“Chủ tử, Thiếu chủ. . . . . . Độc cung cung chủ bái phỏng.”
“Hoa Vô Phong?” Diệp Tư Ngâm còn chưa kịp thẹn thùng vì bị Chiến Minh nhìn thấy cảnh hai người đang vô cùng thân mật, liền bị lời hắn làm hoảng sợ. Vừa mới thu được thư của Tiệm Nguyệt được một canh giờ, Hoa Vô Phong cũng đã đến Lâm An, mà còn là tiến quân thần tốc, quang minh chính đại đến Phù Ảnh Các?
Diệp Tư Ngâm nhíu mi, đoán không ra Hoa Vô Phong là địch hay bạn, rốt cuộc muốn làm gì.
Hoa Vô Phong làm Độc cung cung chủ, kỳ thật lại không phải một người có dã tâm. Hắn ở trong Độc cung trên đỉnh Côn Lôn núi, nói là chấp chưởng Độc cung, lại càng như ẩn cư, sự vụ lớn nhỏ tất cả đều là tả hộ pháp Liên Diễm cùng với trưởng lão của hắn chưởng quản. Hoàng đế có thể nói để hắn tự mình xuất thủ làm Diệp Tư Ngâm rất nghi hoặc. Nhưng lúc ở võ lâm đại hội, hắn chỉ hạ lưu sương vào thức ăn, rồi không có động tác gì nữa; thậm chí lần trước xảo ngộ ở Hồng Châu, hắn cũng không ra tay. Mấy chuyện này làm Diệp Tư Ngâm không biết hắn đang nghĩ gì.
Nhưng chính loại thái độ như địch lại như bạn thế này, lại càng làm người ta lo lắng.
“Chỉ đến một mình?” Diệp Thiên Hàn suy tư một lát hỏi.
“Phải, chủ tử. Thuộc hạ đã phái ám vệ tra, đích thật là một người đến, không có dấu hiệu có ảnh vệ tùy tùng.” Chiến Minh nói xong trong lòng cũng thấy nghi hoặc. Không phải tới giết chủ tử à, vậy sao Độc cung cung chủ lại tự tin nghĩ chỉ cần một mình quang minh chính đại đến Phù Ảnh Các cũng có thể làm chủ tử bị thương như vậy a? Chuyện này quá không hợp lẽ thường.
“Không biết trong hồ lô của hắn đang nghĩ cái gì. . . . . .” Diệp Tư Ngâm nhớ đến bức thư của Tiệm Nguyệt, tuy rằng tin tưởng Diệp Thiên Hàn, trong lòng cũng không tránh khỏi lo lắng.
“Làm cho khách nhân chờ lâu như vậy, chẳng lẽ đó là đạo đãi khách của Phù Ảnh Các a? !” Thanh âm tà mị cuồng ngạo cùng với tiếng thân thể rơi xuống đất, lệnh ba người đứng trong thủy đình biến sắc
Chiến Minh rút kiếm bên hông ra, thần sắc đề phòng. Diệp Thiên Hàn thì mặt không chút thay đổi nhìn khách không mời mà đến, mắt tím thâm thúy tràn đầy hàn ý.
“Minh, lui xuống.” Diệp Tư Ngâm đối Chiến Minh nói. Y không quá rõ thực lực của Hoa Vô Phong, chỉ sợ cả trong Độc cung, ngay cả Hoa Tiệm Nguyệt cùng Hoa Tiệm Tuyết cũng không biết võ công cùng độc thuật của Hoa Vô Phong rốt cuộc đã muốn tới trình độ nào. Nhưng y hiểu được, Chiến Minh tuyệt không phải đối thủ của Hoa Vô Phong. Bằng không ám vệ khắp trong sân cũng sẽ không giao thủ với Hoa Vô Phong, mà mặc hắn đi thẳng vào đây.
Chiến Minh lạnh lùng liếc nhìn Hoa Vô Phong, thu kiếm đứng ở sau hai người.
Hoa Vô Phong thấy thế cuồng ngạo cười. Dù một thân xiêm y là màu đen nhẹ, nhưng bên trên thêu hoa văn bằng chỉ bạc dị thường hoa lệ, những đóa anh túc yêu diễm nở rộ trên cái nền đen ấy, đường hoàng mà mang theo chút tà khí. Diệp Tư Ngâm biết, đó là phục sức của lịch đại cung chủ Độc cung.
“Tiểu Tư, thấy bản cung cũng không hành lễ vấn an? Tốt xấu bản cung có thể xem là trưởng bối của ngươi.” Hoa Vô Phong không thèm để ý Diệp Thiên Hàn một thân hàn ý cùng quanh thân phát ra khí tức cảnh cáo, chậm rãi đến gần, nhìn Diệp Tư Ngâm nói.
Diệp Tư Ngâm trong lòng thầm nghĩ lai giả bất thiện, trên mặt lại ảm đạm cười, nói: “Sư bá, Hồng Châu từ biệt bất quá một tháng, sao lại có hứng trí xuống núi thêm lần nữa?”
Hoa Vô Phong cười nói: “Xem ra ngươi đã bị Tiệm Tuyết ảnh hưởng, nói chuyện cũng trở nên thế quanh co lòng vòng như. Bản cung xuống núi làm gì, ngươi như có thể không biết sao?”
Diệp Tư Ngâm thật ra không dự đoán được Hoa Vô Phong đi thẳng vào vấn đề như thế, trong lòng thầm thấy kỳ quái. Chẳng lẽ hắn có tuyệt kỷ chắc thắn, mới có thể kiêu ngạo chạy đến đây khiêu khích như vậy? Nghĩ vậy, mắt tím trong suốt mang theo lo lắng nhìn Diệp Thiên Hàn cạnh mình. Diệp Thiên Hàn lại chỉ lạnh lùng chăm chú nhìn người tới, không nói một lời.
Hoa Vô Phong thấy Diệp Tư Ngâm không tiếp lời, liền nhìn Diệp Thiên Hàn nói: “Diệp Các chủ không trách bản cung không mời mà đến chứ?” Trong giọng nói lại không mang nửa phần xin lỗi, trên mặt lại là tà tiếu.
Diệp Thiên Hàn lạnh lùng cười, ánh mắt nhìn Hoa Vô Phong thâm ý không chừng, trầm giọng hỏi: ” Lấy tính mạng của bổn tọa, Lí Huyền cho ngươi vật gì?”
“Nửa quốc khố.” Hoa Vô Phong nhíu mày đáp, “Nếu không phải đối thủ là ngươi Diệp Thiên Hàn danh khắp thiên hạ, bản cung lại sao lại cần nửa quốc khố gì đó? Bản cung sớm muốn kiến thức Phù Ảnh Các Các chủ rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại. Bất quá hiện giờ có Tiểu Tư ở cạnh ngươi, bản cung muốn đối phó ngươi, sợ là khó càng thêm khó.” Nói xong, Hoa Vô Phong lấy ánh mắt thú vị liếc liếc Diệp Tư Ngâm, “Tốt xấu Tiểu Tư coi như một nửa người của Độc cung, thế mà lại muốn đối nghịch với bổn cung, tấm tắc ~ quả nhiên có tình nhân, liền ngay cả sư môn cũng không cần .”
Diệp Tư Ngâm không thể đỡ lại lời của Hoa Vô Phong, không nói gì. Nhưng nghe đến nửa câu sau, hỏi: “Sư bá đáp ứng giao dịch cùng hoàng đế chỉ vì muốn cùng Hàn so cao thấp?”
Hoa Vô Phong cười to: “Vừa có thể đạt được tâm nguyện, lại vừa có được nửa quốc khố, chẳng phải là một hòn đá ném hai chim. Cho dù thất bại, thì thua trong tay Phù Ảnh Các Các chủ, bản cung cũng coi như không thiệt thòi.”
Diệp Thiên Hàn nhíu mày: “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Độc cung làm việc trước nay quỷ bí, hơn nữa lại có muôn vàn loại kịch độc, bổn tọa chẳng phải thua lỗ.” Xem nhẹ ánh mắt khó hiểu của Diệp Tư Ngâm bên cạnh, Diệp Thiên Hàn khó được hưng trí cùng Hoa Vô Phong lá mặt lá trái (ân, như là đang đàm điều kiện hay tương tự thì phải, thật ~ tục ngữ TQ đã mù, ngay cả tục ngữ VN ta cũng bó tay).Chuyện này làm chúng ám vệ cùng Chiến Minh kinh ngạc vạn phần.
“Hàng năm dụng độc, lại có ý nghĩa gì. Huống hồ có Tiểu Tư ở, độc của bản cung chỉ sợ không làm được gì.” Hoa Vô Phong tiếp tục nói những lời làm người khác muốn rụng cằm, “Hai ngày sau, Tê Hà lĩnh. Không biết ý Diệp Các chủ thế nào?” Thấy Diệp Thiên Hàn gật đầu, Hoa Vô Phong tà mị cười.
“Hàn!”
“Chủ nhân cẩn thận!”
Một miếng gì đó như ám khí từ trong tay Hoa Vô Phong bắn nhanh về phía trán Diệp Thiên Hàn, Diệp Tư Ngâm cùng Chiến Minh kinh hãi, không dự đoán được Hoa Vô Phong này lại ở thời điểm cuối cùng bắn ra ám khí.
Diệp Thiên Hàn nheo phượng mâu lại, mái tóc dài đen như mực tung bay. “Ám khí” màu vàng kia khi đến cách Diệp Thiên Hàn ba thước đứng lại, không thể bay tiếp về trước. Diệp Thiên Hàn vươn tay, chén trà trên bàn như có từ tính bay thẳng đến tay hắn; chỉ nghe”Lạch cạch” một tiếng, “Ám khí” kia rơi vào trong chén trà, phát ra tiếng vang “Thứ lạp”, bốc lên một mảnh sương khói màu u lam.
Hoa Vô Phong vỗ tay cười to: “Phù Ảnh Các Các chủ quả thực danh bất hư truyền. Ha ha, bản cung vô cùng chờ mong trận giao thủ hai ngày sau.” Nói xong liền cười lớn xoay người bỏ đi. Thân ảnh huyền sắc vừa ra khỏi Hàn Viên liền không thấy tung tích.
“Hàn!” Diệp Tư Ngâm lấy chén trà trên tay hắn, nhìn vào không hỏi hoảng sợ ——”Ám khí” kia, đúng là trấn cung chi độc”U lam nhược hương” Độc cung! Tên tuy đẹp, nhưng độc này lại vô cùng ác độc bá đạo. Một khi tiếp xúc với độc, cho dù chỉ là đính một chút vào da, không chỉ nháy mắt tổn thương da thịt, mà độc tố còn thừa sẽ từ miệng vết thương xâm nhập vào kỳ kinh bát mạch, ngũ tạng lục phủ, cho đến sau trăm ngày, cả người hư thối mà chết. Càng đáng sợ chính là, kẻ trúng đã đã chết cũng chưa chắc an bình. Trừ phi đốt cháy hầu như không còn, bằng không độc sẽ từ xác chết thấm và bùn đất, khuếch tán trong không khí, thậm chí hủy diệt cả thôn trang, thành trấn. . . . . .
“Sư bá hắn thế nhưng!” Diệp Tư Ngâm không khỏi sợ hãi. Nếu không có Diệp Thiên Hàn nhạy bén, lấy chén trà tiếp”Ám khí” , hậu quả. . . . . .
Ôm lấy người toàn thân phát run, Diệp Thiên Hàn phân phó Chiến Minh: “Ám vệ hộ vệ chủ bất lợi, cần huấn luyện một lần nữa.”
“Tuân mệnh, chủ nhân.” Chiến Minh lĩnh mệnh, đi xuống an bài.
“Hàn, đây là. . . . . .” Diệp Tư Ngâm rốt cục thấy rõ vật trong chén, nguyên bản cũng muốn hỏi hắn vì sao đáp ứng Hoa Vô Phong Tê Hà lĩnh chi ước tới bên miệng, lại nuốt trở vào.
Diệp Thiên Hàn ôm người trong lòng ngồi xuống ghế, một tay nắm thắt lưng Diệp Tư Ngâm, một tay lấy chén trà, ngã vật trong chén vào đĩa.
Một kim điêu chạm rỗng màu vàng hình nữa vòng tròn, dày chưa tới bán tấc, có thể nhìn ra nó là một nửa của một vật hình tròn. Phía trên đó hình nửa con kim long đang bay lên, vừa nhìn đã biết là vật trong cung, thậm chí hẳn là vật ngự dụng của hoàng đế.
“Đây là tín vật Lí Huyền cùng Hoa Vô Phong giao dịch.” Diệp Thiên Hàn giải thích.
“. . . . . .” Diệp Tư Ngâm suy tư một lúc, có chút không xác định hỏi, “Hoa Vô Phong vì sao giao vật này cho chúng ta? Hắn muốn đứng về phía chúng ta?”
Diệp Thiên Hàn hôn lên trán y: “Đương nhiên không phải. Sư bá của ngươi là nhân vật nào, hắn có thể mặc người khác bày bố mình? Hắn tất nhiên là có việc muốn nhờ mới có thể đưa vật này cho bổn tọa.” Người trong lòng lộ ra thần sắc giật mình hiếm hoi rất đáng yêu, làm Diệp Thiên Hàn nhịn không được lại hôn y.
Diệp Tư Ngâm nhíu mi, thực không nghĩ ra lý do.
“Liên Diễm mấy ngày trước theo Hạ Nguyệt đến Lâm An.” Diệp Thiên Hàn nói.
“. . . . . .” Diệp Tư Ngâm ngẩn người, lập tức sáng tỏ.
Sư huynh muội Hoa Vô Phong cùng Liên Diễm thật đúng là một đôi oan gia. Lúc Liên Diễm khổ luyến Hoa Vô Phong, Hoa Vô Phong lưu luyến trong bách hoa tùng, không chịu cho nàng chút tình yêu; hiện giờ Liên Diễm chọn gả cho người khác, Hoa Vô Phong ngược lại không muốn. Ở Hồng Châu Diệp Tư Ngâm chỉ thấy Hoa Vô Phong có chút kỳ quái, vì sao người trước nay thường lộ ra nụ cười tà mị ngày ấy mặt lại khó chịu đến vậy. Nguyên lai là ghen tị. Sớm biết như thế, lúc trước cần gì phải làm? Sớm thấy rõ tình cảm của mình, cũng không rơi vào kết quả bi thảm hôm nay.
Nghĩ đến Hoa Vô Phong yêu cầu trận chiến ở Tê Hà lĩnh, một là vì một thỏa tâm nguyện nhiều năm muốn cùng Diệp Thiên Hàn so tài cao thấp; hai là mượn Diệp Thiên Hàn một nhân tình, đưa tính vật của hoàng đế cho hắn; mà là trọng yếu hơn là vì dẫn Liên Diễm hiện thân.
Đáng thương Liên Diễm, mới vừa hạ quyết tâm cùng sư huynh mình yêu thương nhất đao lưỡng đoạn, hiện giờ lại không được yên ổn. Không biết Hoa Vô Phong đã rõ ràng tình cảm của mình chưa. Nếu là rõ ràng thật, thì giữa hai người ít ra vẫn còn có khả năng, dù sao hài tử trong bụng Liên Diễm là của Hoa Vô Phong, người Liên Diễm yêu vẫn là hắn; nếu hắn vẫn nhìn không thấu, mà chỉ đơn giản là ghen tị cùng độc chiếm của một nam nhân, nên mới đến tìm Liên Diễm, sợ là hai người vĩnh viễn cũng sẽ dây dưa không rõ.
Nghĩ đến đây, Diệp Tư Ngâm than nhẹ một tiếng. Thầm nghĩ: quả thực một chữ “Tình” này, là này thế gian phức tạp nhất, khó có thể nói rõ nhất. Hỏi thế gian tình là gì, mấy ai có thể nói rõ được đây? May mắn y cùng Diệp Thiên Hàn không có những nghi vấn này.
Nghĩ thế liền ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện đôi mắt tím thâm thúy cũng đang chăm chú nhìn mình. Diệp Tư Ngâm cười nhạt, nói: “Hàn, cũng may là ngươi.” Cũng may là ngươi, cũng chỉ có ngươi, có thể kiên nhẫn chờ ta hiểu được tình là gì như thế. . . . . .
Lời nói tuy không quá rõ ràng, Diệp Thiên Hàn lại nghe hiểu. Khóe môi cong lên một nụ cười.
Diệp Tư Ngâm vươn tay quàng qua cổ tình nhân, dâng lên đôi môi của mình.
Có một tình nhân thế này, y còn cần gì nữa?
Hết chính văn đệ tấp tứ chương
Danh Sách Chương: