Buổi tối, Hạ Vũ Yến nằm trong lòng của Lục Nghệ Văn ngủ say, còn Lục Nghệ Văn thì vẫn thức, đưa tay vuốt mái tóc của cô, hắn rất muốn có thêm một đứa con gái, nhưng bác sĩ đã nói, sức khỏe của cô không được tốt, nếu tiếp tục mang thai sẽ khó giữ được, dù giữ được đứa trẻ cũng khó cứu được người mẹ.
Lục Nghệ Văn không hề nói cho cô biết điều này, hắn cũng không muốn mình quá tham lam, không thể lấy tính mạng của Hạ Vũ Yến ra đổi sự tham lam của hắn được. Hắn cúi đầu khẽ hôn mái tóc Hạ Vũ Yến, ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Trời gần sáng, một bàn tay nhỏ nhắn chạm vào cánh tay của Lục Nghệ Văn, Lục Nghệ Văn tỉnh lại, xoay người nhìn thì thấy Gấu Trúc đang đứng dưới giường, giương đôi mắt to nhìn hắn, cái miệng nhỏ chu lên: "Papa, con đói." Cậu bé giơ bình sữa lên trước mặt Lục Nghệ Văn.
Lục Nghệ Văn mỉm cười, nhẹ nhàng xuống giường, bế con trai xuống phòng bếp pha sữa.
Gấu Trúc đã quen với việc được hắn chăm sóc, ngay từ lúc ngủ chung với ba mẹ, nữa đêm cậu bé đói cũng quay sang papa, đòi uống sữa, đi tắm hay đi vệ sinh cũng chỉ kêu papa dắt đi, còn nói với Hạ Vũ Yến rằng: "Bây giờ papa chăm sóc con với mami, lớn lên con sẽ cùng papa chăm sóc cho mami."
Hạ Vũ Yến chỉ biết nhìn con trai mà cười, trong lòng cô cảm thấy thật ấm áp, cậu bé quá giống Lục Nghệ Văn, từ khuôn mặt đến tính cách, ngoại hình, chỉ có đôi mắt là giống Hạ Vũ Yến.
......
Hạ Vũ Yến mang nước ép lên thư phòng cho Lục Nghệ Văn, thấy hắn cứ chăm chú vào màn hình vi tính, Hạ Vũ Yến đặt ly nước xuống bàn, rồi ngồi bên cạnh hắn.
Lục Nghệ Văn nhìn cô rồi nói: "Em lại xuống bếp sao? Để người hầu làm được rồi."
Hạ Vũ Yến cười: "Em chỉ ép ly nước trái cây thôi mà, có gì lớn lắm đâu."
Lục Nghệ Văn uống ly nước rồi tiếp tục làm việc. Hạ Vũ Yến hỏi: "Anh lại điều tra về Tống Tiến Hải à?"
"Ừm." Lục Nghệ Văn nói: "Anh phát hiện một hòn đảo nhỏ, cách xa chỗ Tống Tiến Hải gặp tai nạn rất nhiều, nhưng chỉ còn mỗi nơi đó là chưa tìm."
Hạ Vũ Yến vui mừng: "Thật sao?"
"Chồng của em còn ở đây đó!" Lục Nghệ Văn không vui nhéo má của Hạ Vũ Yến.
Hắn đang ghen.
Hạ Vũ Yến phì cười ôm lấy cổ hắn, ngước mặt lên nhìn hắn: "Anh đang ghen sao?”
Lục Nghệ Văn rời khỏi máy vi tính, vòng tay ôm lấy eo của Hạ Vũ Yến: "Em nghĩ thử anh nên ghen hay không?"
Mặt của Hạ Vũ Yến dần đỏ lên, cố chọc hắn: "Em chỉ lo lắng cho anh ấy thôi, còn người suốt ngày tìm kiếm tung tích của anh ấy là anh mà, em không ghen thì thôi chứ sao anh lại ghen?!"
Lục Nghệ Văn mím môi lại, áp trán mình đụng vào trán của Hạ Vũ Yến, giọng trầm thấp: "Hạ Vũ Yến, Em đang nghi ngờ về anh sao? Người đàn ông của em như thế nào không phải em biết rất rõ sao?"
Mặt của Hạ Vũ Yến càng đỏ hơn, đang muốn nói gì nữa thì Lục Nghệ Văn đã bế cô lên, đặt lên chiếc giường nhỏ trong thư phòng, giọng hắn càng lúc càng nhỏ: "Có cần anh chứng minh bản lĩnh của anh không?"
"Nghệ Văn..." Hạ Vũ Yến chỉ kịp gọi tên Lục Nghệ Văn, thì hắn đã đặt nụ hôn lên môi cô.
Hôn thật sâu, như muốn cướp đi hơi thở của cô, nụ hôn dần dần dịu dàng trở lại, trượt xuống cổ của Hạ Vũ Yến, bàn tay của Lục Nghệ Văn từ từ cởi chiếc đầm ngủ của cô ra.
Hai người hoà một, đắm chìm trong đam mê trên chiếc giường nhỏ.
Trên đảo nhỏ.
Hôm nay là ngày sinh nhật 20 tuổi của Du Bán Hạ, ba mẹ cô mở một bữa tiệc nho nhỏ, đơn giản.
Tất nhiên Tống Tiến Hải và 4 người của anh vẫn có mặt.
Buổi tối, cả nhà quây quần bên bàn ăn.
Du Bán Hạ mặc chiếc đầm caro màu đỏ trắng đơn giản, tạo nên sự thanh lịch của một cô gái trẻ.
Nến đã được thổi, Tống Tiến Hải đứng lên đi lại chỗ Du Bán Hạ, đưa cho cô một cái hộp hình chữ nhật nhỏ, màu hồng.
Du Bán Hạ vui vẻ nhận món quà rồi để sang một bên, ba cô liền hỏi: "Con không xem đó là gì sao?"
Du Bán Hạ ngượng ngùng nói: "Lát nữa về phòng con xem sau cũng được mà."
Ba mẹ cô chỉ biết nhìn cô mà cười.
Đứa con gái này đã lớn rồi, biểu cảm của cô đã nói lên tất cả, cô yêu Tống Tiến Hải, còn Tống Tiến Hải tuy bề ngoài lạnh lùng ít nói, nhưng lại đối với cô cũng không tệ, mỗi khi nói chuyện với cô đều rất ôn nhu.
Tống Tiến Hải đưa ly rượu về phía Du Bán Hạ, ôn hoà nói: "Chúc mừng em tròn tuổi 20."
Du Bán Hạ cũng nâng ly cười với anh: "Cám ơn anh."
Cuộc vui cũng đã chấm dứt, Tống Tiến Hải cũng đã say, 2 vệ sĩ đưa anh về phòng.
Du Bán Hạ sau khi dọn dẹp cũng quay về phòng mình, ngồi trên giường chậm rãi mở hộp quà ra, bên trong là 1 chiếc điện thoại di động, màu hồng, bật màn hình lên lại có dòng chữ "Happy birthday" chạy ngang màn hình rồi biến mất.
Du Bán Hạ nở nụ cười hạnh phúc, dù Tống Tiến Hải không yêu cô, nhưng chỉ như vậy cô cũng đủ thấy hạnh phúc rồi.
Du Bán Hạ đóng lại chiếc hộp, nấu chén canh giải rượu, rồi đi đến phòng của Tống Tiến Hải, cô mở cửa đi vào, thấy anh đang nằm trên giường, cô đặt chén canh lên bàn rồi đi lại gọi: "Vong ca ca."
Tông Tiến Hải chậm rãi mở mắt, nhìn cô, giọng vẫn còn men say: "Tiểu Hạ."
"Anh dậy uống chén canh giải rượu đi, sẽ thấy khoẻ hơn."
Du Bán Hạ vừa định đứng dậy lấy chén canh cho Tống Tiến Hải, tay cô liền bị anh nắm lại, cô giật mình quay sang nhìn anh, tim cô lại đập mạnh dữ dội, đối diện với ánh mắt đó.
Có khi nào Tống Tiến Hải lại nhìn cô thành Vũ Yến không?
Suy nghĩ của Du Bán Hạ vừa vụt tắt thì Tống Tiến Hải kéo cô lại gần, lập tức đặt nụ hôn nồng nhiệt lên môi cô.
Du Bán Hạ mở to mắt, thân hình cứng đờ.
Nụ hôn đầu của cô đã bị Tống Tiến Hải cướp mất rồi.
Tống Tiến Hải liền xoay người áp cô xuống giường, Du Bán Hạ lúc này mới phản ứng: "Không được."
Cô muốn đẩy Tống Tiến Hải ra, nhưng anh nhìn cô bằng ánh mắt rất ôn nhu: "Cho anh."
Giọng của Tống Tiến Hải thấp đến cực điểm, chỉ đủ để 2 người nghe thấy, nụ hôn của anh lại lần nữa đặt lên môi của Du Bán Hạ, nồng nhiệt mà dịu dàng.