Vừa nãy có hơi giống Trư Bát Giới, bỏ tọt cả quả vào mồm — ăn vội ăn vàng, thành ra chả thấy được mùi vị gì.
Nhưng thời gian còn dài mà, tâm tình Thường Thanh vô cùng sảng khoái, anh ta vừa nắn mông Trì Dã vừa nói: “Tôi đi đặt vịt hầm nhân sâm của tiệm Tứ Phương cho cậu nhé, để bồi bổ cho cậu.”
Tuy bề ngoài Thường Thanh thô kệch nhưng tâm tư anh ta lại tinh tế tỉ mỉ, rất giỏi nhìn mặt đoán ý. Trước đây cũng có không ít lần cùng ăn xã giao với hai cha con Trì gia nên biết tiểu công tử này dù rất kén ăn nhưng lại cực kỳ thích món này. Tất cả sở thích của tiểu công tử, chủ tịch Thường đều thầm ghi nhớ hết.
Trì Dã vẫn còn đắm chìm trong nỗi đau khi cửa sau thất thủ, cho nên cũng không phản ứng lại họ Thường, cậu chôn đầu trong gối chơi trò nghẹt thở.
Thường Thanh cười khẩy, nếu vừa nãy thao cậu ta chính là Bạch Uy, đảm bảo nhóc này giờ sướng đến mức nước mũi cũng phun tùm lum ấy chứ!
Lần đầu tiên nhìn thấy thằng nhóc Bạch Uy kia là trong đám cưới con trai thị trưởng Hồ Phó.
Thị trưởng Hồ Phó thực hành tiết kiệm cho nên chỉ tổ chức hôn lễ trong căn tin cơ quan, nghe nói chuyện này còn được đưa lên báo nữa, nhất thời được mọi người tôn sùng ca ngợi lên mây. Hôn lễ liêm khiết không thể có quà biếu, nên khách đến dự đều đi tay không.
Thường Thanh cảm thấy làm như vầy rất tốt, đưa quà đến nhà người ta trước khi tổ chức hôn lễ, cũng tiện cho người ta thống kê! Có khi mọi người còn tụ tập biếu xén kinh hơn cả lúc tiến hành hôn lễ ấy chứ!
Nhưng lúc bắt đầu đi ăn, Thường Thanh vẫn không nhịn được thầm mắng: “Mẹ nó, tiền biếu mười vạn mà chỉ cho ông ăn đậu luộc đậu xào! Thị trưởng này không hổ là người quản lý về kinh tế, gảy bàn tính lách ca lách cách, tất cả cái tốt đều thành của người ta hết, cả bàn tiệc này phỏng chừng chỉ cần một phiếu cơm căn tin 20 tệ là đủ rồi!
Trên bàn cơm, một đám người quen ăn sơn hào hải vị đành ngậm đũa nghiến răng rồi, thế mà xung quanh thỉnh thoảng lại có phóng viên đi qua chộp hình.
Thường Thanh há mồm phối hợp xong liền chuồn ra vườn hoa bên cạnh căn tin hút thuốc.
Nói là vườn hoa, kỳ thực giống vườn nho hơn, hành lang quanh co bị giàn nho che phủ, càng đi vào sâu càng thấy âm u.
Thường Thanh không thích quay về đại sảnh ầm ĩ, bèn bước vào sâu trong. Nhưng chưa đi được mấy bước đã dừng lại, ở chỗ rẽ phía trước có hai người, hình như đang hôn nhau!
Mặc dù đó là hai người đàn ông hôn nhau nhưng Thường Thanh chả có hứng nhìn, có thể tới tham dự hôn lễ này đều là người có máu mặt, mình cũng chẳng có hứng thú đi phá chút tư tình này của người ta. Nhưng chửa đi được mấy bước thì chợt nghe có người nói phía sau: “Anh Bạch Uy, chừng nào anh về? Em không muốn để anh đi.”
Anh ta liền dừng bước, giọng nói giòn tan kia chính là của Trì Dã. Thường Thanh bèn trốn ở một góc khác kiên nhẫn chờ, chốc lát sau đã thấy hai người nắm tay nhau đi qua. Một người là tiểu vương tử piano Trì Dã, cậu trai cao lớn còn lại nhìn rất lạ mặt. Thường Thanh trừng mắt nhìn sau ót y, tự nhiên có tâm lý thù hận với tên này.
Sau này Thường Thanh nghe được tên này là Bạch Uy, là cháu trai lão bí thư thành phố, là thanh mai trúc mã với tiểu Trì, còn là mầm non cán bộ cấp cao nổi tiếng nữa.
Dự là hai người này đã dính lấy nhau từ khi còn đi nhà trẻ, song quá nồng nhiệt, không cẩn thận là vỡ lở ngay. Nhưng tên Bạch Uy này rất có cá tính, nghe đâu tốt nghiệp đại học xong liền chả nói chả rằng báo danh đi tình nguyện ở châu Phi, khiến vợ chồng Bạch gia sầu cả lòng!
Họ nói với cụ ông thì Bạch lão tiên sinh liền bảo: “Giỏi! Đúng là cháu ta, mạnh mẽ hơn cha mày nhiều! Ra ngoài xông pha một lần, chịu chút khổ sở thì tương lai mới có thể gây dựng sự nghiệp!”
Thường Thanh cũng rất vui, nghe nói bên kia đánh nhau liên miên, ra ngoài mua bao thuốc cũng phải mang theo súng lục phòng thân, hơn nữa xác suất dính AIDS chả khác gì xác suất bị cảm. Tốt nhất là tên Bạch công tử này đừng quay lại, biến thành phân bón cho đất đai khô cằn nơi Phi châu luôn đi!
Nhưng mà, dù Bạch Uy trở về thì sao chứ? Người yêu y đã được mình chăm sóc. Con cháu cán bộ cao cấp thì ngon à? Cũng vẫn xếp sau anh đây thôi!