"Tôi thay đổi rồi thì thế nào chứ?" Đôi mắt Phạm Tiểu Vân ửng đỏ: "Dù có phải là do cô làm hay không, tôi cũng sẽ không buông tha cho cô! Tại sao cô lại ở bên Lục Nghệ Văn chứ? Nếu như không có cô thì Lục Nghệ Văn đã sớm là của tôi rồi."
"Liên quan gì đến tôi?" Hạ Vũ Yến nhíu mày: "Trước tiên, bao lâu nay anh ấy luôn hận tôi, sau khi biết được sự thật anh ấy cũng đã bù đắp cho tôi, chẳng lẽ cô luôn không tin tưởng tình cảm giữa cô và anh ấy như vậy sao?"
Phạm Tiểu Vân như bị nói trúng tim đen, cô như điên cuồng lên: "Chuyện đến nước này thì cô đúng là đã chối cãi thật triệt để! Ha, quả nhiên tôi đã nhìn lầm cô rồi, cô đã có nhiều cơ hội để chạy trốn nhưng tại sao cô không chạy? Xem ra cô mới không nỡ rời xa Lục Nghệ Văn! Cho nên cô mới luôn dây dưa không dứt với anh ấy."
Hạ Vũ Yến lạnh lùng nhìn Phạm Tiểu Vân, một chút tình cảm với cô ta còn đọng lại trong lòng cũng dần dần tan biến hết.
Trước kia cô rất thương xót cho Phạm Tiểu Vân, dù cho cô có bị hiểu lầm thì cô cũng sẵn sàng cắn răng chịu đựng, bởi vì cô không muốn để cô ta nhớ về chuyện đau lòng đó, tuy cô biết được đó là do ai làm, nhưng cô cũng muốn bảo vệ sự yếu đuối của Phạm Tiểu Vân theo cách này
Nhưng bây giờ, Phạm Tiểu Vân không còn như lúc trước nữa rồi.
Hạ Vũ Yến nói: "Nếu cô đã nghĩ như vậy thì tôi cũng không còn cách nào khác, cô có thủ đoạn gì thì cứ sử dụng đi."
Phạm Tiểu Vân cười lạnh: "Đúng lúc lắm, lần trước không hành hạ được cô, nên lần này tôi phải trả lại gấp đôi cho cô. Nhìn thấy chưa? Thật sự tôi đối xử với cô cũng tốt, ít nhất tôi cũng không tìm mấy tên ăn mày đến đây."
Vô đưa tay vỗ vài cái, mấy người đàn ông cao to đằng sau cô ta tiến lên miền trước.
"Cô cứ từ từ hưởng thụ đi, vừa đúng lúc, để cho Tống Tiến Hải chứng kiến người phụ nữ hắn yêu sâu đậm bị hành hạ như thế nào." Giọng điệu oán hận của Phạm Tiểu Vân vang lên: "Bắt đầu đi."
"Không!" Tống Tiến Hải kinh hãi nhìn mấy người kia tiến lại gần Hạ Vũ Yến, anh muốn vũng vẫy thoát khỏi sự trói buộc của người đàn ông phía sau đang khống chế anh, nhưng anh cũng không cách nào thoát ra được. Truyện chính ở # TRU Mtruyen.о г G #
"Nằm im cho tôi." Người đàn ông tỏ vẻ bực bội, văn mạnh bả vai và chân của Tống Tiến Hải đến nỗi trật khớp.
Tống Tiến Hải bị đau đến nỗi toàn thân nhũn ra, chỉ có thể bất lực nhìn cảnh Hạ Vũ Yến không ai giúp đỡ, khoé mắt anh chợt tràn đầy nước mắt.
Tại sao...
Tại sao lần nào anh cũng không thể bảo vệ được cô?
Anh không cam lòng, không cam lòng chút nào cả!
Hạ Vũ Yến cố gắng kiềm chế cảm xúc, cho bản thân mình bình tĩnh lại, cô nhìn xung quanh, thật may cô phát hiện được thanh sắt cạnh thùng hàng.
Thanh sắt tương đối nặng, cô cầm nó trên tay, nhìn về hướng những người trước mặt.
Những tên đó lại chỉ mỉm cười, như đang nói cô không tự lượng sức.
"Đừng phí thời gian nữa." Phạm Tiểu Vân lạnh lụng nói.
Vừa dứt lời, những người đàn ông đó lền nhào về phía Hạ Vũ Yến.
Hạ Vũ Yến cắn răng giơ thanh sắt về phía họ, nhưng dễ dàng bị mấy người đàn ông đó đỡ được và vứt sang một bên, sau đó cô liền bị những người đó bắt được và đặt xuống đất thật dễ dàng.
Hạ Vũ Yến yến tuyệt vọng nhắm mắt lại, nhưng vẫn cố gắng liều mình, tay chân cô xua loạng choạng cố gắng không cho những tên đó đụng đến mình.
Nhưng làm sao cô có thể chống lại được sức lực của mấy tên đó chứ?
Những tên đó dữ tợn và lực lưỡng, sức bọn họ cũng rất mạnh bạo, kiềm chặt tay chân của cô và muốn xé rách quần áo cô ra.
Hạ Vũ Yến vẫn không ngừng vùng vẫy, hy vọng tìm được cơ hội sống còn.
Có lẽ con người thật sự đến lúc nguy hiểm mới có thể bộc phát hết sức mạnh của mình, Hạ Vũ Yến không ngờ lại có thể chống chọi lại những người đàn ông đó.
Những người đó cũng vô cùng kinh ngạc, hứng thú trong mắt họ lại trở nên nồng nhiệt, càng mạnh bạo hơn nữa.
Tay của Hạ Vũ Yến run rẩy, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa trở nên lơ là cảnh giác, một bàn tay trực tiếp xé rách tay áo của cô.
Hạ Vũ Yến biết được đã không thể nào chống lại bọn chúng được nữa rồi, trong khoảnh khắc đó, thứ cô nghĩ đến không ngờ là khuôn mặt của Lục Nghệ Văn.
Hạ Vũ Yến nhắm mắt lại, một giọt nước mắt chảy ra từ khoé mắt.
Bàn tay của những tên đó đã sờ đến đùi cô rồi.
Bụng cô có chút bất ổn, dường như đứa bé trong bụng cô cũng cảm thấy bất an.
Tống Tiến Hải chỉ có thể kêu gào trong tuyệt vọng.
"Đùng..."
Cánh cửa nhà khi đột nhiên bị đá văng ra, ánh sáng lùa vào, một người đàn ông đứng ngược ánh sáng, thân hình cao to đó lại toả ra một áp lực cực lớn.
Là Lục Nghệ Văn.
Tất cả mọi người đều dừng ngay động tác lại, khuôn mặt Phạm Tiểu Vân ngày càng trắng bệch ra, dường như thời gian đã ngưng đọng lại trong khoảnh khắc này vậy.