• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ngày qua ngày lại trôi qua trong tĩnh lặng, không khí hai gia đình cũng rất âm u và thiếu đi sức sống.
Lúc này, điện thoại của Triệu Hàn Dương lại reo lên, anh nhìn tên người gọi liền nhíu mày.

Xem ra lời của Vương Tử Tâm nói chính xác rồi, anh cũng không ngần ngại bắt máy, lạnh giọng hỏi: " Có chuyện gì? "
Ba Triệu nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của anh có chút không vui, nhưng ông vẫn không thể không nhỏ giọng hỏi thăm: " Hàn Dương, ba mẹ có nghe thấy tin tức rằng cháu nội của ông cụ Vương bị thương nặng, nên ba muốn đến thăm.

"
Nghe lời nói của ba Triệu, Triệu Hàn Dương nhíu mày, nhếch môi cười nhạt: " Oh, vậy sao ông không hỏi nhà họ Vương ấy? "
Ba Triệu nghe cách anh nói liền tức giận, nếu điện cho ba mẹ Vương được thì ông cũng không cần hỏi thằng con bất hiếu này rồi.

Ông cũng không cần để ý đến anh mà điện thoại rồi, nhưng vì mối quan hệ lâu dài kia, cho dù cả hai đã ly hôn nhưng ông vẫn cố gắng để duy trì mối quan hệ lâu dài nhất có thể.

Vì vậy ông cũng phải nuốt cục tức xuống mà nhẹ giọng hỏi anh: " Ba biết con còn giận gia đình, nhưng dù sao thì con bé ấy cũng là em dâu của con.

"

" Em dâu của tôi? " Triệu Hàn Dương nhíu mày, lạnh lẽo lập lại lời của ông, nhàn nhạt nói thêm: " Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô ấy trên pháp lý là vợ của tôi mà nhỉ? Sau giờ lại thành vợ của thằng ch* kia hả? Ông Triệu tôi cần một lời giải thích từ ông? "
" Cái đó..."
Ba Triệu có chút cứng họng với câu hỏi của anh, với chuyện khi đó ông cũng vì thương Triệu Hàn Lâm hơn nên đã quyết định lấy cuộc hôn nhân đính ước từ nhỏ cho Triệu Hàn Lâm nên việt đó là chuyện mà ông và anh cũng đã có vết thương lòng.
Không đợi ông trả lời, anh cũng nói thẳng ra: " Ông không cần gọi điện cho nhà họ Vương để hỏi tung tích của cô ấy nữa đâu, tôi cũng sẽ không nói thêm bất cứ gì cho ông biết đâu.

Lúc trước tôi không thể bảo vệ cho ấy, còn bây giờ ông sẽ không có cơ hội gặp lại cô ấy nữa đâu.

"
Dứt lời, anh cũng cúp máy, đáy mắt trở nên sắt lạnh.
Vương Tử Tâm luôn ở bên cạnh nhìn anh, xem ra kể từ lúc con nhóc ấy bị thương đến giờ, cậu ta đã cố gắng kìm nén bản thân đến hiện tại cũng đã giỏi lắm rồi.

Rốt cuộc trong tương lai, anh cũng chỉ hy vọng em gái anh sẽ được hạnh phúc hơn với người nó yêu, và dĩ nhiên người đó cũng phải thương yêu em gái anh mới được.

Sau một tháng kể từ lúc Vương Tuyết Băng được anh đưa về Nam Kinh.

Sáng hôm sau, Triệu Hàn Dương có vài cuộc họp quan trọng cần phải có mặt, nên anh đành phải để đám người chị Đinh cho Vàng Ưng ở cạnh chăm sóc cho cô những lúc anh lên tập đoàn.

***
Tại Tập đoàn Dương Hoàng.
Vì sự trở lại của Triệu Hàn Dương mà hội nghị cấp cao hai tuần một lần được trở lại như bình thường.
Trước màn ảnh trước mặt, quản lý bộ phận nào đó đang chỉ vào bảng PowerPoint phóng to, báo cáo công việc gần đây.
Tuy ông chủ tập đoàn Dương Hoàng đã trở lại, nhưng mọi người có thể cảm giác được, không khí làm việc trong công ty trở nên nặng nề rất nhiều.

Gần như môi trường làm việc hàng ngày đều lâm vào tình cảnh thấp thỏm bất an.

Ba chú chim Hắc Ưng, Bạch Ưng, Lục Ưng cũng đã thay phiên dặn dò từng bộ phận phải trình báo bất cứ chuyện gì với Phó chủ tịch cũng như trợ lý hoặc thư ký trước, những chuyện cần giải quyết đều do bên dưới giải quyết trước, cố gắng không quấy rầy Triệu Hàn Dương, cũng không được vào trực tiếp văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất.


Trước khi hội nghị sắp kết thúc, điện thoại di động đặt ở trên bàn hội nghị của Triệu Hàn Dương rung lên.

Triệu Hàn Dương nhìn thoáng qua dãy số hiển thị cuộc gọi.

Trong tình huống bình thường, khi đang tham dự hội nghị cấp cao trong công ty, nếu như cuộc gọi không quan trọng, Triệu Hàn Dương sẽ không nhận điện thoại.

Nhưng khi thấy số điện thoại biệt thự Nam Kinh gọi đến, anh lập tức cầm điện thoại lên, bắt máy.
“ Lão đại, chủ mẫu tỉnh rồi…”
***
Cho dù Vàng Ưng đã nói sơ qua tình huống trong điện thoại, nhưng hiện giờ Biệt thự lúc này đây đã nhốn nháo đến mức Triệu Hàn Dương cũng không ngờ được.
“ Bà chủ, cô mau ra đi, nơi này không có ai làm hại cô đâu.


“ Bà chủ, trong tủ bức bối lắm, mau ra đây đi, chúng tôi không có làm hại bà chủ đâu...”
“ Bà Triệu, chỗ này là nhà của cô, cô không cân phải sợ! Ra ngoài đi! ”
Chị Đinh và toàn bộ những người giúp việc đêu đứng vây phía ngoài tủ quần áo của phòng ngủ chính, quay mặt về phía cánh cửa tủ đóng chặt, sắc mặt ai nấy đều khẩn trương lo lắng, hướng về phía cửa tủ gọi không ngừng.
“ Bà chủ cứ nằm trong đó sẽ ngập thở mất.

Chị Đinh, hay chúng ta cứ kéo cửa ra đi.


” Người giúp việc thì thầm.
Chị Đinh do dự một lát, duỗi tay định mở cửa ra.

Ai ngờ cửa vừa mở, Vương Tuyết Băng đang ngồi co ro một cục trong ngăn tủ lại càng vùi đầu vào đâu gối, siết chặt chính mình, giống như rất sợ hãi.
Vừa thấy cô như vậy, chị Đinh đau lòng cúi người xuống dỗ dành: “ Bà chủ...!Chúng tôi...”
“ Ra ngoài, ra ngoài, ra ngoài!!! Mấy người mau ra ngoài hết đi!!!! ” Vương Tuyết Băng không chịu ngẩng đâu lên, rụt cổ buồn bực quát.
Chị Đinh không còn cách nào, sợ sẽ dọa cô, nên vội vàng lùi về sau hai bước.
Lúc trước Bác sĩ Vương đã từng nói, nếu như ngày nào đó Vương Tuyết Băng tỉnh lại, có thể trạng thái tinh thần sẽ không được tốt, bảo các cô chuẩn bị tâm lý.
Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng ai có thể ngờ bà chủ lại trở nên như vậy…
Nhìn thấy bả vai Vương Tuyết Băng vẫn luôn run rẩy, chị Đinh không thể không đóng cửa tủ lần nữa.

Chị còn cẩn thận kẹp một chiếc khăn lông tạo thành khe hở ở giữa cửa tủ, tránh cho Vương Tuyết Băng ngộp thở bên trong.
Vừa gọi điện thoại chưa được hai mươi phút, Triệu Hàn Dương ở văn phòng Tập đoàn Dương Hoàng cách xa ba mươi mấy kilomet đã phóng xe trở về.
Lúc vào phòng ngủ, anh nhìn thấy mặt đất bừa bộn, chăn và gối đầu đều bị ném lung tung..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK