"Vệ Vân Trung, đã lâu không gặp."
Hắn chắp tay nói: "Diệp cô nương vất vả quá."
Ta lắc đầu cười: "May nhờ có ngài chiếu cố, ta mới không chôn thân ở chốn ngục lao."
Vệ Vân Trung cởi áo choàng ra khoác cho ta, nói: "Hàn quý phi đã viết thư cho Châu tướng quân, không bao lâu ngài ấy sẽ thu quân về triều."
"Cuối cùng nàng ta cũng buộc phải hành động."
Vệ Vân Trung nói: "Quý phi biết Hàn Hinh Nhi không thực sự có thai, thần đã tìm cách khiến quý phi nghĩ rằng chuyện ấy là do hoàng thượng và Hàn Hinh Nhi gài bẫy hại nàng. Hơn nữa, Hàn Định Sơn cũng bỏ rơi nàng rồi, tự nhiên nàng sẽ phải tìm chỗ dựa khác."
Châu Thương từng ái mộ Hàn quý phi, nhưng vì vinh hoa phú quý, nàng đã chọn tiến cung. Để tránh người khác gièm pha về nàng ấy, Châu Thương bèn xin đi trấn áp biên cương bờ cõi. Đến nay chỉ với một bức thư, Hàn quý phi đã có thể khiến hắn quay về. Thật là một kẻ si tình.
Vệ Vân Trung nhìn ta âm trầm, nói: "Khi hai kẻ ấy lưỡng bại câu thương chính là thời cơ để chúng ta ra tay." (Lưỡng bại câu thương: Thành ngữ phương Đông xưa kia có câu: “Lưỡng bại câu thương” với ý nghĩa là trong cuộc giành giật, đấu đá vô nghĩa, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả).
Ta nói: "Nhưng Tiêu Cảnh Can không phải kẻ dễ đối phó."
"Diệp cô nương yên tâm! Hàn Định Sơn và Châu Thương, dù ai thắng ai bại thì mục đích cuối cùng của bọn họ đều là hoàng vị. Chỉ cần Tiêu Cảnh Can còn sống, Hàn Định Sơn vĩnh viễn chỉ là kẻ dưới trướng vua, còn Châu Thương cũng vĩnh viễn không có được nữ nhân hắn muốn, cho nên, Tiêu Cảnh Can không thể sống an ổn đâu."
Vào tử lao cũng là cách để ta tự bảo vệ mình, ngoài kia bọn họ đấu đá trời long đất lở, trong này ta vẫn an nhiên tự tại.
Ánh mắt âm trầm của Vệ Vân Trung cuối cùng cũng lóe lên tia sáng, nói: "Mười ba năm chịu khổ chịu nhục, đã đến lúc bắt bọn chúng phải trả nợ rồi."
Ta quỳ xuống nói: "Đa tạ Vệ đại ca đã giúp muội."
Hắn vội vàng đỡ ta dậy, nói: "Thần cũng không giúp được gì nhiều cho Diệp cô nương, ngược lại Diệp cô nương thông minh sắc sảo đã giúp đỡ thần rất nhiều. Cục diện Hàn Thương đấu đá cũng là may nhờ có kế sách của cô nương mới xong."
"Con dao găm này cô nương cầm lấy phòng thân." Hắn đặt con dao vào tay ta, dặn dò vài câu rồi rời đi.
Sau khi Vệ Vân Trung đi, đám hộ vệ trong tử lao cũng được đổi hết, tất nhiên là những người không biết về cuộc gặp mặt giữa ta và hắn.
Cuối cùng Tiêu Cảnh Can cũng đến ngục lao thăm ta.
"Nàng gầy quá." Hắn vuốt ve khuôn mặt ta, ánh mắt ăm ắp vẻ thương hoa tiếc ngọc.
"Bệ hạ chịu hạ mình đến thăm tội thần, thần thiếp quả là thụ sủng nhược kinh."
Hắn cười khổ, nói: "Nàng ấy, đã đến bước này rồi, vẫn không nói được lời nào dễ nghe."
"Bệ hạ muốn nghe những lời như vậy?"
Tay hắn ôm eo ta, tay còn lại nâng cằm ta, buộc ta phải nhìn hắn, hỏi: "Đêm đó nàng nói không nỡ bỏ ta có phải lời thật không?"
"Phải."
Nếu như ta chết, cũng không nỡ bỏ ngươi lại sống một mình.
"Đã bao giờ nàng đã từng thật lòng với trẫm chưa?"
"Nếu như thiếp không thật lòng, há cớ lại vì người mà vào chốn ngục tù không có ánh mặt trời này?"
Hắn vui sướng ôm chặt ta vào lòng, ghé bên tai nói: "Đợi sóng gió qua đi, trẫm muốn nàng thực sự làm Uyển phi của trẫm."
"Thần thiếp sợ rằng không sống được đến lúc ấy."
"Trẫm không cho phép nàng chết."
Tiêu Cảnh Can, ngươi đừng trách ta độc ác. Thiên hạ chỉ có thể có một vị vua, ngôi vị này do phụ hoàng ngươi trộm, cuối cùng cũng phải trả về đúng chủ thôi. Đời cha ăn mặn, đời con khát nước! Kể cả ta không lấy mạng ngươi, Vệ Vân Trung cũng sẽ không tha cho ngươi.
Ta muốn thiên hạ phải trả lại công đạo cho Diệp gia, trả lại sự thanh bạch cho ba ngàn Ảnh La vệ.
Tử lao tối tăm ngột ngạt, bên tai đầy rẫy tiếng gào khóc inh ỏi của các phạm nhân. Ở đây chuột không biết sợ người kêu rinh ríc, chạy loạn dưới chân.
Ta nhẹ nhàng nhấc chân lên, dẫm một phát lên con chuột chạy dưới đất. Tiếng kêu thảm thiết của nó làm ta thấy hưng phấn. Sự sống chết của nó đều phụ thuộc vào ta, chỉ cần ta dẫm mạnh hơn một chút nó sẽ không còn động đậy được nữa.
Quyền lực quả nhiên có thể khiến người ta điên cuồng.
Cứ cách một thời gian Vệ Vân Trung lại phái người đến truyền tin tức cho ta. Đêm nay chính là thời điểm Hàn Định Sơn và Châu Thương dấy binh nổi loạn.
Ta đứng ngồi không yên, không biết bên ngoài tình hình đang như thế nào.
Khi Tiêu Cảnh Can và Triệu Dần Chi xuất hiện trước mặt, nhất thời ta không biết nên làm gì.
Hắn bảo ta thay y phục, cải trang thành nam nhân, rồi đưa cho ta một con dao găm, ôm ta không nỡ buông. Hắn nói: "Nàng đi với Dần Chi, khanh ấy sẽ bảo vệ nàng chu toàn."
Ta giả vờ không hề hay biết, nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Hắn nói: "Hàn Định Sơn làm phản rồi."
Nhưng hắn không biết, đêm nay Châu Thương cũng tạo phản. Hàn Châu tranh chấp, bất luận ai thắng ai bại, cuối cùng vẫn là Vệ Vân Trung ngư ông đắc lợi.
"Bệ hạ đã chuẩn bị lâu như vậy, tại sao còn sợ một tên Hàn Định Sơn?"
Hắn choàng áo khoác của mình lên người ta, nói: "Mặc dù trẫm đã tính toán kĩ càng, nhưng không dám đảm bảo sẽ không xảy ra sai sót. Nàng bình an vô sự, lòng trẫm mới không lo sợ."
Tiêu Cảnh Can mà biết cuộc phiến loạn này đều là âm mưu ngấm ngầm của ta và Vệ Vân Trung, không biết vẻ mặt hắn sẽ như thế nào?
Triệu Dần Chi đánh xe ngựa trong đêm đưa ta xuất cung, không dám dừng lại giây phút nào. Lát sau ta đã thấy ánh lửa hoàng cung rực tận trời. Cuối cùng cũng bắt đầu rồi.
"Tống Kinh Niên, dừng xe."
"Can Nhi, sao vậy?"
Ta kè con dao vào cổ mình, uy hiếp hắn, nói: "Đưa muội quay về, muội không thể bỏ lại hoàng thượng được. Nếu đã chết, muội cũng phải chết cùng người!"
Hắn vô cùng kinh ngạc, khó tin trừng mắt nhìn ta, nói: "Hóa ra muội đối với bệ hạ thực sự là thật lòng."
"...Đúng vậy, cầu xin huynh hãy đưa muội quay về."
Hắn nghiêm túc hỏi: "Muội không hối hận chứ?"
"Không hối hận."Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK