Cô khó khăn lắm mới có thể dùng hết sức lực mở mắt ra, nhưng phát hiện mình đang nằm trên sàn nhà, tay chân đều bị trói.
Sự ẩm ướt trong không khí trôi dạt vào mũi cô, khiến cô không thích ứng được liền nhíu mày.
Trước mắt cô có mấy người đàn ông cao lớn đang đứng đó, bộ dạng của họ đều vô cùng hung dữ.
Hơi thở của Hạ Vũ Yến có chút gấp rút. Không cần nghĩ cũng biết được hoàn cảnh của cô bây giờ đáng sợ như thế nào.
Cô không dám tùy tiện nhúc nhích, liền cố gắng thả lỏng thân người, nhìn xung quay tìm đường trốn thoát.
Nhưng ngoại trừ cách cửa to đang đóng chặt kia thì không còn con đường thoát thân nào nữa.
Cô thu tầm mắt về nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt cô.
Người đàn ông cầm đầu nhìn thấy đôi mắt cô cứ nhìn xung quanh liền biết cô đang nghĩ gì, những hắn không hề nói ra, chỉ để mặc cho cô nhìn, cho đến khi cô thất vọng nhìn phía hắn thì mới nói: "Nhìn đủ chưa?"
Hạ Vũ Yến đối mặt với hắn: "Có người sai khiến anh bắt tôi đúng không?"
"Thông minh." Người đàn ông nói: "Nhưng tôi sẽ không tiết lộ cho cô biết, tôi nghĩ cô không cần những thứ này nữa, bởi vì..." Hắn cười một cách nham hiểm: "Cô sắp chết rồi."
Trái tim Hạ Vũ Yến đột nhiên căng thẳng hẳn lên: "Anh muốn làm gì?"
"Người đàn bà này bị bắt cóc còn có thể điềm tĩnh như vậy, thật tốt."
Người đàn ông đó gật đầu: "Nhưng mà, mệnh lệnh mà tôi nhận được là làm cách nào để khiến cô đau khổ, thì cứ như thế mà hành hạ cô."
Hạ Vũ Yến rủ mắt xuống.
Là Giang Mỹ Linh sao?
Nhưng cô đã rời khỏi Tống Tiến Hải rồi, nên Giang Mỹ Linh không có lí do gì để tiếp tục gây chuyện với cô cả.
Phạm Tiểu Vân? Lục Nghệ Văn?
Hai người này vốn dĩ cũng đâu biết cô đang ở đâu.
Vậy thì là ai chứ?
Đột nhiên cô không cảm thấy sợ hãi gì nữa.
Chỉ cảm thấy có lỗi với Tống Tiến Hải với đứa bé chưa ra đời của cô.
Đúng vậy, dường như đối với họ mà nói, cô chính là kẻ xấu.
Không bảo vệ được đứa con của mình, còn lần lượt làm liên lụy đến Tống Tiến Hải.
Có lẽ chết đi mới là giải thoát tốt nhất của cô, cũng là cách duy nhất để chuộc tội.
Hi vọng nếu có kiếp sau, họ đừng gặp lại cô nữa.
Người đàn ông nhìn thấy bộ dạng thản nhiên của cô, đột nhiên dừng tay lại nói: "Sao cô lại có biểu cảm như vậy?"
Hạ Vũ Yến nói: "Bởi vì tôi biết không có khả năng nào cứu vãn được nữa, nên đành phải thản nhiên chấp nhận thôi."
Người đàn ông cười: "Cũng có cam đảm lắm, vậy tôi sẽ không hành hạ cô gái quá nhiều nữa, tôi sẽ cho cô thoải mái mà chết."
.....
Lục Nghệ Văn dường như đã đạp hết cỡ chân ga.
Hắn cảm thấy bản thân dường như bị chia làm ba người.
Một người đang kêu gào lên khiến hắn chạy nhanh lên, nhanh hơn nữa.
Một người khác đang mỉa mai hắn tại sao lại rối loạn lên như thế này, chỉ là người đàn bà có cơ địa thâm độc thôi mà, có chết đi cũng không hề gì.
Còn lại một người đang vui mừng trong lòng, bởi vì Hạ Vũ Yến vẫn chưa chết.
Lục Nghệ Văn cứ thế đạp mạnh chân ga đi về phía địa điểm ấy.
Người đàn ông cúi người xuống cởi dây trên người của Hạ Vũ Yến ra.
Hạ Vũ Yến nhúc nhích chân tay ngay lập tức, nhưng lại phát hiện mất hết sức lực, toàn thân mềm nhão không ra sức được.
Thì ra là thế này cho nên họ mới yên tâm cởi dây ra.
"Giải quyết trong một nhát dao có được không?" Không ngờ người đàn ông ấy lại dùng giọng điệu thương lượng để nói với cô: "Suy cho cùng thì như vậy không đau khổ gì cả."
"Tùy anh thôi." Hạ Vũ Yến suy đầu đi: "Muốn ra tay thì nhanh lên, đừng kéo dài thời gian."
Người đàn ông bị cô làm cho buồn cười: "Sao cô lại có bộ dạng nóng lòng muốn chết đến như vậy? Được rồi." Người đàn ông ngoắc tay với người bên cạnh, người bên cạnh liền chuyện tới một con dao.
"Đừng đâm vào bụng." Hạ Vũ Yến chậm rãi nhắm mắt lại mà nói.
Người đàn ông ừ một tiếng, tay nắm chặt con dao, từ từ đưa lên.
Trong đầu Hạ Vũ Yến trống rỗng. Rõ ràng sắp phải chết rồi, nhưng sao lại không nhớ được gì nữa vậy?
Rõ ràng còn rất nhiều việc muốn nhớ ra mà...
Người đàn ông đang chằm chậm hạ con dao xuống tựa như đang chiếu cảnh quay chậm vậy, Hạ Vũ Yến dường như không thể nghe được tiếng xé gió từ con dao.
Hạ Vũ Yến thậm chí còn cảm nhận được con dao lạnh lẽo đó đã đụng vào làm da của mình.