• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tỉnh lại, ta thấy Tiêu Cảnh Can đang ngồi bên thành giường, hắn mừng rỡ nắm tay ta, nói: "Thanh Nhi, nàng tỉnh rồi."

"Bệ hạ, người cũng đi nghỉ ngơi đi, thiếp không sao rồi."

Hắn nằm xuống cạnh ta, ôm ta, mí mắt dần trĩu xuống.

Hôm sau, Hàn Hinh Nhi mặc đồ tang quỳ trước cửa tẩm điện. Tiêu Cảnh Can vẫn chưa giết nàng.

"Bệ hạ, Hàn Thục phi quỳ phải đến hai canh giờ rồi, người không ra gặp sao?"

Tiêu Cảnh Can bỏ quyển sách đang đọc xuống, nhíu mày, nói: "Trẫm niệm tình xưa nghĩa cũ đã tha mạng cho nàng ấy rồi, nàng muốn quỳ thì cứ mặc nàng quỳ."

Ta không nói gì thêm. Hắn có vẻ không vui, hỏi: "Nàng không trách trẫm vì không giết nàng ta chứ?"

Ta cười nói: "Chuyện của bệ hạ thần thiếp không nên xen vào."

"Nhưng trẫm lại muốn nàng xen vào."

"Thần thiếp tin bệ hạ sẽ đưa ra quyết định đúng đắn."

Hàn Hinh Nhi bị giáng xuống thứ dân, đưa ra khỏi cung.

Nửa đường xe ngựa dừng lại, nàng thấy ta thì vô cùng hoảng sợ, ngã xuống đất bò lùi về sau, nói: "Ngươi dám động đến ta...ta sẽ tâu lên bệ hạ."

"Vậy sao? Vậy ngươi chỉ có thể báo mộng mà tâu lên bệ hạ."

Khi ta hồi cung, Tiêu Cảnh Can đã đứng chờ sẵn.

"Nàng giết Hinh Nhi." Hắn nhìn ta ánh mắt không một gợn sóng.

Ta ra vẻ ghen ghét nói: "Nếu như vì nàng ta mà bệ hạ trách tội thần thiếp, thần thiếp cũng không có gì để nói. Hàn Hinh Nhi mong manh đáng thương, thần thiếp lòng dạ rắn rết, tất nhiên không bằng nàng."

Hắn cười nói: "Nhưng trẫm lại cứ thích Thanh Nhi lòng dạ rắn rết."

Mặc dù hắn có tình cảm với ta, nhưng rốt cuộc hắn vẫn không tin ta.

Trong phòng tắm hơi nước bay lập lờ, xung quanh được che bằng những tấm vải the buông rủ. Hắn đang dựa vào thành hồ tắm, ánh mắt nóng bỏng dán lên người ta.

"Thanh Nhi, nàng vẫn không chịu trẫm sao?"

Ta ngồi bên thành hồ, kéo tấm vải the, e lệ quay đầu đi chỗ khác, nói: "Thần thiếp sợ..."

"Trẫm không phải là hổ ăn thịt người, nàng sợ gì chứ?"

Ta hơi tức giận liếc hắn, hắn đứng dậy đi đến kéo ta xuống nước.

"Người..."

"Thanh Nhi giận sao?"

Giọt nước mắt tủi thân tấm tức lăn dài, ta nói: "Không phải...chỉ là cả người thiếp đâu đâu cũng có sẹo, sợ bệ hạ chán ghét..."

Vén tấm vải the ra, đầu ngón tay hắn lần mò trên lưng ta, rờ rẫm từng chút từng chút, trong mắt hắn tràn đầy sự thương xót. Hắn nói: "Trẫm thương nàng còn không hết, sao mà ghét được."

Ta cúi đầu, nói: "Người tốt với thiếp như vậy, nhưng thiếp lại thấy thẹn với người."

"Nàng muốn nói gì?"

