• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nghe thấy giọng nói trong trẻo của cô, anh xoay người lại nhìn cô đang tiến về phía mình, tay phải đang cầm điếu thuốc cũng dụi vào gạt tàng, tay trái đưa về trước ôm trọn vòng eo nhỏ của cô kéo về phía mình.
Lực tay quá mạnh, Vương Tuyết Băng cứ thế được anh ôm vào lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cứ vậy mà đập vào cơ ngực rắn chắt làm cô rít lên vì đau: " Ui...!" sao cơ ngực của anh ấy cứng quá vậy.
" Bé con, sao em không ở nhà nghỉ ngơi đi ? " Triệu Hàn Dương vòng tay dùng lực ôm cô vào lòng thật chật, giọng nói chứa đầy sự cưng chiều hỏi cô.
Được anh ôm vào lòng cô chỉ cười, nhúc nhích người, ý bảo anh đừng ôm chặt quá cô không thể thở được, rồi đưa ly cappuccino đến trước mặt anh: " Cho anh đấy.

"
Triệu Hàn Dương đưa tay cầm lấy ly cà phê của cô đưa đặt lên bệ cửa sổ, cuối mắt nhìn cô gái nhỏ, khẽ cười nói: " Trả lời câu hỏi của anh."
" Oh.

" Vương Tuyết Băng vùi cả khuôn mặt nhỏ vào lòng ngực của anh, vòng tay ôm chặt eo anh, tinh nghịch trả lời: " Đó đâu phải là nhà em.

Nhà em ở Nam Kinh cơ.

"
" Hửm? " Dù biết là cô tinh nghịch nhưng anh vẫn không vui, siết chặt vòng tay, giọng nói lộ ra vẻ không vui: " Cho em cơ hội cuối.


"
Vương Tuyết Băng nhíu mày khi bị anh siết chặt vòng tay, nhưng đó là thật mà, cô và anh vẫn chưa sát định được quan hệ của cả hai khi ở hiện tại.

Với lại việc cô đang ở biệt thự riêng của anh, nếu đó mà truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng và danh dự của cô và nhà họ Vương.
Cho nên câu trả lời của cô quả thật rất đúng trong trường hợp này, mà sao anh lại không vui chứ.
Vương Tuyết Băng ngước mắt nhìn anh, kéo giãn khoảng cách nói: " Em nói thật mà.

Dù sao quan hệ của hai chúng ta không thể xem là tình yêu, cũng không thể giải thích cho quan hệ của hai chúng ta hiện giờ.

"
Triệu Hàn Dương nghe cô nói cũng không biết nên trả lời của cô hay cho cô một câu trả lời chắc chắn, hơn thế,anh cũng đang đợi đến khi thích hợp để nói cho biết con người thật sự của anh cho cô biết.
Khi thấy anh im lặng quá lâu, cô cũng không lên tiếng, chỉ thở dài trong lòng, dù thế nào nếu cô đã có tình cảm với anh thì cô sẽ yêu anh hết lòng, nhưng còn anh đến cả một lời nói yêu thương cũng không có thì cô có thể trong mong gì đây.
Vương Tuyết Băng nhìn anh, khách sáo gọi, không còn như mọi ngày hay gọi: " Dương Gia, tối nay em sẽ cùng với anh cả bay về Nam Kinh.

"
Nghe cách gọi xa lạ của cô,anh cảm thấy không quen chút nào, nhưng lại có một vết cách vô hình, giọng anh trầm ấm hỏi: " Sao không đợi anh về cùng? "
" Không cần đâu.

Dương Gia còn nhiều việc phải làm, em sẽ không thể làm cho anh trễ nãy được.

" Vương Tuyết Băng lắc đầu từ chối, có lẽ cô cũng cần thời gian để thích ứng với việc không có anh bên cạnh.
Tuy rằng, cô và anh sống cùng ở nước nhưng vẫn là hạn chế gặp mặt để cho cả hai có thời gian sát định lại tình cảm của bản thân vẫn hơn.
Triệu Hàn Dương đáy mắt gợi sống, âm u nhìn nét mặt không lạnh không nhạt của cô, vòng tay dùng lực ôm chặt, giọng nói không vui: " Vương Tuyết Băng em đây là có ý gì? "
Vương Tuyết Băng đối mắt với anh, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh, nhẹ giọng nói: " Em không có ý gì cả.

Chỉ là em muốn đến để thông báo thôi.


"
Dùng lời nói lạnh nhạt nhưng trong lòng ngực của cô rất đau, vẻ ngoài bình thường nhưng bên trong đã rơi lệ.
Dứt lời, cô khẽ đẩy anh ra, lùi về sau vài bước xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc, trước khi rời khỏi, cô lên tiếng khuyên nhủ: " Dương gia, anh đừng làm khó mọi người trong công ty nữa.

Còn nữa, Dương Gia, đừng vì những chuyện không vui mà hút thuốc nhiều như thế sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe đó.

"
Mắt thấy bóng lưng cô đã đi khuất vào thang máy, anh muốn đuổi theo nhưng không kịp nữa rồi.
Sau khi cô rời khỏi tập đoàn Dương Hoàng, cô cũng đã gọi cho anh cả mình: " Anh, đến tập đoàn Dương Hoàng đón em đi.

"
Không để đầu dây bên kia trả lời cô đã cúp máy, Vương Tử Tâm nhìn điện thoại tức đến bật cười, cũng rất khó hiểu.
Anh ta nhớ không nhầm em gái anh ở cùng tên đó là có người bảo vệ cũng như có xe riêng mà, sao khi không bảo anh đến đón vậy.

Nhưng vì thương em gái, anh không thể không tự mình lái xe đến đón cô.
Vừa dừng xe, anh lại nhìn nét mặt không vui của cô lại nhìn về phía tòa lầu trước mắt, ngước mắt nhìn tầng cao nhất không khỏi nghỉ ngợi lung tung.
Cả hai anh em vừa lên xe, anh đánh lái đưa cô về biệt thự riêng của tên tảng băng, trên xe, anh không quên hỏi thăm em gái nhỏ: " Nhóc con,em và tên tảng băng cải nhau sao? "
" Không cần anh lo.

" Vương Tuyết Băng không vui lên tiếng, vừa nhắm mắt trả lời vừa bồi thêm một câu: " Tối nay em bay về Nam Kinh, anh có về cùng em không? "

" Về.

Vừa hay công việc ở đây đã ổn định rồi.

" Vương Tử Tâm gật đầu trả lời, nếu anh không về cùng em gái cũng không được, anh biết cả hai chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi, vì lo lắng cho em gái nên anh phải về cùng, tránh để con bé nghỉ quẩn.
Mới đó cũng đã bảy giờ tối, Vương Tử Tâm cùng Vương Tuyết Băng đã ra sân bay nước F.

Hai anh em cũng đã làm xong thủ tục soát vé và lên chuyên cơ riêng để bay thẳng về Nam Kinh.
Suốt sáu giờ bay, chuyến bay cũng đã hạ cánh an toàn tại sân bay Nam Kinh, hai người chuyển vali ra xe riêng, trước khi rời khỏi, cô nhìn anh cả nói: " Anh có về Vương gia nhớ nói với ba mẹ giúp em, sáng mai em sẽ qua thăm họ.

"
" Được,em nhớ lái xe cẩn thận đó.

" Vương Tử Tâm xoa đầu cô nhẹ nhàng nhắc nhở.
Cô cũng chỉ gật đầu, nhanh chóng lái xe rời khỏi sân bay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK