Từ cổng Thiên Tuyền đến điện Chính Nguyên, xác chết la liệt như ngả rạ, trong đó có đầy cung nữ và thái giám.
Ta chạy một mạch đến điện Chính Nguyên. Hàn Định Sơn bị chém đứt một chân, đang đau đớn vật vã trên sàn, Châu Thương đã chết, chỉ còn Vệ Vân Trung là vẫn bình an vô sự. Hắn lau thanh kiếm trên tay, khóe miệng nhếch lên, nói với Tiêu Cảnh Can đang ngồi trên long ỷ: "Bệ hạ, cái ghế này ngài ngồi có thoải mái không?"
Tiêu Cảnh Can tức giận nhìn ta, không đáp lại câu hỏi của Vệ Vân Trung, mà lại hỏi ta: "Tại sao nàng trở lại?"
Ta đi đến bên Vệ Vân Trung, cười nói: "Thần thiếp không nỡ bỏ bệ hạ."
Vệ Vân Trung cười vang, ghé xuống nói vào tai ta: "Đã đến nước này rồi, nàng còn gạt hắn. Hay là để ta giúp nàng cho hắn thử nếm mùi yêu mà không có được."
Hắn bỗng nhiên ôm ta ngồi xuống, ngón tay lướt qua gò má ta. Hắn nhìn Tiêu Cảnh Can đầy khiêu khích, nói: "Bệ hạ có phúc biết bao, có một vị giai nhân nguyện sống chết bên ngài. Thật sự khiến thần thấy ghen tỵ."
Triệu Dần Chi giận dữ hét: "Vệ Vân Trung, thả cô ấy ra."
"Không thả thì sao?"
Bốn phía điện Chính Nguyên đều bị người của hắn bao vây, nếu như Triệu Dần Chi dám làm gì chắc chắn y sẽ mất mạng ngay lập tức.
Tiêu Cảnh Can hỏi: "Vệ Vân Trung, không ngờ kẻ cuối cùng lại là ngươi?! Trẫm đã nhìn lầm người rồi."
Vệ Vân Trung nói: "Tiêu Cảnh Can, chắc là ngươi đã hiểu lầm rồi. Thiên hạ này vốn là của ta, ta chỉ lấy lại những thứ thuộc về mình thôi."
Tiêu Cảnh Can hỏi: "Ý của ngươi là gì?"
Vệ Vân Trung vốn tên là Tiêu Nhạc Đình, là con trưởng của thái tử đời trước. Thực ra hắn chỉ giả làm thái giám.
Năm ấy Tiêu Ngọc Chương hạ độc mưu hại chính phụ thân mình, sửa lại di chiếu, trộm ngôi hoàng vị.
Hắn lừa lấy ngọc phù của cha ta, điều động Ảnh La vệ một đêm đồ sát toàn phủ thái tử. Khi cha ta đuổi tới, phủ thái tử đã máu me lênh láng, cha mới lén cứu đứa con duy nhất của thái tử, ấy là đứa bé giờ đã mồ côi - Tiêu Nhạc Đình, dẫn y rời khỏi hoàng thành. Khi ta gặp Vệ Vân Trung, trong mắt y chỉ toàn là thù hận, vốn là ánh mắt trẻ thơ nhưng lại làm người ta khiếp sợ.
Năm ấy Tiêu Ngọc Chương và cha ta gắn bó như thể tay chân, tình cảm vô cùng sâu nặng. Sau khi lên ngôi hoàng đế, hắn ta ban thưởng vinh hoa phú quý vô hạn cho cha ta. Thanh kiếm đặt trong ngự thư phòng của Tiêu Cảnh Can ấy là do Tiêu Ngọc Chương đã dành ra nhiều công sức tìm người đúc riêng. Chữ khắc trên trên chuôi kiếm chính là "Can".
Ta là Diệp Can, chữ "Can" này do chính Tiêu Ngọc Chương ban, cũng cùng chữ trong tên con hắn ta.
Cha ta không ham công danh bổng lộc, nhưng Tiêu Ngọc Chương vẫn đẩy cha ra đứng mũi chịu sào.
Khi ấy hắn mới đăng cơ, không tránh khỏi trong triều sẽ có dị nghị. Hắn khóc lóc kể lể với cha ta, còn làm giả chứng cứ vu oan cho đại thần tham ô háo sắc, thậm chí là có ý định tạo phản.
Khi Hàn Định Sơn đến truyền khẩu dụ, cha ta biết là không thể làm khác. Thời gian ấy, Tiêu Ngọc Chương lợi dụng cha ta giết hết tất cả những kẻ phản đối hắn. Hoàng thành khi ấy giống như âm ti địa phủ, tất cả mọi người đều sống trong lo lắng bất an. Cuối cùng cũng chỉ để củng cố ngôi vị của hắn.
Khi ta và mẹ về đến nhà, Tiêu Ngọc Chương lại hạ chỉ triệu ta và mẹ vào cung, bày yến tiệc linh đình thết đãi, nói muốn phong ta làm quận chúa.
Đêm ấy, Tiêu Ngọc Chương cười cười cười nói nói nhưng ánh mắt lại toàn sát ý.
Yến tiệc vừa bắt đầu, cha bảo ta ra ngoài chơi. Đến khi quay lại, từ xa ta đã nhìn thấy cha mẹ bị một đám thị vệ vây quanh. Còn Tiêu Ngọc Chương ngồi bên trên cười đắc ý. Hắn nhìn cha mẹ ta giống như nhìn con sâu con kiến.
Diệp Ẩn lộng quyền, tàn sát trọng thần triều đình, đắc thắng kiêu ngạo, mưu đồ làm phản, tội không thể tha, tru di cửu tộc.
Cha không phản bác được. Cha tin tưởng Tiêu Ngọc Chương, đối đãi với hắn như huynh đệ ruột thịt, nhưng kẻ ấy, hắn chỉ lợi dụng cha để loại bỏ dị nghị. Cuối cùng tất cả tội danh đều đổ lên đầu cha.
Cha tự vẫn ngay trước mắt, mẹ cũng đi theo người.
Người hầu của cha bịt miệng ta lại, tránh phát ra âm thanh. Y dẫn ta nấp vào dưới gầm cầu cả đêm. Đến khi bọn ta trốn thoát, Diệp gia đã hóa thành tro bụi, cha bị ngũ mã phanh thây.
Khi cha vào cung, Hoắc Phong nhân cơ hội lấy ngọc phù điều động Ảnh La vệ lên đường vào cung. Nhưng trước cửa Thiên Toàn đã giăng sẵn bẫy. Chúng nói cha và Ảnh La vệ mưu đồ tạo phản, bắn chết ngay tại chỗ.
Ba ngàn Ảnh La vệ, hơn một trăm hai mươi người Diệp gia đều bị Tiêu Ngọc Chương dồn vào chỗ chết.
Ta và người hầu kia đổi sang họ Bạch, rời xa hoàng thành, trở thành thợ rèn. Cha Bạch nuôi ta được một năm thì bạo bệnh qua đời. Trước khi nhắm mắt cha gửi ta đến Tống gia, đưa hết số tiền mình dành dụm câu cóp cả đời cho bọn họ. Nhưng Tống đại nương vẫn bán ta đi.
Hoắc gia, Hàn gia, Tiêu Ngọc Chương, không có kẻ nào là vô tội!
Phế hậu là con gái Hoắc Phong. Khi ta mới vào cung thì bị phân đến hầu hạ phế hậu. Ta nhịn nhục 3 năm, học được không ít điều từ phế hậu, đồng thời cũng nhìn rõ cục diện hậu cung.
Ta giết nàng, Hoắc gia hoàn toàn không còn chỗ dựa. Hoắc Phong chết sớm vì bệnh tật, cũng coi như là báo ứng.
Vệ Vân Trung nhận ra ta. Khi ở Lộc Lăng, hắn âm thầm ra tay giúp đỡ ta nhiều lần nên ta mới có cơ hội cứu Tiêu Cảnh Can bị thương như vậy.
Hắn muốn hoàng vị, còn điều ta muốn là sự thanh bạch của Ảnh La vệ và Diệp gia. Nhưng, năm ấy Ảnh La vệ tàn sát cả phủ thái tử, làm gì có chuyện hắn sẽ trả lại công đạo cho họ được chứ.
Vệ Vân Trung nhớ lại chuyện xưa, cả người run lên vì căm phẫn. Hắn nhìn tất những người hoặc chết hoặc bị thương đang nằm la liệt trước mắt. Hai mắt hắn đỏ ngầu, hắn cười như điên như dại.
"Hoàng thượng, thiên hạ này là của người hết đấy." Ta rúc vào lòng hắn nịnh nọt. Nghe lời ấy, hắn vô cùng đắc ý.
Hắn quay qua nói với Tiêu Cảnh Can: "Có lẽ ngươi không biết, vị Uyển phi nương nương này là...hự..."
Tay ta cầm con dao găm đâm thẳng vào tim hắn, máu tươi nhuốm lên tay ta: "Vệ công công, cho dù phải chết ta cũng không cho phép ngươi làm hại bệ hạ."
Vệ Vân Trung nhìn ta với ánh mắt kinh ngạc. Máu tử ngực hắn chảy xuống, đột nhiên hắn nhào về phía ta, đau đớn nói: "Ngươi...lại dám..."
Ta lại đâm phập vào ngực hắn lần nữa, thì thầm bên tai hắn: "Ngươi nghĩ rằng ta rất dễ bị lợi dụng sao? Hừ, ta nói cho ngươi biết, thứ ta muốn chính là thiên hạ của Tiêu thị các ngươi!"
Ta đẩy hắn ta ra, ném con dao trong tay đi, sợ hãi quỳ xuống đất, hoảng loạn bật khóc.
"Thiếp không cố ý đâu...thiếp sợ...vì bệ hạ thiếp có thể làm bất cứ điều gì… Ngươi đừng đến tìm ta...đừng đến tìm ta..."
Vệ Vân Trung tắt thở, binh lính xung quanh ngơ ngác nhìn nhau. Trong lúc hỗn loạn, Triệu Dần Chi nói: "Nghịch tặc đã chết, nếu như các ngươi buông bỏ binh khí, bệ hạ sẽ tha mạng."
Tiêu Cảnh Can hoảng loạn ôm ta vào lòng, hắn run rẩy, cánh tay ôm chặt người ta, vỗ về an ủi.
"Đừng sợ, có trẫm ở đây sẽ không ai làm hại nàng."
Ta nắm chặt tay áo của hắn, lẳng lặng bật khóc.
"Thiếp không cố ý...thiếp chỉ muốn bảo vệ bệ hạ..."
Cằm hắn tỳ lên đầu ta, giọng hắn khàn khàn: "Ta biết, nàng không làm gì sai hết."
Lòng binh dao động, tất cả đều nhìn Tiêu Cảnh Can, như thể bọn họ vẫn chưa hoàn hồn sau hàng loạt biến cố đột ngột vừa rồi. Thanh đao trong tay họ cũng bắt đầu run lên.
Một nhóm ám vệ từ ngoài cửa tràn vào, đám binh lính vốn đã hoảng sợ nay lũ lượt ném binh khí đi, quỳ rạp xin tha mạng.
Hóa ra Tiêu Cảnh Can đã có chuẩn bị từ trước. Dẫn đầu nhóm ám vệ chính là một trong ba người hầu thân cận của hắn - Trịnh Hoàn Thành, ta mới gặp hắn duy nhất một lần.
Tiêu Cảnh Can nhìn đám người đang quỳ phục dưới đất, ánh mắt thâm sâu khó dò, hắn trầm giọng nói: "Giết không chừa một ai."
Kế hoạch của Hàn gia thất bại, Hàn quý phi treo cổ tự vẫn. Nàng để lại một bức di thư, trong thư nói kiếp này nàng phụ Châu Thương, kiếp sau nguyện cùng y nối tiếp tiền duyên.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK