Lão thủ lĩnh lúc ấy cười to hai tiếng, ông ấy nói: “Vân Phong, cậu ấy à, cậu chắc là xem nhiều phim ảnh quá rồi, nến tắt nghĩa là chủ mộ không vui ấy hả? Thế chắc là nến sáng không tắt có nghĩa là chủ mộ vui à? Thế nào hả, chủ mộ người ta còn vui vẻ chào mừng chúng ta tới đào mộ của mình à? Đúng là trò cười.
”
“Mặt khác, Vân Phong cậu cũng phải nghĩ xem, cổ đại mô kim sẽ thắp một cây nến sáp trong mộ thất đúng là có thật, nhưng đó là dùng để chiếu sáng, không thì tối thui thế kia làm sao mà trộm mộ được? Không phải là bọn họ muốn thắp nến, mà bởi vì không có điện nên không thắp thì không nhìn thấy gì.
”
“Chúng ta hiện tại có đèn đội đầu còn thắp nến làm gì, có một vài mộ bên trong còn có khí metan từ quá trình phân hủy xác, không cẩn thận thì vừa thắp lửa đã nổ tung, hiểu chưa hả Vân Phong?” Đây đều là nguyên văn lời của Vương thủ lĩnh nói với tôi, nghe như lời nói đùa nhưng sau đó tôi cẩn thận ngẫm nghĩ thấy rất có lý.
Đi được mấy phút, không có chuyện gì xảy ra, tôi đi đến nhĩ thất tây.
Mặt đất của nhĩ thất tây trụi lủi, tôi dùng ánh sáng từ chiếc đèn đầu nhìn qua nhìn lại mấy lần không phát hiện còn sót cái gì, mấy chục món đồ đồng xanh lúc trước đã bị chúng tôi đem đi cả rồi.
Góc tây bắc của nhĩ thất, vại nước lớn được dùng đá đậy lại vẫn còn ở đó, lẻ loi trơ trọi.
“Ấy? Nhị ca nói vại lớn không đáng giá, nhưng ….
trong vại lớn có vật bồi táng gì không nhỉ?”
Nghĩ đến những thứ này, tôi quyết định đi qua xem thử.
Đúng như lời nhị ca nói, đi đến ngay trước tôi mới phát hiện ra thứ này đúng là được làm từ đất sét nung.
Đồ sứ xuất hiện sớm nhất vào thời Đông Hán, lúc đó là sứ men xanh nguyên thủy, các triều đại trước thời điểm này dùng đồ gốm thô và đồ đồng xanh là phổ biến, điểm này là chính xác.
Nhưng điều khiến tôi phiền lòng là to như vậy, nung kiểu gì được nhỉ?
Bề mặt bên ngoài của chiếc vại lớn này không hề có vết hằn phôi nối, hiển nhiên là được nung hoàn thành xong trong một lần, cần sạp nung đồ gốm to đến từng nào thì mới có thể chứa được chiếc vại lớn như vậy, tôi thực sự nghĩ mãi không ra.
Dùng để đậy chiếc vại lớn là một phiến đá xanh, trước hết tôi thử dùng một tay đẩy thử vài cái, không động đậy chút nào, khá là nặng.
Biết được đại khái, lần này tôi dùng cả hai tay.
Phiến đá ma sát với vại lớn phát ra từng đợt âm thanh chói tai, tôi đẩy phiến đá xanh ra từng chút một.
“Sao lại có mùi thối nhỉ?”
Lúc nãy có phiến đá đậy lại nên còn không ngửi thấy mùi gì, bây giờ thì ngửi được rất rõ.
Khi đó tôi cảm thấy căn mộ Tây Chu này có chút kỳ lạ, lúc vừa mới xuống còn ngửi thấy mùi hương thơm nhàn nhạt, bây giờ lại ngửi thấy mùi hôi thối, mùi thối này giống như mùi trứng gà luộc chín để bị hư trong những ngày nóng bức vậy.
Tôi chỉnh lại đèn trên đầu, đè thấp cổ nhìn vào trong chiếc vại lớn.
Chỉ thấy, dưới đáy của chiếc vại lớn có một lỗ hổng rộng chưa đầy hai mươi phân, còn không có gì khác nữa.
Tôi có thể ngửi ra được, thứ mùi như trứng gà thối kia là từ bên trong lỗ hổng mà ra.
Dùng đèn đầu để soi rồi mà không được, chẳng nhìn thấy gì bên trong lỗ hổng, đen như mực vậy.
Tôi cảm thấy có chút kỳ quái, liền đè cơ thể vào thành của vại lớn, vươn tay phải về phía lỗ hổng thử moi móc bên trong.
“Í? Đây là cái gì?” Tôi dùng sức sờ cả buổi, tay truyền đến cảm giác chạm được vật gì cứng cứng, tôi cảm thấy sờ được một vật c ứng có hình dạng dài mảnh.
Tôi thầm nghĩ: “Sẽ … sẽ không phải là vàng thỏi chứ?”
“Không đúng không đúng, vàng thỏi đâu có nhẹ như vậy.
”
Cảm giác đã giữ chặt được thứ này, tôi mấy lần điều chỉnh góc độ, lôi thứ đồ kia ra từng chút từng chút một.
Là thứ đồ màu trắng, sau khi lôi nó ra tôi cúi thấp đầu dùng đèn chiếu vào nó.
Là một khúc xương chân lớn của người chết!
“A….
”
Tôi sợ đến mức hét to, lập tức vứt khúc xương người chết trong tay.
“Đây là….
.
Đây chẳng lẽ là thi cốt của chủ mộ? Tây Chu đến bây giờ còn không có rữa thành bã hả?”
Tôi bỏ sót mất một điểm, cũng bởi vì quá lo lắng.
Tôi lúc ấy sững sờ nên không chú ý rằng khúc xương chân lớn kia.
Còn có tủy xương.
***Được dịch và biên bởi iinatrans
Danh Sách Chương: