Qua điện thoại thì thấy không sao nhưng đến khi gặp mặt, cả hai đều cảm thấy xấu hổ. Dù sao hai người cũng có quan hệ mông với mông, lúc ấy Bạch công tử là lửa bốc lên, làm gì cũng chả biết, giờ tỉnh táo lại, sau lưng y cũng thấy lành lạnh.
Thường Thanh chả thèm liếc y cái nào, sau khi phục vụ bưng cà phê lên, lão Thường trước nay chưa hề nho nhã lại chỉ nhấp một ngụm.
Bạch Uy xoay cổ nghiên cứu song cửa thuỷ tinh hồi lâu, cuối cùng cũng không kiên nhẫn được nên cụp mắt hỏi: “Lâm Vãn tìm anh có việc gì vậy?”
Bàn tay Thường Thanh nắm lấy chiếc muỗng nhỏ, anh ta vừa khuấy cà phê vừa tức giận đáp: “Tới tống tiền! Thằng nhãi kia biết tiểu Dã chưa chết.”
Bạch Uy suýt chút nữa nhảy dựng lên, y trợn tròn mắt: “Hắn muốn làm gì tiểu Dã?”
“Giờ tiểu Dã không có sức uy hiếp với hắn, họ Lâm muốn làm gì cậu ta chứ. Nhưng hắn muốn dùng điều này để bắt chẹt tôi.”
Bạch Uy hơi thở phào: “Bắt chẹt anh cái gì?”
“Hắn muốn dự án ở ngoại ô thành phố, xem như là cái giá của việc hai ta chơi trò lừa bịp với hắn.”
Bạch Uy lại càng thấy yên tâm: “Lâm Vãn là kẻ tiểu nhân nham hiểm, trừng mắt tất báo, nếu hắn đã muốn thì cho hắn đi! Chuyện này cũng xem như yên.”
Thường Thanh muốn lấy muỗng móc thử xem Bạch Uy có tim gan hay không, tình cảm không có nghĩa là anh ta phải cắt thịt mình ra!
“Bạch đại gia, Thường Thanh tôi cũng xem như đã không khiến cậu và Trì Dã thất vọng, mà tôi cũng không thể mang dự án lớn như vậy ra chơi được. Gặp súng đạn gì đều là tôi đỡ, có phải cậu cũng nên tận lực chút không.”
Bạch công tử cười lạnh đáp: “So với những thương tổn tiểu Dã đã phải chịu thì đây có là gì? Anh đây chỉ quá lắm là chuộc tội mà thôi.”
Thường Thanh ném cái muỗng vào mặt Bạch Uy: “Thiếu cái để nói à! Nếu nói về việc này, vậy cậu… cậu… cậu mịa nó, tối hôm trước cũng xem như hết nợ rồi!”
Nghe xong lời này, Bạch Uy không được tự nhiên kéo kéo áo: “Hôm đó chẳng phải là bị ép tới mức đấy sao? Sau này hai ta đừng ai nhắc đến chuyện ấy nữa!”
Chủ tịch Thường bất chấp, anh ta đứng phắt dậy và kêu: “Không được! À, tính ra thì lỗ đ*t Trì Dã quý báu, còn lỗ đ*t lão Thường tôi thì chỉ là ruột heo thôi đúng không?” Giữa ban ngày ban mặt, trong quán cà phê chẳng có mấy ai, nhưng những người khách lác đác ngồi đó đều liếc qua.
Bạch Uy vội vàng lấy tay che miệng anh ta lại. Thường Thanh còn đang muốn làm ầm kia kìa, chẳng ngờ lưỡi lại liếm vào lòng bàn tay Bạch Uy.
Cảm giác lòng bàn tay mình ẩm ướt, Bạch công tử lập tức nảy như lò xo, rụt vội tay về, rồi lấy khăn ướt lau lau.
“Anh làm ầm cái gì! Tôi chưa nói mặc kệ mà!”
Thường Thanh hầm hừ ngồi lại. Trước đây anh ta cũng hơi cảm thấy mình có phần quá đáng với Trì Dã, nhưng sau đêm kia, anh ta thật chẳng hiểu Trì Dã u sầu vầy làm chi.
Đàn ông con trai bị thao chỉ có thể nói là do thực lực không bằng, giống như đánh nhau bị người ta ném xuống vậy. U sầu hơn nữa cũng chả tránh được, tựa như anh ta nhìn Bạch Uy thì ngứa răng, nhưng không đến mức liệt dương đi? Họ Bạch, mi chờ đấy! Một ngày nào đó nhất định ông sẽ đè mi!
Hai người nghiên cứu nửa ngày, cuối cùng ý Bạch Uy là trước tiên cứ bán cho Lâm Vãn đã, gần đây ở phía đông thành phố cũng có một miếng đất hoang chuẩn bị khai phá. Nếu không gặp điều bất trắc, lại thêm giao tình giữa Thường Thanh và thị trưởng Bạch, thì việc mua nó với giá thấp dễ như trở bàn tay, đó cũng coi như là chẳng mất chẳng lời.
Trở về công ty, Thường Thanh gọi cho Lâm Vãn, hẹn thời gian ký hợp đồng chuyển nhượng với hắn.
Họ Lâm này đúng là nuốt người không nhả xương, cái giá kia khiến Thường Thanh suýt chút nữa tưởng rằng mình nhìn thiếu một số 0. Có điều với loại ngang ngược như vậy không nhất thiết phải phân rõ phải trái. Thường Thanh tức nghẹn ký tên, coi như mình quyên góp cho cô nhi quả phụ đi.
“Ông chủ Thường đúng là người trọng tình nghĩa! Tôi thích làm ăn với người như anh vậy! Sau này hy vọng chúng ta sẽ hợp tác nhiều hơn! Ha ha ha!”
Thường Thanh ngoài cười nhưng trong không cười đáp: “Đừng, ngài Lâm, tôi cũng không có món gì đáng giá để ngài nhung nhớ đâu. Thời đại này chả ai dễ dàng cả, địa chủ cũng phải húp cháo ấy chứ, ngài cho miếng cơm ăn đi!”
Lâm Vãn nghe xong lại cười ha hả.
—
Thường Thanh chả có thời gian tán gẫu linh tinh với đám con cháu các sếp, anh ta nhất định phải bỏ thầu mảnh đất ở phía đông thành phố kia, chỉ cần giành được thì chút tổn thất này có tính là chi.
Hẹn thị trưởng Bạch ăn cơm mấy lần, toàn đúng lúc thị trưởng ra ngoài họp. Thấy ngày đấu thầu sắp đến, Thường Thanh thật như có lửa đốt đít.
Sau đó cuối cùng cũng gọi được cho thị trưởng Bạch, nhưng giọng điệu thị trưởng cũng quái quái gở gở quá đi.
Thường Thanh chẳng có cách nào, liền kéo thư ký của thị trưởng tới nhà hàng, sau khi rót hết một chầu XO, thư ký mới nói đầy thâm ý: “Chủ tịch Thường à, lời này đáng lẽ tôi không nên nói, nhưng anh là người thông minh, hẳn cảm thấy được thị trưởng đang trốn anh đi!’
Trong lòng Thường Thanh trầm xuống: “Vì sao?”
“Kỳ thực cũng chả có gì… Chỉ là có chút lời đồn về anh và Bạch Uy… Thật ra tất cả mọi người đều biết là lời đồn, nhưng người làm cha luôn muốn… A, không nói nữa, chúng ta uống rượu, tôm hùm hôm nay thật tươi…”
Thường Thanh biết, hỏng rồi.
Chẳng phải là hỏng rồi sao. Không biết giá thầu thấp nhất, Thường Thanh ỷ mình nhiều tiền, tuy có thể bỏ giá thấp, nhưng lợi nhuận sẽ giảm nhiều so với dự kiến. Chủ tịch Thường phiền muộn, ngẩn người ba ngày chưa ăn cơm.
—
Rống những người có liên quan trong công ty xong, Thường Thanh gọi điện cho Bạch Uy.
Mịa nó, không thể để mình ông xui được, không chửi lão rùa chết tiệt Bạch gia tiểu nhân thì không thể hả giận!
“Alô, cậu mịa nó sao không giải thích với cha cậu…”
Chẳng đợi chủ tịch Thường nói xong, Bạch Uy đã cắt lời: “Anh đang ở đâu vậy, chúng ta gặp nhau đi!”
“Tôi không muốn gặp cậu! Cậu mau nói với cha cậu…”
Bạch Uy lại cắt lời anh ta, lần này thành công khiến Thường Thanh ngậm miệng.
“Trì Dã kết hôn rồi.”
Thường Thanh nắm điện thoại, đờ ra.
Kỳ thực đám cưới của Trì Dã có thể đoán trước được, lúc cậu ta vừa đến Đức đã gọi nói với Bạch Uy là gặp một cô gái Trung Quốc mở quán ăn ở đây. Nghe đâu rất săn sóc cậu ấy, trong lời nói rất có cảm giác tha hương gặp bạn cũ. Sau đó cậu ta dần ít gọi cho y, cuối cùng toàn Bạch Uy chủ động gọi cho cậu.
Trong lần trò chuyện gần nhất, Trì Dã đã bảo Bạch Uy không cần gửi tiền cho cậu. Bạch Uy hỏi vì sao, Trì Dã do dự hồi lâu, cuối cùng cũng nói cậu đã kết hôn với cô gái kia.
Tình cảm cùng giới không thể nói cùng người ngoài, Bạch Uy cư nhiên thấy may mắn vì mình còn có tình địch Thường Thanh này, có thể nói hết những đau khổ vì thất tình.
Hai người ngồi trên sàn nhà Thường Thanh, uống rượu mua ở quán.
“Không phải Trì Dã bị liệt dương sao? Vậy cô kia bị lãnh cảm à? Cả thái giám cũng gả cho!” Thường Thanh đỏ mắt nói.
Vẻ mặt Bạch Uy cũng chả rõ là khóc hay cười: “Anh biết mà! Thực ra biến thái thật sự chính là tôi, là tôi bẻ cong tiểu Dã, nếu không có tôi, tiểu Dã căn bản sẽ không thích đàn ông. Cậu ấy nói với tôi, ở cùng cô gái kia, cậu ấy có cảm giác, cậu ấy xin lỗi tôi và mong tôi quên cậu ấy… Như vậy cũng tốt, tiểu Dã rốt cuộc cũng quay về cuộc sống bình yên hạnh phúc…”
“Thúi lắm! Tôi với cậu lấy mạng ra giúp cậu ta, chính là để cậu ta ra nước ngoài tìm tính phúc? Tôi thấy cậu chính là một kẻ nhu nhược, đến thời điểm mấu chốt thì chả có cách khỉ gì! Chứng minh thư của cậu ta cũng là tôi tìm người trong cục cảnh sát làm, tuy trong máy tính cũng có hồ sơ như thật, nhưng nếu tìm kỹ có thể tra ra thật giả đấy. Cậu viết thư nặc danh tố cáo đi, giấy kết hôn của cậu ta liền vô hiệu…”
Bạch Uy chỉ vào mũi anh ta: “Hỏi sao lại bảo anh nhìn thế nào cũng giống một tên nhà giàu mới nổi giết lợn chứ! Anh biết cái gì gọi là yêu không? Yêu không phải là giữ lấy, mà là nỗ lực! Nói cho anh biết, không được giở trò gì với tiểu Dã, bằng không tôi chẳng khách khí với anh đâu!”
Thường Thanh tức mình lại nốc một chai rượu dâu, lão Thường ta nỗ lực còn chưa đủ sao! Của cải đều rớt gần hết rồi, Bạch thiếu gia ngược lại giả thành tình thánh!
Bạch Uy nhìn vậy cũng uống, dong dài kể lại đoạn tình cảm cay đắng trong những năm tháng thanh xuân với Thường Thanh. Nói nói, còn chảy nước mắt nước mũi nữa.
Thường Thanh nghe xong cười ha hả, lớn tiếng nói: “Cậu còn là đàn ông không đấy? Cư nhiên còn chưa từng lên giường với cậu ta, nếu lên rồi, có khi cậu ta cong hoàn toàn ấy chứ, vậy lúc ông đây thượng cậu ta thì chẳng phải thuận lợi hơn nhiều sao?”
Bạch Uy uống đến nóng người, liền quẳng sơ mi sang một bên rồi đạp Thường Thanh cái: “Sao anh không sớm nhắc tôi? Tôi nghẹn nhưng lại không nỡ chạm vào cậu ấy, anh có biết mùi vị đó thế nào không?”
Thường Thanh tiến đến bên cạnh y nói: “Cậu không thượng cũng đúng thôi, hai người thật đúng là không thể nào mà!”
Bạch Uy liếc mắt sang đáp: “Tôi không thể, còn anh thì được chắc?”
“Ông đây thân kinh bách chiến, đương nhiên mạnh hơn con gà giò muộn tao cậu rồi! Không tin hai ta so xem!”
Nói đoạn liền dán miệng lên khuôn ngực trần trụi của Bạch Uy, ngậm lấy viên thịt nho nhỏ kia.
Bạch Uy vẫn không phục! Y kêu: “Có chút bản lĩnh ấy thôi mà đã khoe khoang rồi? Thằng cháu ngoại một tuổi của tôi còn mút giỏi hơn anh.”
Lúc miệng Thường Thanh dần đi xuống, Bạch Uy bắt đầu không nói nữa mà thở hổn hển. Cuối cùng, y dùng sức túm tóc Thường Thanh, ấn anh ta xuống mặt đất rồi rồi lột quần.
Mới bắt đầu, Thường Thanh còn giãy giụa vài cái, nhưng khi Bạch Uy nắm lấy lão nhị của anh ta thì anh ta liền dừng động tác, thoải mái rên hừ hừ.
Sau đó nữa, chính mình bị lật lại, hai cánh mông bị tách ra, lúc phía sau lại bị một thứ nóng hầm hập húc vào, Thường Thanh mới mơ mơ màng màng nghĩ: sao lần này vẫn là ông bị thao?