"Thực ra, thần thiếp luôn cố ý thu hút sự chú ý của bệ hạ. Lần ấy, khi bệ hạ đến Lộc Lăng, thần thiếp biết chuyện nên mới lén xuất cung đi theo bệ hạ. Vì thiếp cứ nghĩ biết đâu sẽ làm được gì có thể được bệ hạ nhìn đến. Lúc nào thần thiếp cũng âm thầm tính toán. Thiếp không xứng được bệ hạ đối tốt như vậy."

Ánh mắt hắn nhìn ta thâm sâu khó lường, hắn nói: "Cuối cùng trẫm cũng đợi được ngày nàng thật lòng với trẫm."

"Á?" Ta trưng ra vẻ mặt ngây thơ, chân thành, ánh mắt mê hoặc nhìn thẳng vào hắn.

Hắn nâng cằm ta, nói: "Trẫm từng nói, đợi sóng yên biển lặng, trẫm muốn nàng thực sự trở thành Uyển phi của trẫm."

Hắn cúi xuống hôn lên môi ta, qua đó, ta cuối cùng cũng lấy được lòng tin nơi hắn.

Tay hắn phủ lên trên bụng ta, nói: "Trẫm muốn nàng sinh cho trẫm một đứa con. Con gái sẽ thông minh giống nàng, con trai sẽ anh dũng như trẫm."

Nhưng ta là Diệp Can, không phải Uyển phi của ngươi! Cả đời này ta tuyệt đối sẽ không sinh con cho kẻ thù của mình.

Đời ta đã làm vô số chuyện ác, chết rồi chắc chắn phải xuống địa ngục.

Khi Trương mỹ nhân trông thấy ta, nàng hơi hoảng loạn. Ta kéo tay nàng, hỏi han đôi câu. Sau khi biết mục đích của ta, nàng sợ hãi quỳ sụp xuống đất.

"Nếu như nàng có con nối dõi, thiên hạ này không phải sẽ là của Trương gia nàng sao?! Hàn quý phi đã chết rồi, nàng còn sợ hãi điều gì?"

Nàng lắc đầu: "Nhưng làm vậy là khi quân, nếu bệ hạ biết sẽ bị chặt đầu, thần thiếp không dám..."

Ta nắm cổ tay nàng, nói: "Nghe nói dạo này Trương đại nhân xảy ra chút chuyện, nói không chừng có thể bị chém đầu. Tỷ tỷ, tỷ không thương xót phụ thân mình sao?"

"Ngươi...sao ngươi lại trở nên đáng sợ đến thế này?!" Nàng nhìn ta đầy sợ sệt.

Ta cười nói với nàng: "Tỷ tỷ, không phải tỷ thích bệ hạ sao? Ngay cả việc sinh hạ cho người một mụn con tỷ cũng không bằng lòng sao?"

"Ta...ta bằng lòng...ngươi đừng có động vào phụ thân ta, cầu xin người đấy..."

"Tỷ tỷ yên tâm, Trương đại nhân sẽ bình an vô sự cả thôi."

Tiêu Cảnh Can thấy mệt muốn đi ngủ, mí mắt dần trĩu xuống. Hắn ôm Trương mỹ nhân vào lòng, miệng gọi "Thanh Nhi".

Hôm sau, hương đốt trong phòng đã được thay. Hắn xoa bóp huyệt thái dương, khẽ khàng đắp lại chăn cho ta, sau đó lên triều.

Thời gian thấm thoắt trôi, cuối cùng ta cũng đợi được tin Trương mỹ nhân có thai.

Lí Tấn Niên mang thuốc đến cho ta, y nói: "Uống thuốc này vào sẽ có các triệu chứng giống như mang thai, nhưng chỉ có tác dụng trong 6 canh giờ, nương nương phải cẩn thận."

"Đa tạ Lí công công."

Ta có thai rồi, Tiêu Cảnh Can vui sướng vô cùng. Hắn phong ta làm hoàng hậu.

Ta có thai được năm tháng, Tiêu Cảnh Can đổ bệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK