• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mắt tím thâm thúy nhìn chăm chú nam nhân đang miễn cưỡng ngồi trên long ỷ, thân cữu cữu của mình, trong đầu bỗng nhiên hiện lên cảnh tượng năm đó phụ thân tự vận, khí huyết trong cơ thể tức thì quay cuồng càng thêm mãnh liệt lao ra ngoài, áp bách đến mức Lí Huyền phun ra một ngụm máu tươi. . . . . .

“Ngươi còn chờ nổi năm mươi vạn đại quân kia đến?”Diệp Thiên Hàn lạnh lùng châm chọc, mắt tím đảo qua long ỷ làm bằng vàng ròng, khảm vô số kỳ trân dị bảo dưới thân lão, “Đó chính là lý do ngươi giết phụ mẫu ta?”

“Diệp Thiên Hàn, ngươi. . . . . . Phốc”Lí Huyền vừa định mở miệng nói gì đó, lại bị nội lực Diệp Thiên Hàn đột nhiên phóng thích cao hơn một tầng hộc máu không ngừng. Trên điện càng nhiều người ngã xuống hơn.

Lí Ân nhíu chặt mi, thầm nghĩ, hoàng huynh chẳng lẽ muốn thay phu phụ Huệ An công chúa báo thù? Như vậy thì nguy rồi – thế nhưng đến tình trạng này, ngay cả cậu cũng không dám tiến lên ngăn trở a, chỉ sợ tiếp cận dù chỉ một chút, sẽ bị Diệp Thiên Hàn đánh cho hôi phi yên diệt . . . . . .

“Hàn, đủ rồi.”Bỗng nhiên, thanh âm mềm nhẹ như một trận gió mát thổi vào Thừa Càn điện, thiếu niên tuyệt sắc vẫn đứng sau Lí Ân không biết khi nào đã đến trước long ỷ, đứng cạnh Diệp Thiên Hàn. Cường đại nỗi lực áp bách làm y có chút không thoải mái, ôm ngực khó chịu nhíu mày.

Áp lực chợt giảm, rất nhiều người như thể được sống lại lần nữa, tựa như bị mức một trận mưa lớn, cả người đều ướt đẫm.

“Hàn, chúng ta đáp ứng Vân Quý phi, sẽ không giết lão.”Lắc đầu, Diệp Tư Ngâm nhìn Diệp Thiên Hàn không chút vui vẻ nói. Nguyên nhân chân chính, y lại không có nói ra — y không muốn thấy trên tay ái nhân nhiễm huyết, cho dù biết hắn từng giết qua vô số người, cũng biết Phù Ảnh Các cũng thành lập từ trên vô số hài cốt của người khác, y cũng không nguyện ý tận mắt nhìn Diệp Thiên Hàn biến thành một người y không quen biết.

Thần sắc không vui dần dần dịu xuống, Diệp Thiên Hàn ôm người bên cạnh, mắt tím thâm thúy lạnh lùng nhìn Lí Huyền.

Lí Huyền tựa hồ có chút ngây ngẩn cả người, vì một tiếng “Vân Quý phi”trong miệng thiếu niên. Là . . . . . là Vân Quý phi nào?

Nhưng, không ai bận tâm Lí Huyền nhất thời ngây ngẩn, bởi vì Trình Tẫn dẫn theo mười vạn cấm quân bước vào trong điện: “Khởi bẩm chủ nhân, Thiếu chủ, thái tử điện hạ, mười lăm vạn cấm vệ quân đã khống chế cả hoàng cung.”

Tiếng nói vừa dứt, trên mặt quần thần trong điện đều lộ ra sắc mặt sợ hãi — mười lăm vạn cấm vệ quân toàn bộ thu vào tay thái tử, chẳng lẽ hôm nay này Đức Thắng hoàng đế thật sự sẽ bị đá xuống đài? Vậy còn họ. . . . . . Thái tử điện hạ sẽ xử trí “Tiền triều cựu thần” như họ thế nào?

“Năm mươi vạn quân đội kia thì sao?”Lí Ân mở miệng hỏi.

“Hồi thái tử điện hạ, người của chủ nhân sớm thay thế tướng lãnh nguyên bản, tất cả đều ở ngoài thành án binh bất động.”Trình Tẫn cung kính hồi đáp.

Lí Ân vừa lòng gật đầu, nhìn Lí Huyền đã có chút thất thần nói: “Phụ hoàng nghe rõ rồi chứ?”

Trong nhất thời đại điện một mảnh yên tĩnh.

Lúc này, Diệp Thiên Hàn đột nhiên đi đến sau long ỷ, không biết từ ám quỹ nào lấy ra một hộp ngọc tinh mỹ tuyệt luân. Mở hộp ngọc ra, bên trong là một quyển trục minh hoàng sắc, một quyển trục ngân bạch sắc. Quyển minh hoàng sắc kia, người sáng suốt vừa thấy liền biết, đó là một đạo thánh chỉ — một đạo thánh chỉ bị giấu kín mười lăm năm.

Ném thánh chỉ cho Lí Ân, Lí Ân nghi hoặc mở ra, lập tức kinh hãi — không thể tin nhìn hai người đứng cạnh long ỷ.

“Chờ cái gì? Còn không mau tuyên? !”Diệp Thiên Hàn không kiên nhẫn nói.

Lí Ân run run, quyển trục hơi mỏng trong tay lại nặng như ngàn cân.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: nay trẫm biết mệnh mình không còn bao lâu, song trẫm nhiều năm đánh Đông dẹp Bắc, hôm nay không có trẫm, vương triều lại không người kế thừa. Chọn cửu hoàng tử Lí Huyền vi đế, tùy thời đăng cơ. Song người này lại không phải người trẫm muốn chọn. Trẫm hướng về Huệ An công chúa, hiền minh thánh đức. Nếu có một ngày, đương kim thiên tử vô hiền vô đức, Huệ An có thể theo chiếu này mà phế vua, chọn một hiền giả khác trong hoàng thất làm hoàng đế — khâm thử!”

Lí Ân niệm xong, thần sắc phức tạp nhìn Diệp Thiên Hàn: “Hoàng huynh, đây là. . . . . .”

“Tiên hoàng di chiếu.”

Ngắn ngủn bốn chữ, chúng thần ồ lên — đây. . . . . . đây. . . . . .

Mà quyển trục ngân bạch kia, Diệp Thiên Hàn ném cho hữu tướng Kỉ Ti Đường – một người duy nhất trong số văn thần chưa bị nội lực Diệp Thiên Hàn áp bách ngã xuống.

“Huệ An công chúa ý chỉ: hiện nay thiên tử Lí Huyền không có tài đức, chọn hoàng hậu chi tử Lí Ân thủ nhi đại chi. . . . . .”

“Ngươi đau khổ tìm kiếm hai phân di chỉ này, kì thực nó vẫn luôn nằm dưới chân ngươi.”Diệp Thiên Hàn lạnh lùng nói với Lí Huyền.

“. . . . . .”Lí Huyền không nói gì.

Lúc mọi người ở đây nghĩ hoàng đế nửa đời oai phong một cỏi này sẽ thỏa hiệp, Lí Huyền đột nhiên giận dữ quát: “Các ngươi mơ tưởng thực hiện được! Chỉ bằng một phần di chỉ không biết thật giả liền bảo trẫm giao ra hoàng vị? ! Nằm mơ! Trẫm chỗ nào không hiền đức, làm sao không hiền đức? ! Trẫm vi đế mười mấy năm, theo bước tiên vương, đánh Đông dẹp Bắc, mở rộng bản đồ Trung Nguyên, dân chúng giàu có, quốc thái dân an, trẫm có chỗ nào không hiền đức? !”

“. . . . . .”

“. . . . . .”

Chúng thần hai mặt nhìn nhau, nhất thời do dự.

Rốt cuộc hữu tướng từ trong lòng lấy ra một quyển sổ: “Đây là chứng cớ hoàng đế bệ hạ nhiều năm qua dung túng mệnh quan triều đình cường thưởng của cải xương máu của nhân dân lấp đầy quốc khố, đầy túi quan liêu, để dân chúng đói khổ, thỉnh các vị đại nhân xem qua.”

Một quyển sổ truyền tay chúng thần, trên mặt mỗi người đều là biểu tình kinh dị.

Đáng kể trầm mặc, rốt cuôc có một người quỳ xuống trước Lí Ân quỳ, cuối cùng, tất cả mọi người cung kính hành lễ: “Chúng thần khấu kiến Hoàng Thượng, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. . . . . . .”

Văn võ bá quan hô lên, như thể một tiếng chuông cuối cùng, đánh thức Lí Huyền, cũng đánh thức Lí Ân.

Lí Ân sắc mặt không tốt nhìn Lí Huyền, lạnh lùng nói: “Phụ hoàng, lúc trước lúc biếm mẫu hậu vô tội vào lãnh cung, người có nghĩ tới hôm nay? Lúc mẫu hậu thê thảm ly thế, người có từng bi thương chút nào chưa?”

Lí Huyền không nói gì. Lão chỉ tê liệt ngồi trên long ỷ, nhất thời không thể phản ứng được gì.

Lí Ân đi lên bậc thang điêu long tượng trưng cho quyền lực, hai bóng người màu trắng đã biến mất ngoài Thừa Kiền điện. Nhìn quần thần cùng Tiêu Vị quỳ mãi dưới điện, nhìn thẳng vào mình, Lí Ân đột nhiên nở nụ cười, nhẹ giọng nói với nam nhân còn ngồi trên long ỷ không chịu đứng lên: “Phụ hoàng, ngươi biết không vốn hài nhi rất muốn giết ngươi báo thù cho mẫu hậu. Chỉ tiếc, hài nhi đáp ứng một người, không lấy tính mệnh của ngươi. Nếu có thể, hài nhi muốn thỉnh cầu phụ hoàng, đừng cô phụ một nữ nhân thật tâm đối đãi ngươi nữa.”

Lí Huyền như chấn động, một lát, lại run rẩy từ trên long ỷ đứng lên — long bào nhiễm huyết, hai hàng tóc mai nháy mắt nhiễm sương, nam nhân này thoạt nhìn đã không còn giống một nhất quốc chi quân nữa.

Trung Nguyên vương triều hè năm Đức Thắng đế mười lăm, thái tử Lí Ân cùng thân vương Diệp Thiên Hàn lấy hai phần di chiếu của tiên hoàng cùng trưởng công chúa đã qua đời cưỡng chế hoàng đế thoái vị, thái tử Lí Ân đăng cơ vi vương, niên hiệu Chiêu Thánh. Đức Thắng hoàng đế di cư đến Trần Châu hành cung Khuynh Vân cung.

Chiêu Thánh hoàng đế đăng cơ, bốn phía tiến hành quan chế cải cách, tẩy trừ hai phần ba văn võ bá quan trong triều, phong nguyên Lễ bộ Thượng thư Bắc Đường Vũ Trăn vi tướng.

Cùng năm, Chiêu Thánh hoàng đế Lí Ân tứ hôn thân vương Diệp Thiên Hàn, kì lạ chính là, không một người biết thân vương Vương phi thiên hạ vô song này rốt cuộc là ai. Mà sau ngày đại hôn thứ hai, thân vương cùng Vương phi vô cớ mất tích trong vương phủ.

Một năm sau, quần thần dâng sớ khuyên Chiêu Thánh hoàng đế lập hậu, hoàng đế tức giận. Ngày kế, hoàng đế lập tiên hoàng Vân Quý phi chi tử cửu hoàng tử Lí Dịch vi thái tử, cũng tự mình giáo dưỡng.

Hè năm Chiêu Thánh hoàng đế thứ bảy, đế vì bệnh băng hà, hưởng thọ ba mươi lăm tuổi. Thái tử Lí Dịch năm ấy mười bảy tuổi đăng cơ, bái Thừa tướng Bắc Đường Vũ Trăn vi đế sư.

. . . . . .

Trên quan đạo vắng vẻ, một chiếc mã xa xa hoa không nhanh không chậm chạy đi. Kéo xe là hai tuấn mã phiêu hãn màu đen lấp lánh, chậm rãi chạy đi thoải mái phi thường. Có một con tuấn mã cao lớn trắng như tuyết khác, vừa không có dây cương lại không có yên ngựa, nhưng vẫn gắt gao đi theo mã xa, như cực có linh tính. Ngoài thùng xe, hai nam nhân một đen một trắng, một lãnh tuấn một ôn nhuận tay cầm mã tiên, nhìn hai xa phu này người đi đường kinh ngạc phi thường: hai nam nhân thân phận bất phàm như thế vì sao lại làm mã phu? Vậy người trong xe rốt cuộc là ai? !

Trong thùng xe rộng rãi thoải mái, mĩ thiếu niên một thân bạch y mắt tím lười biếng nằm trong lòng một tuyệt mỹ nam tử đồng dạng bạch y mắt tím, một bộ chưa ngủ tỉnh, vì chán chường mà bắt lấy bàn tay to của đang ôm hông mình của nam nhân phía sau chơi đùa. Khuôn mặt có bảy phần tương tự làm người ta hoài nghi họ có phải huynh đệ hay không, nhưng làm gì có huynh đệ nào lại bày ra tư thế ái muội như vậy? Họ rõ ràng là một đôi tình nhân! Đột nhiên, ngón tay thon dài hữu lực của nam nhân siết lại, nắm lấy bàn tay như bạch ngọc của thiếu niên, nâng lên bên môi, lấy bạc thần khêu gợi nhẹ nhàng vuốt ve. Cọ xát như thế, mãi đến khi thiếu niên thấy ngượng ngùng, giãy dụa rút tay về, nén giận trừng người phía sau.

