Cùng với bản nhạc “Tuyết mùa đông”.
Từng trận cười vui vẻ của trẻ con vọng đến từ đường mòn đi bộ quanh hồ.
Lê Tranh nhìn theo, có một cậu bé đầu đội mũ bảo hiểm đạp chiếc xe thăng bằng đang đi về phía cô, theo sau là vú em và vệ sĩ, lúc thì chạy lúc thì dừng.
Khi nhận ra bé trai kia là ai thì cô tắt bản piano trên điện thoại và đón cậu.
Bảo Bảo dừng lại, nó nhớ tên của Lê Tranh nên chủ động chào hỏi, “Bảo Bảo, chào chị.”
Lê Tranh mỉm cười, “Chào em.” Mấy tháng không gặp, cảm giác thằng nhóc trước mặt đã cao lên nhiều, nói năng cũng rõ ràng hơn.
Cô chọc Bảo Bảo: “Bánh mài răng* của con đâu? Còn không?”
*磨牙饼干, là một loại bánh quy đặc biệt, trong quá trình mọc răng sữa, trẻ nhỏ thưởng thường hay chảy nước miếng và thích ăn đồ cứng, chúng sẽ mút tay hoặc cắn ti mẹ, vì vậy đây là bánh để trẻ nhỏ giảm hiện tượng đó.
Bảo Bảo lắc lắc hai tay, muốn để cho Lê Tranh nhìn thấy trong tay nó không có, “Không có. Chồng của dì ăn rồi.”
Chồng của dì là Phó Nhị.
Vú em thấy thế, tưởng rằng Lê Tranh cũng thích ăn loại bánh đó, thế là bà ấy bước đến, lấy một hộp ra từ túi đựng cho trẻ đưa cho Lê Tranh. “Trong túi cô còn nhiều lắm, thằng nhỏ cũng chẳng ăn mấy, trong nhà còn đến vài thùng.”
Lê Tranh cảm ơn nhưng không lấy.
Cô chỉ muốn đùa thằng bé, chứ không thật sự muốn ăn.
Nhưng vú em vẫn dúi cho cô, “Vừa rồi sếp Tưởng cũng lấy một hộp.”
Lê Tranh: “…”
Bây giờ người người đều biết bánh mài răng nhà Bảo Bảo ăn mãi không hết.
Bảo Bảo không thể đứng yên, tiếp tục đạp chiếc xe thăng bằng của cậu, Lê Tranh yêu cầu nhân viên một chiếc xe điện du lịch, giết thời gian trong công viên, tiện thể xem cảnh sắc mùa đông.
Lúc đi đến trước tòa nhà câu lạc bộ kinh doanh thì cô dừng lại, bóc hộp bánh quy.
“Đưa tôi đến bãi đậu xe.” Theo tiếng nói vọng đến còn có mùi rượu thoang thoảng.
Giọng nói đó nghe thì xa lạ, lại dường như đã nghe ở đâu đó.
Lê Tranh ngẩng đầu, không chỉ mình cô, đối phương cũng khẽ ngây người.
Hướng Tuấn nhận ra cô, anh ta còn tưởng người ngồi trên ghế lái kia là nhân viên câu lạc bộ, vừa rồi đi qua còn khó hiểu, tại sao không mang quần áo đi làm.
Anh ta gật đầu với Lê Tranh, quay người đi tìm một chiếc xe điện khác.
Lê Tranh nhìn Hướng Tuấn thêm một chút,huhju anhsijzx tadtpps mặcilomv chiếcqxnyz sơonvqy miaaomm màuyuveh đỏztcic rượu,vyqap dángdaotj vẻkujsq càtvadp lơgdxgi phấtqtije phơ.
Xembekko rawifiz rấtraiie giốngaybue lời của nhị thế tổ nói, Hướng Tuấn còn ăn chơi hơn anh ấy.
Lê Tranh cắn miếng bánh, thu lại ánh nhìn.
Cô trả lại xe cho nhân viên, sau đó đến câu lạc bộ chờ chú.
Tưởng Thành Duật gặp một người bạn cũ và trò chuyện đến bây giờ.
Nhắc đến dự án nào đó, hơn một tiếng đồng hồ vẫn chưa ngừng lại.
Lê Tranh liếc nhìn lên tầng, cả một hộp bánh cũng ăn gần xong rồi nhưng chú vẫn chưa có ý muốn kết thúc cuộc nói chuyện, cô đang suy nghĩ có nên đợi chú về nhà luôn không.
Chợt có tiếng bước chân tiến lại gần, Lê Tranh quay lại, người đến là Phó Thành Lẫm.
Phòng hội nghị ở tầng trên, chớp lúc nghỉ ngơi giữa buổi họp, Phó Thành Lẫm ra nhận cuộc gọi và vô tình quét mắt về phía đại sảnh, nhìn thấy Lê Tranh ở khu vực nghỉ ngơi.
Trong thời gian diễn ra hội nghị, người ngoài không thể vào được, có lẽ Tưởng Thành Duật dẫn cô đến.
“Sao chỉ có mình em?” Phó Thành Lẫm tiến tới gần hỏi cô.
Lê Tranh vừa ngậm chiếc bánh quy cuối cùng trong miệng, cô chỉ chỉ lên căn phòng riêng trên tầng.
Phó Thành Lẫm ngầm hiểu, Tưởng Thành Duật có việc trên tầng.
Cô ngồi trên chiếc sô pha đơn, ngồi trên đó thong dong thoải mái, còn anh nửa ngồi xổm xuống trước mặt cô, hai tay đặt lên tay vịn của ghế sô pha cạnh cô một cách tự nhiên.
Anh nhìn cô: “Cho anh vài miếng bánh quy, tối nay có tiệc.” Tất nhiên không thể tránh khỏi uống rượu.
Lê Tranh siết cái hộp, bên trong không còn cái nào.
Cô vẫn ăn vào miệng nửa miếng bánh cuối cùng, Phó Thành Lẫm giơ tay bẻ một đoạn rồi đưa vào miệng mình.
Lê Tranh: “…”
Yết hầu của Phó Thành Lẫm trượt lên xuống, chậm rãi nhai bánh quy.
Điện thoại rung lên, là trợ lý Tằng tìm anh, hội nghị sắp bắt đầu rồi.
Phó Thành Lẫm ấn ngắt cuộc gọi, “Nếu em không chê nhàm chán có thể ở đây đợi anh, hội nghị có thể sẽ kết thúc vào lúc 5 giờ, anh đưa em về thành phố.”
Lê Tranh: “Không cần, em có xe.”
Cô phải đi mua lẩu cay về cho “nhị thế tổ”.
[Chú à, chú cứ bận nhé, cháu về tìm Giang Tiểu Nam.]
***
Cùng lúc đó, ở một góc cua ngoài 2km.
Chợt vang lên một tiếng “bùm”, kèm theo đó là tiếng phanh xe đinh tai nhức óc.
Cho dù đã đạp phanh, nhưng người đi xe đạp vẫn bị ô tô húc đến bên lề đường, xe đạp văng xa vài mét, người nằm đó không động đậy, hôn mê bất tỉnh.
Sắc mặt Hướng Tuấn tái mét, đầu óc choáng váng.
Hai tay anh bấu chặt vô lăng, lòng bàn tay lạnh toát, sống lưng túa ra mộtfrpex lớppdige mồirnrb hôiakabq lạnh.
Áotzwlv sơlbgye mioenzf bếtojobd chặtoppqt vàobyopb xươngvzxpb sống,wagom ướtsfkil đẫmwcnol mồoyluc hôi.
Rõfabbu ràngbffao khôngfcdvq cóxymuy gió, nhưng anh lại cảm thấy lạnh đến xương tủy.
Cổ họng như bị người vô hình bóp nghẹt, thở không ra hơi, và cũng không thể vùng vẫy.
Cảnh tưởng như cơn ác mộng mười năm trước vẫn mãi không xua đi được.
Trùng khít đến từng phút từng giây ngay bây giờ.
Mười năm trước không phải giấc mơ, và bây giờ cũng vậy.
Hướng Tuấn vội vã đóng cửa sổ xe ngay lập tức.
Nhìn người ngã nằm bên vệ đường, anh cố gắng để mình bình tĩnh.
Hai chân mềm nhũn, cánh tay run bần bật không thể kiểm soát.
Hướng Tuấn ngó nghiêng, còn may, không có xe đi đến.
Đây là tuyến đường vừa mới làm xong, đến cả đèn giao thông còn chưa lắp đặt, thông đến trung tâm câu cá, mỗi cuối tuần đều có người đến đây câu cá.
Hướng Tuấn run tay mò điện thoại ra, rung lắc trước mắt vài cái rồi mới mở được khóa, vội vàng gọi cho bố vẫn đang ở câu lạc bộ, “Ba, con lại tông người ta rồi, ba mau cho tài xế qua đây.”
“Con nói cái gì!”
“Con tông phải người rồi,” Hướng Tuấn nuốt một ngụm nước miếng, “Ba, ba mau nói tài xế báo cảnh sát, người kia có lẽ vẫn còn sống, tốc độ của con không phải nhanh lắm.”
Anh ta nhìn bảng chỉ đường bên ngoài xe, nói cho bố vị trí cụ thể.
Đầu óc của chủ tịch Hướng phía đầu dây bên kia trống rỗng vài giây, “Con có uống rượu không?”
“Uống rồi, một chai rượu vang đỏ.”
Chủ tịch Hướng híp mắt, không kịp trách mắng con trai nữa mà vội vã dặn dò: “Trước tiên con đừng xuống xe! Không ai nhìn thấy con lái chứ? Con đường có camera giám sát không?”
“Không có, đèn giao thông còn chưa lắp đặt.”
“Thế con nhanh chóng chuyển qua ngồi ghế phụ đi, con uống nhiều rượu thế sao còn dám lái xe hả!”
Không còn thời gian mắng nữa, chủ tịch Hướng vội ngắt điện thoại, dặn dò tài xế dẫn thêm một vệ sĩ qua đó.
***
Lê Tranh đi về phía bãi đậu xe, còn chưa đến trước chiếc xe địa hình thì một chiếc Sedan màu đen “Brừm” một tiếng lao vút ra như mũi tên rời khỏi dây.
Tốc độ quá nhanh, cô né vào lề đường.
Việc phải gấp gáp như thế nào mới có thể phóng nhanh như vậy ở bãi đậu xe, như thế không muốn sống nữa vậy.
Khi tài xế đến giao lộ xảy ra tai nạn, có một chiếc xe hơi màu bạc dừng ở bên vệ đường, một người đàn ông tấm năm sáu mươi tuổi xuống khỏi xe.
Bác Úc - nhân viên trợ giúp cảnh vụ thích câu cá, chỉ cần nghỉ ngơi là đến đây.
Câu cả ngày trời đang chuẩn bị về nhà, ai ngờ có một người đang nằm bên đường, còn có chiếc xe đạp vắt ngang bên cạnh, hiện trường không nhìn thấy chủ xe của vụ va chạm.
Không biết chủ xe có phải đã hôn mê trong xe rồi hay không.
Bác Úc xuống xe là báo cảnh sát ngay, lời vừa dứt, tiếng xe cấp cứu vọng từ xa đến.
Thì ra sớm đã có người gọi cảnh sát, bác Úc thở phào.
Ngắt điện thoại, ông ngẩng đầu lên, có một chàng trai cao lớn trẻ tuổi đi đến chỗ người bị thương.
Người này là vệ sĩ của chủ tịch Hướng.
Còn trước chiếc xe thể thao của Hướng Tuấn lại có thêm một người đàn ông trung niên đứng đó không biết từ lúc nào.
Người đàn ông trung niên là tài xế của chủ tịch Hướng, vội vã chạy đến chịu tội thay cho Hướng Tuấn.
Bác Úc tưởng rằng tài xế là chủ xe gây tai nạn, vừa rồi không xuống xe chắc là do khiếp đảm.
Tài xế nhìn xoáy bác Úc.
Bác Úc cũng không nghĩ gì nhiều về vụ tai nạn xe này.
Trong mắt ông, đây chính là một tai nạn giao thông thông thường, hiện trường còn có vết phanh xe, sau khi chủ xe tông người cũng không bỏ trốn mà còn chủ động báo cảnh sát.
Chưa đến hai phút, cảnh sát giao thông và 120 đều đến hiện trường.
Cảnh sát hỏi tình hình cơ bản, tài xế đều trả lời hết.
Vốn dĩ Hướng Tuấn chờ xe của vệ sĩ đến, rồi ngồi lên xe của vệ sĩ, nhưng xe của bác Úc lại chạy về hướng của anh ta, trên xe có camera hành trình, chắc chắn sẽ quay được cảnh anh đổi xe, thế là anh ta bèn ngồi ở ghế phụ không động đậy.
Vài phút trôi qua, lòng bàn tay anh ta vẫn lạnh toát.
Mười năm, cứ như vòng tuần hoàn chết tiệt, anh làm thế nào cũng không thoát ra được.
***
Lê Tranh đến tiệm lẩu cay vào lúc bảy giờ cô nhắn tin cho “nhị thế tổ”, hỏi anh ta khi nào thì bận việc xong, để cho mua lẩu cay mang về nhà.
Cận Phong thì đang vội vã đến bệnh viện, trả lời Lê Tranh: [Có lẽ không ăn được nữa rồi, bạn của anh gặp tai nạn xe, vẫn đang cấp cứu, anh đang trên đường đến bệnh viện. Không biết mấy giờ mới về nhà.]
Lê Tranh quan tâm nói: [Bạn nào? Nghiêm trọng không?]
Cận Phong: [Bạn quẩy. Nếu anh là Hải Thần, thì cậu ta sẽ là Hải Thượng Hoàng.]
Lê Tranh: “…”
Cận Phong có chút bí bách trong lòng, không biết thương thế của bạn như thế nào, nên chỉ đành dời sự chú ý nhờ vào tán gẫu với Lê Tranh, [Anh ấy lớn tuổi hơn anh, còn lớn hơn cả chú út của em, con của người ta giờ cũng trạc tuổi với con của nhà Từ Sướng.]
Lê Tranh tán dóc với anh: [Kết hôn rồi còn Hải Thượng Hoàng gì nữa?]
Cận Phong: [Ly hôn vợ trước lâu rồi, lúc kết hôn còn chưa hiểu chuyện, thông gia hai bên không liên quan gì đến nhau, sau đó con cái lớn một chút thì ly hôn đường ai nấy đi. Bây giờ đã khép cửa trái tim rồi, gặp người phụ nữ mình thích, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy chứ.]
Lê Tranh an ủi anh vài câu, rồi nói với anh: [Em sẽ đợi điện thoại của anh ở tiện lẩu cay, dù sao thì chú Hà cũng đóng cửa muộn, em đợi gói về cho anh, hôm nay có thế nào nữa cũng phải bắt anh ăn được lẩu cay vị cay ngọt.]
Khiến cho cậu ấm đời thứ hai cảm động một phen, trước kia anh đã cùng cô đi phượt đêm Bắc Kinh lúc cô thất tình, rồi cùng cô đi hóng gió trên đường vành đai 2*, bây giờ đến lượt anh nhận được sự hồi đáp ấm áp.
*二环(北京二环路) Đường vành đai 2 là đường cao tốc vành đai trong cùng bao quanh trung tâm thành phố Bắc Kinh. Đường vành đai có thể được chia thành hai phần: đường vành đai ban đầu và đường vành đai mới mở rộng.
[Em là công chúa, mượn lời may mắn của em, hy vọng hôm nay anh về còn có tâm trạng đợi lẩu cay em gói mang về.]
Vốn tâm trạng đã kém lại còn gặp kẹt xe, kẹt cứng, kiểu chẳng thể nhúc nhích được.
Các nhóm đều như nổ tung, Giang Đông Đình bị thương đang cấp cứu.
Có người hỏi tại sao lại bị tông.
Người biết chuyện trả lời: [Đi câu cá, bị tông trên đường.]
Cận Phong đã tới bệnh viện, được người ta cho biết, rằng Giang Đông Đình ở trong phòng VIP và đã tỉnh rồi.
Anh ta đứng bên ngoài thang máy, hít thở sâu vài hơi.
Như thế chứng tỏ không gì đáng ngại.
Đến phòng bệnh, trông Giang Đông Đình hơi suy nhược, vẫn may mạng lớn, không bị thương chỗ hiểm, điều dưỡng vài tháng là ổn.
Câu đầu tiên khi anh thấy Cận Phong: “Lúc nào thì trả cần câu cho anh? Chú để thế cũng vô ích, mau trả cho anh đi.”
Cận Phong muốn nói, bây giờ chắc cần câu có tác dụng rồi. “Anh bớt nói đi, bệnh nhân không được nói nhiều.”
Giang Đông Đình cử động người, bất giác nhíu mày.
Cận Phong hỏi: “Là ai đâm trúng? Sao khúc cua mà có thể lái nhanh như thế?”
Giang Đông Đình: “Tuổi còn trẻ, chỉ nhìn thấy bên mặt, mặc áo sơ mi đỏ rượu.” Lúc nói chuyện lồng ngực anh ấy đau nhói, anh âm thầm thở hắt ra.
Người nhà trong phòng bệnh chen vào: “Anh nhớ sai rồi? Không phải là tài xế hơn bốn mươi tuổi ư?”
Giang Đông Đình buột miệng nói, “Não anh không bị thương, lúc qua khúc cua, cửa sổ xe thể thao còn mở, anh nhìn thấy người ngồi trên ghế lái, không thể nào trên bốn mươi tuổi được.”
Cân Phong ra hiệu với Giang Đông Đình, “Anh bớt nói vài câu đi, dưỡng thương trước, dù sao thì đi theo trình tự cũng phải chờ anh khỏi, không vội. Cho dù là ai đâm anh cũng không thể chạy thoát.”
Bạn bè đến thăm anh hôm nay có không ít, hết lớp này đến lớp khác.
Chín giờ, Phó Thành Lẫm đến bệnh viện, anh vội chày đến đây từ bữa tiệc.
Buổi tối uống rượu, trên người phảng phất mùi rượu vang đỏ nhàn nhạt. Anh đứng ở cuối giường, hỏi Giang Đông Đình thế nào rồi.
Giang Đông Đình mở miệng thì là: “Cậu phải nói cho tôi, rốt cuộc tối hôm đó cậu có bị tạt rượu không, bị ai tạt, như thế vết thương của tôi sẽ tốt hơn một chút.”
Phó Thành Lẫm bón lời, thành cái dạng này rồi còn không quên cười nhạo trên nỗi đau của anh.
Cận Phong biết là ai tạt, anh ta khục khục vài tiếng.
Phó Thành Lẫm nghiêng mắt nhìn, cho anh ta một ánh mắt cảnh cáo.
Nói chuyện một hồi, Giang Đông Đình giục họ mau chóng về đi, anh nhìn Cận Phong, “Chú ở đây cả buổi, cơm cũng chưa ăn, anh bây giờ không sao nữa rồi.”
Cận Phong không vội, “Có người gói lẩu cay hoàng gia về cho em.”
Phó Thành Lẫm liếc nhìn Cận Phong lần nữa, chắc là Lê Tranh gói mang về cho anh ta.
Về đến tiểu khu, xe của Lê Tranh vẫn chưa về, chỗ đậu trông không.
Phó Thành Lẫm xuống xe, để tài xế về trước, còn anh đứng chờ Lê Tranh bên vệ đường.
Mặc dù hôm nay không có gió, đến tối thì nhiệt độ giảm thấp, bên ngoài lạnh đông cứng người.
Phó Thành Lẫm kéo chặt áo gió, gài cúc lại.
Hơn hai mươi phút sau, Lê Tranh rẽ vào từ đường cái, cô đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên đường đó từ phía xa xa.
Cảm giác về nhà có người chờ đợi khó có thể diễn đạt thành lời.
Xe hơi đi đến, Phó Thành Lẫm canh vạch đỗ xe giúp cô, “Có thể lùi sau thêm 10cm nữa.”
Đỗ xe xong rồi tắt máy, Lê Tranh xách đồ ăn đóng gói đi xuống.
Phó Thành Lẫm đi vòng qua mũi xe giúp cô xách.
“Không cần, em có đeo bao tay.” Hai đầu ngón tay của Lê Tranh móc cái túi, hai người đi vào con hẻm cùng nhau. Cô quay đầu nhìn Phó Thành Lẫm, vừa hay anh cũng đang nhìn cô.
“Em gặp em họ của Hà Dập ở quán lẩu cay tối nay, Hà Hạo Hiên nói vì tâm huyết nghiên cứu của mấy người trẻ tuổi bọn họ, anh đã gặp không ít trắc trở để giúp bọn họ, và còn định hợp tác với họ nữa.”
Lê Tranh chưa từng nghe anh nhắc đến chuyện này, “Ông chủ Phó, cảm ơn.”
Phó Thành Lẫm vẫn đang nhìn cô, khóe mắt nhìn đường phía trước, “Không sao. Giúp trong khả năng mà thôi.”
Lê Tranh biết, đó không phải là một câu đơn giản như anh nói, càng hiểu rõ rằng, cho dù là trong khả năng, anh cũng sẽ không vô duyên vô cớ đi giúp người không quen.
Ánh đèn bên đường kéo bóng họ dài lê thê.
Có lúc đứng gần nhau, bóng hai người dường như hòa một.
Trong đêm lạnh, dù đã đóng gói kín nhưng vẫn không thể che đậy được mùi hương quyến rũ riêng biệt của Malatang.
Hương thơm khó thể diễn tả lan tỏa giữa hai người họ.
Phó Thành Lẫm nhìn trong tay cô, hỏi: “Lẩu cay nhà Hà Dập ngon thế sao?”
Lê Tranh chặn khí lạnh bằng khăn bông, miệng cũng được bao lại, cô gật gật đầu.
Phó Thành Lẫm: “Đợi em hết giận anh hoàn toàn rồi dẫn anh đi ăn thử.” Anh hôn cô tối qua, lúc cô dùng sức cắn anh, anh biết trong lòng cô vẫn đang buồn.
Lê Tranh kéo khăn lên trên không đáp.
Cận Phong vẫn chưa trở về, Lê Tranh xách hộp lẩu cay về nhà trước. Đến cầu thang, cô bỏ mũ áo lông xuống, chỉnh lại đầu tóc có hơi rối.
Phó Thành Lẫm đi theo sau cô, anh móc ra hộp bánh quy cho trẻ con từ trong túi áo khoác. Vừa rồi đợi cô ở bên đường, anh bèn đến siêu thị lượn một vòng, không có bánh mài răng cho trẻ em, thế là anh lấy bánh quy cho trẻ con.
Là vị mà cô thích nhất.
Lê Tranh bước một lúc hai bậc thang, rất nhanh đã đến được tầng ba.
Phó Thành Lẫm luôn tiễn cô đến về đến cửa phòng thuê, nhân lúc cô không chú ý, anh bỏ hộp bánh quy vào trong mũ của cô. Bánh quy chỉ nặng vài chục gram, đặt trong mũ cô sẽ không phát giác ra.
Lê Tranh mở cửa, vẫy tay với anh, “Ngủ ngon.”
“Ừ, nghỉ ngơi sớm.” Phó Thành Lẫm biết cánh cửa nào của cô khó đóng, anh giúp cô kéo lên từ bên ngoài.