Tôi cầm thành tích TOELF vừa vượt mức đạt chuẩn đến cho bố mình xem.
Trước khi mẹ tôi lên tiếng, vẻ mặt của ông ấy là thế này: (OдO)b, lời thoại là thế này: thi khá đấy chứ, đạt chuẩn luôn.
Sau khi mẹ tôi lên tiếng, tư thế của ông ấy là thế này: w(*Д*)w, còn lời thoại là: Tao cho mày ăn học nhiều năm như vậy, mày học cái quái gì thế?!!
Mà câu nói của mẹ tôi chính là: “Với thành tích này, đại học hạng hai của Mỹ cũng không vô nổi.”
Nhìn PSP dần xa mình, vẻ mặt tôi đượm buồn.
Sự biến chuyển thần kỳ này khiến tôi không tài nào chấp nhận nổi, tôi ấm ức nhìn mẹ mình, nhưng ai mà ngờ được, bà ấy không chút lưu tình cho tôi một viên “hạt dẻ”, hạt dẻ có tính công kích cực cao, lực sát thương cực lớn, khiến tôi không khỏi nhận ra rằng, nếu tôi thi lại không được thành tích tốt, cái tôi ăn chắc chắn ta không chỉ là hạt dẻ.
*Ăn hạt dẻ còn có nghĩa là bị cốc đầu. Ở đây nói cốc đầu ấy.
Vì chuyện này, tôi còn cố ý chọn một tấm hình hạt dẻ thật rõ nét, sau khi đính kèm 30 chữ than oán TOEFL, 20 chữ thương tiếc PSP, tôi đăng cái weibo này lên, đến khi nhận được một đống bình luận “Cái hạt dẻ này nhìn ngon quá hà” “Mua ở đâu vậy?” “Ây, 61 điểm luôn, đạt chuẩn rồi đó” “Chậc, ngốc như vậy mà cũng đạt chuẩn thì cũng không tệ rồi”, tôi sẽ không bao giờ tin tưởng vào tình cảm trên mạng nữa.
*TOEFL iBT cao nhất là 120, 61 là qua chuẩn 1 điểm:)) Đại học của Mỹ thường lấy 80-90 trở lên, đại học xịn thì có trường lấy cả trên 100, mấy trường cao đẳng/đại học chiếu dưới thì lấy cỡ 65.
Chỉ một lúc sau, weibo của tôi đã được share 300 lần, mà Lục Thiên Húc cũng là một trong số đó.
Nhắc tới cái tên Cửu Nhật đại đại, kể từ hôm nói câu “tôi nhận thua”, anh ta giống như bị đột biến gen trong một đêm, vài hiện tượng chủ yếu thể hiện điều đó là: mỗi một cái weibo tôi đăng, anh ta sẽ share lại, thỉnh thoảng còn bình luận đôi ba câu; mỗi lần tôi lên QQ đều có thể nhận được tin nhắn của anh ta, nội dung toàn là về thời tiết, dưỡng sinh, vận động, thời sự của nước Mỹ, hoặc là TOEFL này nọ lọ chai, lúc tâm trạng không tốt tôi sẽ thưởng cho anh ta hai câu “Đừng phiền tôi” hoặc là “Biến”, lúc tâm trạng tốt tôi sẽ trực tiếp tắt cửa sổ không để ý tới anh ta; anh ta bắt đầu đáp lời Cửu Meo đảng, chẳng kiêng nể gì mà lần lượt đắc tội với Quay Meo đảng; vâng, một loạt hành vi trái ngược với tính cách của anh ta.
Cho dù anh ta không nói, tôi cũng hiểu được, sau khi tôi say goodbye với anh ta, anh ta đã mê tôi hết thuốc cứu, tôi cảm thấy đây đúng là một chuyện hoang đường vô lý.
Chậc, nếu là tôi của một năm trước, tôi nhất định sẽ lập tức chạy đến Thượng Hải đem anh ta lật qua lật lại hấp diêm một lần. Đáng tiếc, hôm nay làm một chàng trai cao sang quý phái, sao tôi có thể để ý tới cái tên Lục Thiên Húc có cung phản xạ tình yêu còn dài hơn cả thân hình anh ta nữa.
*Cung phản xạ càng dài thì phản ứng càng chậm.
Mặc dù tôi chẳng biết tại sao anh ta đột nhiên thông suốt, nhưng mà người theo đuổi tôi nhiều lắm, tôi có thể cân nhắc tất cả mọi người, duy chỉ mình Lục Thiên Húc là không nằm trong danh sách “có thể qua lại”.
Bây giờ ngẫm nghĩ, so với chuyện của bố, mấy chuyện nhỏ nhặt liên quan đến việc yêu thầm của tôi chỉ là lông gà vỏ tỏi.
Có lẽ do so sánh nên thấy thế, hoặc có lẽ do trưởng thành, bây giờ cái nhìn của tôi với chuyện yêu đương đã phai nhạt, thậm chí đôi khi nghĩ tới còn cảm thấy phiền chán.
Tôi cứ tưởng sau khi từ chức, đời này tôi sẽ không bao giờ gặp lại Lục Thiên Húc nữa, thế nhưng, cuộc sống đặc sắc luôn có vô số chuyện ngoài ý muốn, mà cái ngoài ý muốn này lại để tôi và anh ta gặp lại nhau.
Một lần nọ, trong mùa đông rét đậm, sau khi ôn thi TOEFL xong, tâm trạng của tôi nóng nảy cực kỳ, cứ muốn bắt lấy ai đó hành hung hoặc mắng to một trận, mà Lục Thiên Húc coi như thần cơ diệu toán, dường như cảm nhận được khí tức tàn bạo của tôi, anh ta chủ động tích tích QQ của tôi.
Cửu Nhật: Sinh nhật 20 tuổi của cậu sắp đến rồi đúng không?
Thủy Vương Meo, Gâu Gâu Gâu: Ha ha, biến mẹ anh đi
Cửu Nhật: Muốn quà gì?
Thủy Vương Meo, Gâu Gâu Gâu: Ha ha, đờ mờ anh
Cửu Nhật: ……
Thủy Vương Meo, Gâu Gâu Gâu: Đồ đần thúi, ông đây thật sự không để mắt tới anh nữa, làm ơn đừng phiền tôi, ok?
Cửu Nhật: Nếu không tôi tặng cậu một máy PSP.
Thủy Vương Meo, Gâu Gâu Gâu: Anh đừng có tự nói tự nghe nữa, nghe ông đây nói được không?
Cửu Nhật: Vậy Xbox?
Thủy Vương Meo, Gâu Gâu Gâu: Móe, bái bai, lười để ý tới anh.
Cửu Nhật: PSP và Xbox.
Thủy Vương Meo, Gâu Gâu Gâu: Thành phố X biệt thự hoa viên cỏ xanh bên bờ sông, số 13, mã hoá bưu chính 999XXX.
Thủy Vương Meo, Gâu Gâu Gâu: Nội trong 3 ngày không gửi tới, vĩnh biệt.
Cửu Nhật: Được.
Lúc tôi lấy lại tinh thần, cơn giận của tôi đã tan thành mây khói nhờ máy chơi game sắp tới, còn tôi thì đang dùng tư thế _ (:з “∠)_ này nằm trên giường.
Tôi thật sự không kiềm lòng nổi, chẳng qua cái này không còn là vì Lục Thiên Húc nữa, mà là vì niệm tưởng với PSP và Xbox.
Bây giờ tôi là một tên nghèo mạt, căn bản không mua nổi hai món đồ xa xỉ kia, bây giờ có người dâng chúng nó tới cửa, cho dù người này bị tôi khinh bỉ thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ vui vẻ đón nhận, nếu bạn nghĩ tôi là một kẻ có thể vứt bỏ nguyên tắc của mình vì PSP, vậy thì tôi chỉ có thể nói cho bạn biết, mẹ nó bạn hiểu tôi quá xá.
Nhưng mà đó chưa phải là toàn bộ câu chuyện, tôi ở đây vuốt ngực đảm bảo với các bạn, cho dù tôi có lấy hai thứ đó, tôi vẫn sẽ thực thi căn cứ lý luận về một tên tra công sai lầm cả đời, kiên trì đi theo con đường phát triển lâu dài tuyệt đối không quay đầu lại.
******
Tôi cảm thấy hình như mình đã nghĩ sai về Lục Thiên Húc.
Thì ra nếu anh ta nghiêm túc làm chuyện gì đó, anh ta cũng có thể không ngại phiền phức, tự mình ra trận.
Khi tôi nhìn thấy Lục Thiên Húc cầm Xbox và PSP xuất hiện trước cửa nhà mình, tôi không khỏi ngợi khen năng lực làm việc quá sức dữ dằn của anh ta, đồng chí à, vậy tại sao xử lý chuyện trong box thì anh lại mắc chứng rề rà nghiêm trọng thế hả.
Tôi đánh giá anh ta trên dưới một phen.
Anh ta gầy đi rất nhiều, còn có quầng thâm dưới mắt, anh ta mặc một chiếc áo khoác lông màu đen bó sát, đeo cái khăn quàng cổ tôi tặng anh ta làm quà sinh nhật hai năm trước.
Tôi cũng không biết ai dạy anh ta cái trò đeo khăn quàng cổ do tôi tặng tới gặp tôi, nhưng mà đánh chết tôi cũng không tin là anh ta tự mình chọn, trong nhận thức của tôi, anh ta chưa có tài lanh như vậy, dùng loại mánh khóe dở hơi này tới chọc tôi cười.
Chỉ là, tôi thật sự bị chọc cười.
Mặc dù tôi không cười trên nỗi đau của người khác, nhưng nhìn bộ dạng tiều tụy thảm hại của anh ta, lòng tôi vẫn vui vô cùng.
Biết anh ta sống không tốt, tôi cũng yên tâm.
Anh ta mặt lạnh tanh, hai tay cầm hộp màu xanh đựng Xbox, bên trên đặt PSP mà tôi mong ngày nhớ đêm.
Tôi nhìn anh ta, không muốn cho anh ta vào nhà.
Anh ta nhìn tôi, băn khoăn mở miệng, rồi khép lại, sau đó lại mở lại khép, như kiểu muốn nói gì đó nhưng không biết nên nói thế nào.
Tôi cũng không mời anh ta vào nhà uống ly trà từ từ nói, cứ nhìn thẳng vào anh ta như thế, dùng ánh mắt nói cho anh ta biết: hoặc nói, hoặc biến.
Chúng tôi cứ giằng co như vậy một hồi, cuối cùng, tôi vẫn bại trận, tôi đã đánh giá thấp năng lực tự làm mình rối rắm của anh ta, đánh giá cao bản lĩnh chịu rét nhịn lạnh của chính mình.
Trong nhà mở hệ thống sưởi hơi, tôi chỉ mặc một chiếc áo len chui đầu, bây giờ cửa chính đang mở, gió lạnh cuốn theo bông tuyết lọt vào cổ tôi, sau khi mất thể diện run cầm cập một cái, tôi giật lấy Xbox và PSP trong tay anh ta, đặt trên tủ giày gần cửa ra vào, hỏi anh ta: “Muốn vào không?”
Anh ta buông thõng hai tay trống không, gật đầu.
Tôi: ……
Những lúc như thế này, dựa theo tính tình quái gở của Cửu Nhật đại đại, chẳng lẽ không phải nên nhanh chóng lững thững quay đầu xách mông bỏ đi sao?
Tôi cố tình làm khó anh ta: “Ra cửa khu quẹo trái chừng 1000 mét, bảng hiệu mì ramen Ajisen.”
Ban đầu anh ta hơi ngơ ngác, thế nhưng lát sau liền hiểu ý tôi, xoay người chạy đi khởi động xe.
Nhìn bóng chiếc Land Rover chạy xa, trong lòng tôi thầm nghĩ, rốt cuộc tôi đã trở thành một tiểu yêu tinh thích làm nũng.
Chẳng qua có tiện nghi mà không chiếm, trừ phi tôi thật sự muốn làm một thằng ngu.
Nhìn cảnh tượng trời rét cóng ngập tuyết bên ngoài, tôi sờ sờ cái bụng dẹp xuống của mình, thầm nghĩ, nên ăn tô mì nóng hổi rồi.
Hình như đây là lần đầu tiên tôi sai Cửu Nhật đại đại đi làm chuyện gì đó mà anh ta còn bày ra dáng vẻ rất chi là cam tâm tình nguyện, ôi sướng chết đi được, tôi âm thầm bấm vô số like cho chỉ số mị lực của mình.
Nhìn một mảnh tuyết trắng bên ngoài, tôi cứ cảm thấy nở mày nở mặt thế nào ấy, duyên phận đúng là kỳ lạ, lúc tôi thích anh ta, anh ta không thích tôi; lúc anh ta thích tôi, tôi lại không thích anh ta.
Tôi sẽ không bàn về mấy cái lý luận gặp sai người vào đúng thời điểm.
Tôi chỉ biết, có thù không báo không phải là Kỷ Trạch.
Anh ta từng ỷ rằng tôi thích anh ta, để cho tôi nhận hết dằn vặt.
Hôm nay thời thế đổi thay, đến lượt anh ta thích tôi, tôi có chết cũng phải bắt anh ta trả lại hết.