Ngoài cậu Ngọc vui vẻ ra thì còn có chị Oanh, từ nãy tới giờ chị ấy cứ nhìn tôi cười không thôi. Riêng Bích Hà thì chịu rồi, miệng thì cười nhưng nét vui mừng giả tạo tới nhìn sơ qua thôi cũng biết. Khổ nhỉ, nếu không thích có thể không ra, tôi cũng không muốn gặp cô ta đâu. Ba người đứng đó với ba nụ cười khác nhau, trong lòng ai cũng tính toán riêng, và cả tôi, tôi cũng chẳng còn đơn giản như thuở ban đầu nữa rồi.
– Út Quân, vào trong đi.
Thấy tôi đi tới, cậu Ngọc đưa tay nắm lấy tay tôi, tôi cũng không ngần ngại mà nắm lại tay cậu. Nhìn xuống bàn tay trắng trẻo của cậu, tôi lại nhớ tới lần đầu tiên tôi nắm tay cậu, khi ấy cảm giác ngại ngùng lâng lâng lắm chứ không giống như bây giờ, nhạt nhòa. Thật lòng mà nói, nếu như không có cậu Cả chắc bây giờ tôi cũng đổ gục trước sự dịu dàng của cậu Ngọc rồi, nhưng trách làm sao được cái gọi là cảm xúc cơ chứ.
– Em qua đây má có nói gì không?
Tôi nhìn cậu rồi lắc đầu trả lời:
– Không cậu, má sửa soạn giúp em nữa mà.
Cậu Ngọc cười tươi:
– Vậy được rồi, em vào trong thưa Bà Nội, thưa cha má đi, mọi người cũng đang chờ em về.
– Dạ cậu.
Nói xong, cậu Ngọc nắm tay tôi đi vào trong, chị Oanh cũng vui vẻ đi theo sau, tôi với chị cũng có nói chuyện vài câu thăm hỏi qua lại. Bích Hà không vui thật sự, cô ấy đi phía sau bọn tôi, cũng không biết là có chửi cha mắng mẹ tôi hay không nữa.
Cậu Ngọc đưa tôi tới gặp Bà Nội, vì có mặt cháu trai đích tôn nên dù thích dù không, bà ấy cũng không thể hiện gì quá đáng, vẫn coi như là nể mặt nên có tặng cho tôi chiếc vòng tay, coi như là lời xin lỗi vụ chén chè. Còn thầy Trầm thì dửng dưng, không vui cùng không buồn, ông ấy hỏi thăm sức khỏe tôi và cha má Út Quân vài câu rồi cũng thôi. Chuyện ông ấy đổ oan cho tôi, tôi cũng chưa thấy ông ấy có hành động nào thể hiện lời xin lỗi, ông ấy cứ lờ đi xem như là chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy. Vì dì Dung đang ở cùng với thầy Trầm nên tôi cũng coi như là có chào hỏi luôn dì ấy, mà dì Dung thì đối với tôi trước sau như một, luôn là thái độ yêu thích. Người cuối cùng tôi tới thăm là dì Nguyệt, lúc tôi tới thì dì ấy đang ngủ, trong phòng nồng nặc mùi thuốc thang. Vú Chín nói với tôi, cả đêm hôm qua dì Nguyệt ngủ không được, lúc tôi về thì dì ấy mới vừa chợp mắt ngủ được một chút. Thấy dì ngủ tôi không muốn đánh thức nên xin phép về phòng, đợi khi nào dì dậy, tôi tới thưa chuyện sau cũng được.
Cậu Ngọc theo chân tôi về phòng, cậu nói:
– Nếu em mệt thì vô trong ngủ một chút đi, bây chừ cậu đi công chuyện một lát, trưa về ăn cơm cùng em.
– Dạ, cậu đi.
– Ừ, má ngủ em để cho má ngủ, kể từ bữa em cậu không còn… bà ấy cũng không còn vui vẻ như truớc kia nữa. Đợi bà ấy ngủ dậy, em tới khuyên giải bà ấy giúp cậu, bà ấy trước giờ đều rất nghe lời em.
Tôi gật đầu đồng ý, chuyện này cậu Ngọc không nói thì tôi cũng làm. Kể từ hôm dì Nguyệt bị sảy thai tới giờ, tôi cũng chưa gặp lại dì ấy, bao nhiêu nhớ mong vẫn còn chất chứa ở trong lòng đây này.
Cậu Ngọc đi, tôi vào phòng phụ với bé Nhỏ sắp xếp quần áo đồ đạc. Xong xuôi, tôi lại dạo vài vòng trong sân, mặc dù đi không bao lâu chứ khi về lại thì mọi thứ dường như vẫn khác đôi chút, cũng có cảm giác lạ lẫm lung lắm. Ngó hết một vòng, tôi lại dừng mắt tới trước cửa phòng cậu Cả, căn phòng đó… chắc cũng đóng im ỉm kể từ ngày mà cậu đi…
– Cô, bộ cô nhớ… cậu Cả hả?
Nghe bé Nhỏ hỏi, tôi chợt giật mình, có hơi lúng túng, tôi ấp úng:
– Làm gì có… em hỏi linh tinh.
Bé Nhỏ thở dài, nó nói:
– Cô giấu em chi, em hầu cô không lâu thiệt nhưng em hiểu bụng dạ cô mà. Cô thương cậu Cả… em biết hết chớ em cũng không có học lại với ai rồi hại cô đâu. Cô yên tâm nghen.
Tôi nhìn bé Nhỏ rồi bất đắc dĩ thở dài buồn bã, tới con bé cũng biết tôi thích cậu vậy mà chỉ có cậu là không biết mà thôi.
– Thương thì cũng có được gì đâu em, cô sắp cưới cậu Hai rồi.
– Cậu Hai… em thấy cũng thương cô lắm đa nhưng mà… cậu Hai còn có cô Bích Hà nữa.
Nghe nhắc tới Bích Hà, tôi cười nhạt:
– Bích Hà… à quên nữa Nhỏ, em nói coi trong lúc cô đi, Bích Hà ở đây có làm ra chuyện gì nữa hông? Ngoài cái chuyện cô ta cho Bà Nội ăn tiết canh vịt rồi xảy ra chuyện.
Bé Nhỏ cau mày suy nghĩ, nó trả lời:
– Để em nhớ coi… cũng không có gì hết á cô, từ lúc phát hiện ra cô Hà đem tiết canh cho Bà Nội, cô Hà bị phạt quỳ rồi được Ông tha cho. Mà cũng sau cái vụ đó, cô Hà cũng hông có thân thiết với Bà Nội như hồi trước nữa.
– Vậy à… còn chị Oanh thì sao?
– Cô nói cô Thục Oanh hả?
– Ừ là chị Oanh.
– Thì em thấy cũng… bình thường mà, cô Oanh hay hỏi em về chuyện của cô lắm, bữa cô đi, cô Oanh còn khóc nữa á cô. Cô Oanh coi vậy mà tốt bụng, vừa đẹp người lại vừa đẹp nết, bởi vậy cậu Phú thương cô Oanh thiệt hổng uổng.
Tôi cười thầm trong bụng, Thục Oanh đẹp người thì tôi công nhận, còn đẹp nết… cũng chưa chắc đâu. Người oang oang cái miệng chưa chắc đã là xấu tính, người cẩn trọng lời nói cũng chưa chắc là người hiền lành. Người có tâm cơ sâu là người biết che đậy cảm xúc và đóng kịch vô cùng giỏi. Bích Hà đóng kịch cũng giỏi lắm nhưng giỏi chưa bằng Thục Oanh đâu.
Lại nhớ tới một chuyện, tôi liền kéo bé Nhỏ đi xuống khu bếp, tôi nói:
– Đi, đi theo cô coi cái này.
Bé Nhỏ gật đầu rối rít đi theo sau, tôi dắt con bé đánh một cái vòng đi tới chỗ chứa củi mà tôi bị nhốt. Tôi đi tới đâu, người làm trong nhà đều vui mừng gật đầu chào hỏi tôi tới đó. Nếu so với lần đầu tiên về đây thì lần này tôi được mọi người chào đón nhiều hơn, riêng chuyện này thì tôi tự dưng lại thấy an ủi trong lòng được đôi chút.
Kêu người làm mở kho chứa củi, tôi liền nhìn ngay vào trong quan sát. Kho chứa củi này cũng gọi là sạch sẽ, củi đốt chất ngay ngắn gọn gàng, dưới đất cũng được quét dọn sạch hu, tôi còn thấy được dấu quét của chổi chà. Nhớ lại bữa đêm tôi bị nhốt, kho củi này cũng sạch sẽ y như vậy, từng đống củi cao được chất ngay ngắn nề nếp khuôn khổ. Nghĩ nghĩ, tôi lại quay sang hỏi anh đốn củi:
– Cha, anh chăm chỉ quá hen, đờn ông mà quét dọn ngay ngắn sạch sẽ ghê hôn? Anh mần công chuyện này có cực lung lắm hông?
Anh đốn củi ngại ngùng cười trừ:
– Dạ cực khổ gì đâu cô Út, này là công chuyện của tôi mà, mà cái tánh tôi cũng kỹ lung lắm đa, để dơ dáy bầy hầy tôi chịu hông đặng.
Tôi cười nói:
– Đờn ông mà kỹ càng như anh thì hiếm lung lắm… ấy chết… hổng biết đứng vầy có bị rết cắn hông nữa… Nhỏ… đỡ cô ra đi… cô sợ…
Tôi vừa nói vừa diễn cảnh sợ hãi, bé Nhỏ tưởng thiệt liền kéo tay tôi ra ngoài. Thấy tôi sợ thiệt, anh người làm mới cười khổ, nói:
– Có con rết nào đâu mà cô sợ lung vậy cô Út? Ngày nào tôi cũng ngủ trưa trong này mà còn hiếm khi gặp được. Tôi còn trông bắt được vài con đặng ngâm rượu cho chiến kê của cậu Ba nữa kìa.
Tôi trố mắt ngạc nhiên:
– Ủa sao kỳ vậy… bữa tôi bị nhốt ở đây… rết cắn tôi quá chừng mà anh nói nghe sao ngộ vậy? Phải cả bầy chớ hông ít đâu, chân tôi sưng đi hông được luôn mà.
Anh người làm cũng ngạc nhiên không kém:
– Đâu có dữ vậy cô… nếu có thì cũng một con hai con, quá lắm thì con thứ ba thôi… nhưng cũng hiếm lung lắm mới gặp chớ tôi dọn dẹp sạch hu vầy, kiến ở cũng không được chớ nói chi con rết.
Tôi ra vẻ hoang mang:
– Sao lạ vậy cà…
Đạt được mục đích, tôi nói thêm dăm ba câu nữa cũng rời đi. Cũng không phải đi về phòng luôn, tôi kéo bé Nhỏ đi dạo, vừa đi vừa hỏi vài chuyện.
– Nhỏ, em nói coi… sao lại có chuyện kỳ lạ như vậy?
Bé Nhỏ cũng trầm ngâm theo tôi:
– Em… cũng hổng biết, mà hôm má cô đưa cô về là em đã thấy lạ rồi, nhà này từ hồi nào tới giờ ít nghe ai nói bị rết cắn lắm. Có cắn cũng do đi chân không rồi đạp trúng nó nên nó mới cắn, con rết thì cũng giống con rắn vậy á cô, cô hông đạp nó nó cũng hổng cắn cô đâu.
Tôi gật gù, điều đó cũng là điều mà khiến tôi thấy khó hiểu nhất. Bữa đó tôi sốt, rất mệt, cơ bản là tôi ngồi y sì một chỗ chớ cũng không chạy loạn để mà đạp trúng đám rết ở kho củi. Chuyện rết tự dưng tụ tập về kho củi đã là chuyện lạ rồi, chuyện bọn nó cắn tôi điên cuồng lại là một chuyên lạ khác nữa. Nếu nói không có bàn tay ai đó làm điều xấu nhúng vào thì có đánh chết tôi tôi cũng không tin. Nhưng mà bằng cách nào nhỉ? Rốt cuộc thì là như nào?
Cố nhớ lại thật kỹ càng một lần nữa chuyện đêm hôm đó, tua ký ức về một đoạn, tôi chợt giật mình bừng tỉnh. Quay sang nhìn bé Nhỏ, tôi hỏi gấp:
– Nhỏ, sau khi má cô đưa cô về… em có thấy lọ thuốc… lọ thuốc ở dưới đất không?
Bé Nhỏ cũng ngạc nhiên:
– Lọ thuốc ở đâu hở cô? Trong phòng cô hả…
– Không, ở kho củi, ở kho củi…
Bé Nhỏ cau mày, phải suy nghĩ mấy giây thì nó mới reo lên:
– À em nhớ ra rồi, lọ thuốc của vú Chín cho cô phải hông cô? Phải lọ đó hông?
Tôi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc:
– Phải, lọ đó… đúng rồi… đúng rồi…
– Bữa má cô đưa cô về, em thì lo cho cô nên hông để ý. Nhưng mà sáng hôm sau á, em thấy có người xuống dọn dẹp kho củi. Em thấy cũng hơi lạ nhưng nghĩ chắc là dọn cho sạch thôi, lọ thuốc đó chị Cúc Tần đem đi luôn rồi.
– Cúc Tần… là ai?
Bé Nhỏ cười hề hề:
– Chắc cô hổng biết, chị Cúc Tần theo hầu cô Oanh…
Nói tới đây, mọi chuyện dường như được sáng tỏ, tôi thì cười nhạt, còn bé Nhỏ thì ngẩn người ra, con bé lấp bấp nói:
– Cô… đừng nói là cô… cô…
Tôi kéo tay con bé, nói nhỏ:
– Đừng có hoảng hốt như vậy… là sự thật đó Nhỏ.
– Trời đất ơi!
Bé Nhỏ nghệch ra, mặt nó ngẩn tò te trong mà buồn cười. Chắc là con nhỏ sốc dữ lắm, mới vừa nãy nó còn khen Thục Oanh tốt người tốt tánh, giờ thì…
Thấy con bé như vậy, tôi kéo tay nó đi dạo, vừa đi vừa nói:
– Sau này em còn biết nhiều chuyện kinh thiên động địa hơn vậy nữa, không có chi phải đờ người ra như vậy hết. Đi, đi dạo với cô, cô không nghĩ thôi, em nghĩ làm gì cho nhức đầu.
Bé Nhỏ sụ mặt đi theo tôi, suốt đường đi nó cứ luyên thuyên không ngừng về chuyện mà nó vừa phát hiện ra được. Tôi cũng có nói cho nó nghe vài chuyện, con bé cơ bản cũng hiểu được đôi chút.
– Nhưng mà em không hiểu, lý do vì sao mà cô Oanh lại hại cô… nếu cô Hà hại cô thì em còn hiểu được, đằng này cô Oanh…
Tôi cười:
– Cô và chị ấy có chung một người thương.
Bé Nhỏ tròn xoe mắt:
– Có chung người thương… nhưng… chẳng lẽ là…
– Ừ, đúng như em nghĩ.
Bé Nhỏ lại một lần sốc đến ngẩn người, nó cứ lấp ba lấp bấp không biết phải nói cái gì. Tội nghiệp, chưa tới 30 phút mà phải sốc tới 2 lần, thứ gì chịu cho nổi chứ. Tôi lại kéo con bé đi dạo một vòng, vừa đi tôi vừa dặn dò con bé vài chuyện trong kế hoạch trả đũa. Lúc trước thế nào thì thôi quên đi, bây giờ tôi về lại rồi, ai hại tôi thì cứ xác định… ăn miếng trả miếng, ai lại để cho bản thân mình bị ức hiếp mãi.
Đi hết vườn hoa, tôi thấy chỗ hoa mười giờ đẹp quá nên kêu bé Nhỏ tới hái đem về phòng cắm vào bình cho đẹp. Bé Nhỏ nhìn theo hướng tay tôi chỉ, nó ái ngại nói:
– Chỗ đó… gần mộ cổ… hay là thôi đi cô, ở đằng trước có nhiều bụi mười giờ lắm, đừng hái ở đây mần chi cho mắc công.
Tôi nhìn xa thêm một chút, ra là có mộ cổ thật, có chút tò mò tôi lại hỏi:
– Sao vậy Nhỏ? Cũng còn xa chỗ ngôi mộ mà, mà mình cũng hái hoa thôi chớ có làm chi bậy bạ đâu mà sợ.
Bé Nhỏ có vẻ sợ, nó nói:
– Thôi, thầy Trứ không cho tới gần chỗ mộ cổ đó đâu cô, đó giờ cũng hổng ai dám lại gần ngoại trừ lúc cúng kiếng hằng năm. Mình người trần mắt thịt, đừng có cãi lời hông thôi rước họa đó cô.
– À vậy hả?
– Dạ thôi đi cô, giờ này cũng sắp tới giờ cơm rồi đó cô, mình đi.
Tôi bị bé Nhỏ kéo đi mà trong lòng tò mò khôn siết, hễ cái gì kỳ bí mà có liên quan tới thầy Trứ là tôi lại nổi máu nhiều chuyện. Không biết ngôi mộ cổ đó là của ai nhỉ, sao thầy Trứ lại không cho tới gần? Mà nếu đã không phải mộ của người nhà hội đồng, vậy thì cớ gì lại được người ở đây hương quả cúng kiếng?
Ngoái đầu nhìn lại mấy lần, trong lòng vừa tò mò vừa cảm thấy hơi là lạ… ngôi mộ cổ này nhìn trông quen mắt kiểu gì ấy… giống như là tôi có gặp qua một lần ở đâu rồi thì phải này…
………………..
Sau giờ cơm trưa, tôi dặn dò bé Nhỏ đi làm vài chuyện, một là ra gặp thầy Đồ, hai là đi tìm người mua rết. Nói chung thì… Thục Oanh đã dám làm thì phải dám chịu, đã hại người mà cứ muốn sống nhởn nhơ thì còn gì là công bằng nữa chứ, đúng không?
Ban nãy tôi cũng có gặp cậu Bảo, sau bao nhiêu chuyện thì cậu Bảo vẫn trông y như vậy, vẫn bộ dáng lông ngông ôm con gà đi đá. Thấy tôi, cậu hỏi han vài câu rồi chúc mừng hôn sự của tôi với cậu Ngọc, cậu hy vọng tôi được hạnh phúc. Nói chuyện được vài câu thì có người chạy tới thông báo nhỏ vào tai cậu Bảo chuyện gì đó, sau đó hai người gấp gáp rời đi, cũng quên mất là tôi còn đứng bên cạnh. Tôi nhìn ánh mắt của cậu Bảo lúc người làm thông báo chuyện, cái loại ánh nhìn sắc bén không thua kém gì cậu Cả, người có ánh nhìn này thì không thể là người hời hợt không biết tính toán được. Cậu Bảo, nhìn vậy chứ không phải vậy đâu, gia sản nhà hội đồng Trầm rơi vào tay ai thì còn chưa biết.
Đang còn suy ngẫm ngẩn người nhìn theo cậu Bảo thì sau lưng lại vang lên giọng lảnh lót của Kim Chi, oan gia truyền kiếp của tôi.
– Ra là cô Út Quân, sao, giờ còn lén nhìn anh Ba của tao nữa hả? Sao con người mày lăng loàn vậy hả Út Quân?
Tôi quay lại nhìn cô ta, mắt khẽ chớp, tôi cười nhạt:
– À hóa ra là Kim Chi, sao tôi đi mới có vài bữa mà cái miệng cô lại thúi rùm lên vậy hả Kim Chi? Cô đứng đó, tôi đứng đây, cô thở thôi mà tôi còn muốn chịu không nổi nữa nè.
Kim Chi là loại người nóng tính lại ương ngạnh, nghe tôi nói vậy, cô ta phát cáu lên, chỉ vào mặt tôi rồi nghiến răng nói:
– Mày… giỏi cho cái miệng của mày, mày tưởng là được anh Hai tao ngỏ lời muốn cưới là có thể làm chị dâu của tao hả? Mày đừng có mà nằm mơ, mày suốt đời cũng chỉ là con ăn nhờ ở đậu vô danh tiểu tốt mà thôi. Đũa mốc mà chòi mâm son… tao không để cho mày yên thân đâu.
Tôi phì cười, nụ cười giễu cợt:
– Không để cho tôi yên thân… vậy cô định làm gì tôi? Gϊếŧ tôi hả? Úi chà, tôi sợ cô quá đi hà, sợ tới muốn khóc luôn đây nè. Trước sau gì thì tôi cũng là chị Hai của cô, em chồng ăn nói ngang ngược quá… sau này đừng trách chị Hai ra tay không nể mặt.
Kim Chi sừng sộ tới trước mặt tôi, cô ta đanh mặt lại vung tay muốn tát, giọng oang oang như đàn bà đánh ghen.
– Mày… thằng cha con gái mẹ mày không biết dạy mày thì để hôm nay tao dạy cho mày biết thế nào là lễ độ.
Bàn tay cô ta vung lên cao, tôi liền đưa tay giữ chặt lấy cổ tay cô ta, đó giờ toàn là Kim Chi ra tay đánh tôi trước, hôm nay thì tới phiên tôi vậy…
“Chát, chát”, hai cái tát vang lên liên tục, trên gương mặt trắng hồng của Kim Chi in rõ ba bốn dấu tay đỏ rần. Cô ta trố mắt ra nhìn tôi, môi giật giật sững sờ không nói được rõ chữ. Tôi nhìn cô ta như vậy, trong lòng lại thấy phấn khích, tôi trừng mắt, quát lớn:
– Muốn chị dạy thêm cho em không? Mày kêu thằng cha con gái mẹ tao là mày kêu ai? Cha má tao để cho mày kêu như vậy hả? Mày có biết để có được mày như ngày hôm nay là nhờ ai không? Là nhờ ông ngoại tao, nhờ nhà tao… mày hống hách với tao à? Mày nghĩ là tao nhịn mày hoài à? Hả?
Tôi vừa quát vừa siết cổ tay Kim Chi thiệt mạnh, siết chặt tới mức tôi thấy tay cô ta run run, mặt cắt không còn giọt máu. Chắc là chưa thấy tôi dữ tợn như vậy bao giờ, cô ta có vẻ bị sốc. Tôi kéo cô ta tới sát gần mình, tay siết cổ tay, mắt trừng lớn, tôi cười khinh:
– Mày ngu lắm, mày luôn nghĩ mày khôn nhưng thực chất mày vô cùng ngu. Mày bị người khác hại nhưng vẫn còn ngu, uổng công cho mày khi tốt với một con cáo nhưng lại bị con cáo chơi một vố sau lưng. Nói như nào nhỉ, nuôi ong tay áo, nuôi khỉ dòm nhà… tao lại thấy thương hại cho mày quá đi thôi.
Kim Chi sững sờ, cô ta vừa lắc lắc tay bị siết vừa mếu máo run run hỏi:
– Mày… mày nói gì? Mày nói gì?
Tôi cười nhạt:
– Mày đó… tốt với con cáo cho nhiều vào, nó cắn sau lưng mày… mày cũng ngu như heo không biết. Chuyện cậu Nghị… mày cứ nghĩ đơn giản là như vậy hả? Rõ ngu, nếu tao là mày chắc tao tự tử cho rồi chớ sống mà sao ngu quá mức.
Kim Chi kinh ngạc nhìn tôi chăm chăm, thấy cô ta như vậy, tôi cũng thôi nên buông tay cô ta ra không siết nữa. Tôi phủi phủi tay mình, khẽ nói:
– Tao vẫn không bỏ qua cho mày chuyện mày đánh tao đâu, nhưng tháng này tao xui lắm, tao tạm thời ghi sổ cho mày. Chỉ cần mày còn hống hách với tao thì không chỉ dừng lại ở hai cái tát này không đâu…
– Mày… mày định làm gì tao?
Tôi bật cười:
– Làm gì? Tao làm gì được mày… cùng lắm thì tiễn mày một đoạn trước thôi… chà, chưa chồng mà chết thì gọi là trinh nữ à?
Kim Chi hoảng loạn lùi về sau vài bước, cô ta run rẩy chỉ chỉ về phía tôi:
– Mày dám… mày dám…
Tôi tỏ vẻ đương nhiên:
– Thì mày cứ thử đi, thử coi tao nói thiệt hay là hù mày. Tao trở lại lần này… nhứt định không để bọn mày được yên… liệu hồn.
– Mày!
Thấy cô ta kênh kiệu trở lại, tôi liền vung tay muốn tát thì cô ta lại rụt cổ lùi về sau né tránh. Thấy cô ta sợ như vậy tôi cũng thôi không dây dưa nữa, trước tiên thì cứ cảnh cáo một hai cái tát, để xem xét tình hình thêm rồi tính tiếp. Nói gì thì nói, Kim Chi vẫn là cô út nhà hội đồng, không phải nói muốn đánh là đánh, muốn gϊếŧ là gϊếŧ, tới cậu Cả còn nể nang thương xót cho cô ta nữa kìa.
Thở dài một hơi, tôi xoa xoa cái tay của mình, đúng là không quen hại người, mới tát có mấy cái đã đau tay, thiệt là…
– Cô Út, cô Út.
Nghe vú Chín kêu, tôi liền dừng chân lại xem xem là có chuyện gì, trước mắt tôi, vú Chín đang dắt một cô bé tầm 15 16 tuổi đi tới, thấy tôi nhìn, vú Chín liền nói:
– Cô, sau này để con Thảo theo hầu cho cô, nó là người mới, bà biểu nó tới hầu cô.
Tôi có hơi ngạc nhiên, tôi nói:
– Ớ không cần đâu vú, con có bé Nhỏ là được rồi mà.
Vú Chín đẩy bé Thảo tới gần, bà ấy nói:
– Thì để hai đứa chỗ cô, mơi mốt cô gả về đây, cũng cần có thêm người hầu mà… cứ để con Thảo theo cô cho quen, con nhỏ này cũng lanh lẹ lung lắm đa.
Tôi nhìn sang bé Thảo, trông mặt mũi cũng hiền lành dễ thương lắm, thấy tôi nhìn, nó liền cúi đầu chào hỏi:
– Cô Út, em chào cô Út.
– Ờ, cô chào em.
Vú Chín cười hề hề:
– Vậy thôi hai chủ tớ nói chuyện đi nghen, tôi đi trước có chuyện.
Vú Chín đi rồi, tôi lại không biết nói gì, đương lúc lúng túng thì bé Thảo liền cất tiếng nói trước, những lời nó nói ra làm cho tim tôi đập loạn nhịp không thôi.
– Cô Út, em là cậu Cả sai biểu em tới hầu cô rồi phụ chuyện cho cô, cô yên tâm ở em….
Dừng một chút, nó lại nói:
– Cậu Cả biểu em nói lại với cô, cậu vẫn khoẻ, cậu biểu cô ráng giữ gìn sức khỏe… có duyên ắt gặp lại.
Có duyên ắt gặp lại… có duyên ắt gặp lại…