– Út Quân, con thấy sao rồi? Có mệt lung lắm không con? Để má đi kêu thầy lang tới coi cho con nghen… con…
Má Út Quân khóc mếu máo nắm lấy tay tôi, cha cô ấy cũng ngồi nhìn tôi với cặp mắt đỏ hoe đau lòng. Bất giác, tôi nhận ra là mình được cứu rồi, cảm giác nhẹ nhõm khiến tôi rơi nước mắt. Thấy tôi khóc, cha má Út Quân nhào tới ôm tôi khóc không ngừng, một nhà ba người khóc hết nước mắt nước mũi. Lát sau, cha Út Quân đi kêu thầy Đồ tới coi bệnh cho tôi, thầy lang coi qua chân tôi một lát, thầy lắc nhẹ đầu rồi nói:
– May cho cô là cứu cô ra kịp, mấy cái mụt này mà để tới sáng là nhức nhối lung lắm. Mà làm sao mà cô bị cắn ra tới độ này, nhà củi bên ông hội đồng tôi thấy cũng đâu có tới nỗi.
Tôi ngồi trên giường nhìn bàn chân trái của mình chi chít hột to hột nhỏ, chỗ thì sưng chỗ thì bầm trông phát khiếp. Chân trái tôi lúc này như muốn tê liệt vì đau nhức, tới nhấc chân tôi nhấc cũng không được nữa là. Thầy Đồ sờ sờ xem xem lại lần nữa, ông đưa cho má Út Quân lọ thuốc, ông dặn:
– Sứt nhiều nhiều cho cô Út, tôi kê thêm mấy thang thuốc tiêu máu bầm, giảm đau nhức cho cô Út uống, lát bà cho người đi theo tôi về nhà mà lấy. Nhớ phải kiêng cử y chang những thứ mà tôi dặn ban nãy, để không thôi là chân cô Út đây lâu lành.
Đợi thầy Đồ đi về rồi, tôi mới ngồi dựa vào thành giường mà xoa xoa bàn chân, chân tôi lúc này phải gấp đôi bình thường, trông vừa bực vừa buồn cười. Mà nghĩ cũng lạ, kho chứa củi nhà dì Nguyệt cũng gọi là sạch sẽ ngăn nắp, lúc vô không thấy con rết nào vậy mà ngồi một lát thì rết lại bâu vào cắn. Mà lạ nhất là có rất nhiều rết, chúng kéo nhau tới cứ như là đi đám giỗ tổ tiên chúng nó vậy. Thông thường thấy một hai con rết thì cũng không có gì lạ nhưng thấy nhiều tới mức cả bầy thì quả là có chuyện kỳ lạ thiệt. Chưa kể tất cả đều bâu vào cắn chân tôi, càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.
Tôi ngồi được một lát thì má Út Quân bưng cháo với thuốc vào cho tôi, bà vừa thổi cho cháo mau nguội vừa lèm bèm trách móc:
– Ác nhơn ác đức, con sống ở đó bao nhiêu năm rồi, vậy mà ông già đó không tin con lại đi tin thầy bà nửa đực nửa cái. Nếu mà không có người của cậu Cả, má không biết làm sao mới cứu được con nữa đó Út Quân.
Nghe má nhắc tới cậu Cả, tôi vội vàng hỏi:
– Má nói… cậu Cả? Cậu Cả đâu? Cậu ấy qua đây kêu má cứu con hả?
Má Út Quân gật gù:
– Hổng phải là cậu ấy qua đây mà cậu ấy sai biểu người qua đây kêu má. Hồi khuya có thằng kia qua nói với má là con bị nhốt ở nhà củi nhưng má đâu có tin… cũng tại má… má mà tin là con đâu có ra nông nỗi này đâu… tại má… lỗi tại má…
Ra là vậy, ra là người mà bé Nhỏ nhờ có tới đây nhưng má Út Quân không tin, may là có cậu Cả…
Thấy mà Út Quân khóc, tôi thở dài an ủi bà ấy, thiệt ra thì bà ấy không tin cũng là đúng, bởi vì ở nhà hội đồng còn có dì Nguyệt bảo vệ cho tôi. Mà cái chuyện tôi bị nhốt ở nhà củi là chuyện hy hữu lắm, tới tôi còn không ngờ là tôi bị người ta tính kế thảm hại tới mức này mà.
Ăn hết chén cháo, tôi uống thuốc mà thầy Đề kê cho, uống xong tôi lại hỏi má của Út Quân.
– Má, cậu Cả sai biểu ai qua kêu má? Người đó nói cái gì với má?
Má Út Quân nhớ lại, bà kể:
– Khuya lắc, ba bốn người thanh niên đập cửa đùng đùng mà ngó mặt mũi thì lạ hoắc lạ huơ, bọn nó nói mà má có tin liền đâu, tới khi nhắc tới cậu Cả thì má mới tin. Rồi má với cha mày kéo theo một đám qua nhà bà Nguyệt, lúc tới ông chồng bà Nguyệt còn không cho cha má vô. Nếu mà không có người của cậu Cả uy hiếp là không vô cứu con được rồi. Tổ cha thằng cha hội đồng, khuya hôm qua mà má gặp được mặt ổng ha… má không giật đầu ổng xuống đá bum bum nữa thôi đó. Má biết là ổng không ưa con nhưng má có dè đâu ra tới nông nổi này.
Tôi nói vơ:
– Chớ bộ má không tính gả con cho cậu Ngọc nữa ha gì mà nói ông hội đồng vậy? Trước má sống chết muốn con gả vô nhà đó còn gì.
Má Út Quân ngại ngùng nhìn tôi, giọng bà thút thít:
– Má cũng đâu có dè mọi chuyện ra nông nổi này hả con? Trước coi cũng được, dì Nguyệt mày lại một một hai hai chắc cú với má là mày về đó ở rồi sau này làm dâu là sẽ sướng. Cái gì chứ gả vô nhà hội đồng, đâu phải đứa con gái nào cũng may mắn được như vậy đâu con. Má nghĩ là mày ăn chắc cái danh Mợ Hai rồi, ai mà ngờ đâu…
Tôi khẽ cười, coi như cũng an ủi bà:
– Đâu có dễ ăn của người ta hả má, dì Nguyệt mặc dù có ơn có nghĩa với mình nhưng sau dì ấy còn có thầy Trầm. Má nghĩ coi, Bà Nội bên đó đã không ưng con, cô Kim Chi cũng không ưa con, ông Trầm trước mặt vui vẻ mà sau lưng thù hằn con như vậy… con mà gả về đó thiệt thì cũng bầm dập te tua với nhà bọn họ. Dì Nguyệt thương thì có thương, mà thương cũng đâu bảo vệ con suốt đời được. Chưa nói tới con Bích Hà, nó chằm chằm vào cái chức Mợ Hai, trước sau gì nó cũng đạp một cước vào con à.
– Mày nói má mới nhớ, má là má nghi chuyện này là do con Bích Hà bày mưu bày kế hại con lắm đa?
Tôi cười nhạt:
– Thì má… đoán cũng đúng rồi đó, còn ai trồng khoai đất này nữa hả má. Nhưng trước mắt con không biết nó nói làm sao với ông Trầm mà ổng tin tưởng nó tới như vậy, trước giờ cũng không có chuyện đó xảy ra đâu. Lần này là trùng hợp quá trời chuyện đi, chuyện của Bà Nội, rồi dì Nguyệt sảy thai, rồi…
Tôi chợt giật mình trước suy nghĩ trong đầu của mình, dì Nguyệt… em bé của dì Nguyệt…
– Rồi sao nữa hả con?
Thấy má Út Quân nhìn tôi chăm chú, tôi liền nói nhỏ vào tai bà ấy:
– Má… con nghi… con nghi là dì Nguyệt bị người ta hại sảy thai…
– Trời đất ơi… thiệt vậy hả con?
Tôi trầm ngâm:
– Thiệt hay không thì con không biết nhưng con đoán vậy. Dì Nguyệt với thầy Trầm tới tuổi này mà còn có con… mà cái thai của dì Nguyệt yếu lung lắm, con không tin là dì ấy lại xui xẻo tới mức đó.
Má Út Quân đập tay vào bàn, bà bực dọc quát:
– Cha chả nó, chuyện này chỉ có một mình con hồ ly tinh Thu Dung kia làm thôi chớ không ai vô đây hết. Má nói với dì Nguyệt mày bao nhiêu lần rồi là đừng có hiền quá mà dì Nguyệt mày không nghe. Để má kéo thêm mấy bà nữa qua xử con quỷ cái đó, thứ tép riu mà tưởng mình là tôm càng.
Thấy bà ấy có ý đi đánh nhau thiệt, tôi liền kéo tay bà giữ lại, tôi khuyên can:
– Má có bằng chứng đâu mà đòi đánh người ta, con cũng là đoán mò thôi chớ không có chắc cú đâu. Mà chắc gì là dì Dung, lỡ là do dì Nguyệt yếu trong người thì sao?
– Má chắc cú với mày là con quỷ cái Thu Dung, con hồ ly đó nó hại dì Nguyệt mày khốn đốn khổ sở hồi mới lấy chồng lận con. Ai đời con em đi gạ gẫm anh rể để có bầu rồi đòi chết đòi sống, phải dì Nguyệt mày nhẹ dạ nên mới rước nó về làm nhỏ cho chồng… chứ phải tao, tao xé xác má con nó ra làm trăm mảnh mới hả dạ.
Má Út Quân tức tối nên luôn cái miệng chửi mắng dì Dung không ngừng, mà bà ấy chửi cũng là chửi đúng, chửi có cơ sở chứ nào có chửi bậy bạ. Nhưng chửi thì cũng chửi cho hả giận vậy thôi chứ có làm gì được dì Dung đâu. Chuyện dì Nguyệt sảy thai tôi đoán mò là vậy chớ cũng không có bằng chứng gì chắc chắn. Bởi cơ thể dì Nguyệt cũng yếu chứ không phải mạnh khoẻ như người ta, xác suất tôi đoán đúng là 30 với 70 chứ cũng không được 50 50 nữa.
Đêm xuống, tôi nằm trên giường nhưng không tài nào ngủ được, nhớ tới những chuyện vừa xảy ra, trong lòng vừa sợ lại vừa tức giận. Ra là sinh mạng của tôi khi xuyên không về đây cũng yếu đuối như bao người khác, người ta muốn đẩy tôi vào chỗ chết, một cái mạng này của tôi chống đỡ không nổi. Khẽ thở dài rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, trời bên ngoài tối đen như mực, lòng tôi cũng tối thui không rõ ánh sáng cho ngày mai…
………………….
Tôi nghỉ dưỡng ở nhà của Út Quân ba bữa, tới bữa thứ tư thì cậu Ngọc với dì Dung đem quà bánh qua thăm tôi. Trong ba bữa dưỡng sức, chuyện bên nhà hội đồng, một chút xíu tôi cũng không biết.
Thấy dì Dung với cậu Ngọc tới, má Út Quân giận đùng đùng nhưng may là có cha Út Quân ngăn lại nên không tới nỗi chửi bới gì ghê gớm. Tôi ngồi trên giường, dì Dung thì nắm lấy tay tôi an ủi, dì nói:
– Dì xin lỗi con nghen Út Quân, dì cũng không có cách nào khác… dì nói mà thầy con… không nghe.
Tôi nhìn dì ấy, tôi nhẹ giọng hỏi:
– Vậy chớ bây giờ bên đó đã hết nghĩ oan cho con chưa, hay là vẫn còn nghĩ mọi chuyện xui rủi là do con làm?
Dì Dung có chút ấp úng trả lời:
– Chuyện này… chuyện…
Thấy biểu hiện của dì ấy như vậy, tôi đoán là mọi chuyện vẫn y như trước chứ chẳng có thay đổi gì cả. Tự dưng có chút tức giận, tôi gằn tay ra khỏi tay dì Dung, tôi nói:
– Nếu đã không tin con trong sạch vậy thì bữa nay mọi người đừng có tới đây làm cái chi cho mắc công. Lúc nhốt con vào nhà củi, chỉ có vú Chín lén lút đem tới cho con cái bánh bao… con còn nhớ rõ lắm. Con không cần mọi người thương hại hay áy náy, mấy thứ đó không trả lại trong sạch cho con được.
Dì Dung nhìn cậu Hai, cậu Hai có vẻ như gấp gáp, cậu ấy khuyên nhủ tôi:
– Không phải mọi người không tin em nhưng chuyện bùa ngải với hình nhân ở phòng em…
Tôi cười khẩy:
– Bây chừ em canh cậu đi vắng, em lén bỏ vào phòng cậu mấy cái thứ dơ bẩn đó cũng có gì khó khăn đâu hở cậu? Nếu mọi người đã nghĩ là do em làm, vậy thì cho em hỏi… mục đích em làm vậy là để làm gì? Rồi chuyện của Bà Nội, là em bỏ độc hả?
Cậu Hai nhìn tôi chăm chú, tôi cũng nhìn lại cậu không sợ hãi gì. Cậu Hai mới không gặp có mấy bữa mà nhìn cậu xanh xao hẳn đi, chắc là áp lực công việc đây mà.
– Út Quân… cha cũng là có nỗi khổ riêng, em đừng trách ông ấy nữa được không?
Tôi nhìn cậu, tôi oán hờn trả lời:
– Bữa em bị người nhà cậu hành hạ… cậu không có nhà tất nhiên là cậu không biết… em suốt đời này luôn nhớ, không bao giờ quên được.
– Em…
Cậu Hai kêu lên một tiếng rồi im lặng nhìn tôi kiểu như bất lực lắm, mà tôi biết là cậu bất lực thật chứ không phải đùa. Đó giờ tôi cứ nghĩ thầy Trầm là ông hội đồng mẫu mực biết suy nghĩ, tôi có ngờ đâu ông ấy lại là người độc đoán gia trưởng. Cậu Hai chắc cũng không suиɠ sướиɠ gì khi làm con trai của ông ấy, nhìn cái cách ông đối xử với cậu Hai và cậu Ba là cũng đủ hiểu. Bây giờ cộng thêm chuyện này, cậu Hai muốn tin tôi nhưng thầy Trầm không tin, cậu ấy cũng không có cách nào khác.
Thấy tình hình căng thẳng, dì Dung lại lên tiếng khuyên nhủ tôi:
– Út Quân, nhà ta trước giờ cũng không đối xử tệ bạc với con, con coi như lần này là mọi người hồ đồ đi… đừng để bụng chuyện này nữa nghen con. Còn chuyện mấy cái hình nhân, nếu con đã nói là con không có làm… thì dì với mọi người cũng tin là con không có làm.
Tôi cương quyết trước sau như một:
– Con nghe dì nói mà thấy gượng ép lung quá… nếu như vậy thì sao ngay từ đầu mọi người không tin con mà để tới bây giờ mới nói như vậy. Thôi, con nói như vầy cho vuông, chuyện của Bà Nội, chắc chắn không phải do con, dì với cậu Ngọc cứ về hỏi Bà Nội là bà ấy có phải đã ăn tiết canh vịt ngày hôm đó thay không. Hỏi rõ ràng rồi mời thầy Đồ tới để hỏi coi nguyên do làm sao mà ăn tiết canh vịt lại đau bụng. Còn chuyện bùa ngải, có đánh chết con con cũng không nhận, con không làm chuyện hổ thẹn với lương tâm thì con không sợ. Một khi đã hỏi ra được chuyện của Bà Nội thì mọi người bắt buộc phải hiểu là con có phải yểm bùa yểm ngải gì Bà Nội hay là không. Còn mấy cái hình nhân ấy hả, đi tìm mụ Xuân mà hỏi, thầy bà rởm, chưa đánh chết con mà đã hộc máu mồm vì bị Trời phạt rồi… vậy mà mọi người còn tin.
Dì Dung nhìn cậu Hai, cả hai người bọn họ đều có vẻ sửng sốt trước những thông tin mà tôi vừa nói ra. Chắc là bọn họ tới bây giờ vẫn nghĩ Bà Nội đột nhiên bị đau bụng là do mấy cái bùa ngải rồi hình nhân ấy chứ gì… thiệt là u mê mà. Còn con mụ Xuân thầy bà rởm kia nữa, để chân cẳng tôi lành, tôi không tin là tôi không đánh hộc máu mồm mụ ấy ra.
