– Em đừng sợ… đừng sợ…
Đừng sợ là cái quái gì chứ, tôi sợ muốn ngã ngang ra xỉu rồi đây này. Đáng sợ quá, khiếp quá!
Con rắn kia vẫn đang thong thả trườn tới, nó dường như không thấy được tôi đang ở trước mặt hay sao ấy. Mẹ ơi, rắn này có độc không? Lỡ bị nó cắn thì làm sao? Rồi giờ tôi nên làm gì đây, ngồi yên như vậy chắc lát tôi chết ngồi vì sợ luôn quá.
Thấy tôi ngọ nguậy, cậu Cả giữ lấy vai tôi, cậu gằn giọng:
– Tôi ở phía trên em, nó không cắn em đâu, rắn nước không có độc.
Tôi sợ tái hết mặt mũi, tôi lí nhí hỏi:
– Thiệt… thiệt không?
– Ừm.
Cùng lúc đó, tôi nghe thấy giọng của cậu Hai vang lên, nghe qua rất là uy lực:
– Ai vậy? Ai nửa đêm còn lúp ló ở ngoài này? Ai?
– Là cậu.
– Cậu… Cả?
– Ừm.
Con quỷ rắn vốn dĩ định trườn lướt qua cuộc đời tôi rồi trườn đi sang thế giới bên kia luôn nhưng ai dè giữa chừng lại xuất hiện cậu Hai Ngọc đi tới. Con quỷ rắn giống như kiểu nghe được tiếng động của con người nên chắc là nó bị hoảng rồi tự dưng nó khựng lại không trườn nữa, sau đó tôi thấy nó ngoẻo đầu nhìn về phía tôi rồi cứ thế mà trườn tới.
Mẹ nó, tôi chịu hết nổi rồi, tôi không còn giữ được bình tĩnh nữa. Tiếp xúc với rắn gần tới như vậy, lại còn trong tình thế bị nó bao vây… gϊếŧ tôi cho rồi luôn đi, sống làm gì nữa.
Tôi ôm lấy chân cậu Cả, hai tay siết chặt lấy chân cậu, tôi gần như muốn khóc lên vì hoảng loạn. Cậu Cả ngồi trên ghế, một tay cậu giữ chặt lấy vai tôi, một tay lại khẽ xoa xoa lưng tôi, giọng cậu nhỏ xíu lì rì:
– Em ngồi yên, cố một chút.
– Cậu, cậu nói chuyện với ai vậy?
– Cậu ngồi hóng mát, con… con với Bích Hà?
– À… chuyện này… tụi con có chút chuyện riêng…
Lại nghe giọng ngọt ngào của Bích Hà vang lên:
– Cậu Cả, con chào cậu.
– Ừm.
Phía trên chào hỏi rôm rả còn ở dưới bàn, con rắn trườn một nước về thẳng tới trước mặt tôi. Chân tôi và đầu con rắn cách nhau không tới một gang tay, cả người tôi run như cầy sấy, hai mắt mở to, mồ hôi tuôn như suối chảy. Tôi sợ tới mức hai hàm răng va vào nhau nghe lộp cộp, tay tôi vô thức bấu chặt lấy chân cậu Cả, lúc này muốn khóc cũng không được mà muốn chết cũng không xong.
Tiếng guốc của cậu Hai với Bích Hà lộc cộc vang lên, con rắn chắc là hoảng nên nó trườn nhanh về chân tôi. Tôi sợ tới điếng người, lật đật lùi về sau, con rắn chắc nhận thấy mùi nguy hiểm từ tôi, nó ngóc nhẹ cái đầu lên rồi há miệng phập tới…. thôi xong rồi, phen này là xong thật rồi.
Tôi la lên cũng không được mà bỏ chạy cũng không xong, lúc này chỉ biết ngồi im rồi mở hai mắt to đùng nhìn con rắn từ từ ngoạm vào thịt mình. Nhỡ mà tôi có bị rắn cắn chết thật thì hy vọng cậu Cả nể mặt nể mũi đừng ghi lý do là bị rắn cắn chết, như thế ê mặt lắm.
Đang lúc con rắn há miệng cắn tới thì chân cậu Cả từ sau lưng tôi nhanh chóng vòng qua giữ chặt lấy người tôi kéo về sau. Không biết là trùng hợp hay là thế nào mà con rắn kia… vừa vặn phập vào chân cậu Cả.
“Ưm”.
Tiếng cậu Cả khẽ rên, con rắn cắn xong cũng nhanh chóng bò trườn đi chỗ khác. Tôi lúc này chẳng còn biết gì ngoài ôm lấy chân cậu Cả, vì tối quá nên tôi cũng không nhìn thấy được vết thương của cậu Cả ở đâu, chỉ biết là trong lòng rất sợ, thật sự rất sợ.
– Á… rắn, có rắn kìa cậu Hai.
– Rắn nhỏ, không sao.
Tôi run rẩy ôm lấy chân cậu Cả, nghe tiếng hét của Bích Hà, tôi cũng chẳng buồn suy nghĩ tới, chắc là con quỷ rắn bò tới ngoài kia rồi, đúng là con yêu nghiệt. Chắc là cảm nhận được sự run rẩy từ cơ thể tôi, cậu Cả lấy tay vỗ vỗ nhẹ lên đỉnh đầu tôi, tiết tấu như trấn an, như là bảo rằng… cậu không có sao đâu.
Tôi không biết phải diễn tả cảm xúc lúc này trong lòng mình là gì nữa, tôi chỉ biết, tôi xót cho cậu Cả thật nhiều, thật là nhiều…
– Vậy thôi cậu Út cứ ở đây hóng mát, con đi vô trong trước, mai con còn đi công chuyện nữa.
– Khoan đã, con đứng lại, cậu có chuyện này muốn hỏi con.
– Sao vậy cậu Út?
– Nếu cậu đã không nghe thì thôi, mà nếu cậu đã nghe thì cậu muốn hỏi con chuyện này. Con sắp sửa cưới Út Quân, sao còn hứa hẹn cái gì nữa với Bích Hà?
– Cậu Út… chuyện riêng tư của con, con biết cái nào đúng cái nào sai, cậu không phải lo cho con.
Cậu Cả khẽ run, cậu gằn giọng:
– Cậu chỉ sợ con bị ma quỷ che mờ mắt, con nên nhớ cho kỹ chuyện này, chức ông hội đồng… không phải là hữu danh vô thực.
– Cậu… cậu nói vậy là có ý gì?
– Ý gì thì con tự hiểu, cậu hy vọng con không đi vào vết xe đổ của cha con. Cậu chỉ giúp cha con một lần, không có ý định giúp thêm lần nào nữa. Làm quan lớn mà không giữ được nhân phẩm, không làm gương cho dân lành noi theo… người như vậy cậu không màng tới.
– Cậu Cả, cậu đừng la cậu Hai nữa… là lỗi của con… của con… là tại con không xứng… con xin lỗi cậu…
– Bích Hà… Bích…
– Thái Ngọc, lòng dạ đàn bà là thứ hiểm nguy nhứt. Bộ con quên trước kia má con từng bị đối xử thế nào rồi hả? Má của thằng Bảo là một thí dụ, chớ có quên.
– Con… con hiểu rồi cậu.
– Ừ.
Suốt từ nãy tới giờ, tôi chỉ ngồi nghe chứ không dám rục rịch một chút nào. Mãi tới lúc cậu cúi xuống nhìn tôi, hai tay tôi vẫn ôm khư khư lấy chân cậu. Biết là bên ngoài không còn ai nhưng chẳng hiểu sao tay chân tôi như đông cứng lại, ngoài việc ngồi bẹp xuống đất, tôi thiệt không biết nên làm cái gì cho đỡ sợ đây nữa.
Thấy tôi cứ ôm lấy chân cậu rồi ngồi đần ra, cậu Cả khẽ hỏi:
– Em ngồi dậy đi, thằng Ngọc đi rồi.
Tôi lúc này mới ngước mắt lên nhìn cậu, không hiểu là do uất ức hay là do sợ hãi quá mà nước mắt tôi tự dưng chảy dài xuống. Vừa ôm lấy chân cậu Cả, tôi vừa mếu máo run rẩy nói không nên lời.
– Cậu… rắn cắn… máu… máu…
Cậu Cả nhìn tôi chăm chăm, thoáng chốc cậu bật cười, gỡ hai tay tôi ra khỏi chân cậu, cậu dùng sức kéo tôi lên khỏi mặt bàn, ấn tôi ngồi xuống ghế, cậu hỏi nhỏ:
– Người như em cũng sợ con rắn chút éc kia hả?
Tôi mếu máo, vừa lau lau nước mắt trên mặt vừa nói:
– Cậu đừng nói nữa, rắn nó cắn cậu rồi kìa… cậu ngồi im để em coi coi, không biết có phải rắn độc không nữa.
– Có gì mà em quýnh lên vậy, rắn này không có độc, em không cần lo.
– Sao cậu biết được, cậu đưa em coi vết cắn coi.
Thấy tôi muốn kéo chân cậu ra xem, cậu nhanh chóng rút chân về, chân mày cậu khẽ cau lại, cậu càm ràm:
– Em có phải con gái không vậy, con gái con lứa gì mà mất nết vậy hả? Ai lại đòi con chân đờn ông, có tin tôi đá cho em phát không?
Bị cậu mắng, tôi uất ức oà lên mếu máo:
– Cậu mắc gì la em, em lo cho cậu mà chớ chân thúi của cậu ai thèm coi…
Thấy tôi khóc lóc, cậu Cả lại dỗ dành, cậu dịu giọng:
– Thôi nín đi, hở cái khóc hở cái khóc, tôi không sao đâu, có chết được đâu mà em khóc.
Tôi ngồi sụ mặt ra nhìn cậu, lí nhí nói:
– Cậu thì hiểu cái gì…
– Ừ thì coi như tôi không hiểu gì đi, được chưa.
Nói rồi cậu đứng thẳng dậy, khều khều vai tôi, cậu khẽ nói:
– Đỡ tôi vô trong coi.
Tôi trố mắt ra nhìn cậu, bĩu môi hỏi:
– Ủa, sao đỡ? Cậu bị gì mà kêu em đỡ? Ủa?
Cậu Cả lườm nguýt tôi phát, cậu quát nhẹ:
– Ủa mửa gì ở đây, em không đỡ thì tôi tự đi, nói nhiều.
Tôi chề môi nhìn cậu nhưng tay chân vẫn nhanh nhẹn đứng dậy đỡ cậu đi vào trong nhà. Cái vết thương này dù là cố ý hay là vô ý thì cũng là cậu Cả đỡ cho tôi. Biết là rắn cắn không độc nhưng chắc chỉ có những người sợ rắn như tôi mới hiểu được cảm giác hiện tại của tôi là như thế nào. Trong lúc bản thân đang đương đầu với sợ hãi thì một cánh tay chìa ra đã đủ khiến tôi cảm kích đến hết đời này rồi. Mà chưa nói, người đứng ra bảo vệ cho tôi lại là người mà tôi đang thích thầm nữa. Phen này chắc xong tôi luôn rồi, xong thật rồi, kiếp này chắc ở đây đeo bám cậu Cả đến già đến chết luôn á chớ.
Đỡ cậu Cả vào trong phòng, tôi loay hoay giúp cậu xử lý vết rắn cắn ở chân, đắp thuốc cho cậu xong, tôi lại bị cậu đuổi về phòng. Eo ôi, cái tên này thích mà còn ngại, tôi không tin là cậu Cả không có chút tình ý nào với tôi, nhìn cậu là biết cậu hơi thích tôi rồi.
Đấy, thông minh xinh đẹp cũng không bằng mặt dày đâu. Tôi cứ mặt dày mày dạng như thế này, tôi không tin là cậu Cả không đổ.
…………………..
“Vy… Vy.”
Nửa đêm đang ngủ, tôi tự dưng nghe tiếng ai đó kêu tên tôi, đáng lý là tôi ngó lơ để ngủ tiếp rồi nhưng lạ một chỗ là người đó lại kêu đúng tên ở hiện đại của tôi. Giật mình tỉnh dậy, tôi bước vội xuống giường, mắt ngó nghiêng xung quanh để tìm xem là ai vừa kêu tên tôi. Ngó tới ngó lui mấy bận cũng không thấy ai, linh tính thế nào không biết, tôi lại đi tới cửa sổ rồi mở toang cửa ra… thì… ôi mẹ ơi… là Út Quân… trước mắt tôi là… Út Quân.
Út Quân mặc bộ bà ba áo tím quần trắng, tóc xõa dài rủ rượi trong phát khiếp. Cả người cô ấy toàn là nước, gương mặt thì xanh xao đầy rẫy gân xanh. Đáng sợ nhất là đôi mắt mở trừng với hai bọng mắt đen tím, tròng mắt đỏ au đầy những tia máu. Tôi nhìn cô ấy mà đôi chân muốn đứng không vững, tay thì run run xoa chặt vào nhau. Tôi biết cô ấy là ma nhưng mà tôi cũng đâu có gϊếŧ cô ấy, có thể nào cô ấy đừng hù dọa tôi như vậy nữa được không, đáng sợ quá đi mất.
Út Quân nhìn tôi không nói gì, tôi cũng lấy hết can đảm nhìn lại cô ấy. Mẹ kiếp, ngay lúc này, tôi rất muốn đốt xuống cho Út Quân bộ trang điểm thật là xịn xò, để mỗi khi cô ấy có nhu cầu gặp tôi, cô ấy trang điểm lên một chút. Chứ nhìn Út Quân với bộ dạng như thế này, tôi thật sự nhìn không được, khéo tôi ngã ngang ra xỉu mất.
“Vy…”
Nghe cô ấy kêu tên tôi mà óc ác tôi nổi hết cả lên, đúng là thành viên của âm phủ, giọng nói đặc trưng ma mị không lẫn đi đâu được.
Tôi hít vào một hơi thật sâu, lấy hết can đảm, tôi trả lời:
“Ừ tôi đây… cô… tìm tôi hả?”
Út Quân gật đầu, ánh mắt vô hồn nhìn thẳng vào mắt tôi, cô ấy hỏi:
“Cô… đã tìm ra người hại chết tôi chưa?”
Có chút ngại ngùng, tôi lắc đầu, nói:
“Tôi xin lỗi… tôi vẫn chưa tìm được.”
Cứ tưởng là cô ấy sẽ giận dữ như đợt trước nhưng không, Út Quân không nói gì, mãi một lát sau, tôi mới nghe cô ấy lên tiếng.
“Cô ráng giúp tôi… tôi muốn mình được siêu thoát… cô ráng giúp tôi.”
Mặc dù gương mặt của Út Quân rất đáng sợ nhưng giọng khẩn cầu của cô ấy lại không đáng sợ một chút nào. Tôi nhìn cô ấy, sự sợ hãi cũng không còn nhiều nữa. Bước tới mấy bước để gần cô ấy hơn, chưa kịp nói được gì thì Út Quân đã lùi về sau gần cả thước, giọng cô ấy hoảng loạn:
“Đừng… cô đừng tới đây…”.
Tôi có chút giật mình, vội vàng hỏi:
“Sao vậy? Có chuyện gì vậy?”
Út Quân nhìn tôi bằng ánh mắt hoảng loạn, cô ấy nói:
“Tôi không tới gần xác của mình được, trên tay cô đeo vòng chỉ của thầy Trứ… tôi không tới gần cô được.”
Vòng chỉ… là vòng chỉ đỏ này sao?
Tôi giơ bàn tay có đeo vòng chỉ đỏ lên xoay xoay, Út Quân nhìn thấy liền thấy hoảng loạn hơn, cô ấy dùng tay che mặt mình lại, giọng khẩn khoản:
“Đừng… đừng…”
Thấy cô ấy sợ thật nên tôi liền giấu bàn tay có đeo vòng chỉ đỏ vào sau lưng, tôi khẽ hỏi:
“Sao lần trước gặp tôi cô không sao mà sao bây giờ cô sợ dữ vậy?”
“Lần trước cô không đeo.”
Lần trước tôi không đeo? À hình như là vậy thật, vòng chỉ đỏ này đeo thấm nước hơi ngứa nên đợt trước tôi ít đeo. Mãi sau vụ gặp Út Quân ngoài bờ sông, cậu Cả thường nhắc tôi đeo nên tôi mới đeo thường xuyên. Ô, tôi không nghĩ là sợi chỉ đỏ như này lại có tác dụng phi thường tới như vậy, hay nhỉ?
Mà khoan… thầy Trứ… nghe tên quen quen…
“Cô nói thầy Trứ, cô biết ông ấy hả Út Quân?”
Út Quân gật đầu:
“Biết, cái chết của tôi… ông ấy có tiên đoán trước nhưng lúc đó… tôi không tin.”
“Tiên đoán trước?”
“Phải, ông ấy từng dặn tôi đừng ra chỗ có nhiều nước… nhưng tiếc là tôi ỷ y vào mình… không nghe theo.”
Nói tới đây, Út Quân lại nhìn thẳng vào mắt tôi, cô ấy nói:
” Thanh Vy… nếu cô muốn quay trở về nơi của cô, tôi nghĩ… cô nên tới tìm thầy Trứ… Ông ấy là người đưa cô tới được đây, ông ấy chắc sẽ có cách cho cô trở về.”
“Thật không? Cô nói thật không?”
“Tôi không chắc nhưng tôi nghĩ là vậy, không có chuyện gì là tự nhiên hết… chuyện cô tới đây cũng không phải tự nhiên. Nhưng trước khi cô quay trở về, cô có thể giúp tôi… giúp tôi tìm ra kẻ đã gϊếŧ tôi trước được hay không? Tôi xin cô hãy giúp tôi… xin cô…”
“Cậu Cả và tôi đang điều tra, mà giả sử tôi có… quay trở về thì cậu Cả cũng sẽ giúp cho cô mà. Cô yên tâm đi.”
“Tôi cảm ơn… cô. À có chuyện này, cô có thể giúp tôi hay không?”
“Cô nói đi, nếu tôi giúp được, tôi sẽ giúp.”
Út Quân rũ mắt, giọng cô ấy buồn bã vô cùng.
“Cô giúp tôi đưa cha má tôi ra bờ sông để tôi gặp mặt họ lần cuối được không?”
“Tưởng chuyện gì, chuyện này tôi chắc chắn sẽ giúp cô.”
“Còn chuyện này nữa… cô… giúp tôi chăm sóc cho cậu Ngọc… được không?”
“Chuyện này…”
Thấy tôi ấp úng không trả lời, Út Quân đứng ngoài kia đột nhiên rơi nước mắt. Thấy cô ấy khóc, tôi không biết phải làm sao, vì dù sao thì cô ấy cũng là hồn ma, mà tôi thì không tới gần cô ấy được. Nhìn Út Quân ôm mặt khóc mà lòng tôi cũng thấy khó chịu vô cùng, chắc là thể xác tương thông, hồn không vui thì xác cũng không cảm thấy dễ chịu gì. Thở dài một hơi, đang định khuyên nhủ cô ấy thì đột nhiên cô ấy vụt biến mất. Út Quân biến mất khiến tôi có chút ngỡ ngàng, rõ ràng là chưa nói xong mà, sao cô ấy lại đi mất rồi?
– Cô… cô Quân… cô dậy đi… sao cô ngủ ở đây?
Nghe tiếng gọi tôi giật mình tỉnh dậy, ngó thấy bé Nhỏ đang đứng trước mặt, tôi mới chợt hiểu ra vấn đề. Thì ra suốt từ nãy tới giờ, tôi nằm mơ… chuyện tôi gặp được Út Quân… cũng là nằm mơ luôn.
Thấy tôi ngơ ngác, bé Nhỏ vừa kéo tôi dậy vừa nói:
– Cô, sao giường cô không ngủ mà nằm ở đây ngủ?
Ơ, sao lạ vậy nè? Sao tôi lại ngủ dưới đất, lại còn ngủ gần cửa sổ nữa chứ? Chuyện này…
– Cô đứng dậy đi, em đỡ cô lên giường nằm… người cô nóng ran nè… chắc là bệnh rồi.
Tôi để mặc cho bé Nhỏ đỡ mình lên giường, nằm xuống giường, hai mắt tôi nhắm nghiền lại, cảm giác mệt mỏi buồn ngủ tự dưng ập tới. Bé Nhỏ vừa nói luyên thuyên cái gì đó, tôi thì lại không nghe rõ, cứ thế tôi chìm vào giấc ngủ khi nào không biết.
Trong cơn mê man, tôi tự dưng thấy lại cảnh mình ngã xuống sông, hình ảnh chuyển động y chang một thước phim được tua lại. Chỉ là trong thước phim tua lại đó, tôi tận mắt thấy được mình ngã xuống, có bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu đau lòng, bao nhiêu hoảng loạn đều hiện ra rõ ràng không giấu đi đâu được…
Tôi oà khóc, tôi oà khóc như mưa…
Chợt, khung cảnh chuyển đổi, cảnh sông nước không còn hiện ra nữa mà trước mặt tôi lại hiện ra hình ảnh của một khu nghĩa trang. Tôi thấy… tôi thấy được ba tôi, ông đang ngồi bên một ngôi mộ mới vừa xây. Ông ngồi co người lại, cơ thể ông run lên từng đợt từng đợt không ngừng, ông… đang khóc. Trong phút chốc, tôi thấy lòng mình tê dại, từng hàng nước mắt nóng hổi chảy dài… chảy dài. Người đàn ông che cho tôi cả bầu trời, người đàn ông chưa từng sợ hãi bất cứ chuyện gì… sao bây giờ ông lại khóc? Ông vì sao mà khóc?
Cõi lòng tôi run rẩy, tôi sợ hãi, tôi hoảng loạn, tôi không biết, tôi thật sự không biết… có phải là… tôi đã chết thật rồi hay không? Có phải ba tôi… ông ấy ngồi khóc bên mộ của tôi… hay không?