Phó Thành Lẫm có bờ vai rộng, cơ bắp rắn chắc, bờ vai cùng hơi thở mát lạnh khiến cho cô cảm thấy an tâm. Cô không biết mình đã bị cái gì mê hoặc, trong phút chốc lấy hết toàn bộ can đảm, cọ cọ vào cổ anh.
Chỉ cọ nhẹ một chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh phản ứng rất mạnh mẽ, trong vô thức dựng thẳng sống lưng, suýt chút nữa quên mất vẫn còn cõng cô ở trên lưng mình.
Cô không biết ngay lúc đó anh đã nghĩ cái gì.
Có đoán cũng không được.
Sau đó cô cũng chẳng buồn mày mò đầu óc để suy nghĩ nữa.
Sau khi Phó Thành Lẫm đặt cô lên giường, anh liền rời đi rất nhanh, nhưng vẫn để đèn sáng.
Cơn buồn ngủ và mệt mỏi ập đến, cô ngủ thiếp khi đầu vừa chạm vào gối.
Tiếp theo không biết có phải cô nằm mơ hay không, hình như Phó Thành Lẫm quay trở lại, lúc ấy cô buồn ngủ đến mức không sao mở mắt được. Anh đứng bên cạnh giường một lúc, hỏi cô có muốn uống nước không, cô đã quên mình đã trả lời anh thế nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chắc là cô đã lắc đầu?
Một giấc ngủ thật sự rất sâu, mệt đến độ liên tục nằm mơ.
Lúc cô tỉnh lại, trong phòng bao trùm bởi một màu đen.
Lê Tranh đi đến tủ đầu giường tìm điện thoại để xem thời gian, không biết đã đụng rớt cái gì, ‘bộp’ một tiếng, món đồ đã bị hất văng rồi lăn xuống sàn nhà.
Cô nằm xuống mép giường, bật điện thoại lên để tìm chút ánh sáng.
Nằm cạnh chiếc giày là lọ thuốc dạng xịt, chuyên dùng cho các vết bầm tím.
Vậy là không phải mơ, Phó Thành Lẫm đã quay lại lần thứ hai để đưa cô lọ thuốc xịt.
Lê Tranh nhìn thời gian, bây giờ là năm giờ lẻ một phút sáng.
Cô lại nằm xuống, mắt nhìn vào màn hình điện thoại, cánh tay gác lên đầu suy nghĩ vẩn vơ.
Sau giấc ngủ sâu, cho dù là tâm trạng hay cơ thể, đều đã được thư giãn hơn rất nhiều, thậm chí còn có chút cảm giác như được sống lại.
Ngủ tiếp cũng không ngủ được, Lê Tranh bật đèn rồi rời giường.
Nhìn xuống mắt cá chân vẫn còn bị trẹo sưng tấy, tưởng như có một trận kim đâm vào da thịt khi chân vừa chạm đất. Cô tập quen dần với cơn đau sau mấy bước chân, so với tối hôm qua đã khá hơn rất nhiều.
Cô cầm lọ thuốc nhắm ngay chỗ bong gân rồi xịt xuống.
Mùa hè lúc năm giờ sáng, phía chân trời đã ngập tràn ánh sáng trắng, bầu trời trong sương sớm mờ ảo và mát lạnh. Lê Tranh tắm rửa đơn giản, ra ban công hít thở một chút.
Hôm nay đã là ngày thứ ba cô không viết blog, có không ít tin nhắn chưa kịp xem.
Lê Tranh đi đến phòng làm việc, xử lý công việc cũng hơn bốn mươi phút, đến sáu giờ thì xem như hoàn thành.
Đóng máy tính bảng lại, Lê Tranh ngồi lên ghế xoay, chậm rãi xoay trong một vòng ba trăm sáu mươi độ, cô tự hỏi bản thân, những ngày tiếp theo mình có muốn sang nhà hàng xóm bên cạnh để ăn nhờ cơm nữa không.
Hơn nữa, cô sẽ dọn đi một ngày nào đó.
[Cháu đang định chuyển nhà, vì thế nên cháu nói trước với chú một tiếng. Chú đừng quá lo lắng, cháu sẽ tự mình tìm phòng.] Cô đánh một hàng rồi gửi tin nhắn đi.
Tưởng Thành Duật đã quen với đồng hồ sinh học quanh năm của bản thân, lúc này anh ấy đang bơi trong bể bơi ngoài trời của khách sạn.
Năm phút sau khi tin nhắn được gửi đến, anh ấy cầm lấy khăn tắm lau mặt, [Không cần dọn.]
Sự việc đã đến mức này, anh cũng không còn gì phải giấu giếm nữa, [Tháng sau Phó Thành Lẫm sẽ chuyển về chỗ ở cũ, cháu cứ tiếp tục ở đó đi.]
Thông tin này cũng giống như lúc Phó Thành Lẫm quyết định một mình lên lầu vào tối qua, Lê Tranh nghe xong, một góc trong trái tim cô, bỗng trở nên hoang vắng.
[Anh ấy không cần chuyển đi, cháu sẽ chuyển.]
Tưởng Thành Duật khó hiểu, chuyển nhà mà còn muốn tranh nhau, [Ai dọn đi không giống nhau sao?]
Lê Tranh: [Đương nhiên không giống nhau, sau khi Phó Thành Lẫm dọn đi, cháu mỗi ngày về nhà đều sẽ cảm thấy rất đau lòng, người ta có câu ‘tức cảnh sinh tình’, chú hiểu không? Nếu là cháu chuyển đi, Phó Thành Lẫm không cần quan tâm, nên ăn thì cứ ăn, nên uống thì cứ uống. Chuyện này sao có thể giống nhau được?]
Tưởng Thành Duật chấp nhận lời giải thích một cách miễn cưỡng, [Vậy để chú cho người đến dọn dẹp nhà cửa, cháu muốn chọn sống ở chỗ nào?]
Lê Tranh: [Không muốn ở trong nhà của chú, phòng sẽ do cháu tự tìm.]
Tưởng Thành Duật hiểu lầm: [Còn giận chú à?]
Lê Tranh: [Cháu không phải là một đứa trẻ, thế nên cháu đã bàn bạc với chú. Nhà của chú đều rất lớn, không có cảm giác có người ở, cháu sống một mình rất cô đơn.]
Phòng riêng của cô cách khá xa so với đài truyền hình, nếu không lái xe thì đi lại sẽ rất bất tiện.
[Cháu định thuê một căn phòng nhỏ mà mình thích, tốt nhất trong vòng mười lăm phút có thể đi đến đài.]
Đối với việc thuê nhà, Giang Tiểu Nam có lẽ có nhiều kinh nghiệm hơn, cô không biết mình sẽ phải tìm bao nhiêu căn phòng mới thêu được một căn phù hợp.
[Đã dậy chưa? Muốn thuê nhà, gần chỗ cậu có chỗ nào phù hợp không?]
Giang Tiểu Nam trả lời chỉ sau vài giây: [Có đấy, tớ vừa lúc đang thiếu một người bạn cùng phòng (icon đầu chó)]
Lê Tranh suy nghĩ đùa giỡn, [Tớ nghiêm túc đấy.]
Giang Tiểu Nam: [Tớ cũng rất nghiêm túc.]
Giang Tiểu Nam hiện đang thuê một căn hộ cách đài truyền hình không xa, để đến đài chỉ mất khoảng hai mươi phút đi bộ, về cơ bản đáp ứng được yêu cầu của Lê Tranh.
Chủ nhà là một nữ luật sư bốn mươi tuổi, căn hộ này trước đây là ba mẹ của cô ấy ở, gồm hai phòng ngủ, nhà có hơi cũ một chút, nữ luật sư đã mua một căn hộ ba phòng ngủ để điều kiện sống của ba mẹ cô được tốt hơn.
Tuy căn nhà có hơi cũ, nhưng ông cụ vẫn giữ gìn căn nhà rất sạch sẽ, cả vách tường cùng như sàn nhà đểu còn rất mới.
Nội thất đầy đủ, ấm áp và thoải mái.
Nữ luật sư ở nhà cũ cùng ba mẹ mười mấy năm, cũng có tình cảm đối với căn nhà, lúc đầu không muốn cho thuê, nữ luật sư không thiếu tiền, ba mẹ cô ấy cũng thế.
Sau khi đôi vợ chồng già chuyển đến sống ở nhà mới, họ dần dần thích ứng, cảm thấy sống ở bên kia cũng không tệ, nhưng cho rằng để trống căn nhà hai phòng ngủ lúc đầu thật sự rất lãng phí.
Sau một hồi phân vân, mới quyết định để con gái cho thuê căn nhà.
Giang Tiểu Nam bây giờ đang thực tập cùng một nữ luật sư tại tạp chí tài chính, nữ luật sư vô tình biết được việc Gian Tiểu Nam đang tìm nhà, liền để Giang Tiểu Nam thuê lại với giá ưu đãi hơn.
Nữ luật sư chủ yếu muốn tìm một người có ý thức, biết chăm sóc nâng niu đồ đạc trong nhà một chút. Chờ khi ba mẹ cô vượt qua được vướng mắc trong lòng, lúc đó sẽ không quan trọng người thuê là ai.
Giang Tiểu Nam: [Ngoại trừ căn nhà hơi cũ, môi trường của tiểu khu…cũng không gọi là tiểu khu được, ngoại trừ phải dựa vào tòa nhà ở ven đường, kiểm tra kỹ năng quay đầu xe của tài xế ra, mọi mặt khác đều tốt. Hơn nữa, hai chúng ta cùng hội cùng thuyền (icon nhe răng) đúng không, dưới lầu là thiên đường đồ ăn vặt, tiết kiệm được bao nhiêu là phí giao hàng ~~]
Lê Tranh không quan tâm đến đồ ăn, thứ nhất phòng cần ấm áp thoải mái, cùng thuê chung với Giang Tiểu Nam, nếu thất tình, ít ra cô cũng không phải ở một mình.
[Vậy cậu liên hệ với chủ nhà nhé, dành ra chút thời gian mọi người gặp nhau.]
Giang Tiểu Nam: [Yên tâm đi, tớ sẽ lo việc đó cho cậu.]
- -
6h45.
Lê Tranh cứ do dự nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định sang nhà hàng xóm ăn sáng, trước khi chuyển nhà cô muốn được ăn sáng và ăn tối yên ổn.
So với thường lệ hôm nay đã muộn hơn mười phút, Phó Thành Lẫm lúc đi tới đã mang quần áo chỉnh tề, ngay cả đồng hồ cũng đã đeo.
“Ông chủ Phó, chào buổi sáng.”
Lời chào hỏi nhẹ nhàng, đi vào lòng người, giống như tối qua lúc cô tựa đầu ngủ trên vai anh, lúc cô cọ vào cổ anh cảm giác cũng như vậy.
“Chào buổi sáng.” Giọng nói của Phó Thành Lẫm bình tĩnh không chút xao động, anh liếc sang mắt cá chân của cô, “Chân thế nào rồi?”
“Ổn rồi, không có cảm giác gì.” Lê Tranh đi thẳng đến phòng ăn, Phó Thành Lẫm bình thường vẫn ngồi ở chỗ đó, bộ đồ ăn đã dùng qua, dưới đáy ly sữa bò trong suốt, dường như vẫn còn một giọt sữa màu trắng đục.
Cô quay mặt lại, “Anh ăn rồi à?”
Phó Thành Lẫm gật đầu, “Em từ từ ăn đi, tôi phải đến công ty.”
Cô hôm nay đến trễ, anh đã cố ý nán lại đợi cô.
Lê Tranh vẫy vẫy tay, “Tạm biệt.” Cô cầm ly sữa của mình đi vào phòng bếp, “Dì ơi, dì có đường không? Cháu muốn thêm một ít vào sữa.”
“Có, đường loại gì cũng có.” Dì giúp việc lấy ra loại đường vẫn dùng để cho vào cà phê, cầm cây khuấy đưa cho cô, “Đã đủ chưa? Nếu chưa đủ thì ở đây còn nhiều lắm.”
“Đủ rồi. Cảm ơn dì ạ.” Lê Tranh xé thêm ba viên đường thêm vào, cầm lấy thìa cà phê, vừa khuấy vừa nhấp một ngụm, rất thơm rất ngọt.
Dì giúp việc mang bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng đến cho cô, dì thuận miệng hỏi: “Tại sao lại cho thêm đường vào sữa?”
Lê Tranh nhận lấy đồ ăn sáng, mỉm cười: “Bởi vì cuộc sống không đủ ngọt ngào ạ.”
Dì giúp việc không biết nói chỉ, chỉ cười nói: “Mấy đứa trẻ tụi con, miệng lưỡi thật trơn tru, chỉ là thêm đường thôi mà nói cũng rất nghệ thuật.”
Lê Tranh đang định nói chuyện, thì bị điện thoại di động cắt ngang, Giang Tiểu Nam đang ở trên tàu điện ngầm nên muốn buôn chuyện, [Sao cậu lại đổi tên Weibo?!]
À, sáng nay cô vừa đổi lại tên Weibo.
Phó Thành Lẫm cũng vừa đến nơi, trên đường đến công ty anh thường mở di động để lướt xem tin tức, có tin tức được đưa lên, một blogger vừa đăng trạng thái mới.
‘Nhìn ngang tuổi trẻ nghiêng là tôi’, anh chợt cau mày, hình đại diện vẫn như cũ.
Cô đã tự mình bỏ đi một chữ.
Dòng ghi chú của Weibo được cập nhật lúc sáu giờ sáng nay:
[Tuổi trẻ đã trở lại, bắt đầu từ đêm nay, mọi cập nhật vẫn như bình thường.
Tôi đã đổi lại biệt danh của mình, lý do có trong video.]
Kèm với ghi chú là một video kéo dài mười giây.
Phó Thành Lẫm tìm tai nghe rồi cắm vào, click mở video.
Đó là một đoạn giọng hát của Lê Tranh, chỉ có hai câu trong bài hát: “Thay đổi cuộc sống, khiến bản thân trở nên hạnh phúc, từ bỏ sự ràng buộc, bầu trời sẽ trở nên tươi đẹp.”
“Tôi vẫn là cô bé của ngày xưa, không hề thay đổi.”
Giọng của cô có cảm xúc thật đặc biệt, rõ ràng là một giọng hát giống như có kèm theo hiệu ứng âm thanh vòm rất hiệu quả.
Đây là lần thứ hai anh nghe cô hát, lần đầu là trên đường đến câu lạc bộ leo núi, cô bỗng nhiên hát theo nhạc được bật ở trong xe.
Phó Thành Lẫm lại kéo lên trên đầu bài viết, cô đã thay đổi biệt danh của mình, cô bé đó là cô đang nói chính mình, rồi sau đó tự cổ vũ bản thân bằng một bài hát, quyết định từ tối nay sẽ bắt đầu cập nhật blog bình thường.
Hẳn đây là cách để điều chỉnh tâm lý.
Anh dừng ngón tay lại một giây ở phía góc phải trang Weibo của cô, rồi bấm xuống bấm bên dưới, sau đó một hàng chữ nhỏ hiện lên, ‘Bạn có chắc chắn muốn bỏ theo dõi không?’
Anh chọn nhấn vào nút ‘Đồng ý’.
Bỏ theo dõi thành công.
- -
Hôm nay lại là một ngày không bình thường, muốn nói có điểm nào khác thường thì chính là Lê Tranh đến đài muộn hơn nửa tiếng so với mọi ngày.
Lúc cô bước vào văn phòng đã đến sát giờ làm việc, đồng nghiệp đều có mặt đông đủ, mọi người rót một ly cà phê trước khi bắt đầu cuộc họp, không phải nói về việc nhà thì cũng là nói chuyện phiếm.
“Tiểu Lê, hôm nay sao đến muộn thế?” Từ Sướng vừa đi từ phòng trà trở về, nhân tiện mang đến cho cô một ly cà phê.
“Cảm ơn cô Từ.” Lê Tranh đặt túi xách xuống, “Tối hôm qua em đi bộ về nhà, mệt quá nên sáng nay không dậy nổi.”
Từ Sướng cũng bơ phờ uể oải, “Tối hôm qua chị hướng dẫn con làm bài tập về nhà đến tim gan lách thận đều đau, nửa đêm mới ngủ thiếp đi.”
Nói rồi, cô ấy lại lấy tay đè lên ngực, như thể cô ấy vẫn còn đau như thế từ tối qua.
“Mà này, tối qua lúc chị đi rồi, Triệu Đồng có bổ sung thêm chuyện gì quan trọng không?”
“Dạ. Nói chuyện thêm khoảng mười phút nữa, uống xong cà phê thì rời đi.”
Từ Sướng dựa vào mép bàn, nhỏ giọng nói: “Tối qua lúc chị từ quán cà phê rời đi, đến bãi đậu xe thì thấy xe của chồng Triệu Đồng, không biết có phải có hẹn cùng với Triệu Đồng hay không, em có gặp anh ta không? Tìm em để tra hỏi à?”
Lê Tranh lắc đầu, “Không gặp ạ.”
“Vậy là tốt rồi, chị chỉ sợ anh ta phát khùng. Uống cà phê khi còn nóng đi, nguội rồi không ngon nữa đau.” Từ Sướng ngáp rồi quay về chỗ ngồi của mình.
Lê Tranh nhìn ly cà phê nóng hầm hập, không chút để tâm, khuấy cả nửa ngày không biết có nên để thêm đường vào cà phê hay không.
Hà Dập đến sắp xếp công việc cho Lê Tranh, hôm nay anh muốn ở lại đài làm việc, muốn Lê Tranh tổng hợp nội dung buổi phỏng vấn với chiếc xe thử nghiệm ngày hôm qua, để đưa tin tiếp theo.
Hai vụ tai nạn xe thử nghiệm đã được xử lý xong, bên phía ông cụ Cốc cũng đang được làm thủ tục bồi thường. Mức độ quan tâm đến tin tức ở trên mạng cũng hạ nhiệt.
Lê Tranh vẫn cảm thấy chuyện này chưa kết thúc, rốt cuộc dư luận trên mạng đều nhằm đến tập đoàn Nam Phong, làn sóng tìm kiếm tin nóng trước đó chỉ là bám nhiệt, chiếc xe mới được ra mắt vào tháng chín của tập đoàn Nam Phong, nói không chừng lúc đó mới là cao trào.
Sau khi suy nghĩ, cô gửi một tin nhắn cho Cận Phong: [Tin tức về xe thử nghiệm, chỉ là ổn tạm thời, vẫn cần phải chú ý.]
Cận Phong: [Miễn cưỡng chấp nhận phát hiện có chút lương tâm của cô.]
Lê Tranh không nói nên lời: [Sếp Cận, anh như vậy, làm thế nào anh trở thành chủ tịch tập đoàn Nam Phong?]
Cận Phong: [Đuổi ba tôi đi.]
Lê Tranh: “…”
Thật không biết xấu hổ đến mức siêu phàm.
- -
[Cục cưng, tớ đã hẹn với chủ nhà rồi, tối mai sẽ gặp mặt, nhưng tớ vẫn chưa quyết định chi tiết cụ thể, chủ nhà không biết chị ấy có thể tan làm đúng giờ vào tối mai không. Nếu không thì cậu tan làm cứ tới phòng trước, tớ sẽ đãi cậu một bữa thịnh soạn, vừa tiện chờ chủ nhà luôn.]
Giang Tiểu Nam đã hoàn thành lời hứa vào buổi trưa, chủ nhà nghe nói người thuê là bạn học của cô, một phóng viên đài truyền hình, lập tức đồng ý, tiền thuê nhà cũng giống như của cô, mỗi tháng rẻ hơn một trăm.
Lê Tranh đang nghịch chiếc bật lửa màu xanh đậm, dự định hôm nay sẽ trả lại cho Phó Thành Lẫm, cô trả lời lại cho Giang Tiểu Nam: [Sẽ chờ bữa ăn thịnh soạn của cậu.]
Giang Tiểu Nam: [Tớ đã xem hoàng lịch, cuối tuần này thích hợp để chuyển nhà ~~]
Lê Tranh mỉm cười: [Thế hôm nay tớ nên làm gì?]
Sau nửa phút, Giang Tiểu Nam mới phản hồi: [Không nên làm gì.]
Lê Tranh: “…”
Bất kể có nên hay không, cô vẫn quyết định sẽ đi tìm Phó Thành Lẫm.
Sau khi tan làm, Lê Tranh gọi điện thoại cho dì giúp việc, hỏi Phó Thành Lẫm buổi tối có về nhà ăn cơm hay không.
Dì giúp việc: Thành Lâm tối nay phải tăng ca, ăn tại công ty. Tranh Tranh, cháu muốn ăn gì?
“Cháu chỉ muốn nói với dì một tiếng, cháu cũng không về, có hẹn cùng với bạn học ạ.”
Lê Tranh gọi một chiếc xe taxi, đeo balo đi xuống lầu.
Mỗi bước chân cô đi, mắt cá chân lại đau một chút, trái tim cũng trở nên căng thẳng.
Hôm nay cô không chỉ muốn trả lại chiếc bật lửa, cô còn muốn giáp mặt thổ lộ với Phó Thành Lẫm.
Cô chính là một con trong hàng vạn con côn trùng nhỏ biết bay, dù có lao vào vỡ đầu đến chết, vẫn cứ cam lòng.
Lý do vì sao cô muốn tự mình nói với anh, cho đến khi ngồi trên xe taxi đi đến tòa nhà GR, cô cũng đã hiểu ra.
Đoạn đường đến GR ngày càng gần, trái tim cũng dường như càng gần tới yết hầu.
Lê Tranh thiếu chút nữa quên nói trước với Phó Thành Lẫm một tiếng, lấy điện thoại ra, đối mặt với tin nhắn trống rỗng, bỗng nhiên không biết phải làm thế nào.
[Sếp Phó ơi, có ở công ty không? Em qua đó một chuyến.]
Phó Thành Lẫm ở bàn họp, liếc nhìn màn hình, trông thấy tên Lê Tranh, liền mở tin nhắn.
Đây là lần đầu tiên Lê Tranh gọi anh một cách nghiêm túc, cách gọi như tạo ra khoảng cách nhất định. Bình thường khi cô gọi anh là ông chủ Phó luôn có ý làm nũng bên trong.
[Là tới để làm thủ tục chuyển nhượng cổ phần? Để tôi sắp xếp trợ lý Tăng dẫn em sang đó.]
Lê Tranh: [Không phải. Đến tìm anh.]
Phó Thành Lẫm: [Tôi vẫn đang họp, em đến sớm có thể đến văn phòng ngồi chờ.]
Lê Tranh thở dài, phiền muộn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời lúc hoàng hôn chói sáng, khi nhìn thẳng, cô nhanh chóng quay người lại.
Kẹt xe mất hơn bốn mươi phút, hôm nay cũng bị kẹt đường, nhưng cô cảm giác chỉ trong chớp mắt, tài xế đã dừng xe bên dưới tòa nhà GR.
Lê Tranh đi đến văn phòng của Phó Thành Lẫm, khi Lê Tranh gõ cửa đi vào, Phó Thành Lẫm vừa mới rót nước, đến trước máy tính rồi ngồi xuống.
“Em đến thật đúng lúc.” Lê Tranh nhận lấy.
Phó Thành Lẫm vẫn như trước đây, “Có phỏng vấn ở gần đây?”
“Không, em cố ý đến đây.” Lê Tranh giống như lần trước vòng đến bên cạnh anh, ngồi xuống phía đối diện, trông rất trang trọng và câu nệ.
Phó Thành Lẫm đã đoán được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, anh hy vọng đó chỉ là ảo giác.
Lê Tranh cầm chiếc bật lửa trong tay, sẵn sàng trả lại cho anh trước khi tỏ tình, trong tiềm thức cô vẫn không muốn buông tay và nắm chặt một lúc.
Cô tựa đầu, tựa như đang thư giãn.
“Ông chủ Phó, anh cứ tiếp tục làm việc đi. Em cũng ko có chuyện gì quan trọng, chỉ muốn nói cùng anh chút chuyện phiếm.”
Ánh mắt Phó Thành Lẫm dừng trên màn hình máy tính, không cần phải ngẩng đầu lên.
“Anh có muốn một chiếc quạt nhỏ để lưu thông không khí không?” Cô tìm điều gì đó để hỏi.
Phó Thành Lẫm liếc mắt nhìn cô một cái, “Không cần.”
Một chiếc quạt nhỏ, giống như lần trước lúc cô tới văn phòng của anh.
Nhưng lúc đó bầu không khí rất khác, cô có thể nằm bên cạnh anh, thổi vào những ngón tay của anh.
“Chân em thế nào rồi?” Sau một khoảng thời gian im lặng, Phó Thành Lẫm nghiêm túc hỏi.
Ánh mắt Lê Tranh quét qua mặt anh, mới dám dừng lại, “Thuốc của anh mua rất hiệu quả, em thấy rất ổn.”
Phó Thành Lẫm nhấp con chuột, “Vậy thì tốt.”
Cô có thể nói gì bây giờ.
Thực ra đã đi đến bước này, dù có làm cách nào thì bầu không khí cũng không thể dịu xuống, vẫn rất xấu hổ, im lặng, Lê Tranh chỉ có thể không nói chuyện nhảm nữa.
“Ông chủ Phó, em nhớ tối qua em đã nói với anh rằng em từng mơ thấy anh.” Trái tim Lê Tranh như xoay chuyển cả trăm lần, loanh quanh một hồi không hiểu sao lại đột nhiên nói câu này.
Đã ở trên con đường này quá lâu, thế mà đến khi cô định nói ra, cô mới chợt nhận ra nhiều điều.
Phó Thành Lẫm đã có được đáp án cho câu hỏi của tối qua, kéo dài cho đến hôm nay, anh tiếp tục hỏi cô, “Em đã mơ thấy tôi đang làm gì trong giấc mơ?”
Lê Tranh gật đầu, cô trả lời với giọng nhẹ nhàng: “Trong giấc mơ, em và anh ở bên nhau.”
Phó Thành Lẫm: “…”
Mất một lúc lâu để sắp xếp lại một câu hoàn chỉnh trả lời với cô.
Nhưng anh không sao trả lời được.
Lê Tranh nắm lấy chiếc bật lửa, “Giấc mơ đảo ngược.”
Phó Thành Lẫm ‘Ừ’ một tiếng.
“Ông chủ Phó, anh có biết nuối tiếc lớn nhất của em là gì không?
Phó Thành Lẫm không dám hỏi.
Lê Tranh cười cười, biết anh anh đang lo lắng chuyện gì, chỉ sợ cô nói ra những lời vô nghĩa.
Cô tự mình trả lời: “Điều nuối tiếc lớn nhất của em đó chính là khi, cơn mưa lớn tiếp theo đến, mang những đôi giày đi mưa mà anh tặng cho em. Em chắc chắn sẽ không bao giờ có được tâm trạng đó khi mang nó lần sau.”