Mục đích dì Dung tới đây là muốn kêu tôi về lại nhà hội đồng nhưng tôi nhất quyết từ chối, mà cha má Út Quân cũng không có ý định cho tôi về lại đó ở. Lý do vì sao thì tới chiều tôi mới biết, ra là ngoài chợ dân làng đồn ầm lên là nhà hội đồng Trầm hành hạ con dâu sắp cưới tới ngất xỉu giữa đêm khuya. Chắc là sợ dân chúng phẫn nộ nên ông Trầm mới cử dì Dung tới đàm phán. Nhưng mà chịu thôi, tôi có điên có khùng mới trở về đó một lần nữa.
Thấy khuyên nhủ tôi không được, dì Dung cũng thôi xin phép ra về. Cậu Hai Ngọc thì còn nấn ná lại ít lâu nhưng cuối cùng cũng giận dữ đùng đùng không nói một lời.
Má Út Quân thấy cậu Hai giận lung quá, bà ấy liền chạy vào hỏi xem là chuyện gì. Nghe bà ấy hỏi, tôi khẽ trả lời:
– Có chuyện chi đâu má, con chỉ nói là con muốn từ hôn thôi mà.
– Từ hôn?
– Dạ, từ hôn. Thôi mà má đừng hỏi nữa, để con nằm nghỉ xíu đi, tự dưng con thấy mệt lung quá.
– Nhưng mà…
Má Út Quân định hỏi nữa nhưng may là có cha Út Quân nhanh chóng đi vào rồi kéo bà ấy đi ra bên ngoài. Trả lại không gian yên tĩnh trong phòng, tôi tự dưng thấy nhẹ nhõm đến lạ thường. Dù cho cậu Ngọc có đồng ý hay là không đồng ý thì tôi cũng kiên quyết phản đối chuyện cưới xin này. Cho đến thời điểm này, tôi chẳng còn gì mà lo sợ nữa hết, tương lai của Út Quân… bây giờ là tương lai của tôi.
______________
Khuya xuống, cóc nhái ễnh ương kêu um ngoài hè, tôi nằm nhắm mắt hoài mà vẫn ngủ không được nên mới lết ra ngoài đi dạo. Bắt cái ghế ngồi nhìn lên trời cao, không biết giờ này ba mẹ tôi đang làm gì nhỉ? Ông bà có nhớ tới tôi không, có không nhỉ? Còn nữa… cậu Cả… cậu Cả bây giờ đã khỏe chưa? Cậu Cả… cũng có nhớ tới tôi không?
– Haiz!
Ngồi xoay tới xoay lui không biết làm gì, gió bên ngoài cũng lạnh nên tôi cũng thôi mà đi vào trong. Vừa xoay người chưa kịp đi vào thì đột nhiên có hai ba người đàn ông đi tới, tôi nhìn bọn họ mà sợ tới mức vỡ mật. Đang định bung chạy rồi hét lên thì một trong ba tên đó nhanh miệng lên tiếng:
– Cô Quân… cậu Trạch sai tôi tới đây.
Nghe nhắc tới cậu Cả, tôi có hơi phấn chấn tinh thần, nhưng vẫn còn cảnh giác cao độ lắm, tôi liền hỏi:
– Sao tôi biết là cậu Trạch kêu mấy anh tới?
Ba tên kia nhìn nhau, vẫn là tên ở giữa lên tiếng trả lời:
– Cậu dặn… nếu cô mà không đi theo bọn tôi thì coi chừng… coi chừng cậu đánh vào trán cô…
Ba tên đàn ông nhìn tôi với vẻ mặt dở khóc dở cười, tôi thì cười toe toét trước câu trả lời đầy tính hâm dọa kia. Phen này thì chắc cú rồi đó đa, bá đạo như thế thì chỉ có thể là cậu Cả mà thôi.
Đi gần tới ba người bọn họ, tôi hỏi nhỏ:
– Rồi giờ mình đi đâu?
– Đi về nhà cậu Trạch, cậu dặn tôi nói với cô… có thầy Trứ đang chờ.
Thầy Trứ… thầy Trứ!