Vương Tuyết Băng chối chết cũng không thừa nhận, cho dù anh tư Vương Thừa Quân có hỏi đến cùng cô cũng không nói.
Đã vậy Vương Thừa Quân cũng đã biết được mọi chuyện từ việc đều tra, chỉ là anh muốn em gái nhỏ của anh nói ra để cho nhẹ lòng mà thôi.
Chớp mắt đã qua hai tiếng đồng hồ, mấy anh em cũng đã quay trở về phòng ngủ ở tầng trên.
Những ngày qua, mọi người trong Vương gia đều rất vui vẻ khi ở cạnh nhau, chỉ có mỗi Vương Tuyết Băng, cô rất ít khi lên tiếng, chỉ có mỗi Vương Thừa Quân là hay đưa cô ra ngoài giải sầu bằng cách riêng rất ít người trong Vương gia biết đến.
Trái ngược với Vương gia thì biệt thự trong núi Nam Kinh, nhóm người Triệu Hàn Dương ((cũng đã quay trở về Nam Kinh sau ba ngày, bây giờ khắp cả biệt thự đều là khí lạnh phát ra từ người Triệu Hàn Dương làm cho người làm và quản gia đều phải sợ hãi mà lui về phòng bếp nằm ở tầng trệt.
Đám bốn người Hắc Ưng đi vào, vừa nhìn thấy anh cũng phải rén vài phần, đồng thanh gọi: " Lão đại.
"
Triệu Hàn Dương âm u nhìn ngắm cả dãy núi về đêm,nghe tiếng gọi truyền từ phía sau lưng, anh không quay đầu nhìn, lạnh nhạt hỏi: " Tìm được người chưa? "
Hắc Ưng, Bạch Ưng, Vàng Ưng và Lục Ưng đồng loạt nhìn về phía đối phương.
Không ai dám lên tiếng vì câu trả lời của họ vẫn giống mấy ngày qua là đều không tìm được.
Đến cả bóng dáng của cô Vương cũng không có xuất hiện ở Nam Kinh lấy gì mà đều tra đây.
" Vẫn không có? " Triệu Hàn Dương lên tiếng.
Hắc Ưng gật đầu đáp lại: " Đúng vậy, chúng tôi cũng đã đến công ty truyền thông của cô Vương và mọi người ở đó cũng đã nói đã hơn ba ngày nay cô ấy không đến.
Lịch quay chương trình hay chụp ảnh của cô ấy từ giờ đến tháng sau đều trống.
"
Vàng Ưng như nghỉ đến cái gì đó liền lên tiếng: " Lão đại, trong lúc đều tra tung tích của cô Vương, tôi có đến sân bay Nam Kinh để đều tra thì mới thấy thời gian nhập cảnh của mấy anh em nhà họ Vương đều là về cùng một ngày hoặc sau một hai ngày gì đó.
"
Triệu Hàn Dương nghe Vàng Ưng nói liền nhíu mày, hóa ra là như vậy, vậy nên không phải cô mất tích mà là đã về nhà họ Vương nên mới không thể đều tra tung tích của cô.
Triệu Hàn Dương cười khẽ, lạnh giọng nói: " Chuẩn bị xe.
"
" Hả? Lão đại đã khuya như vậy rồi anh muốn đi đâu? " Bạch Ưng vẫn không thể theo kịp lời nói của Triệu Hàn Dương mà hỏi lại.
Nghe nhắc nhở, anh mới chú ý đến thời gian, quả thật giờ này đã trễ, nếu mà đến ngay lúc này e rằng sẽ ảnh hưởng đến ba mẹ vợ .
" Vậy mấy cậu nghỉ ngơi đi, sáng mai xuất phát đến nhà họ Vương.
" Triệu Hàn Dương lên tiếng.
Cả buổi tối hôm đó, tại biệt thự Nam Kinh cuối cùng cũng đã yên ổn lại rồi.
Vương gia.
Phòng ngủ tầng ba, phòng của cô.
Vương Tuyết Băng vẫn đứng dựa lan can để uống rượu ngắm sao, bỏng dưng lại hắc xì mấy cái liền, sao cô có cảm giác bị người khác tính kế vậy.
Lúc này, Vương Thừa Quân lại gõ cửa phòng cô, như quen thuộc với sự im lặng mấy ngày qua của cô,anh tự mở cửa đi vào trong.
Khi nhìn thấy em gái mình đang uống rượu ngắm sao ở ban anh, anh đi đến: " Bé con, rốt cuộc em và người đó đã xảy ra chuyện gì? Sao em lại thành ra như thế hả? "
Vương Tuyết Băng ngắm sao, lại nghe thấy tiếng nói từ bên cạnh, hơi nhíu mày nhìn qua, liền thấy được khuôn mặt đang đanh lại của lão tứ: " Thật sự không có mà.
"
" Nếu không có, sau người đó vừa về Nam Kinh đã cho người lục tung cả Nam Kinh chỉ để tìm em.
Còn nữa, sáng nay người của anh ở sân bay bắt gặp được một trong bốn trợ thủ của người đó đang đều tra tung tích của em xem có xuất cảnh không đó.
" Vương Thừa Quân nhìn em gái mình như thế anh rất đau ở, một phút lỡ miệng quát lớn.
Vương Tuyết Băng ngà ngà say nghe anh tư nói chỉ cười: " Cho người tìm em, thật à? Nếu lo lắng cho em vậy sao khi em hỏi anh ấy nghỉ sau khi quan hệ của chúng ta nắm tay như thế là quan hệ gì? "
Đây có lẽ là lần đầu anh nghe cô nói sau bao nhiêu ngày tìm đủ mọi cách muốn biết, thật bất ngờ khi anh nghe cô nói về quan hệ của mình với vị bá chủ kia.
" Cậu ta đã nói gì với mà em mà để em trong mấy ngày này đều làm bạn với rượu thế hả? " Vương Thừa Quân quả thật rất lo lắng cho cô, đưa tay xoa khuôn mặt nhỏ đang ủng đỏ vì hơi men rượu.
Cô chỉ cười, dựa hẳn người vào lan can ngữa đầu nhìn trời đêm, nước mắt bất giác rơi xuống: " Anh ấy chỉ nói bây giờ chưa phải lúc? Cái gì mà chưa phải lúc chứ? Em đây đã không màng đến mặt mũi của bản thân mà tỏ tình với anh ấy, vậy mà anh ấy thì sao? Chỉ đáp lại ba chữ chưa phải lúc.
"
Hôm nay cô đã trút hết bầu tâm sự với anh và với cả màn đêm dày này, coi như trái tim của cô lần này thật sự đã bị tổn thương.
Cô không muốn yêu nữa, không muốn đau khổ nữa.
Vì thế cô sẽ đi đâu đó để du lịch cho khuây khỏa thôi.
" Bé con, nếu em thấy đau lòng vậy cứ đi đi.
Mọi chuyện ở đây giao lại cho anh tư.
" Vương Thừa Quân nhìn thấy vẻ mặt của cô đủ biết cô đã buông bỏ tình cảm vừa mới chớm nở rồi, vậy cũng tốt, cô muốn làm gì anh đều sẽ ủng hộ.
Vương Tuyết Băng nhìn anh, gật đầu: " Anh tư, em sẽ đến Itali một thời gian.
Qua đó em sẽ giúp anh quản lý tốt mọi chuyện bên đó.
"
" Được, nếu em muốn đi thì phải nhanh lên, anh đón chắc nếu cậu ta biết được em ở đây được vài ngày vậy chắc chắn sáng sớm mai cậu ta sẽ đến Vương gia để gặp em đó.
" Vương Thừa Quân anh cũng không muốn em gái đau lòng và khó sử như thế, nên mới ủng hộ.
Và ngay đến đó, cô cũng đã chuẩn bị ích đồ cá nhân để bay ra đi trong đêm.
Có lẽ chuyến bay này sẽ thay đổi số phận của cô và anh, hoặc nó sẽ giúp cô mạnh mẽ hơn hiện tại.
Danh Sách Chương: