“Nơi này là. . . . . . nơi nào?” Nhìn nham bích bốn phía, Diệp Tư Ngâm ngây người. Y chỉ nhớ rõ khi mọi người vừa bước vào chính sảnh, Cố Thanh Giác đột nhiên một chưởng chụp nát án kỉ trong tay, nhất thời đất rung núi chuyển, trong cơn bối rối y chỉ nhìn thấy vẻ mặt ngoan tuyệt của Cố Thanh Giác cùng biểu tình hoảng sợ của Chiến Minh sau lưng gã, đồng thời cũng nghe được tiếng thét kinh sợ chói tai của Âu Dương Huyên Di. Chỉ cảm thấy dưới chân mất điểm tựa, thân thể bắt đầu không ngừng rơi xuống ——một khắc đó, trong lòng vô cùng bối rối. Dưới tình thế cấp bách, y không biết mình đã bắt được góc áo của ai, chỉ là ngay sau đó liển cảm nhận được có người ôm lấy y.”Ngâm nhi, vận khí!” Thanh âm trầm thấp ổn trọng không chút kinh hoảng, đồng thời, mùi Long Tiên Hương quen thuộc kia cũng làm lý trí y trở lại, lập tức vận công đề khí. Mà bị gắt gao ôm lấy như vậy, cũng khiến y an tâm nhiều hơn trong quá trình rơi xuống không ngừng đó.
“. . . . . .” Diệp Thiên Hàn không nói, chỉ siết chặt tay lại, chặt chẽ hộ Diệp Tư Ngâm vào lòng mình. Vừa rồi lấy hắn tự thân công lực, thoát thân là dư dả; nhưng không kịp giữ chặt người bên cạnh. Khuôn mặt tuyệt sắc chợt lóe lên bất lực cùng kinh hoảng, làm trong lòng hắn cũng khẩn trương —— thế hắn mới biết, con người nhìn như kiên cường, lạnh nhạt như tuyết ấy nguyên lai cũng sẽ có lúc hiện ra biểu tình như thế.
“Xem ra đây là dưới lòng đất của Trần Sương Các. Không nghĩ tới Cố Thanh Giác lại có thủ bút lớn đến vậy.” Hoa Tiệm Tuyết thần sắc ngưng trọng, “Nguyệt nhi, có mang theo Minh hương không?”
” Cố Thanh Giác đáng ghét, cư nhiên dám dùng đến loại ám chiêu này!” Hoa Tiệm Nguyệt căm hận oán trách, từ trong lòng lấy ra một bình dương chi bạch ngọc, ngã một ít bột phấn xuống đất. Chạm vào bụi đất, bột phấn nguyên bản vô sắc bắt đầu lập lòe lên ánh quỳnh quang. Đây là bột phấn do hắn sở chế để truy tung, trong bóng đêm có thể phát ra ánh sáng nhè nhẹ.
Bỗng nhiên, phía trước truyền đến tiếng bước chân, Diệp Tư Ngâm cả kinh, lập tức cảm nhận được lực đạo bên hông tăng lên, chỉ nghe bên tai vang lên thanh âm trầm thấp nói: “Là Tiêu Thần.”
Lăng Tiêu Thần đến gần trước mặt mọi người nói: “Chủ tử, phía trước. . . . . .” Không biết vì sao chần chờ làm mọi người cảnh giác, “Thỉnh chủ tử cùng Thiếu chủ tự mình đến xem vậy.”
Mọi người nghi hoặc, nhưng thấy Lăng Tiêu Thần vẫn không chút tổn hảo trở về, nói vậy phía trước không có nguy hiểm. Nhưng không biết đã thấy được thứ gì, lại có thể làm Lăng Tiêu Thần luôn trấn định tự nhiên ấp a ấp úng.
Một hàng người đi về phía trước, ven đường không ngừng rãi xuống minh hương, nếu đến lúc đó bị lạc phương hướng, ít nhất vẫn có thể trở lại vị trí ban đầu.
Càng đi về trước, không khí càng lãnh. Giữa đông, mấy chục thước dưới dưới nền đất đáng lý phải ấm áp hơn so với bên trên, nhưng vì sao lại lạnh đến thế? Diệp Tư Ngâm nắm chặt áo khoác, lập tức cảm nhận được một dòng khí ấm từ bên hông chảy dọc toàn thân, chốc lát sau cả người nhanh chóng ấm lại. Nghiêng đầu, nhìn người bên cạnh đang ôm mình, lại phát hiện hắn chỉ nhìn về phía trước, mắt tím bỗng mờ mịt không rõ. Đành cúi đầu, thấp giọng nói: “Cám ơn.” “. . . . . . Không cần.” Nghe được thanh âm quen thuộc băng lãnh trầm thấp, lại không biết vì sao trong lòng phút chốc lại ấm áp đến vậy.
Con đường hắc ám tựa như không có điểm cuối, chỉ tiếng bước chân cùng quần áo ma xát sàn sạt của năm người, vang vọng trong con đường sâu thẳm, có chút âm u đáng sợ. Hoa Tiệm Nguyệt không tự giác tựa vào người Hoa Tiệm Tuyết, tình nhân ôn nhu săn sóc cầm tay, một tay kia tiếp lấy bình dương chi bạch ngọc trong tay hắn, tiếp tục rãi Minh hương xuống đất.
Không biết đi bao lâu, phía trước bỗng nhiên có ánh sáng. Mọi người trong lòng chấn động, chẳng lẽ là lối ra? Không, không đúng. Cố Thanh Giác hao tổn tâm cơ dẫn họ vào lòng đất, sao có thể dể dàng để họ tìm được lối ra như vậy chứ? Như vậy, không biết ánh sáng nhạt phía trước chứa dựng huyền cơ, hoặc nên nói, là nguy cơ gì.
Ánh sáng nhạt càng ngày càng sáng, đến cuối cùng, sáng tỏ như bang ngày. Bỗng dưng nền đất dưới chân cứng chắc khác hẳn so với nền đất mềm dẻo lúc nãy, mọi người không hẹn mà cùng hít một ngụm lãnh khí —— phía cuối, là một băng thất thật lớn!
Trong gian băng thất, có giường, có bàn, thiết trí đầy đủ, dường như là một gian phòng ngủ bình thường! Mọi người đi vào trong, tuần tra bốn phía. Trừ bỏ giường, ghế, còn lại chính là vách tường bốn phía, khung đỉnh đều là hàn băng không tan theo năm tháng!
“Trời ạ! Đây là. . . . . .” Bỗng nhiên, Hoa Tiệm Nguyệt đi tới băng thất phát ra một tiếng thét kinh hãi, kinh ngạc không thể nói gì. Hoa Tiệm Tuyết bước nhanh lên, bỗng dưng trừng lớn hai mắt.
Diệp Thiên Hàn nắm tay Diệp Tư Ngâm đến gần, đợi thấy rõ là vật gì, Diệp Tư Ngâm sững sờ —— chính giữa băng thất to lớn, có một băng trủng (phần mộ bằng băng) ngang bảy thước, cao ba thước. Nhìn gần mới phát hiện, nguyên lai đó là một băng quan (quan tài bằng băng) được điêu khắc tinh mỹ!
Người trong băng quan, một thân thanh sắc y sam hoa quý tinh mỹ, hai tay để trước ngực, mi tâm có một nốt chu sa lệnh khuôn mặt tuyệt thế kia hơn một phần rực rỡ chói mắt; một mái tóc thật dày tản mát ra hai bên, cho thấy đây là một thiếu nữ chưa xuất giá.
Mấy con ngươi không hẹn mà cùng nhìn về phía Diệp Thiên Hàn, người được mọi người chú mục lại không nói lấy một lời, trên mặt chưa hiện chút cảm xúc, ngay cả torng mắt tím đều là bình tĩnh không gợn sóng.
“Diệp Các chủ, này. . . . . .” Hoa Tiệm Tuyết chần chờ suy nghĩ hỏi, rồi lại không biết nên mở miệng thế nào. Võ lâm truyền thuyết, năm đó Âu Dương Huyên Huyên khó sanh qua đời, liền bị Diệp Thiên Hàn vô tình tùy ý táng ở tại bãi tha ma. Mà nay họ lại gặp được di thể của nhân gian tuyệt sắc võ lâm đệ nhất mỹ nhân được truyền tụng, sau lại bị vô số người thóa mạ!
“Hai vị nghi hoặc cũng rất hợp lý.” Lăng Tiêu Thần đối Hoa Tiệm Tuyết cùng Hoa Tiệm Nguyệt nói, “Năm đó, Âu Dương tiểu thư khó sanh qua đời, vốn có ba ngày tiến hành pháp sự mới hạ táng, nhưng ngày thứ hai Cố Thanh Giác liền thần không biết quỷ không hay đánh cắp di thể Âu Dương tiểu thư. Chúng ta đều nghĩ gã muốn hảo hảo an táng Âu Dương tiểu thư, lại không ngờ tới. . . . . .” Lăng Tiêu Thần nhìn quanh bốn phía, lại nhìn xem nữ tử trong băng quan, có chút cảm khái thán một hơi, “Xem ra, Cố Thanh Giác quả thật là yêu Âu Dương tiểu thư vô cùng sâu sắc a, năm đó nếu không có xảy ra chuyện kia, hẳn gã sẽ nói với Âu Dương Chính không cưới Âu Dương Huyên Di, mà cưới Âu Dương tiểu thư .”
Diệp Tư Ngâm nghe thấy lời ấy trong lòng lại trầm mặc. Quả nhiên như y sở liệu, người Cố Thanh Giác yêu lại là Âu Dương Huyên Huyên. . . . . .
“Thì ra là thế. . . . . .” Hoa Tiệm Nguyệt lẩm bẩm nói, bỗng nhiên như nhớ tới cái gì lớn tiếng nói, “Không đúng! Không phải nói Diệp Thiên Hàn để Âu Dương Huyên Huyên tại thiên viện mặc cho nàng tự sinh tự diệt sao? Sao lại có thể. . . . . .”
“Ngu xuẩn.” Diệp Thiên Hàn vẫn chưa từng mở miệng lạnh lùng ngắt lời Hoa Tiệm Nguyệt, “Dược không phải do nàng hạ.”
Lời này vừa nói ra, mọi người gồm cả Lăng Tiêu Thần đều ngây ngẩn cả người. . . . . . Ý tứ của hắn. . . . . . Ý tứ của hắn là . . . . .
Mắt tím thâm thúy bỗng nhiên như một mũi tên sắc bén bắn về phía người trong lòng ngực Hoa Tiệm Tuyết, Hoa Tiệm Nguyệt không hề đề phòng bị đôi mắt lãnh khốc vô tình của hắn dọa cả kinh, lại không nghĩ rằng lời kế tiếp của Diệp Thiên Hàn càng làm cho hắn sợ hãi hơn ——” ‘ Thánh thủ độc y ’ mà ngay cả độc do mình sở chế giao cho ai cũng không biết sao? !”
Hoa Tiệm Nguyệt trừng lớn mắt, hiển nhiên không biết đối phương đang nói cái gì. Nhưng Hoa Tiệm Tuyết chợt nhăn mi, chần chờ nói: “Diệp Các chủ nói. . . . . . Chẳng lẽ là. . . . . . Tình lệ! ?”
“Hừ, cuối cùng còn chút trí nhớ.” Bạc thần sâu kín cong lên, lộ ra một mạt trào phúng.
“Tình lệ?” Hoa Tiệm Nguyệt lăng lăng lặp lại, “Tình lệ. . . . . . Sư huynh, đó là chúng ta. . . . . .”
Diệp Tư Ngâm vừa rồi cũng là đầu đầy mờ mịt, hiện tại lại đã hiểu được. Nguyên lai năm đó cương cường xuân dược, là xuất phát từ tay vị sư phụ hồ đồ ngày của mình. . . . . .
Hoa Tiệm Nguyệt rốt cuộc nhớ tới cái dược danh xa lạ mà quen thuộc đó, cả kinh không nói nên lời —— năm đó, vì giúp chuyện phòng the của hai người thêm thuận lợi, hắn liền muốn chế ra một loại dược vật hiệu quả tuyệt hảo, mang một tí xíu tác dụng thúc giục tình, mà Tình lệ, đó là thất bại phẩm của loại này dược vật—— vô luận nam nữ, chỉ cần ăn vào Tình lệ, một khắc sau, sẽ bị dục hỏa đốt người, khó kìm lòng nổi, chỉ có một đêm xuân tiêu mới có thể giải trừ dược tính —— mà thất bại phẩm này, nếu không có tác dụng với mình, Hoa Tiệm Nguyệt liền thuận nước gióng thuyền, bán cho một vị nữ tử tới cửa xin thuốc—— mà nàng kia lại là. . . . . .
“Âu Dương Huyên Di. . . . . . Nguyên lai kê đơn lại là Âu Dương Huyên Di!” Hoa Tiệm Tuyết một câu nói ra suy nghĩ trong lòng Hoa Tiệm Nguyệt, “Diệp Các chủ làm thế nào biết được? !”
“. . . . . .” Diệp Thiên Hàn không nói, chỉ ôm chặt người đang run nhẹ trong lòng ngực—— chuyện này là sao?
Trong lòng Diệp Tư Ngâm suy nghĩ hoàn toàn không phải là lời nói của Hoa Tiệm Nguyệt Hoa Tiệm Tuyết, y là không thể tưởng được, người kê đơn, là Âu Dương Huyên Di —— vì sao? Nguyên tưởng rằng lấy mãn tính độc dược muốn độc hại y, cho sát thủ của Âu Dương gia đến, đều là vì nương gia của nàng, Âu Dương thế gia; chưa bao giờ nghĩ tới, nguyên nhân hết thảy là vì Cố Thanh Giác—— Âu Dương Huyên Di vô cùng yêu Cố Thanh Giác, lại không ngờ Cố Thanh Giác vì tỷ tỷ của mình mà di tình biệt luyến, bởi vậy nàng lợi dụng thủ đoạn ngoan độc đối phó thân tỷ tỷ, hại thân tỷ tỷ mang tiếng xấu vô sỉ trên lưng, hổ thẹn bêu danh gia tộc, hại nàng chưa cưới đã mang thai, hại nàng bị cô độc nhốt tại thiên viện, vì sinh sản mà hương tiêu ngọc vẫn. . . . . . Cuối cùng ngay cả ngoại sanh có huyết thống chí thân cũng không buông tha. . . . . . Vì sao? Mà Cố Thanh Giác kia, yêu Âu Dương Huyên Huyên, rồi lại vì lợi ích của gia tộc mà cưới Âu Dương Huyên Di; cưới nàng, lại không yêu nàng, hơn thế còn vì cái chết của Âu Dương Huyên Huyên kiến tạo một công trình khổng lồ như thế, hơn mười năm cùng Phù Ảnh Các đối địch, hao hết tâm lực. . . . . . chuyện này lại là vì sao? ! Vì cái gọi là yêu sao?
Kiếp trước cha mẹ y, phi thường ân ái, kết hôn gần ba mươi năm y mới đến thế giới này, tình như keo sơn. Vợ chồng hai người chưa bao giờ vì đứa con từ nhỏ mang tâm tật như y mà cãi nhau, ngược lại càng thêm cưng chiều y, tựa như muốn mang hết thảy những thứ quý giá trên thế giới đến trước mặt y. Nhưng y biết, tổ mẫu từ ngày y sinh ra, vẫn luôn thúc giục hai vợ chồng ly hôn, để phụ thân tìm một người vợ khác, sinh một đứa con kiện toàn. Nề hà phụ thân thủy chung không đáp ứng, thề cùng mẫu thân sống chung suốt đời, mặc cho tổ mẫu tức giận thế nào, mười mấy năm trôi qua, cũng chỉ có thể từ bỏ.
Yêu, không phải hẳn nên giống như họ, tốt đẹp mà khiến người ta xúc động thế sao? Vì sao Cố Thanh Giác cùng Âu Dương Huyên Di lại biến một thứ nguyên bản tốt đẹp thành thứ mà ai cũng sợ hãi như vậy! Y không thể lý giải, cũng không hiểu nỗi. . . . . .
Trong lòng phiếm lãnh, lệnh toàn thân cũng dần dần lạnh xuống, không tự giác đến gần nơi phát ra ấm áp, lại bỗng nhiên phản ứng, ấm áp này, là vòng tay ôm ấp của Diệp Thiên Hàn. . . . . . Mà đôi mắt tím trước nay sâu không thấy đáy, lạnh lùng vô tình, ánh lên một tia lo lắng y chưa từng gặp —— y trong lòng nam nhân này, rốt cuộc là gì đây?
“Nơi này rất lãnh, không biết phía trước còn có nguy cơ gì. Chúng ta tốt hơn nên đi mau, có nghi vấn gì ra ngoài rồi nói cũng chưa muộn.” Lăng Tiêu Thần thấy chủ tử không nói, lại thấy chủ tử ôm chặt Thiếu chủ, liền biết chủ tử đau lòng Thiếu chủ thân thể yếu đuối, liền đề nghị.
Hoa Tiệm Tuyết cùng Hoa Tiệm Nguyệt gật đầu: “Đúng.”
Đi ra ngoài. . . . . . rồi nói tiếp sao? Diệp Tư Ngâm thu hồi ánh mắt, nhìn về cửa động trước mắt, trong lòng nói: sau khi rời khỏi đây, nhất định phải hỏi hắn cho rõ mới được. . . . . .
Hết chính văn đệ nhập tứ chương
Danh Sách Chương: