả lời.
“Tốt, tốt, kỳ thật chúng ta chỉ tùy tiện tâm sự thôi. Gần đây ban đêm cậu ngủ được không?”
“Ngủ rất ngon.”
“Có hay đi ra phố dạo chơi không?”
“Có, mua chút quần áo.”
“Trên đường nhiều người có cảm thấy khẩn trương không?”
“Tôi đã trở lại Tổ quốc, cũng không có gì để cảm thấy khẩn trương.”
“……”
“Tốt cảnh sát Giải, cám ơn cậu đã phối hợp. Một vấn đề cuối cùng: Tương lai khi tới Tân Hải, xin hỏi cậu có muốn đưa ra yêu cầu hay đãi ngộ nào với tổ chức không? Đền bù kinh tế hay vật chất đều có thể?”
“…… Yêu cầu gì cũng có thể sao?”
“Đúng vậy, không có vấn đề gì.”
Phòng trị liệu tâm lý sáng sủa sạch sẽ, ghế sô pha rộng lớn ấm áp, trên bệ cửa sổ bày biện mấy chậu cây xanh. Hết thảy đều vô cùng chuyên nghiệp cùng thoải mái dễ chịu, bác sĩ ăn mặc tựa như một ông lão hòa nhã hàng xóm, không lên cao giọng, không khoác áo blouse trắng khiến lòng người sinh cảnh giác, cũng không có trang thiết bị, hồ sơ bệnh án, bảng điểm chờ sẵn trong phòng thẩm vấn của Sở Công an.
Ngay cả hương hoa loa kèn trong không khí cũng khiến người ta thư thái tận đáy lòng.
“…… Nếu như có thể, tôi hi vọng tổ chức có thể phân cho tôi một căn phòng ở khu trường học.”
“Sao? Khu trường học?”
“Ừ, tôi đã ở tuổi này, hi vọng tương lai có thể an ổn thành gia lập nghiệp…… vì công an dâng hiến sự nghiệp, hi vọng tổ chức giải quyết nỗi lo tương lai của tôi……”
“……”
“Đối tượng đã ổn định về mặt tình cảm, có thái độ sống tích cực thì không cần phải điều trị gì thêm. Đặc biệt trong cuộc nói chuyện thể hiện rõ mong muốn được lập gia đình, sinh con, thậm chí còn tính đến chuyện giáo dục cho thế hệ sau. Điều đó cho thấy cậu ấy có hy vọng sẽ thiết lập một mối quan hệ xã hội lâu dài, ổn định và thân thiết, là một bằng chứng mạnh mẽ cho thấy đối tượng đang tích cực tự điều chỉnh tâm lý của bản thân …… Đây là báo cáo bằng văn bản của chúng tôi. ảnh hưởng cực kỳ nhỏ và không cần phải ở lại Vân Điền để kiểm tra trị liệu. ”
Ngô Vu lẳng lặng nằm nghiêng ở trong bóng đêm, ngay cả hô hấp cũng không phát ra âm thanh.
Nhưng thật ra là rất châm chọc, tìm mấy vị chuyên gia lý luận tri thức phong phú, đến kiểm tra một nội ứng đã nguỵ trang không biết bao nhiêu năm trong mọi hoàn cảnh nguy hiểm—— Nhưng lúc đó không ai có thể cảm giác ra an bài này có gì là không ổn, thậm chí ngay cả mấy vị chuyên gia cũng không thấy có bất luận điểm nào không chắc chắn, chỉ có Lâm Khoa đưa ra ý kiến phản đối mãnh liệt.
“Tâm cậu ấy ổn định tích cực? Cậu ấy làm sao có thể ổn định tích cực? Đội tình báo đặc biệt đã tiếp xúc với rất nhiều người cung cấp thông tin và điều tra viên, không ai trong số họ ổn định cả, chỉ có khác biệt giữa thiện chí hợp tác điều trị hay không mà thôi! ……… Tôi không thể chấp nhận kết quả này, nếu như cậu ấy thật sự có thể bỏ xuống hơn mười năm trải nghiệm kinh khủng này, vậy Trương Bác Minh tại sao lại nhảy lầu tự sát?!”
“Tùy tiện thoát ly giám sát có thể sẽ khiến tình huống chuyển biến đột ngột, nhìn không ra vấn đề mới chính là vấn đề lớn nhất. Tôi xin tiếp tục chấp hành nhiệm vụ bảo hộ tính mạng cậu ấy, thực sự không được thì các người cũng đem tôi điều tới Tân Hải đi!”
Nhưng mà Lâm Khoa vẫn không thể nào điều đến Tân Hải, về sau hắn lại đề nghị đem Ngô Vu điều đến Quảng Tây hoặc Quý Châu cách Vân Điền khá gần, nhưng không biết là vì cái gì, quyết định của bên trên đem Ngô Vu an bài ở Tân Hải vô cùng kiên định, nghe nói Tân Hải cũng nguyện ý tiếp nhận Ngô Vu và Ngô Vu cũng rất hài lòng.
Lúc ấy Ngô Vu căn bản không quan tâm nghe ngóng nguyên nhân, cậu chẳng qua là cảm thấy mình rốt cục có thể rời đi. Chỉ cần có thể thoát khỏi bốn phương tám hướng kính chiếu yêu, cậu đi đâu cũng được, càng xa càng tốt.
Cậu không biết rằng cậu lại ở chỗ này gặp được Bộ Trọng Hoa.
Ngô Vu trở mình, từ bên giường thò đầu ra, nhìn chăm chú mặt bên của Bộ Trọng Hoa đang ngủ say.
Ánh trăng rọi trên người anh, đường nét gương mặt hết sức rõ ràng, giống như đá cẩm thạch được điêu khắc tỉ mỉ. Có lẽ là do quanh năm suốt tháng ăn nói có ý tứ, cho dù anh đã ngủ thiếp đi, khí tức lãnh đạm nghiêm túc vẫn không hoàn toàn tán đi, vẫn có thể nhìn ra được đôi chút từ lông mày và khoé mũi.
Tướng mạo Bộ Trọng Hoa rất đẹp, nhìn chính diện thì không thấy, nhưng nhìn kỹ từ bên cạnh thì, trán, má và cằm đều được cắt xén một chút. Vẻ ngoài ăn ảnh này rất tốt, hơi giống với các tiểu thịt tươi trong mấy bộ phim thần tượng trên TV; nhưng Ngô Vu biết Bộ Trọng Hoa đã như thế này từ khi còn nhỏ, anh chắc chắn chưa từng chỉnh sửa gì cả.
Theo tướng số nói, đầu lông mày mang tiễn, sống mũi như kiếm, bình thường tuổi nhỏ đã rất bất hạnh, sau khi thành niên thì lại tương đối dễ gặp nguy hiểm, xác thực cùng mệnh cách của Bộ Trọng Hoa tương xứng. Tuy cô độc nhưng lại rất tự chủ, cùng người khác có thể không ăn ý, duy chỉ có tình cảm với vợ lại rất tốt.
Ngô Vu nhìn qua anh, trong lòng cảm giác rất thú vị, không khỏi có chút mỉm cười.
Nhưng ngay sau đó, tư vị phức tạp hơn từ trong lưỡi tràn ra.
Cậu sợ hãi những người kia, nhưng lại xem Bộ Trọng Hoa như khiên tránh gió quá lâu nên đã quên mất Bộ Trọng Hoa so với người bình thường càng thêm cố chấp hơn, nhạy cảm hơn, ghét ác như cừu.
Cậu nhất định phải một mực tiến lên phía trước, vĩnh viễn không thể quay đầu ——
Cũng vĩnh viễn không thể dừng lại.
Ngô Vu nhắm mắt lại im lặng thở ra một hơi.
Cậu rón rén xuống giường, đem chăn trên giường ôm xuống, đổi chăn với Bộ Trọng Hoa, bảo đảm giai cấp tinh anh sẽ không bởi vì ngủ sàn nhà mà cảm lạnh, sau đó nửa quỳ bên cạnh người anh cẩn thận dịch góc chăn.
Cậu đang định đứng dậy quay lại giường, thình lình cánh tay lại bị xiết chặt.
“!”
Bộ Trọng Hoa vừa mở mắt, đột nhiên phát lực!
Gió lớn quét tới, cả người Ngô Vu mất đi cân bằng, ngã xuống mặt đất, lập tức lọt vào một vòng tay ấm áp kiên cố. Một giây sau trời đất quay cuồng, cậu ngay cả tay cũng không kịp rút ra liền bị quấn lại cực kỳ chặt chẽ, tay chân đều bị ngăn cản, chỉ nghe thấy giọng nói bên tai trầm thấp: “Đừng nhúc nhích.”
“……”
Hai người chăm chú kề sát bốn mắt nhìn nhau, trong con ngươi chiếu lấy ánh sao đầy trời và hình bóng của nhau.
“Cậu nhìn tôi làm gì?” Bộ Trọng Hoa nhẹ giọng hỏi.
Bờ môi mím lại của Ngô Vu có chút run rẩy, cậu chỉ cần hơi mở miệng, liền sẽ đụng phải môi Bộ Trọng Hoa.
“Hỏi cậu đó, alo?”
Nhiệt độ từng chút từng chút tăng cao, từ mỗi một tấc da thịt kề nhau bốc hơi lên, hơi thở đem không khí đốt đến có chút phát nhiệt. Thời gian bị kéo đến rất dài, như đuôi cánh diều du dương, đảo qua cái bóng mơ hồ nhấp nhô trên chiếu, từ khoảng cách nhìn chăm chú của bọn họ xoay quanh lướt đi.
Bộ Trọng Hoa nhẹ nhàng ở bên tai Ngô Vu nói: “Cậu không nói, tôi liền hôn cậu”.
Từng chữ từng âm đều giống như ma chú, từ dưới đáy vực sâu chậm rãi nở hoa.
“……” Ngô Vu từ giữa hàm răng nhẹ nói: “Tôi……”
“Cái gì?”
“……”
Bộ Trọng Hoa dần dần cúi xuống: “Cậu cái gì?”
Ngô Vu lệch mặt ra, sau một khắc, khóe môi được Bộ Trọng Hoa ấm áp hôn lên.
Trong nháy mắt kia nhiệt độ cuốn thành vòng xoáy, vô số nốt nhạc lặng im trong hư không tấu vang.
Phảng phất từ nơi sâu xa trong đêm tối bộc phát ra ánh sao đầy trời, trong đêm rét lạnh dấy lên mênh mông biển lửa; Thần trí cấp tốc xoay tròn rồi lại hạ xuống, thất khiếu ngũ giác vỡ vụn thành vạn điểm sáng, khiến cho người ta bị huyễn cảnh mê hoặc sa chân vào, từ mỗi một dây thần kinh, mỗi một tấc mạch máu cho đến trái tim, đều bạo thành từng đoá từng đoá hoa đỏ tươi.
“…… Có một câu nói đúng”, Bộ Trọng Hoa thân mật cọ lấy mũi Ngô Vu, tiếng thì thầm giống như rất gần lại hình như rất xa, bồng bềnh quanh quẩn ở bên tai: “Cả một đời người, làm sao có thể cái gì nghiện cũng không có chứ? Lúc ấy tôi đã trả lời……”
Nghiện sẽ dẫn đến mềm yếu, khiến người ta sa chân vào, tự dưng sẽ tăng thêm rất nhiều sầu lo cùng sợ hãi.
Nhưng tình ý cũng sẽ để cho người ta không duyên không cớ sinh ra vô tận dũng khí, vô tận quyết tâm, vừa thành kính vừa thương xót, được ăn cả ngã về không.
Ngô Vu lắc lắc cần cổ, một bên mặt máy móc chống đỡ lấy gối đầu, nhắm chặt hai mắt. Nhưng cậu kỳ thật cũng không cảm giác được mình đang làm gì, trong đại não trống rỗng, xúc cảm duy nhất chính là chóp mũi bị gương mặt mang hơi lạnh của Bộ Trọng Hoa vuốt ve.
“…… Tôi muốn về giường ngủ.”
Bộ Trọng Hoa nhỏ giọng hỏi: “Cậu có thể ngủ ở bên cạnh tôi không?”
Nhiệt độ cơ thể bốc hơi, đem lý trí thiêu thành tro, giống như là lâm vào mộng cảnh muôn màu muôn sắc. Răng nanh trắng sữa của Ngô Vu chăm chú cắn lấy bờ môi, không biết qua bao lâu, mới run rẩy phát ra âm thanh: “…… Tôi buồn ngủ…….”
Bộ Trọng Hoa kéo chăn mền, đem trán Ngô Vu nhấn vào trong cổ mình, thế giới trở nên đen chìm lại ngọt ngào, nhẹ như lông vũ.
“Ngủ đi.”
Hai nhịp tim, theo từng tiếng tích tắc của đồng hồ trên tường dần dần hòa thành một thể, Ngô Vu ở bên trong khuỷu tay ấm áp kia nhắm mắt lại.
Nếu như thế giới có thể đứng im ở thời khắc này thì tốt biết mấy, cậu nghĩ.
Nếu như liệt diễm ở thôn trang được dập tắt, cảnh hoang tàn khắp nơi trở về nguyên dạng, hết thảy mọi chuyện trời xui đất khiến chưa từng phát sinh cũng sẽ tiêu tan, anh linh không người biết đến tại thiên sơn vạn thủy, hồn về quê cũ ——
Hoặc là nếu như, thời gian có thể đứng im tại thời khắc này, vĩnh viễn cũng không hướng về phía trước nữa.