• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời mưa rất to, trên đường, ngoài vài chiếc ô tô chạy lác đác ra thì chỉ còn bọt nước trắng xoá.

Khi xe chạy tới đối diện trường, Thường Thanh bắt đầu đi chậm lại. Cách một khoảng xa, anh ta trông thấy có một người đang đứng dưới mái hiên cửa hàng cạnh trường.

Đêm hôm khuya khoắt, cửa hàng đã đóng cửa, cổng trường đương nhiên cũng đóng chặt. Bạch Uy tựa trên cửa cuốn, ngẩn người nhìn giọt mưa rỏ xuống.

Thường Thanh dừng xe ở xa, nhìn Bạch Uy, lòng anh ta cũng nhẹ hơn, nhưng hạ mình tìm tên nhóc thối kia về là cả một vấn đề.

Thường Thanh cắn ngón tay, đang đêm mưa to giả vờ tình cờ gặp thì hình như không thực tế lắm.

Mình ngoan ngoãn đi nhận sai? Mịa nó chứ, mình đâu có sai!

Thấy trời mưa càng lúc càng lớn, Bạch Uy ra sức lui người vào trong mái hiên, nhưng tóc vẫn bị nước mưa bắn ướt, dán lên gáy trông rất thảm thương, thỉnh thoảng y còn run cầm cập. Chủ tịch Thường nhớ tới cảnh lần trước Bạch Uy phát sốt, thì không khỏi thở dài, và khởi động xe chạy đến trước Bạch thiếu gia.

Bạch Uy đang run cầm cập đột nhiên liếc thấy xe Thường Thanh thì lập tức hết run. Y đứng thẳng lưng, xoay đầu sang bên kia, giống như một con chó quý tộc cao ngạo bị đuổi ra khỏi nhà nhưng vẫn liều mình dựng thẳng đuôi.

Mở cửa xe, Thường Thanh vẫy Bạch Uy: “Trời mưa đứng đây làm chi? Về nhà thôi!”

Bạch thiếu gia dứt khoát xoay cả người qua, hướng lưng về phía chủ tịch Thường.

Thường Thanh xuống xe, ôm trọn Bạch Uy trước mặt và bày trò: “Tôi tìm cậu cả một đêm đấy, lái quanh hơn nửa nội thành, vượt một cái đèn đỏ, vừa nãy còn có bốn chú cảnh sát đuổi theo phía sau nữa. Đi thôi! Có gì về nhà nói!”

Nói đoạn liền bước qua kéo tay Bạch Uy, nhưng Bạch Uy lại tránh và lạnh lùng đáp: “Đó là nhà anh! Tôi về làm gì? Làm trễ việc lêu lổng với phụ nữ của anh!”

Lời này có hơi chua, tim Thường Thanh bỗng đập mạnh, anh ta cảm thấy lần này mình không phí công đến rồi.

“Đó chẳng qua do tôi uống quá chén thôi! Nếu cậu không thích, sau này tôi chú ý là được.”

Bạch Uy giống như bị giẫm lên đuôi, cắn răng trừng mắt hét: “Mấy chuyện chả ra gì này của anh không liên quan tới tôi!”

Thường Thanh cảm thấy máu nóng dâng trào, Bạch Uy làm mình làm mẩy như vầy thật đáng yêu! Anh ta thật muốn cắn vài miếng.

Đầu mới nghĩ vậy, người đã tiến sát qua.

Bạch Uy không ngờ Thường Thanh vô lại như vậy, bị anh ta hôn một cái kêu thật vang.

“Đệt! Anh làm gì vậy!”

Thường Thanh không buông tay, ôm chặt Bạch Uy khẽ nói: “Hôm nay đều là tôi sai, cậu cũng phải cho tôi cơ hội sửa đổi chứ!” Thấy Bạch Uy còn giãy giụa, Thường Thanh vội bổ sung thêm một câu, “Thật đó, sau này tôi chỉ thích mình cậu còn không được ư!”

Bạch Uy ngừng giãy, bởi vì đứng quay lưng về phía đèn, nên mặt y bị che trong bóng tối, không thấy rõ được biểu cảm. Thường Thanh chỉ có thể nghe được tiếng y ngập ngừng: “Anh… thích tôi?”

“Nói thừa! Không thích cậu mà có thể để cậu mấy lần gì gì kia tôi sao?”

Thường Thanh là khách quen ở chốn trăng hoa, không ít lần cười đùa bày tỏ với đủ loại Tiểu Mễ, Đại Mễ. Cho nên, lần thích này, ngay cả chính anh ta cũng không dám chắc mình có bao nhiêu thật tình trong đó.

Nhưng trời lạnh như vậy, mặt lại nóng dữ, lời vừa nói ra, trong lòng đã thấp thỏm chờ câu trả lời của Bạch Uy.

Bạch Uy không nói gì, chỉ là lúc này Thường Thanh kéo tay y, y cũng không tránh nữa.



Về đến nhà, Thường Thanh ân cần mở nước cho y tắm, sau đó đặt tất, quần lót Bạch Uy thay ra vào trong bồn, xát xà phòng rồi chà.

Bình thường, quần áo hai người đều nhét chung lại rồi để người giúp việc theo giờ giặt cho. Bởi thế mà việc lão Thường tự mình ra trận đã bày rõ ý lấy lòng.

Đáng tiếc, Bạch Uy không cảm kích cho lắm, vẫn xị mặt ra. Y đứng dưới vòi sen, đưa lưng về phía lão Thường. Bạch công tử không biết mông mình gợi cảm thế nào, thường dùng bông tắm xát qua xát lại mấy lần.

Việc này khiến lão Thường nuốt nước bọt suốt, tay cũng không có chừng mực, suýt nữa thì chà rách cái quần lót.

Đến khi hai người đều tắm xong, Thường Thanh vội vàng xốc một góc chăn đã trải phẳng lên, kính cẩn chờ thái tử lên giường.

Nhưng Bạch Uy lại đứng ở đầu giường như cột điện.

“Sao vậy? Mau vào đi! Đứng cóng ở ngoài đã nửa ngày rồi.”

Thường Thanh không biết dáng bộ dạng cao lớn thô kệch của mình mà đi nịnh hót thì quả thực không hoà hợp chút nào với hình tượng vĩ nhân anh ta thường khoe khoang.

Bạch Uy giật giật khoé miệng thưởng thức một hồi rồi thình lình hỏi: “Hôm nay anh với cô kia sảng khoái chứ?”

Thường Thanh đắn đo rồi nói: “Bẩm, cũng không có cảm giác gì đặc biệt!”

“Ồ?” Bạch Uy nhíu nhíu mày: “Không sảng khoái sao lại bắn nhiều vậy!”

“Cậu xem cậu kìa, cái gì cũng dám nói ra, chú ý thân phận sinh viên của cậu chứ!” Thường Thanh bị ép đến không chịu nổi.

Bạch Uy đột nhiên cởi quần, giạng chân đứng đầu giường, cúi đầu nhìn chằm chằm Thường Thanh.

Thường Thanh ngây ra một lúc rồi hiểu tiểu thiếu gia có ý gì. Đây rõ ràng là bảo mình dùng miệng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK