“……”
“Niềm tin mù quán của em không liên quan đến Lâm Khoa, cũng không liên quan đến bất kỳ người nào cả, là bởi vì chính em. Bắt nguồn từ việc không có anh nhiều năm như vậy”. Ngô Vu từ trên xuống dưới nhìn chăm chú mặt Bộ Trọng Hoa, một chân để trên mặt đất, một đầu gối đặt ở chỗ ngồi, tư thế này khiến cho đôi vai gầy, vòng eo nhỏ, và bắp đùi rắn chắc thon dài của cậu đặc biệt rõ ràng: “Anh chỉ thấy hôm nay, lần này, đã cảm thấy là em cần anh xuất hiện cứu giúp, vậy trước đó nhiều năm như vậy thì sao? Loại cuộc sống này em đã quen thuộc rồi, anh không thay đổi được. Anh muốn đem em từ kẽ hở bên kia kéo trở về, nhưng từ lúc bắt đầu đã không có khả năng, em vốn thuộc về kẽ hở của thế giới khác.”
Bộ Trọng Hoa thốt ra: “Em lại nói bậy bạ……”
“Vô luận bắt đầu lúc nào đều không quan trọng, anh chỉ là không nên nói ra, anh nói ra rồi thì cũng nên kết thúc.” Ngô Vu mệt mỏi cười một tiếng, chậm rãi đứng lên, loạng chà loạng choạng lui ra phía sau nửa bước, hướng về sau chỉ cửa xe: “Bước ra khỏi cánh cửa kia, mặt trời ngày mai vẫn như thường dâng lên, anh vẫn là người hoàn mỹ, ưu tú, vinh quang Bộ Trọng Hoa, em và anh không liên quan gì đến nhau nữa. Chúng ta vốn không nên…… em vốn không nên gặp anh”.
—— Em vốn không nên gặp anh.
Bộ Trọng Hoa giống như là bị con dao hun đỏ từng chút một đâm xuyên vào phổi, cơ hồ muốn đứng dậy, nhưng ngay sau đó bị bản năng cường đại bên trong tỉnh táo đến cực điểm làm khó, đủ loại nghi ngờ đột nhiên thăng lên, giống như là cho giội cho anh một chậu nước lạnh.
“…… Nhiều năm không gặp, duyên vốn đã tận, ……”
“Thật xin lỗi, cháu đã chạy rất nhanh, nhưng cháu thật……không kịp……”
Nhiều năm trước đã có chuyện gì xảy ra để bọn họ gặp mặt nhau, nhưng lại không thực sự đối mặt?
Không kịp là có ý gì, không kịp làm cái gì hay là không kịp nhìn thấy ai?
Một suy nghĩ mông lung thành hình, có thể xưng là hoang đường chậm rãi bay thẳng lên trong đầu Bộ Trọng Hoa để tư duy luôn luôn thanh tỉnh của anh hiếm khi loạn thành một bầy. Ngay tại nháy mắt này, Ngô Vu dùng sức cúi đầu hít vào một hơi, rốt cục ngăn chặn lại tất cả cảm xúc, đứng dậy đẩy cửa xe ra đi xuống.
“Em làm gì?” Bộ Trọng Hoa đứng dậy bước nhanh xông xuống xe: “Đứng lại!”
Ngô Vu lại chỉ hướng về sau phất phất tay, loạng chà loạng choạng thuận chân tường đi về phía cuối hẻm nhỏ, bởi vì đùi bị thương mà bước chân tập tễnh.
Cậu có thể bỏ xuống quán bar sau lưng này mặc kệ, nhưng bị thương thế này căn bản không có khả năng tự mình về nhà. Bộ Trọng Hoa vừa muốn tiến lên ngăn lại cậu, lúc này chỉ nghe phía trước vang lên tiếng thắng xe, một chiếc xe Audi màu đen vững vàng dừng ở cửa ngõ, ngay sau đó tài xế xuống xe tự tay mở ra cửa sau —— Là Lâm Khoa.
“Không có việc gì”, Lâm Khoa ra hiệu Ngô Vu lên xe, sau đó hướng Bộ Trọng Hoa gật gật đầu: “Tôi đưa cậu ấy về.”
Bộ Trọng Hoa mở miệng liền cứng đờ, cái gì cũng nói không được, chỉ thấy Ngô Vu đã cúi đầu lên xe, đem đầu ngửa ở phía sau chỗ ngồi, ngoài cửa sổ xe trên đường cái ánh đèn phác hoạ ra yết hầu uốn cong của cậu .
“……” Bộ Trọng Hoa hạ giọng hỏi: “Anh nói chuyện này không cần tôi nhúng tay, tự anh đến xử lý, đây chính là kết quả mà anh xử lý?”
Lâm Khoa thở dài, “Không, đây là kết quả do anh nhúng tay vào”.
Hai người bọn họ đứng cách cửa xe, ba mét đèn đường chiếu xuống, trong không khí ẩn ẩn mùi vị giằng co, Lâm Khoa hướng về sau chỉ còi cảnh sát lấp lóe ở quán bar nơi xa: “Tôi đã sớm biết sàn đấm bốc ngầm này. Anh có phải không nghĩ ra tôi vì sao đến một bước cuối cùng mới nổ súng đúng không, vì sao ngay từ đầu không dứt khoát ra tay để ngăn chặn loại hành vi có nguy cơ cao này?”
Đây quả thực là biết rõ còn cố hỏi.
“Bởi vì tôi hiểu rõ lấp không bằng khai thông đạo lý. Anh đem một dã thú bị cầm tù, từ các loại quy tắc, chế độ, luật pháp, điều lệ lạ lẫm trong bầu trời xã hội đến, đây là vô nhân đạo, anh đến để phát tiết, một mực khống chế cùng khuyên can sẽ dẫn đến mâu thuẫn cuối cùng bộc phát rất khó khuyên can —— Nói ví dụ giống bây giờ.”
Giống Ngô Vu bộc phát xin từ chức, ngay cả cảnh sát cũng không muốn làm.
“Dã thú”. Bộ Trọng Hoa giọng mỉa mai lặp lại hai chữ này, nâng lên một bên đuôi lông mày: “Tôi không nghĩ tới anh vậy mà lại dùng cái từ này cho một xã hội loài người trình độ cao?”
Lâm Khoa nói: “Đúng, không sai, tôi dùng từ này.”
Bộ Trọng Hoa há miệng ra, còn chưa nói gì, lại chỉ thấy Lâm Khoa hướng về cửa sau xe liếc qua, quay đầu lại thanh âm cực nhẹ hỏi: “Anh đã từng nghe qua cố sự liên quan tới thiếu niên đồ long chưa, đội trưởng Bộ?”
Bộ Trọng Hoa khẽ giật mình.
Lâm Khoa lui ra hai bước, hướng hắn gật gật đầu, không còn nói gì nữa, quay người ngồi vào ghế điều khiển nổ máy xe.
Một đầu ác long chiếm cứ tại trong thâm uyên, hàng năm đều muốn thôn trang phải hiến tế thiếu nữ và hàng năm cũng đều có một thiếu niên anh hùng đeo kiếm lên cùng ác long vật lộn, nhưng cho tới bây giờ không một ai có thể sống sót. Thẳng đến có một năm lúc đồ long xuất phát, có người vụng trộm theo đuôi, phát hiện anh hùng sau khi trải qua một phen huyết chiến giết chết ác long, tinh bì lực tẫn ngồi ở trên long thi, nhìn xem đầy đất vàng bạc kỳ trân dị bảo, cậu chậm rãi mọc ra răng nanh, lân phiến cùng sừng nhọn, thiếu niên vực sâu đồ long cuối cùng chân chính biến thành ác long.
——《 Tại Miến Điện tìm kiếm George · Orwell 》
Mấy ngày sau.
“Ba” một tiếng sáng vang, Hứa Tổ Tân một chưởng vỗ tại trên bệ cửa sổ bệnh viện, dồn khí đối điện thoại gầm thét: “Bộ, Trọng, Hoa!”
Thư ký Âu cục thành phố không để cho người chú ý lui về phía sau, cách phạm vi nước bọt phun tung toé xa hơn một chút.
“Vượt khu chấp pháp, tiền trảm hậu tấu, không lập hồ sơ, không có thủ tục liền mang theo một đám người đi chắn quán bar trung tâm thành phố! Phân cục Đông Thành của người ta lúc đầu dự định mượn đường dây này câu ra liên tiếp mẻ cá cược quyền lớn, kết quả hiện tại thì tốt rồi! Bị cháu dừng lại tất cả! Cháu giải thích cho chú, cháu cùng Ngô Vu đêm hôm đó đến cùng tại quán bar sàn boxing bên trong làm cái gì?!”
Điện thoại đối diện truyền đến tiếng đường cái ồn ào, Wrangler đỉnh lấy buổi chiều nắng gắt, xuôi theo trung tâm thành phố bay về phía trước, kính chiếu hậu chiếu ra gương mặt lạnh lẽo đeo kính râm bóng sáng của Bộ Trọng Hoa: “Không làm gì cả ạ.”
“Không làm gì……”
“Đừng học cách nói chuyện của Tiểu Ngô, các cháu là thương lượng xong rồi mới làm chú tức giận có đúng không?” Hứa Tổ Tân khí mộng: “Thương lượng xong cháu cũng không thể đoạt lời thoại của cậu ấy được, cháu có sức mạnh giống người ta không?! Cháu có bị thương nhiều như người ta không?! Cháu sao có thể……”
Âu thư ký: “Khụ khụ khụ!!”
Hứa Tổ Tân vừa muốn mắng ông: Ông bị cảm thì cách tôi xa một chút, ai ngờ vừa quay đầu lại, trông thấy Ngô Vu từ phòng bác sĩ đẩy cửa ra, một tay cầm giấy khám bệnh một tay mang theo túi thuốc, trên đùi là băng vải trắng tuyết vừa được thay.
Hứa cục kém chút cắn trúng đầu lưỡi, vội vàng hướng điện thoại: “Cháu, cháu, phản rồi phản rồi, dù sao họ Bộ cháu cũng không thể nói như vậy!”
Bệnh viện hành lang người đến người đi, Ngô Vu nghe thấy tên Bộ Trọng Hoa bước chân bỗng nhiên dừng lại.
“Biết rồi ạ, sau khi trở về cháu sẽ lập tức làm báo cáo giải thích về chuyện quán bar Predator đêm hôm đó”. Trong điện thoại truyền đến giọng nói bình thản của Bộ Trọng Hoa: “Chú còn có chuyện gì khác không?”
Hứa Tổ Tân một tay ra hiệu Ngô Vu đừng đứng ở đó, tranh thủ thời gian ngồi xuống đi, tay kia cầm điện thoại: “Cháu bây giờ ở chỗ nào? Tranh thủ thời gian quay trở lại cho chú. Lão Dương ở Phân cục Đông Thành hôm qua hối thúc, Tống cục gọi bảo chú kêu cháu trở về, tranh thủ thời gian xách hai giỏ hoa quả tới Cục công an Đông Thành nhận lỗi đi.”
“Nhận lỗi?”
“Cháu mang theo một bang tiểu đệ đi tới địa bàn người ta giương oai diễu võ, cháu không nên xin lỗi à?”
Phía trước đèn đỏ sáng lên, Bộ Trọng Hoa theo dòng xe cộ chậm rãi đạp xuống phanh: “Lão Dương bọn họ hai tháng trước thu được báo cáo, nuôi cá nuôi lâu như vậy cũng không bắt, cháu đây là sự cấp tòng quyền có thủ tục, cháu cần phải xin lỗi sao ạ?”
“Này, cháu còn đánh ngược lại chú!” Hứa Tổ Tân vừa tức vừa gấp, rốt cục nhịn không được nói thật lòng: “Chú nói cho cháu biết nhưng cháu tuyệt đối đừng đem chuyện này ra kể, quý trước chỉ tiêu bắt tệ nạn ma tuý của chúng ta không hoàn thành, người ta cho chúng ta mượn mười tám người, còn chưa đâu, hứa hẹn lãi suất 3%, chú đây là đang sợ bọn họ đến thúc sổ sách!!”
Bộ Trọng Hoa: “……”
Ông trời có mắt rồi, pháp luật cũng chỉ bảo hộ lãi suất 2% trở xuống hàng tháng, các công an phân cục lại bị chỉ tiêu bắt ma tuý thành cho vay nặng lãi, quý này Phân cục Nam Thành ngoại trừ 18 đầu người tiền vốn ra, còn phải bắt nhiều nhất 1.62 người hút ma tuý cho Phân cục Đông Thành nữa……
Đèn xanh sáng lên, Wrangler lần nữa đánh đèn chuyển hướng, giảm tốc lái vào trước bãi đỗ xe bệnh viện, Bộ Trọng Hoa thở dài nói: “Biết rồi ạ”.
“Biết rồi cháu còn không tranh thủ thời gian trở lại cho chú—— Chờ đã”, Hứa cục nghe thấy điện thoại đối diện có tiếng đèn xi nhan tí tách, đột nhiên ý thức được cái gì: “Cháu đang lái xe đi đâu đó?”
“……”
“Bộ, Trọng, Hoa??”
Trên ghế dài hành lang, Ngô Vu nguyên bản đang cắm đầu ngồi đột nhiên nhấc mắt, con mắt đen trắng nhạy cảm, nhìn về phía điện thoại nội địa màn hình to âm lượng lớn bên tai Hứa cục, chỉ nghe đối diện cuộc trò chuyện truyền đến một tiếng lốp xe cùng mặt đất ma sát.
Wrangler vững vàng dừng lại, Bộ Trọng Hoa nhìn về phía trước xe ngoài cửa sổ cách đó không xa toà cao ốc bệnh viện, bất đắc dĩ thở ra một hơi:
“—— Khoa Nội trú chuyên khoa Ung bướu, Bệnh viện Đa khoa Đại học Y khoa Tân Hải.”
Hứa cục ngạc nhiên nói: “Cháu đến đó làm gì?”
“Cháu đã xem một bài báo phân tích các lỗ hổng bảo mật của công nghệ truyền thông ẩn danh từ trang web học thuật. Tác giả là Giáo sư Trương Chí Hưng, một giáo sư tại OUHK đã nghỉ hưu. Nội dung là xác định vị trí IP của người dùng darkweb thông qua các lỗ hổng của trình duyệt. Cháu nghĩ đó là một ý kiến hay để theo dõi ngược lại đánh giá mua hàng của Tần Xuyên.”
Khắp hành lang khoa ngoại trú ồn ào náo nhiệt, nghe rõ ba chữ Trương Chí Hưng, sắc mặt Ngô Vu đột nhiên hơi biến đổi.
Nhưng Hứa cục không chú ý tới, ông hướng về phía điện thoại gấp gáp nói: “Chú không phải đã nói cho cháu đừng có dính dáng vào ——”
“Trương giáo sư đến Tân Hải giải phẫu, con gái và con rể của ông ấy ở bệnh viện chăm sóc, Vương Cửu Linh nhờ người quen giúp cháu đến thỉnh giáo, nếu như thuận lợi buổi chiều cháu liền về chi đội mở cuộc họp tình tiết vụ án.”
Hứa cục tức giận đầu lông cứng đờ: “Cái gì? Cháu còn không từ bỏ? Chú bảo cháu tạm thời cách chức thẩm tra ba ngày cháu quên rồi sao?! Alo alo alo……”
Tút tút tút —— Tên họ Bộ vương bát đản đã đem điện thoại cúp rồi.
“Hây a, mình đã cao huyết áp rồi còn bị đám ranh con này làm cho tức giận!” Hứa cục căm giận đưa di động nhét về túi áo, hít thở sâu một hơi tỉnh táo lại, sửa sang lại một chút mạch suy nghĩ, tận lực bày ra vẻ mặt ôn hoà chuyển hướng Ngô Vu: “Tiểu Ngô, đơn xin từ chức của cháu chú đã nhìn, hôm nay chú cùng thư ký Âu cục thành phố đến bệnh viện, đầu tiên là muốn hiểu rõ thương thế của cháu, thứ hai là muốn thông qua chuyện này thẳng thắn nói chuyện, đến khơi thông tưtưởng cho cháu…… Tiểu Ngô?”
Sắc mặt Ngô Vu có chút trắng bệch, nếu như lại tới gần một chút cẩn thận quan sát, liền sẽ phát hiện con ngươi cậu đang thít chặt thành một đường.
—— Trương Chí Hưng.
Chủ nhiệm công lớn về hưu Trương Chí Hưng.
“Tiểu Ngô?” Hứa Tổ Tân dù sao cũng hơn ba mươi năm làm công an, trong nháy mắt kia đã phát giác ra được dị dạng: “Cháu không sao chứ?”
“…… A, không có việc gì ạ.” Ngô Vu lấy lại tinh thần, đứng dậy hướng về hai bên phải trái nhìn thoáng qua: “Không có ý tứ Hứa cục, toilet ở đâu ạ?”
“A?”
Ngô Vu nói: “Cháu đột nhiên muốn đi vệ sinh một chút, xin lỗi không tiếp được.”
Cậu gật đầu một cái, đem giấy khám bệnh và túi thuốc đặt ở trên ghế dài, không nhìn Hứa cục và thư ký Âu, quay đầu liền đi đến hành lang bên đến, bước chân rất nhanh, giống như là vết thương trên đùi cậu hoàn toàn không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì cho cử động.
Lúc này trong bệnh viện người rất nhiều, xếp hàng chờ đợi, vừa đi vừa về lấy thuốc, y tá đẩy xe qua lại chỗ nào cũng có; Ngô Vu thần sắc bước chân đều không có chút nào dị trạng, đi ngược về phía hành lang Hứa cục đứng, nhưng không đẩy cửa phòng rửa tay, mà thân ảnh chợt chuyển, trực tiếp xuống lầu, ba chân bốn cẳng lao xuống cầu thang.
Vừa đổi thuốc vết thương còn ẩn ẩn đau, nhưng cậu không quan tâm. Bước chân của cậu càng lúc càng nhanh, càng lúccàng gấp rút, đến cuối cùng cơ hồ là cứng rắn gạt ra dãy hàng nộp đơn khám dưới lầu, xông ra cửa bệnh viện, ánh nắng cực nóng cùng bụi bặm ở đường lớn ồn ào trong nháy mắt đập vào mặt cậu.
“Tất tất ——”
Ngô Vu vẫy tay gọi một chiếc taxi, ngồi vào đóng lại cửa xe, theo bản năng cúi đầu đem mặt hướng về trong xe.
“Chào anh, anh đi chỗ nào?”
“Đi……”
Không biết lực lượng nào khiến cho tiếng nói của Ngô Vu đột nhiên dừng lại, hầu kết nhẹ nhàng trượt, nuốt xuống địa chỉ nhà cậu sắp thốt ra.
“……Bệnh viện Đa khoa Đại học Y khoa Tân Hải.” Thanh âm cậu bình thẳng, âm cuối có một tia khó mà phân rõ căng cứng: “Khoa Nội trú chuyên khoa Ung bướu”.
Lái xe ứng tiếng, bắt đầu đánh biểu kế phí, đầu xe thay đổi lái về phía đường cái bận rộn.
Không có người chú ý tới trước cửa bệnh viện, một nam sinh đại học đang nhìn chăm chú lên xe chiếc taxi từng bước đi xa, đáy mắt trồi lên một ý cười lạnh lẽo, sau đó chụp xuống mũ bảo hiểm, phát động môtô đi theo.
Bệnh viện Đa khoa Đại học Y khoa Tân Hải Khu nội trú
Chỗ nào cũng có xe lăn, trên hành lang rộng rãi các y tá đẩy bệnh nhân đi chầm chậm dưới bệ cửa sổ ngập tràn nắng chiều. Bộ Trọng Hoa xách giỏ trái cây băng qua hành lang, đến trước cửa phòng bệnh đơn cao cấp, nhìn thấy cái tên Trương Chí Hưng được viết ở trên cửa. Hai giờ chiều, đúng thời gian anh sai người đặt hẹn.
Bộ Trọng Hoa tháo kính râm xuống gõ cửa một cái, sau đó nhẹ nhàng đẩy ra ——
Trong căn phòng đơn rộng rãi, ghế ngồi, sô pha và bàn đầu giường hai bên đều bày đầy hoa quà, giỏ trái cây và những thứ khác, một chiếc giường bệnh đặt ở giữa căn phòng. Người đàn ông nằm ở đó với một túi dịch truyền trên tay, đang nhắm mắt ngủ say.
Một người thanh niên đứng phía trước giường bệnh, nhìn xem ước chừng ngoài ba mươi, tướng mạo mười phần tuấn tú, cầm trong tay một khung hình đang cúi đầu xem xét, nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, thấy Bộ Trọng Hoa đang đứng trước cửa phòng bệnh mang theo giỏ hoa quả.
“Anh là……”
“Chào anh, không có ý tứ làm phiền”. Bộ Trọng Hoa lễ phép thả nhẹ thanh âm, hướng giường bệnh ra hiệu: “Ngài đây là Trương giáo sư……?”
Lúc trước anh nghe Vương Cửu Linh nghe ngóng được Trương Chí Hưng làm phẫu thuật ở Tân Hải có con gái và con rể chăm sóc, liền cho rằng người trẻ tuổi này là con rể của Trương giáo sư, ai ngờ người trẻ tuổi này buông xuống khung hình, nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh tới thật không khéo, vợ chồng sư muội vừa đi làm rồi, lão sư uống thuốc xong cũng vừa mới ngủ. Anh là sư đệ khối nào, nếu tiện thì để lại card visit, có gì tôi giúp anh chuyển lời cho, có thể chứ?”
Bộ Trọng Hoa trong nháy mắt liền hiểu được, một phòng đầy hoa tươi rau quả đều là học trò đến thăm đưa, mà người trẻ tuổi này cũng thuận lý thành chương xem mình như một trong các học trò đến thăm bệnh.
“Không có ý tứ để anh hiểu lầm rồi, tôi là cảnh sát, làm việc tại cục công an Tân Hải”. Bộ Trọng Hoa lịch sự cùng người trẻ tuổi nắm tay, nói: “Tôi họ Bộ, trước đó có đặt hẹn cùng Trương giáo sư hôm nay đến nhà, mạo muội muốn thỉnh giáo chút vấn đề. Nhưng mà hiện tại tới không đúng lúc rồi”.
Không biết là ảo giác hay là nhạy cảm, Bộ Trọng Hoa cảm giác người trẻ tuổi này khi nghe thấy mình không phải học trò thì biểu lộ dần phai nhạt, tiếp theo nghe được anh là người trong hệ thống công an thần sắc lại có chút không dễ dàng kéo căng ra, cùng cảm giác thân thiết lúc xuất hiện ở cửa quả nhiên đã tản bớt đi: “Thì ra là lãnh đạo, thất kính thất kính”.
Bộ Trọng Hoa nói: “Không gánh nổi, không gánh nổi, chỉ là một người bình thường phá án thôi. Xin hỏi anh xưng hô như thế nào?”
Đây rõ ràng chỉ là vấn đề đơn giản, người tuổi trẻ kia lại hơi do dự một chút, mặc dù chỉ là vẻn vẹn trong nháy mắt:
“Không dám, tôi họ Nghiêm, làm việc ở Tây Nam, chỉ đi công tác ngang qua thôi.”
—— Họ Nghiêm.
Bộ Trọng Hoa toát ra một suy nghĩ cổ quái, nghĩ thầm: “Vậy mà cùng họ với Nghiêm Tà”.
===
(Họ Nghiêm nghe quen không quí dị, đúng vậy, đúng như các bạn đoán đoáaa, vợ lấy họ chồng, Giang Đình chính thức comebackkkk!!!!!!! 😚👏🏼👏🏼👏🏼)