Diệp Thiên Hàn không đùa y nữa, nhẹ nhàng hôn y, ôn nhu nói: “Không phải mệt sao, sao không ngủ thêm chốc nữa đi?”Đêm qua bị Lí Ân ồn ào một đêm, làm hại người này không ngủ được, hai người còn suốt đêm ly khai kinh thành, chuẩn bị về Lâm An.

Diệp Tư Ngâm cũng nhớ tới chuyện hoang đường hôm qua — thái tử điện hạ ngày xưa, hôm nay đã là nhất quốc chi quân, thế nhưng lại cùng bọn họ đùa giỡn, buông lời đòi tứ hôn cho họ? ! Thậm chí còn muốn mọi người đều biết, như vậy thân phận thân vương của Phù Ảnh Các Các chủ Diệp Thiên Hàn cũng không giữ được . . . . . . Điểm chết người không phải mấy chuyện này, mà là. . . . . .

Diệp Tư Ngâm có chút tức giận, hiếm khi không thèm để ý đến ái nhân.

Diệp Thiên Hàn tự nhiên biết y giận cái gì cái gì, trong lòng đối Lí Ân cũng có chút bất mãn, càng nhiều lại là buồn cười — Lí Ân thế nhưng sai người ban một bộ tân nương giá y xinh đẹp đến cực điểm cho Diệp Tư Ngâm, như thế chẳng khác nào xem y là một nử tử mà đối đãi ! Khó trách người tâm cao khí ngạo này tức giận.

“A, Ngâm nhi đừng giận.”Diệp Thiên Hàn lại hôn lên thái dương y.

Tiếng cười ngạc nhiên lệnh Diệp Tư Ngâm quay đầu, không ngờ còn chưa nhìn thấy gì môi đã bị che lại: “Ngô. . . . . . Hàn, ân ngô. . . . . . Ân. . . . . .”

Tâm thần rất nhanh bị nụ hôn kịch liệt hấp dẫn, Diệp Tư Ngâm không rảnh bận tâm thứ khác, chỉ kịp phát ra tiếng than nhẹ đứt quãng.

Vừa hôn xong, Diệp Tư Ngâm kịch liệt thở dốc, phục hồi tinh thần lại mới phát hiện ngón tay thon dài của ái nhân, đã tham nhập vào vạt áo của mình, kinh hách cản hắn lại: “Hàn!”

“Không muốn sao?”Diệp Thiên Hàn nhíu mày, dễ dàng tránh thoát bàn tay của y, lại tiếp tục chuyển xuống, cách vải dệt cầm lấy dục vọng vì nụ hôn vừa rồi mà hơi đứng thẳng dậy.

Diệp Tư Ngâm cắn môi — trời ạ. . . . . . kỹ xảo của nam nhân này. . . . . . Chỉ một nụ hôn cũng đủ làm y mất tâm thần. . . . . .

Nhìn thấy Diệp Tư Ngâm trong lòng kịch liệt giãy dụa, mắt tím thâm thúy lướt qua ý cười, thấp giọng phân phó nói: “Đi vào rừng.”

Diệp Tư Ngâm lập tức tức giận siết chặt nắm tay – dám phân phó Minh cùng Tiêu Thần thế? ! Chẳng khác nào nói cho hai người đó, họ phải. . . . . .

Chỉ tiếc, bàn tay còn chưa đụng tới vạt áo của hắn liền bị chặn lại, tiếp theo đó là một nụ hôn hoặc nhân tâm thần.

Ngoài xe hai thuộc hạ trung tâm bất đắc dĩ nhìn nhau, đánh mã xa rời khỏi quan đạo đi vào đường rừng, hết sức xem nhẹ thanh âm ám muội trong xe.

Xe ngựa từ trong rừng chạy nhanh về Lâm An, không lâu sâu liền có thể trở về Phù Ảnh Các họ chia xa bốn tháng, Hàn Viên thanh lãnh lần thứ hai nghênh chủ nhân của mình trở về. . . . . .

Hết chung chương

..Chính Văn Hoàn./.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK